Tôi thật sự không biết ngoài tìm anh thì tìm ai. Hai anh là anh em chí cốt, chẳng lẽ bảo tôi đến nhờ Vương lão. Cái này càng không thể. Anh hẳn là sẽ không thấy chết mà không cứu.
Tiếu Thập Lục nói.
- Cô cũng biết tình hình của tôi, cô nói xem, cấp bộ trưởng một chủ nhiệm nhỏ như tôi có thể động đến sao? Có khác gì bọ ngựa đấu xe? Việc này cô hãy nghĩ cách khác đi, nếu không, cứ đến nhà họ Vương cầu xin người nhà họ Vương. Quan hệ giữa cô và Nhân Bàng không tồi đó thôi, lúc này dũng cảm một chút có lẽ Nhân Bàng sẽ cảm động.
Diệp Phàm cố ý nói.
- Nhà họ Vương tạm thời tôi không thể đến, anh Diệp anh nói, bảo một cô nàng như tôi đến nhà họ Vương, còn gì là thể diện.
Tiếu Thập Lục vừa nói xong chuyển sang chuyện khác nảy sinh ý định độc ác:
- Việc này dù sao tôi cũng đã nói với anh, có cứu hay không là chuyện của anh.
Tôi không tin anh có thể nhìn Nhân Bàng bị người ta đánh cho tàn phế. Những người đó, đã ra tay thì cái gì cũng độc.
Đến lúc đó Nhân Bàng không chịu nổi, dẫn đến việc lớn như cướp ngục.
Ngoài ra, Nhân Bàng tuy nói võ công giỏi nhưng Cục Công an có súng, da thịt có thể ngăn được đạn sao?
- Cô Tiếu lợi hại nhỉ, cô thật sự là tấn công tôi đấy. việc này, cô mặc kệ thì tôi còn lo cái gì? Tôi có quan hệ gì với anh ta. Chỉ là anh em thôi. Quan hệ giữa cô và anh ta, cô nói với tôi một chút.
Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn thở.
- Anh còn nói thế nữa?
Tiếu Thập Lục xấu hổ thiếu chút nữa quát lên.
- Không nói thế thì nói thế nào? Việc đã xảy ra rồi, hai người đều đang trốn tránh thực tế. Cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là chuyện hay có phải không?
Tôi thấy, hai người cứ trực tiếp đối mặt với sự thật xem sao. Cô xem, Nhân Bàng vì sao lại tức giận như thế, việc này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ thật lòng anh ấy thích cô. Cô xem xem, người ta bị bắt cô cũng lo lắng, tôi nghĩ, nhà họ Tạ muốn bàn hôn sự với cô.
Nhà cô cũng có nội tình sâu đi. Cô nói ba cô không có năng lực, thì sao ông ấy có thể kết thân với người tai to mặt lớn như Tạ Thắng Cường?
Tuy nói không phải ngày xưa. Nhưng cô và tôi đều hiểu rõ, ngay cả trong xã hội hiện đạ, những nhà lớn so với dân thường cũng được coi trọng hơn.
Diệp Phàm nói.
- Haiz…
Tiếu Thập Lục thở dài không nói gì.
- Xem xem, có phải bị tôi đoán đúng rồi không? Nói đi, ba cô là ai? Nếu không, tôi cũng sẽ tra ra, giấu cũng không có ý nghĩa gì, đây là vấn đề mấu chốt. Chẳng lẽ cô thật sự muốn nhìn Nhân Bàng bị người ta đánh cho tàn phế?
Diệp Phàm vừa đấm vừa xoa, không phải không có cách cứu Nhân Bàng mà muốn Tiếu Thập Lục tự mình đi cứu, bà xã cứu ông xã làm sâu sắc thêm tình cảm thôi.
- Tiếu Thiết Phong, anh có nghe nói qua không?
Tiếu Thập Lục nhỏ giọng nói.
- Tiếu Thiết Phong, chẳng lẽ là Bộ trưởng bộ quốc phòng. Tai to mặt lớn trong quân giới?
Diệp phàm thiếu chút nữa xấu hổ, thầm nói, Vương Nhân Bàng chó ngáp phải ruồi, đảo đi đảo lại, không ngờ dính vào tiểu thư nhà quan lớn.
Mẹ kiếp, mình tưởng là mình may mắn, không ngờ so sánh ra thì mình vẫn kém may mắn.
- Ừ, tuy nhiên, tôi đã nhờ ba, ba nói việc này tự anh ta gây ra ba không quản. Ngay cả em của em bị đánh ông ấy cũng không để đến cục Công an lập hồ sơ. Ông ấy nói ông ấy tính không tồi, với tính tình của ông ấy, sau này sẽ cho ngừi đánh cho Nhân Bàng một chút. Dám đánh con trai của Tiếu Thiết Phong, phản thiên.
Giọng Tiếu Thập Lục có chút nghẹn ngào nói.
