- Tuy nhiên, cậu còn chưa giải thích tại sao tập đoàn cơ điện
Hoành Không ban đầu là tỉnh Thiên Vân sau lại biến thành do tỉnh Điền
Nam quản lý?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải vừa mới nói
sao, vì thay đổi mốc giới của tỉnh, địa bàn nhà máy sau vài năm phát
triển phồn vinh mở rộng không ít.
Anh chưa từng đến, nếu như thấy sẽ giật mình, rộng khoảng chừng bảy tám dặm.
So với địa bàn một thị trấn còn lớn hơn nhiều. Mà khi phân mốc lộ giới
không đưa tập đoàn này vào, hơn nữa, công tác cắm mốc này cũng khó.
Đối với hai tỉnh lớn, bảy tám dặm cũng không phải là địa bàn nhỏ. Cuối
cùng chính phủ quyết định phê duyệt mốc tỉnh giới một lần nữa.
Mới phát hiện không ngờ đã đặt Tập đoàn cơ điện vào vị trí giữa hai
tỉnh. Trong năm phần thì có ba phần thuộc tỉnh Thiên Vân, còn lại thuộc
tỉnh Điền Nam.
Lam Tồn Quân nói.
- Vậy cũng không có gì, tỉnh Thiên Vân đưa ra tiền hoặc là dùng khu đất khác đổi về là được.
Diệp Phàm nói.
- Không như vậy được, chủ yếu là Chính phủ đã phê chuẩn, bản đồ cũng đa đưa ra, căn bản không có cách để sửa lại.
Đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chủ yếu chính
là ngay lúc đó nhà máy Cơ điện rất phát triển, lợi nhuận khiến rất nhiều người thèm muốn.
Cho nên, lãnh đạo tỉnh Điền Nam tính toán trước có bốn phần là địa bàn của chúng ta.
Cho nên, chúng ta lấy đất để góp cổ phần, lợi nhuận hàng năm của nhà
mãy cũng phải chia cho chúng ta, mà tỉnh Thiên Vân tất nhiên không chịu.
Lúc đó lợi nhuận hàng năm của tập đoàn cơ điện nộp lên trên là miếng
bánh ngon.. Miếng thịt ngon này sao có thể để người khác phân chia được.
Việc này cuối cùng còn gây sức ép đến nội các Chính phủ, lúc đó còn
chưa có Ủy ban quản lý giám sát tài sản, cuối cùng Chính phủ phải cử một Phó thủ tướng đến giải quyết việc này.
Cuối cùng quyết định nhà máy thuộc hai tỉnh. Tuy nhiên, tỉnh Thiên Vân chiếm sáu phần, tỉnh Điền Nam chiếm bốn phần.
Mà tỉnh Điền Nam lại đầu tư một khoản tiền vào nhà máy. Cấp trên đã lên tiếng, hai tỉnh cuối cùng cũng công nhận.
Lam Tồn Quân nói.
- Sau đó có lẽ là nhà máy làm ăn thất bại, Ủy ban giám sát tài sản nhà
nước muốn rút lui nhà máy, hai tỉnh phải bố trí hơn một nghìn công nhân
viên chức, tất nhiên đều đẩy lên trên.
Đẩy đến mức Ủy ban
quản lý giám sát tài sản nhà nước đều không gánh được rồi. rõ ràng căn
răng một cái, cấp nhà máy này cho hai tỉnh.
Có lẽ hạ xuống cấp Giám đốc sở đi. Tuy nhiên, hiện giờ sao lại biến thành cấp phó bộ, thật là lạ.
Diệp Phàm nói.
- Nguyên nhân này tôi cũng không rõ ràng lắm, hay là anh đến thành phố Hạng Nam để hỏi hoặc hỏi lãnh đạo tỉnh.
Lam Tồn Quân nói.
- Đến Hạng Nam, tôi không rảnh để đến đó. Cục diện rối rắm này hiện giờ tôi đã đẩy không nổi. Hơn nữa, Bt Ninh Mãn dã coi trọng như vậy, tôi
còn có thể bỏ gánh sao? Bây giờ không phải là cứt cũng chết rồi.
Diệp Phàm nói xong vòng người đột nhiên hỏi:
- không đúng, phá nhà máy này sao cậu lại quen thuộc như vậy, chẳng lẽ
lần trước bảo cậu tìm tài liệu cậu cũng tìm hiểu một chút sao?
- Ha ha…
Không thể tưởng tượng được Lam Tồn Quân cố nén cười. Diệp Phàm tức giận hừ nói:
- Có tật xấu phải không?
- Anh Diệp, chắc anh không biết, sáu phần địa bàn của tập đoàn cơ điện
ngay tại thành phố Hạng Nam chúng tôi, phần còn lại chính là địa khu
Giang Hoa tỉnh Điền Nam.
Lam Tồn Quân vừa nói xong Diệp Phàm thiếu chút nữa hóa đá.
