Cấp dưới và cấp trên ngồi ngang hàng như vậy thì đâu còn tác phong của lãnh đạo nữa.
Dưới tác động của ông ta, sau đó khi bố trí các ghế trong văn phòng của lãnh đạo, bên quản lí mới quán triệt quan niệm này.
Ghế của lãnh đạo cao hơn một chút, khi ngồi đối diện nói chuyện thì ghế cấp dưới sẽ nhỏ đi một số. Tất nhiên độ chênh lệch cũng sẽ không rõ
ràng, chỉ có điều là cảm thấy nhỏ hơn mà thôi.
Khi đó Diệp
Phàm đã lặng người đi một lúc rồi trấn tĩnh trở lại. Có lẽ con người Vệ
Ngọc Cường có ý niệm về công việc chỉ huy rất lớn.
Từ trên
chiếc ghế của mình điều phối tất cả, loại người lãnh đạo này có cơ cấu
lãnh đạo khá chặt. Cũng rất khó để dung hoag với họ.
Giả sử Diệp Phàm đến văn phòng của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ dùng chức danh bên Đảng ủy của mình để ép hắn.
Tất nhiên ra khỏi văn phòng thì biểu hiện của ông ta lại khá hiền hòa,
khắc hoàn toàn với uy thế của một lãnh đạo trong văn phòng này.
- Ngồi đi.
Diệp Phàm vừa chỉ tay về phía ba chiếc ghế xoay vừa nói.
Cả ba người cẩn thận ngồi xuống không hé răng nói với Diệp Phàm nửa lời.
- Hôm nay gọi ba người các ông đến chủ yếu là để tìm hiểu về tập đoàn Chính Hà của thành phố Cảng Cửu.
Tập đoàn này có bao nhiều thì các ông đều biết rất rõ. Mấy trăm vạn còn là một con số nhỏ ấy chứ.
Các ông báo lại tình hình càng cụ thể thì khả năng chúng ta lấy lại khoản tiền đó sẽ càng lớn.
Diệp Phàm nói, đưa hộp thuốc lá ra trước mặt.
Lúc này số lượng những người nghiện thuốc lá chắc cũng không hề ít,
giống như phạm nhân trước khi thú tội đều muốn hút thuốc vậy.
Quả nhiên là vậy. Diệp Phàm phát hiện ra sắc mặt của ba bọn họ đều thay đổi.
Ánh mắt của Ngũ Vân sáng lên một chút. Thái độ của Vân Hiểu Lý bên khu
công nghiệp nặng và Tô Học Bá bên bộ tài chính cũng thay đổi rất rõ rệt.
Hai người bọn họ khi ngồi lưng vốn đã hơi cong, giờ trông như tê liệt hẳn vậy. Tất cả đều ngồi dựa sát vào lưng ghế.
Giống như bọn họ đều đã mất hết sức lực, không thể không dựa vào lưng ghế.
Sớm biết có ngày hôm nay thì khi đó đừng làm. Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng. Hắn sớm đã điều tra ra việc này không có quan hệ lớn lắm đến hai
người bọn họ.
- Diệp tổng, tôi đã kiểm điểm trước tổ chức
rồi. Trong chuyện này, tôi có trách nhiệm rất lớn, xin tổ chức cứ phê
bình, xử lí tôi.
Diệp Phàm nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc bén, Vân
Hiểu Lý đã kịp thời phản ứng, vội đứng bật dậy với bộ dạng của một tội
nhân đang nhận tội.
- Ồ, vậy ông có trách nhiệm gì?
Diệp Phàm hỏi lại,liếc nhìn Ngũ Vân và Tô Học Bá, nói tiếp:
- thế này đi, để việc báo cáo được chi tiết cụ thể thì trước tiên hai
đồng chí ra phòn ngoài uống trà nghỉ ngơi đã, lấy lại tinh thần rồi sau
đó lần lượt vào báo cáo.
Có vài lời tôi phải nhắc nhở trước. Các ông nhất định phải thành thật, không được nửa giả nửa thật.
Tất nhiên nếu những gì các ông nói có sai lệch với hai người còn lại thì tôi đành phải tiến hành điều tra chứng thực.
Đến lúc đó thì đừng trách tôi khó khăn.
Diệp Phàm nói như vậy để cho ba bọn họ nghi kị lẫn nhau. Đến lúc đó ai cũng không dám nói dối, lừa gạt hoặc che dấu sự thật.
- Tên lừa bịp Lưu Hải Bình xây dựng nhà máy ngay trong khu công nghiệp
nặng của chúng tôi. Một chủ nhiệm như tôi cũng không xem xét kĩ, lại đi
ủng hộ công việc của hắn ta.
Vân Hiểu Lý thấy hai người bọn họ đi rồi, cửa đã đóng mới bắt đầu nói.
- Nói rõ xem ông đã ủng hộ công việc của hắn ta như thế nào?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Tên Lưu Hải Bình đó nói hắn là chủ tịch của tập đoàn Chính Hà của
thành phố Cảng Cửu, do công ti có người giới thiệu nên tới. Vì thế mà
tôi tin hắn tan gay. Tôi chỉ thị cho cấp dưới tiến hành, lại còn xây
dựng nhà xưởng cho bọn họ nữa.