- Nói vậy thôi, tôi thử trước xem, không được sẽ nghĩ cách khác.
Diệp Phàm nói, sau khi cúp điện thoại liền gọi điện thoại cho Cục trưởng cục công an thành phố Ngô Chính Phong, bảo ông ta hỏi thăm tình hình của Vương Nhân Bàng một chút. Đương nhiên Cục trưởng Ngô đồng ý rồi.
Cuối cùng, cục trưởng Ngô nóiL
- Chủ nhiệm Diệp, chuyện hộp đêm Thang Đế tôi đã nghiêm túc phê bình đồng chí Quách Canh Tân, cũng vì thế mà mở cuộc họp Đảng ủy, đồng chí Quách Can Tân tạm thời bị cách chức.
- Ừ, trong chuyện này đồng chí Canh Tân giải quyết có chút không ổn. Nên làm gì thì cứ làm.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nhất định nghiêm túc giải quyết, việc này Chủ nhiệm Diệp có muốn báo lên Đảng ủy công an thành phố không?
Ngô Chính Phong hỏi.
- Việc này anh tự quyết định đi.
Diệp Phàm nói, trong lòng cũng nghĩ ra chút gì đó.
Ngô Chính Phong hỏi như vậy chắc chắn đã nghĩ là đem việc này báo lên Đảng ủy công an thành phố. Hi vọng mượn tay Thành ủy trừng trị Canh Tân. Quách Can Tân không hợp phách với Ngô Chính Phong.
- Cục trưởng Ngô, ngài tới rồi.
Thư ký Ngô của Cố Hoài Hưng bất ngờ đứng lên. Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao ấy, bình thường Cục trưởng Ngô sẽ không đến văn phòng của cấp phó.
- Tiểu Ngô, cục trưởng Cố đâu?
Ngô Chính Phong vẻ mặt tươi cười hỏi.
- Ông ấy đang ở bên trong, tôi thông báo một chút.
Ngô Ý nói mở cửa.
Không lâu sau Cố Hoài Hưng đi ra, mời Ngô Chính Phong vào văn phòng.
- Cục trưởng Cổ, gần đây bận việc gì vậy?
Ngô Chính Phong uống một ngụm trà cười nói
- Ha ha, việc cũng khá nhiều. Bắc Kinh lớn như vậy vụ án trị an cũng không ít.
Cố Hoài Hưng cười nói, trong lòng buồn bực, không hiểu Ngô Chính Phong đến đây làm gì.
- Nghe nói có người tên là Vương Nhân Bàng đánh nhau ở Hoàng Thành?
Ngô Chính Phong hỏi rất tự nhiên.
- Vương Nhân Bàng, đúng là có chuyện như vậy. Người này lợi hại, một mình đánh ngã hai mươi mấy người.
Cố Hoài Hưng nói xong, tuy nhiên, trong lòng thầm cảnh giác.
Ngô Chính Phong không thể vơ cớ quan tâm đến một vụ án như vậy. Chẳng lẽ là đến vì Vương Nhân Bàng? Tuy nhiên, hiện tại ông ấy chưa tỏ thái độ Cố Hoài Hưng cũng để mặc.
- Tình hình thế nào, không cấu thành tội phạm chứ?
Ngô Chính Phong hỏi.
- Có hai người bị thương nhẹ, theo pháp luật thì đã cấu thành tội cố ý gây thương tích. Chúng tôi đã điều tra rõ ràng, đang chuẩn bị đem vụ án này sang viện kiểm sát, có lẽ ít nhất phán nửa năm.
Cố Hoài Hưng nói.
- Lão Ngô, có một số việc, trong lòng anh với tôi đều hiểu được. Việc uống say đánh nhau sinh sự là việc bình thường, nếu đều đưa sang chỗ viện kiểm sát thì không phải là mệt muốn chết sao?
Ngô Chính Phong nói tất nhiên là Cố Hoài Hưng cũng hiểu ẩn ý. Có thể xác định Cục trưởng Ngô đến chính là để nói giúp Vương Nhân Bàng.
- Cục trưởng Ngô, mọi việc khác đều có thể, nhưng chuyện Vương Nhân Bàng đánh người là không thể.
Cố Hoài Hưng nhìn Ngô Chính Phong một cái nghiêm túc nói.
- Sao?
Ngô Chính Phong có chút bất ngờ nhìn Cố Hoài Hưng, cảm thấy ở đây có việc gì đó.
Không thể tưởng tượng được Cố Hoài Hưng không nể mặt nhân vật số một của cục như ông ta. Đó là tình trạng gì, có lẽ cũng là bị người khác ép.
- Thật sự là không có cách nào khác.
Cố Hoài Hưng gật gật đầu nói.
- Cục trưởng Ngô có lẽ không biết người bị đánh là ai.
- Ừ, nói nghe một chút xem.