- Mẹ kiếp, cuối cùng tôi thành cấp dưới của cậu à? Đây thật đúng là phong thủy luân chuyển.
Diệp Phàm cũng cười.
- Không dám, anh Diệp là lãnh đạo cấp thứ trưởng, em chỉ là một giám
đốc sở sao dám quản lý anh. Tập đoàn cơ điện thuộc tỉnh quản lý, không
đến lân bọn tôi. Tuy nhiên, nếu Hạng Nam chúng tôi, sau khi xuống anh
Diệp quan tâm đến em. Đến lúc đó em cũng sẽ viện trợ cho nhà máy anh.
Lam Tồn Quân chuyển sang dụ dỗ.
- Cậu đúng là, đang chọc tôi có phải không?
Diệp Phàm hừ khẽ một tiếng.
- Không dám, anh Diệp. Tuy nhiên, anh phải chuẩn bị tốt mới được. Tập đoàn cơ điện tuy cũng nổi tiếng.
Bởi vậy, cũng tạo cho công nhân bên trong rất bá đạo. Hơn nữa, mấy năm
nay mỗi ngày đều tụt xuống, ngay cả tiền lương cơ bản cũng không phát
nổi.
Chỉ có thể phát một tháng nợ một tháng, cháo và bánh mỳ vẫn phải có. Tuy nhiên, muốn cải thiện cuộc sống thì khó.
Một nhà máy lớn như vậy, chuyện đau đầu nhiều lắm. Tôi tận mắt thấy hai phó tổng giám đốc phát bệnh, một người tức chết rồi đấy.
Công nhân không lấy được tiền không an lòng, đập phá, còn gây chuyện.
Gần đây còn xảy ra việc đánh cãi nhau với lãnh đạo nhà máy.
Không cần nói các anh, ngay cả tôi cũng chịu ảnh hưởng. Dù sao nhà máy là trên địa bàn Hạng Nam chúng tôi.
Nếu thật xảy ra đánh nhau dùng binh khí chúng ta vẫn phải ra mặt hỗ trợ giải quyết một chút. Thành phố Hạng Nam chúng tôi cách xa tỉnh thành,
lãnh đạo tỉnh thành đến một lần không dễ dàng.
Lam Tồn Quân thở dài.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Phàm chẳng những không bị những lời nói
của Lam Tồn Quân làm cho gục ngã mà ngược lại lại khơi dậy chí anh hùng.
Diệp Phàm không tin không thể cứu sống một Công ty. Tuy nói là lớn nhưng nó vẫn là một công ty.
Tuy nhiên, vấn đề cấp bậc Diệp Phàm vẫn không rõ. Hắn nghĩ một chút,
không chịu được liền gọi cho Ninh Chí Hòa. Điện thoại này là điện thoại
riêng của Ninh Chí Hòa, là nối thẳng đến Ninh Chí Hòa, có lẽ số này cũng không có mấy người biết.
- Hôm nay đã nhận được thông báo?
Không thể tưởng tượng được điện thoại vừa thông Ninh chí Hòa cũng nhận ra số điện thoại của Diệp Phàm hỏi ngay.
- Đã nhận được rồi chú Ninh, Tuy nhiên, nghe nói tập đoàn này sắp phá sản.
Giọng Diệp Phàm có chút oán trách.
- Nói nhảm, không phải cục diện rối rắm còn đến lượt cậu tiếp quản sao?
Không thể tưởng tượng được Ninh Chí Hòa nói thẳng một câu khiến Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn.
- Tôi cũng đã hỏi thăm qua, xí nghiệp này hình như là xí nghiệp quốc doanh do tỉnh Thiên Vân và Điền Nam quản lý.
Nghe nói chính là cấp thành phố, sao hiện giờ lại là cấp Thứ trưởng.
Chẳng lẽ Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước cảm thấy không thể để hơn một nghìn công nhân bị vây trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Hay là vì hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, hiện lại thu hồi để quản lý?
Diệp Phàm châm chọc, đương nhiên, giọng khá bình thản, trách Ninh Chí Hòa khó chịu.
- Nói gì thế, vẫn còn nước sôi lửa bỏng, nghiêm trọng như vậy sao? Hơn
một vạn công nhân viên chức của Hoành Không chết đói sao?
Diệp Phàm, sau này cậu hai tay trống không, trên thực tế không khác gì chỉ có mình cậu.
Đồng chị Vệ Ngọc Đường hiện đã bỏ chức Chủ tịch, chỉ treo chức Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm bí thư đảng ủy.
Ở tỉnh sắp xếp như vậy chính là vì để cậu nhậm chức Chúc tịch có thể dứt khoát triển khai công tác.
Tôi tin tưởng cậu có năng lực, không phải là nhiều người một chút sao?
không phải là tần lâm đóng cửa sao? Không phải là nó còn chưa ngã sao?