Vân Hiểu Lý vừa nói đến đây thì Diệp Phàm đã nghiêm mặt lại, khoát khoát tay nói:
- Ai giới thiệu, nói cho rõ ràng. Vấn đề này rất quan trọng.
- Cái này...cái này thì...
Vân Hiểu Lý ấp a ấp úng, không dám nói.
Một tiếng cạch lớn vang lên. Diệp Phàm đặt mạnh chén trà xuống bàn, đôi mắt lạnh lùng, hung hãn nhìn Vân Hiểu Lý:
- Nếu ông không muốn nói thì cũng được. Coi như không có người giới
thiệu. Không có người giới thiệu thì chuyện này Vân Hiểu Lý ông chịu
trách nhiệm, có đúng không?
- Việc này không phải tôi phụ
trách mà là do phó tổng Chu Đống phụ trách. Tập đoàn chúng tôi vốn sớm
đã muốn thành lập một phòng chuyên về thu hút đầu tư.
Chỉ có điều đến bây giờ vẫn còn chưa thực hiện được. Thực ra những việc này đều là do bên khu công nghiệp nặng làm.
Mà phó tổng Chu lại là lãnh đạo quản lí khu công nghiệp nặng và phân quản chúng tôi.
Tên Vân Hiểu Lý này thấy Diệp Phàm định quy hết trách nhiệm cho mình
thì sợ đến mức nói toẹt hết ra không còn để ý đến Chu Đống nữa.
Khoảng thời gian này Vân Hiểu Lý vốn khá là sợ hãi, hôm nay ông ta sợ
sệt trước Diệp Phàm như vậy, có lẽ là do vụ án bóp cổ và phát lương ngày hôm qua.
Không ngờ cái gừng già cay như vậy cũng phải khuất phục trước Diệp Phàm.
Cũng không thể không nói rằng uy tín của Diệp Phàm trong vòng một ngày
đã được nâng lên đáng kể. Đó là điều mà hắn dự tính đã từ lâu, hôm nay
đã có cơ hội thực hiện.
- Ồ, vậy chuyện này là do đồng chí Chu Đống gây ra có đúng không?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Phó tổng Chu cũng có ý tốt cả thôi. Ông ấy muốn vực khu công nghiệp
nặng dậy. Để liên hệ được với Lưu Hải Bình, ông ấy cũng đã tốn không ít
tâm huyết.
Chỉ có điều là không ngờ Lưu Hải Bình lại là hạng
người xảo quyệt, lại là một tên bịp bợm. Mà lúc đầu ông ta còn không
đồng ý chuyện này nữa cơ.
Phó tổng Chu phải đi đi về vầ thành phố Cảng Cửu ba lần, ông ta mới đồng ý. Như vậy cũng coi như là phó
tổng có tấm lòng rồi.
Vân Hiểu Lý nói hộ Chu Đống vài lời, do ông ta sợ mọi chuyện vỡ lở ra người ta sẽ tìm cách trả đũa lại ông ta.
- ồ, ba lần liền, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mà về thăm quê đến ba lần, không lẽ các ông không thấy nghi ngờ hay sao?
Tại sao trước đây hàng chục năm đều không thèm qua về thăm lấy một lần, giờ bỗng nhiên một lúc lại về đến ba lần liền.
Lạt mềm buộc chặt. Một chút mánh khóe đó mà các ông cũng nhìn không ra thì còn thu hút đầu tư cái gì nữa!
Diệp Phàm lạnh lùng đáp lại. Vân Hiểu Lý lạnh lùng đáp lại:
- Về vấn đề này thì thật ra ai cũng muốn thu hút đầu tư cả.
Nguyên nhân cũng là do tình hình của công ti chúng ta không ổn lắm. Vì thế thấy lợi mà mù cả hai mắt.
Phó tổng Chu cũng đã cho người đi tìm hiểu, thành phố Cảng Cửu đúng là
có tập đoàn Chính Hà. Chính tôi cũng đã đi cùng ông ta đến đó mấy lần.
Chúng tôi thấy công ti bọn họ rất lớn, văn phòng rất hoành tráng.
Ai có thể ngờ rằng tất cả chỉ là một âm mưu, một thủ đoạn được sắp đặt
sẵn. Hơn nữa người thân của Lưu Hải bình là Trịnh Lâm Đông lại là người
vùng này.
Đâu ngờ rằng hắn ta lại câu kết với Trịnh Lâm Đông
ôm một khoản tiền lớn chạy mất. Vợ con của Trịnh Lâm Đông đều ở thành
phố Hạng Vũ cả.
Hơn nữa Trịnh Lâm Đông cũng làm ở phòng tài
chính của công ti hơn chục năm rồi. Trước giờ là người thật thà. Quả
thật lòng người khó đoán...
- Trước tiên việc các ông bổ
nhiệm cho Trịnh Lâm Đông làm giám đốc tài chính của dự án liên kết đầu
tư với Lưu Hải Bình là đã có vấn đề rồi.
