Đương nhiên, Diệp Phàm vừa nghe đã biết ngay: có thể xưng là Lưu gia, Trần gia, Dương gia xem như gia đình ở thủ đô nhất định phải có chút thanh thế. Nếu không thì ở thủ đô thiếu gì người mang họ họ Lưu, họ Dương hay họ Trần. Gia đình nào cũng đều xưng là “Gia” thì e rằng nhiều chi chít như sao trên trời.
- Ha ha, xin chào cả nhà!
Diệp Phàm cũng thản nhiên gật gật đầu.
- Cô bé này chắc là anh chưa từng gặp. Cô ấy là Nguyễn Phi Nhi. Diệp Phàm hãy làm quen một chút đi.
Kiều Thế Hào cười chỉ vào cô gái xinh đẹp mặc váy ren hoa, giới thiệu nói.
Nghe Kiều Thế Hào giới thiệu thận trọng như thế, Diệp Phàm giật mình, biết cô nàng này nhất định có lai lịch không vừa, hơn nữa còn biết đâu còn liên quan đến việc của mình.
- Xin chào cô Nguyễn!
Diệp Phàm vươn cánh tay, thái độ nhiệt tình hơn.
- Xin chào!
Nguyễn Phi Nhi chỉ xua xua tay, không bắt tay với Diệp Phàm. Diệp Phàm gặp phải tình huống tiến thoái lưỡng nan, nhưng cũng không để bụng, thu tay về. Đối với kiểu người như thế, chưa bao giờ Diệp Phàm thèm so đo.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, ba người Lưu Đĩnh, Dương Hùng, Trần Đống hình như hiện lên ánh mắt vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.
Chắc là vì nể mặt Kiều Thế Hào nên họ không tiện cười thành tiếng thôi. Vả lại chắc ba đồng chí này cũng gặp phải phản ứng tương tự giống mình rồi.
- Ha ha, cô Nguyễn thường hay như thế.
Kiều Thế Hào nhíu hạ mày, khẩn trương xoa dịu. Hắn biết Diệp Phàm cũng là người khá khái tính, Nguyễn Phi Nhi không biết trời cao đất rộng, e rằng sẽ khiến Diệp lão đại nổi giận làm tổn thương đến cô ta.
- Ha ha, không sao. Con người tôi đã quen rồi, không sao.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười.
- Cha của cô Nguyễn đây công tác ở quân khu Hải Đông, tên là Nguyễn Tiến. Ông ấy là một Tư lệnh viên.
Kiều Thế Hào cuối cùng đã tiết lộ.
Hoá ra chuyện Kiều Hoành Sơn tối nay đồng ý đã bắt đầu rục rịch rồi. Chắc là bảo mình trước khi nhận chức hãy làm quen với người nhà Nguyễn gia, tiếp xúc một chút thì sau này đo đến nhà Nguyễn gia cũng thuận lợi hơn.
- Là thiên kim tiểu thư nhà họ Nguyễn, chẳng trách...!
Diệp Phàm liếc nhìn Nguyễn Phi Nhi một cái, cố ý thản nhiên hừ một tiếng, đồng thời cũng không nhiệt tình đứng lên.
- Xin đừng gọi là tiểu thư, từ đó khó nghe lắm!
Nguyễn Phi Nhi cũng khá thông minh, lạnh nhạt nhìn Diệp Phàm một cái, buông đôi đũa trong tay, lạnh lùng hừ nói. Lần này đến Kiều Thế Hào cũng tủm tỉm cười một cách kì quái.
- Không gọi là tiểu thư thì gọi là khuê nữ của Tư lệnh Nguyễn phải không?
Diệp lão đại cố ý giả vờ ngạc nhiên quay đầu nhìn Nguyễn Phi Nhi, cố ý hỏi.
- Ha ha ha...
Thượng tá Lưu Đĩnh rốt cuộc đã không nhịn nổi cười, cũng có thể là cố ý phá lên cười. Nghe thấy anh ta cười, Trần Đống và Dương Hùng cũng cười theo. Mấy cô gái khác cũng che miệng cười. Kiều Thế Hào có vẻ lúng túng, trừng mắt lườm đồng chí Lưu Đĩnh một cái.
