- Dân sinh, là chuyện của bên chính quyền các vị. Đương nhiên, tập đoàn
Thần Lộ của chúng tôi mấy năm qua cũng đã quyên góp số tiền lên đến hơn
một ngàn vạn, có thể nói là chúng tôi không quan tâm đến người dân sao?
Làm ăn là làm ăn, từ thiện là từ thiện. Hai chuyện không thể lẫn lộn làm một được.
Tống Hương Quân lạnh lùng nói.
- Ý của chị Tống là dự án cao tốc Đồng Lĩnh chắc chắn là các anh chưa suy nghĩ xét kỹ đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tuyệt đối không thể suy xét, ngay cả lão gia nhà tôi có tỉnh dậy cũng không thể suy xét việc này được.
Thần Lộ cũng không phải là cùng một nhà với Tống gia, Tống gia cũng chỉ là có cổ phần lớn nhất thôi. Căn cứ vào lợi ích và mục đích phát triển
của công ty.
Chúng tôi không thể chấp nhận kế hoạch vô lý của các vị. Cho nên, đối với việc này, không cần nói thêm nữa. Tôi có thể
chắc chắn với các vị rằng, không thể đồng ý yêu cầu vô lý của các vị.
Giọng điệu của Tống Hương Quân càng kiên quyết hơn. Người phụ nữ này,
xem ra thật quá ác nghiệt. Không ngờ lại không quan tâm gì đến chuyện
của ông cụ.
- Vậy thì thật xin lỗi, chúng ta có cần thiết phải tiếp tục ngồi đây nữa không?
Diệp Phàm khoát tay nói
- Rất cần.
Tống Hương Quân nói.
- Lẽ nào tổng giám đốc Tống còn có biện pháp khác?
Khổng Đoan vội vàng hỏi, khi nãy có thể chỉ là chọc tức Khổng Đoan mà
thôi. Tận mắt thấy bà ta và Diệp Phàm nâng nhau lên liền muốn chọc rồi.
- Chúng tôi trả thù lao là được, chỉ cần trợ lý Diệp có thể mời chuyên
gia cục bảo vệ sức khỏe quốc gia đến đây. Tống gia chúng tôi sẽ thêm 200 vạn coi như là phí trung gian. Như vậy cũng không phải là ít chứ?
Tống Hương Quân nói.
- 200 vạn, nhiều vậy sao?
Diệp Phàm nhìn Khổng Đoan một cái rồi thản nhiên nói.
- Nếu trợ lý Diệp thấy ít thì có thể thêm một chút. Tổng cộng 260 vạn
được chứ. Lấy một chút ra đầu tư cũng có thể khiến cho người nhà trợ lý
Diệp sống một cách khá thoải mái đấy.
Chúng tôi biết, các vị
làm quan như thế này kiếm được chút tiền lương cũng không dễ dàng gì.
Nếu muốn “giơ tay” thì lại sợ người ở Ủy ban Kỷ luật tìm đến tận cửa
rồi.
Chúng tôi chi phí trung gian cho các vị thì chúng tôi cũng có thể nhận được một cách giải quyết hợp lý việc này.
Tuyệt đối sẽ không đưa chuyện này lên Ủy ban Kỷ luật có phải không?
Tống Hương Quân kiêu ngạo vô biên.
- Ha ha, tuy rằng lương của tôi không cao nhưng bản thân không có hứng
thú. Nếu như không còn cách nào khác, thì ăn bữa cơm này cũng chẳng khác là mấy. Chủ tịch Khổng, tôi phải đi trước rồi. Lát nữa nhớ tổng kết lại sổ sách, chính phủ đã không có tiền, nhưng bữa ăn này thì vẫn phải trả
đó.
Diệp Phàm nói xong liền đứng dậy.
- Trợ lý Diệp.