Trịnh Lâm Đông và
Lưu Hải Bình đã là họ hàng với nhau thì sao có thể để một người làm chủ
tịch công ti, một người làm giám đốc tài chính được.
Việc này hoàn toàn không đúng với thể chế tài chính kinh tế. Sao các ông lại có
thể hồ đồ như vậy được? Không lẽ lại không hiểu được rằng việc này trái
với thể chế hay sao?
Khe hở này chính là nguyên nhân khiến khoản tiền lớn kia bị mang đi một cách dễ dàng.
Diệp Phàm suýt nữa thì đập mạnh xuống bàn nhưng hắn ta vẫn cố gắng kìm chế cơn tức giận.
- Việc này tôi cũng không rõ lắm, phải hỏi chủ nhiệm Tô bên bộ tài chính.
Tất nhiên Vân Hiểu Lý vội lôi ngay Tô Học Bá vào.
- Ông đi gọi chủ nhiệm Tô vào đây.
Diệp Phàm đáp lại. Vân Hiểu Lý lau mồ hôi lã chã trên trán, khom lưng bước ra.
Ngay sau đó, Tô Học Bá bước vào, khuôn mặt tái nhợt. Trông ông ta như đã già đi không ít.
- Vấn đề vừa rồi chủ nhiệm Vân đã nói lại với tôi. Bây giờ ông hãy nói rõ tại sao lại để xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Diệp Phàm không mời ông ta ngồi xuống, trực tiếp hỏi luôn.
- Việc này cũng là do khi đó phó tổng Chu muốn tạo dựng mối quan hệ với Lưu Hải Bình. Trước đó bọn họ cũng đi đi lại lại Cảng Cửu ba lần rồi.
Mặt khác cũng đã cho người âm thầm điều tra về công ti đó. Quả thực
tiềm lực của họ rất hùng hậu, còn bên công ti chúng tôi thì lại rơi vào
tình trạng như thế này. Tất cả dẫn đến việc đã không điều tra thận
trọng, kĩ càng.
Phần nhiều là do sợ Lưu Hải Bình sẽ thay đổi ý định, vì thế đã quyết định việc này ngay trên bàn ăn. Mà Lưu Hải Bình
cũng nói, ông ta nhắm ngay vào người họ hàng của mình, để người khác
quản lí tài chính ông ta không yên tâm. Mà ông ta cũng là chủ tịch hội
đồng quản trị kiêm tổng giám đốc công ti mới nên giám đốc tài chính
đương nhiên là do ông ta quyết định rồi.
Phía chúng tôi thì cũng cho rằng đồng chí Trịnh Lâm Đông là người thật
thà, làm trong tập đoàn đã hơn chục năm. Người thân, vợ con đều ở thành
phố Hạng Nam cả.
Làm sao có thể nghĩ đến chuyện ôm tiền bỏ
trốn được. Mặt khác để giám sát chặt chẽ, bên tài chính tập đoàn còn
điều động thêm hai đồng chí khác đến làm việc cùng.
Thủ quỹ là người bên chúng tôi, kế toán là người bên họ. Thật không ngờ Lưu Hải Bình đã nhắm cả thủ quỹ rồi.
Tất cả những chuyện này đã được tính toán, lên kế hoạch hết sức hoàn hảo.
Tô Học Bá sầm mặt, thuật lại tất cả.
- Kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.Lưới pháp luật thưa nhưng khó
thoát. Chẳng lẽ ông không hiểu ngụ ý của những lời này hay sao? Tôi muốn các ông hãy thật tâm cân nhắc kĩ càng, chắc chắn phải có manh mối nào
đó. Thủ quỹ ở bên các ông là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Vi Hương.
Tô Học Bá trả lời.
- Đã bắt được Vi Hương chưa?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Lưu Hải Bình là người thành phố Cảng Cửu. Nếu ông ta trốn ra nước ngoài tìm không thấy thì còn dễ hiểu.
Nhưng còn Trịnh Lâm Đông là người vùng này, hơn nữa theo cơ quan công
an điều tra thì không hề có văn bản xuất cảnh của ông ta.
Còn Vi Hương thì là người Đông Bắc. Trước đây chúng tôi cũng đã từng nghĩ đến việc điều tra cô ta.
Vi Hương không phải là nhân viên tài chính của tập đoàn mà là viên chức tài chính của công ti thiết bị điện lực trực thuộc tập đoàn.
Cô ta tốt nghiệp học viện kinh tế tài chính, làm ở công ti thiết bị
điện lực này cũng được vài năm rồi. Sao cô ta lại có thể câu kết với Lưu Hải Bình được?
Chúng tôi thật không thể hiểu được rút cuộc bọn họ là thế nào.
Tô Bá Học buồn bã nói.
- Nếu đã câu kết với nhau thì ắt sẽ có bằng chứng được tìm ra. Không thể một hai ngày gặp gỡ rồi câu kết ngay được.
Diệp Phàm lên tiếng, đoạn nói tiếp:
- Ông đi gọi Ngũ Vân vào đây.
Một lát sau, Ngũ Vân Lượng bước vào.