- Người anh em Diệp à, cậu thật biết đùa đấy. Nếu gọi là khuê nữ chẳng phải đã hạ thấp cô Nguyễn đây của chúng ta rồi sao. Chỉ có con gái quê mùa ở nông thôn mới gọi là khuê nữ thôi phải không? Cô Nguyễn trở thành con gái nhà quê từ khi nào chứ?
Trần Đống nghèn nghẹn cuống họng, cố ý trêu chọc nói.
Biết gã Trần Đống này vào hùa tát nước theo mưa, Diệp lão đại liếc nhìn Nguyễn Phi Nhi một cái, phát hiện này cô nàng quả nhiên trúng kế. Cô ả hằn học trừng mắt nhìn mình với ánh mắt cực kỷ khinh bỉ.
- Gọi là khuê nữ cũng rất gần gũi, tôi đây cũng xuất thân từ nông thôn mà lên. Vì thế ở bên đó, chúng tôi gọi em bé là bé con, còn các cô gái thì gọi là khuê nữ, chẳng hạn như Nguyễn Phi Nhi thì gọi là khuê nữ Phi Nhi.
Diệp Phàm giả bộ vô cùng chân chất, thật thà, giải thích với Nguyễn Phi Nhi.
- Đê tiện!
Nguyễn Phi Nhi miệng run run, cuối cùng đã không nhịn nổi phun ra hai chữ này từ cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Kiều Thế Hào thầm nhủ hỏng bét rồi, đang định mở miệng thì Diệp lão dại đã soạt một tiếng, đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Nguyễn Phi Nhi chằm chằm, nói:
- Cô nói lại một lần nữa xem! Nông thôn chúng tôi có chỗ nào đê tiện. Nông dân là những người lương thiện, chất phác nhất.
Không có bọn họ làm ruộng, trồng trọt thì thiên nga cao quý như cô chỉ có đường ăn không khí. Cô là con gái của Tư lệnh Nguyễn phải không?
Hôm nay tôi thay mặt Tư lệnh Nguyễn dạy bảo cho cô một chút. Nhìn mặt mũi cô rất giống một cô gái có giáo dục, sao lại nói ra những lời như thế? Thật khiến cho Diệp Phàm tôi thất vọng quá!
- Anh có tư cách gì mà dạy bảo em gái của tôi?
Lúc này, cô ả xinh đẹp ngồi bên cạnh Lưu Đĩnh phía bên kia, chỉ chỉ vào Diệp Phàm nói sẵng.
- Anh ta đương nhiên là có tư cách!
Kiều Kiều Thế Hào lập tức trừng mắt nhìn Lưu Đĩnh một cái, bất ngờ lạnh lùng nói.
- Tiểu Liên, ngồi xuống cho anh!
Lưu Đĩnh kéo cô gái một cái ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Anh Thế Hào đang nói chuyện, sao có thể đến lượt em xen mồm vào.
- Hắn... Hắn bắt nạt em gái em.
Nguyễn Tiểu Liên chỉ vào Diệp Phàm bĩu môi hừ nói, nhìn nhìn Lưu Đĩnh một cái, nói tiếp:
- Lưu gia các anh trở nên đớn hèn từ khi nào vậy? Em gái của em cũng là em gái của anh. Em gái bị bắt nạt, không ngờ anh rể không thèm ngó ngàng đến, thật mất hết nhân tính!
Nguyễn Tiểu Liên rõ ràng tức giận, đứng dậy bắt đầu oán trách Lưu Đĩnh.
- Chát!
Một cái tát tai nhẹ vang lên, kèm theo tiếng Lưu Đĩnh quát:
- Người nhà Lưu gia trở nên đớn hèn từ khi nào? Cái loại cô ngứa mồm rồi phải không? Vừa nãy tôi nói rồi. Khi anh Kiều nói chuyện thì cô đừng chõ mồm vào.
Khi Lưu Đĩnh nói những lời này thì cũng hằn học nhìn Diệp Phàm chằm chằm. Diệp Phàm vừa nhìn thấy đã hiểu ra ngay là người ta đang cảnh cáo mình, vì nể mặt Kiều Thế Hào nên mới bỏ qua cho mình.