Ngô Chính Phong thản nhiên uống một ngụm trà, thầm nói có thể to hơn Chủ nhiệm Diệp sao? Chủ nhiệm Diệp bảo mình hỏi thăm Vương Nhân Bàng, thì chắc chắn là có quan hệ.
- Người bị đánh là Tạ Thủy Đông, còn có mấy người nữa. Tuy nhiên, Tạ Thủy Đông bị đánh thảm nhất, tôi vừa nói bị thương nhẹ chính là người này.
- Tạ Thủy Đông? Đang làm gì?
Ngô Chính Phong hỏi.
- Cậu ta thì không có gì tuy nhiên bố cậu ta là Phó Trưởng ban thư ký Tạ Thắng Cường.
Nói đến đây Cố Hoài Hưng cố ý tạm dừng một chút, nhìn Ngô Chính Phong một cái, rồi nói tiếp:
- Ngài xe, việc này dù thế nào… Tuy nhiên, nếu Cục trưởng Ngô muốn gác lại việc này tôi sẽ gác lại.
Gác lại cái con khỉ. Tạ Thắng Cường là Phó trưởng ban thư ký Chính Phủ, bố không phải là đầu toàn nước mà chọc vào y.
Huống chi người bị thương còn là con của y. Ngô Chính Phong thầm mắng một câu, cũng cảm giác hơi lạnh trong lòng.
Biết việc này mình không quản được, vốn định giúp Chủ nhiệm Diệp giải quyết chút việc, không ngờ gặp việc khó giải quyết như vậy.
- Ha ha, đó là việc trị an của các cậu, các cậu giải quyết thế nào tôi không có ý kiến. Tốt lắm, tôi có việc đi trước.
Ngô Chính Phong cười hai tiếng, đặt chén trà xuống rồi đi. Tuy nhiên, tiếng đặt chén khá lớn.
Cố Hoài Hưng hiểu ông ta không hài lòng về việc y vừa làm. Tuy nhiên, trong lòng Cố Hoài Hưng sảng khoái.
Có lẽ hiện tại lão Ngô đang buồn bực. Tuy nhiên, Cố Hoài Hưng cũng nghi ngờ, thầm nói không hiểu được người này không ngờ có thể mời cục trưởng Ngô đến xin hộ. Xem ra, nhà Vương Nhân Bàng cũng có chút phân lượng.
Tuy nhiên, vừa mới nghĩ đến uy lực của Tạ Thắng Cường, Cố Hoài Hưng lập tức gạt nghi ngờ này sang một bên. Không được, Ngô Chính Phong cũng không ăn “con ba ba” sao.
- Rất xin lỗi Chủ nhiệm Diệp, việc này tôi không giúp được.
Ngô Chính Phong gọi điện thoại cho Diệp Phàm giọng ngại ngùng.
Diệp Phàm sớm đoán được, tuy nhiên cũn cố ý nói:
- Sao thế?
Vì thế Ngô Chính Phong nói qua tình hình.
- Vết thương nhẹ, xem ra bọn họ thật sự sẽ trừng phạt sao?
Diệp Phàm nói.
- Việc này tôi đã tìm hiểu qua, thật sự là vết thương nhẹ. Chẳng qua tình hình của Vương Nhân Bàng không thể nào tốt.
Ngô Chính Phong có chút lo lắng nói.
- Có phải bị bọn họ đánh độc không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Ừ, việc này tôi cũng vừa tìm hiểu rõ ràng. Rất xin lỗi, tôi đã đưa người ra, đưa đến bệnh viện trước.
Ngô Chính Phong nói.
- Anh nói với Cố Hoài Hưng một câu, nếu Vương Nhân Bàng có việc gì, tôi sẽ rút da người khác.
Diệp Phàm rất tức giận, nói độc.
Cố Hoài Hưng ơi Cố Hoài Hưng, tuy nói là Tạ Thắng Cường, nhưng anh gây với Chủ nhiệm Diệp anh cũng chịu đủ…
Ngô Chính Phong thầm nói trong lòng.
Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho Tiếu Thập Lục.
- Làm sao bây giờ Chủ nhiệm Diệp, xin anh đến cứu anh ấy ra đi? Nếu thật sự tàn phế thì làm sao bây giờ?
Tiếu Thập Lục khóc nức nở nói.
- Việc này tôi đã tìm Cục trưởng cục Công an thành phố Ngô, ông ấy nói vì Tạ Thắng Cường nên Cố Hoài Hưng không dám hạ thủ lưu tình. Việc này tôi thấy, cô tự ra mặt đi.
Diệp Phàm nói.
- Anh không biết thôi, ba tôi mạnh mẽ, tôi không thể thay đổi ông ấy. Hơn nữa, ông ấy rất bất mãn đối với tôi.
Tiếu Thập Lục nói.
- Cô lập tức đến nhà họ Vương.
Diệp Phàm nói.