Trong chính quyền cậu là một tay cừ, tin tưởng ở doanh nghiệp tuyệt đối cũng không lầm, không cần giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo tôi, anh cậu ở tập đoàn Bàn Đế hoạt động rất tốt.
Trong chuyện này có lẽ tám
phần đều là ý kiến của cậu? Còn cả tập đoàn Hồng Phách một trong năm
trăm tập đoàn lớn nhất thế giới cũng có thể kéo đến Phong Châu.
Chẳng lẽ cậu không thể kéo tập đoàn Hồng Phách đến Công ty cơ điện
Hoành Không để cứu sống nó sao? Cậu khi nào thì không tự tin như vậy?
Đương nhiên, nhiệm vụ là khó khăn, đường gập ghènh, tôi muốn nói một
câu, lãnh đạo tín nhiệm cậu mới để cậu đảm nhiệm chức vụ quan trọng như
vậy.
Tôi không nói nhiều nữa, ít nhất là đề cử cậu đến chỗ màu mỡ này đấy.
Việc này cũng không phải tôi khoe thành tích, cậu cũng tự biết, không
thể để một cán bộ trẻ tuổi như cậu đến một nơi tốt mà cần phải cho cậu
đến chỗ “sửa mái nhà dột”.
Giờ không có thứ dễ cho cậu nhặt,
chỉ có gạch hỏng rác rưởi cho cậu nhặt. Làm thế nào biến hỏng thành đồ
quý là việc tôi chờ mong.
Đương nhiên lãnh đạo Điền Nam cũng chờ mong, lãnh đạo ủy ban giám sát tài sản nhà nước và Chính phủ đều hi vọng.
Trong số các lãnh đạo đó đều được nghe về cậu, đều có chút kinh ngạc, cuối cùng mới đồng ý bổ nhiệm cậu.
Tuy nhiên, cậu đừng tưởng ngồi trên vị trí này mọi việc đều thuận lời,
còn chưa chắc. Nếu cậu làm tốt thì có hi vọng, nếu không vực dậy nổi cục diện rối rắm thì đời này của cậu cũng không thể nào khác. Tôi với cậu
như người trong nhà, nói thật, cậu đừng nói là tôi dọa cậu.
Còn chuyện sao biến thành xí nghiệp cấp thứ trưởng, điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ lãnh đạo cấp trên coi trọng cậu.
Đây coi như đề bạt đặc biệt, đương nhiên, xí nghiệp này trước kia bị hạ thấp nhưng thật ra cán bộ lãnh đạo xí nghiệp cũng không hạ cấp bậc.
Bộ máy thành viên của cậu vẫn là được áp dụng cấp Thứ trưởng đấy. Như
người phối hợp với cậu là Chủ tịch hội đồng quản trị Vệ Ngọc Cường mà
nói.
Ông ta chẳng những là Chủ tịch và Bí thư đảng ủy mà ông ta còn là trợ lý Chủ tịch tỉnh, cấp phó tỉnh đấy.
Đây là đều tạo điều kiện cho các cậu dễ triển khai công việc. Tỉnh ủy
và Chính phủ đang có quyết tâm rất lớn, cho nên, cho các cậu bộ máy mạnh nhất. Không phải vì để các cậu tiện triển khai công việc sao?
Ninh Chí Hòa nghiêm túc nói.
- Vậy xí nghiệp của chúng tôi vẫn là xí nghiệp thuộc tỉnh hay là trung ương?
Diệp Phàm có chút buồn bực hỏi, nghe lâu như vậy vẫn không hiểu ra sao cả.
- Thuộc trung ương, cậu đầu rối rắm có phải không? Tôi cũng muốn thuộc
trung ương, nhưng các đồng chí ở Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà
nước sẽ đồng ý cho cậu sao?
Ninh Chí Hòa hừ nói.
- Thì là hai tỉnh rồi.
Diệp Phàm nói trong lòng khách sáo trách đồng chí Ninh.
- Cũng không hoàn toàn thuộc tỉnh, thật ra là tỉnh là người quản lý, Ủy bản quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng đang theo dõi. Bởi vì hàng
năm họ cũng phải chi về đấy mấy triệu, cũng phải cho người khác một chút quyền lực có phải không? Nói cách khác là cho anh tiền không thể không
để người ta có tiếng nói có phải không?
Ninh Chí Hòa nói.
- Vậy không phải là quản lý bằng cổ phần sao. Vậy các cấp quản lý
nhiều, tỉnh Thiên Vân là quản lý cao nhất, sau đến tỉnh Điền Nam, Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước là thứ ba rồi.
Vậy làm thế nào triển khai công việc. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân và
Điền Nam cộng lại có bao nhiêu cấp quản lý?
Hơn nữa Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng có thể vung tay múa chân, thời gian này thật khó lăn lộn.
Diệp Phàm thật sự hơi đau đầu rồi.