- Anh không cần nể mặt tôi, Tiểu Liên không phải đã nói rồi sao?
Kiều Thế Hào hừ một tiếng, dùng mắt nhìn Lưu Đĩnh một cái, nói:
- Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một điều, hãy nhớ kỹ nhiệm vụ lần này anh xuống đây là gì?
- Anh Kiều, tôi không rõ anh nói câu này là có ý gì?
Lưu Đĩnh liếc nhìn Kiều Thế Hào một cái, hỏi.
- Tôi hỏi cậu, hiện tại cậu đang đảm nhiệm chức vụ gì trong quân đội?
Kiều Thế Hào hừ nói.
- Tôi là Đoàn trưởng của Sư Đoàn Hổ Gầm của tập đoàn quân thứ ba, quân khu Bắc Kinh. Điều này, anh Kiều đã biết từ trước, sao còn phải hỏi?
Lưu Đĩnh khi nói những lời này cố tình liếc nhìn Diệp lão đại một cái. Thằng nhãi này đang cảm thấy tương đối đắc ý.
Phải biết rằng Lưu Đĩnh chưa đến 30 tuổi, tự cho rằng có thể ngồi lên lức Đoàn trưởng của sư đoàn Hổ Gầm mới thành lập đã là một thành tựu lớn.
- Sư đoàn trưởng sư đoàn Hổ Gầm tên là Trần Cường phải không?
Kiều Thế Hào thản nhiên hừ nói.
- Đúng vậy, cái này tất cả mọi người đều đã biết, cũng chẳng phải là bí mật gì?
Lưu Đĩnh mặt mày tươi cười, lại liếc nhìn Diệp lão đại một cái.
- Lưu Đĩnh, nghe nói vị Sư trưởng Trần lần này gọi anh đến là có nhiệm vụ đặc biệt, có phải là muốn vào vịnh Lam Nguyệt để huấn luyện không?
Lúc này, Trần Đống cười ha hả nói. Thực ra khi Trần Đống nói ra những lời này, giọng điệu còn hơi có vị chua xót.
Bởi vì trung tá Trần Đống đảm nhiệm chức Phó đoàn trưởng sư đoàn Thiết Long mới thành lập của tập đoàn quân thứ 38, quân khu Lan Tây. Mà lần này xuống dưới, nghe Trần Đống nói xong, Lưu Đĩnh liền phóng đại lên rằng sư đoàn Hổ Gầm của Lưu Đĩnh có khả năng sẽ thử tiến vào vịnh Lam Nguyệt để huấn luyện.
Khi Trần Đống nghe thấy đã ghen tị, lập tức báo cho Sư đoàn trưởng Mã Tam Tùng của Sư đoàn Thiết Lang. Mã Tam Tùng vỗ đang kiếm cớ có thể tiến vào vịnh Lam Nguyệt để tiến hành huấn luyện.
Chỉ có điều đồng chí lão Mã về cơ bản không quen biết gì với lãnh đạo vịnh Lam Nguyệt. Nói về thủ trưởng của Báo Săn thì đồng chí lão Mã càng mù tịt.
Biết là dù có đi van lạy thì cũng chẳng ích rắm gì vì thủ trưởng của Báo Săn mắt luôn để trên trán, không bao giờ thèm để mắt đến những đồng chí ở các đội bình thường.
Đây là tình trạng hiện nay, Sư trưởng Mã Tam Tùng cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể tự than thở rằng mình mệnh khổ, vất vả lắm mới cướp được chức sư đoàn trưởng sư đoàn mới thành lập ngon lành kia, mộng làm tướng còn chưa thành đã bất ngờ gặp phải vấn đề nan giải như vậy.
Nghe nói, sư đoàn A Sư ở Thủy Châu do Trấn Trung Lương dẫn dắt đã được huấn luyện thử mấy tháng, các sư đoàn trưởng các đơn vị đặc thù khác đều tức đỏ mắt.