Tống Hương Quân cũng là hơi nóng vội, anh chớ phật ý. Kỳ thật, lần này
chúng tôi đến là có thành ý. Ông cụ bây giờ còn nằm trên giường, nếu như trợ lí Diệp có thể mời chuyên gia cục bảo vệ sức khỏe quốc gia tới thì
Tống gia tuyết đối sẽ không hàm hồ đâu. Thêm một chút nữa cũng có thể
mà.
Tống Phong cũng vội vã.
- Ha ha, chỉ có một yêu
cầu. Đem bản quy hoạch cao tốc lên. Về phần bộ giao thông bên đó chúng
tôi có thể nói đỡ cho vài lời. Nếu như các vị không thể đáp ứng yêu cầu
này, vậy thì không còn gì để nói cả.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh...vô liêm sỉ!
Tống Hương Quân cực kỳ tức giận, đứng lên chỉ vào Diệp Phàm.
- Vô liêm sỉ. Cô nói đúng. Tôi đúng là người như vậy, là hạng người vô
sỉ. Tuy nhiên, có thể vì nhân dân mà vô sỉ, Diệp Phàm tôi cam tâm tình
nguyện vô sỉ cả trăm lần. Đây gọi là vô sỉ. Cô Tống, cô vẫn chưa đạt tới mức vô sỉ này. Cho nên, cô không thể hiểu được tôi. Diệp Phàm tôi vô
sỉ, chỉ có trời mới hiểu.
Diệp Phàm lạnh lùng dõng dạc nói, hơn nữa vẻ mặt còn chằm chằm nhìn vào Tống Hương Quân.
11 cao thủ tiến lên, Tống Hương Quân lùi về sau một bước. Dường như cảm thấy người này vô cùng cao lớn. Cao lớn đến nỗi có thể làm cho người
khác run sợ. Mình làm sao vậy, một tên cán bộ như hắn thì có thể làm
được gì, trong lòng Tống Hương Quân không hiểu nổi sự yếu đuối của bản
thân nên khách sáo đứng dậy.
- Hương Quân, ông cụ còn trên
giường. Chuyện kiếm tiền đương nhiên quan trọng, nhưng bệnh tình của ông cụ quan trọng hơn. Huống chi, cao tốc Đồng Lĩnh cũng không thể lỗ vốn.
Chỉ có điều đầu tư trước mắt lớn hơn rất nhiều thôi. Chúng ta hoàn toàn
có thể kéo các cổ đông vào vụ này cùng nhau thanh toán đúng không? So
với bệnh tình của ông cụ, thì việc này có đáng vào đâu.
Tống Phong có chút giận dữ, hạ giọng nhắc nhở cháu gái.
- Trợ lý Diệp, có thật là anh có thể mời được chuyên viên y tế không? Chúng tôi khó mà tin được.
Tống Hương Quân trầm ngâm trong chốc lát rồi không ngờ lại nói ra những lời đó. Có lẽ cũng đã nghĩ đến tình hình hiện tại.
- Không cần để ý đến những lời của tôi, đối với một số việc, các vị cho rằng ngàn vạn khó khăn. Nhưng đối với Diệp Phàm tôi. Mời một chuyên gia cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
Diệp Phàm lên mặt, hôm
nay nhất định phải dạy cho Tống Hương Quân một bài học. Phải dạy cho cô
ta chừa cái tính tình ấy đi, đây chính là phong cách của Diệp lão đại.
Ngay đến cả Khổng Đoan cũng cảm thấy hắn quá kiêu ngạo rồi, nếu như
chuyên viên y tế dễ mời như vậy, người nhà họ Tống đã sớm mời được rồi.
Đây là chuyện khó mà tin được, mà chuyên viên y tế kia đâu có phải là
người nhà của Diệp Phàm. Tên này chắc chắn là đang khoác lác, Khổng Đoan nghĩ thầm như vậy, trong lòng khá thất vọng.
- Được, chuyện
này là anh nói đó nhé. Chỉ cần trợ lý Diệp có thể mời chuyên gia đến,
chúng tôi đồng ý sửa chữa quy hoạch. Đem cao tốc Đồng Lĩnh tới ngân hàng cao tốc Bắc Kinh, đến lúc đó nếu trợ lý Diệp không mời được chuyên gia
tới, Tống Hương Quân tôi sẽ buộc anh phải xin lỗi Tống gia chúng tôi
trên Tấn Lĩnh nhật báo.
Tống Hương Quân đánh cược.
- Những lời này là chính cô nói đó.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tống Hương Quân tôi tuy chỉ là phận nữ nhi, nhưng so với một số người được gọi là cán bộ chỉ biết khua môi múa mép thì còn mạnh hơn nhiều.
Đàn ông các người nhất ngôn cửu đỉnh. Tống Hương Quân tôi cũng có thể
làm được. Chỉ sợ có người lúc đó không biết làm sao trốn tránh lại kiếm
lời biện bạch.
Tống Hương Quân thật sự tức giận.
- Nói hay lắm.
Diệp Phàm đột nhiên quay người vỗ tay hai tiếng, sau đó ngồi xuống, liếc mắt nhìn Tống Hương Quân một cái, thản nhiên nói:
- Hôm nay một cán bộ như tôi đây sẽ cho cô thấy, cái gì gọi là năng lực, cái gì gọi là khua môi múa mép.
Diệp Phàm nói, lâp tức lấy di động ra, tìm số, không lâu sau đã nối được điện thoại, cười nói:
- Chị Trương, gần đây bận không?
- Bận lắm.
Trương Oánh Nguyệt cười cười, rồi nói:
- Nghe nói cậu được thăng chức lên là trợ lý chủ tịch à...cậu được
thăng quan như vậy, thật đúng là còn nhanh hơn cả tên lửa đó.
- Chỉ là hư danh thôi, đừng nói đến cấp bậc. Hơn nữa, có quá nhiều
chuyện phải giải quyết, bận đến chết. Ngày nào cũng chạy tới chay lui
tới mức lao lực rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi cũng muốn có cơ hội như cậu mà không được đây.
Trương Oánh Nguyệt cười nói.
- Chị Trương nhất định là sẽ có cơ hội mà, tuy nhiên, tiểu đệ muốn nhờ chị một việc.
Diệp Phàm cũng không muốn nói chuyện tào lao nữa, nói thẳng vào chuyện.
- Cậu ấy à, cứ nói thẳng ra, còn quanh co làm gì?
Trương Oánh Nguyệt vờ giận dữ.
- Chuyện là như vậy, tôi có một người bạn họ Tống...
Diệp Phàm nói qua tình hình một lượt.
- Muốn mời chuyên viên cục y tế, chuyện này có chút phiền phức. Nói
thực thì cục bảo y tế không phải do tôi quản lí. Tuy nhiên, tôi sẽ nói
trước với họ một tiếng, cậu chờ nhé.
Trương Oánh Nguyệt nói xong liền cúp điện thoại. Diệp Phàm ung dung ngồi uống trà.
Nơi này tạm thời rất yên lặng. Tống Hương Quân cũng buồn bực ngồi uống
trà. Thi thoảng lại nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Hơn nữa, Tống Hương
Quân cho rằng Diệp Phàm đang cố gắng kéo dài thời gian, mà Tống Hương
Quân tự nhiên lại mỉm cười.
Còn Khổng Đoan thì tâm trạng đang bất ổn, về phần Tống Phong, cũng giữ vẻ mặt u buồn. Bởi vì ông ta cho
rằng Diệp Phàm đang khoác lác, chỉ sợ tới lúc đó bệnh tình của ông cụ
lại quá rồi.
15 phút sau, Trương Oánh Nguyệt gọi tới, nói là ngày mai sẽ xuống, kêu Tống gia chuẩn bị tốt là được.
- Cảm ơn, cảm ơn trợ lý Diệp.