Lưu Đống được phía Kiều Thế Hào có thể giúp đả thông công tác thủ trưởng Báo Săn nên tư tưởng của Mã Tam Tùng cũng bắt đầu lung lay.
Cùng cùng lại gậy ông đập lưng ông, nhiệm vụ nan giải này lại đổ lên đầu Trần Đống, bởi vì Trần Đống cũng có quan hệ khá thân thiết với Kiều Thế Hào. Kiều Thế Hào anh có thể giúp đỡ được Lưu Đĩnh thì cũng có thể chiếu cố Trần Đống tôi một chút phải không nào?
Hơn nữa, Sư đoàn trưởng Mã đã báo lên Quân Đoàn Lưu Trường Thiên và hứa hươu hứa vượn. Nếu như lần này Trần Đống có thể đem được cơ hội đến huấn luyện thử ở chỗ Báo Săn thì đến cuối nămgã sẽ được thăng lên cấp Thượng Tá, đảm nhiệm chức vụ Đoàn trưởng sư đoàn Thiết Lang.
Gia đình của Trần Đống ở thủ đô tuy nói cũng có ảnh hưởng nhất định, nhưng với kiểu công việc như thế này cũng quá khó khăn. Bởi vậy, trong trong khoảng thời gian này hắn vẫn dồn sức đi theo gót Kiều Thế Hào. Còn Lưu Đĩnh vừa nhìn thấy tình cảnh của Trần Đống thì đã biết ngay gã này là đến là có mục đích.
Hai người tuy là bạn thân, nhưng vẫn ngầm phân cao thấp. Trong khoảng thời gian này, hai người suýt chút nữa đều trở thành con chó săn trung thành nhất của Kiều Thế Hào.
- Đã biết rồi còn hỏi?
Lưu Đĩnh tức giận hừ một tiếng, lườm Trần Đống một cái.
Biết người này cũng muốn tranh miếng mồi ngon với mình nên Trần Đống cười tủm tỉm nói:
- Tôi nghĩ chuyện anh Kiều ra tay lần này hẳn là đã nắm chắc 80%.
- Trước kia là khá chắc chắn nhưng bây giờ thì khó nói lắm.
Không ngờ Kiều Thế Hào sau khi nghe Lưu Đĩnh nói lại thản nhiên lắc đầu.
Lưu Đĩnh vừa nghe thấy, lập tức trầm xuống, thất thanh hỏi:
- Anh Kiều, trước kia anh chẳng phải đã nói nắm chắc vài phần, lẽ nào bây giờ lại có biến cố?
- Tất nhiên là có biến cố, hơn nữa, biến cố này lại do người thân các cậu tạo nên. Các người không thể nói Kiều Thế Hào tôi quan hệ không đủ rộng, các người cũng biết được Kiều Thế Hào tôi đối với các người là tốt nhất. Nhưng các người không biết điều, tôi cũng nản luôn.
Kiều Thế Hào khi nói ra những lời này lại liếc mắt nhìn Diệp lão đại một cái. Diệp Phàm vừa nghe đã biết ngay mấy tên này xuống đây là vì chuyện sân huấn luyện của Báo Săn.
- Rốt cuộc là có biến cố gì? Anh Kiều, xin anh hãy chỉ cho một con đường, dù là núi đao hay biển lửa thì Lưu Đĩnh tôi cũng không nề hà.
Lưu Đĩnh cảm giác Kiều Thế Hào vẫn chưa nói chuyện này hoàn toàn bế tắc, có lẽ còn có cơ hội chuyển biến nên khẩn trương nói.
- Ha ha!
Kiều Thế Hào thản nhiên lắc lắc đầu, nhìn hai chàng một cái, hừ nói:
- Lưu Đống, cậu là đồ mắt lợn luộc không nhìn thấy Thái Sơn!
Kiều Thế Hào nói những lời này, ánh mắt lần này rõ ràng nhìn về phía Diệp Phàm, hơn nữa miệng còn hếch về phía đồng chí Diệp Phàm.
Động tác vừa nãy thì dù Lưu Đống là thằng ngu cũng hiểu được rằng nhân vật mấu chốt quyết định của sân huấn luyện Báo Săn chính là đồng chí Diệp Phàm đây.