Tống Phong cảm động quá, đứng dậy đi tới chỗ Diệp Phàm bắt tay thân mật.
- Thế nào tổng giám đốc Tống, việc của Diệp mỗ đã hoàn thành rồi. Tuy
nhiên, tôi không dám cam đoan là chuyên gia tới thì có thể chữa khỏi
bệnh cho ông cụ.
Nhưng cô cũng có thể hỏi xem đồng chí Lưu
Phương Hải là ai. Nếu như là người không đủ quyền uy thì Diệp Phàm tôi
sẵn sàng lên báo xin lỗi.
Còn nếu như người đó đủ quyền uy
thì Tống gia phải lập tức cử nhân viên liên hệ với người phụ trách dự án cao tốc Đồng Lĩnh của chúng tôi.
Xong việc này, tranh thủ
trong thời gian vài ngày quyết định luôn. Đương nhiên, cô Tống cũng có
thể quên đi những chuyện vừa nói, Diệp Phàm tôi cũng sẽ không nhắc lại
nữa.
Diệp Phàm nói, cuối cùng vẫn còn muốn kích động con người này một chút.
Quả nhiên, Tống Hương Quân vừa nghe, hừ nói:
- Chỉ cần Lưu chuyên gia đến Tống gia, mặc kệ là có trị khỏi bệnh cho
ông cụ hay không. Tôi sẽ lập tức cử phó tổng giám đốc đến chỗ các anh
bàn bạc chuyện cao tốc Đồng Lĩnh.
10 giờ trưa ngày hôm sau,
Diệp Phàm mới đến tỉnh thành, đang đi trên đường ở Tống gia. Mễ Nguyệt
gọi điện, nói là Lưu Phương Hải dẫn theo vài người đang tới Tấn Lĩnh
thành phố Long Giang.
Tống gia long trọng nghênh đón họ, hơn
nữa còn đặc biệt mang xe Mercedes-Benz sang trọng ra sân bay đón. Mà cục trưởng cục y tế cùng với phó giám đốc Lý của sở y tế tỉnh cũng tới.
- Bệnh tình thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Lưu Phương Hải vừa đến Tống gia thì nói là có việc bận, cho nên, lập tức cho người kiểm tra toàn thân Tống lão gia.
Tuy nhiên, tình hình không mấy lạc quan. Chủ nhiệm Lưu nói Tống Mậu Lâm tuổi tác đã cao rồi, năm nay cũng hơn tám mươi tuổi. Con người già đi
là theo quy luật tự nhiên, hơn nữa, Tống Mậu Lâm lúc trẻ đã làm việc quá sức nên giờ cạn kiệt tinh lực.
Huống chi, lúc còn trẻ miệng
củaTống Mậu Lâm chịu quá nhiều tổn thương, xương cốt lúc ấy đã bị
thương. Khi còn trẻ thì cơ thể vẫn tương đối tốt.
Nhưng giờ
thì khác rồi, già đi một chút, da dẻ kinh mạch đều yếu dần đi. Cho nên,
mới dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như hiện nay.
Chuyên gia Lưu tự mình sờ vào để cho Tống Mậu Lâm tiếp nhận, nhưng miệng vẫn rơi
xuống. Sau đó cùng bàn bạc với các đồng chí khác.
Cho ra kết luận là thần kinh ở cằm có vấn đề.
Cơ bản là không có cách nào cả, nếu có gắng thì có thể phẫu thuật, nhưng hiệu quả cũng không được cao.
Một khi bỏ giá cố định ra thì miệng sẽ lại rơi xuống. Hơn nữa, xét cho
cùng thì Tống lão gia già rồi, nếu mổ thì cũng tương đối nguy hiểm. Làm
không tốt thì tình huống có thể sẽ xấu đi.
Mễ Nguyệt có chút buồn bực nói.
- Chuyên gia Lưu có ý là không chữa trị sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Thật sự là có ý như vậy, họ cũng muốn xin lỗi.
Mễ Nguyệt nói.