Không đau là tốt rồi, em dùng răng để chà xát cho anh nữa.
Kiều Viên Viên hừ một tiếng, không ngờ đã đưa miệng lên rồi.
“Ông trời ơi, ông hãy tha cho Tiểu Diệp đáng thương này đi…” Diệp lão đại trong đầu kêu một tiếng thảm thiết, tuy nhiên lại không cảm thấy đau như trong dự đoán. Nhưng thật ra cảm nhận được hai hàm răng rắn chắc dính chặt vào sau lưng mình, biết là cả người Kiều Viên Viên đè áp lên.
– Ô ô...
Diệp Phàm cũng không nói gì, thật lâu sau mới thở dài, nói:
-Viên Viên, em hiểu lầm rồi.
- Hiểu lầm, tôi đang ngồi ở đây nghe anh nói bừa?
Kiều Viên Viên nói lời này từ xoang mũi bật ra.
-Hiểu lầm thật mà, có khả năng em tưởng anh rước lấy Ninh Hòa Hòa rồi có phải không?
Diệp Phàm nói.
-Chẳng lẽ lại không phải.
Kiều Viên Viên nói.
- Ha ha ha…
Diệp lão đại đột nhiên phá lên cười sằng sặc.
-Cười để che dấu cũng vô dụng, đàn ông quen dùng mánh khóe đánh lừa, chị Quỳnh Dao nói thế.
Nào có biết, Kiều Viên Viên cũng hừ một tiếng, nói như thế. Đến đại tác gia Đài Loan – nữ sĩ Quỳnh Dao cũng lôi ra nói, Diệp Phàm suýt chút nữa té xỉu.
-Ninh Hòa Hòa và Mai Thiên Kiệt đang hẹn hò. Lần đó, anh đến kinh đô là do bị thằng nhóc Mai Thiên Kiệt ép đến. Lúc ấy, Ninh Hòa Hòa không để ý đến hắn…
Diệp Phàm kể tóm tắt sự tình một lượt.
-Cho nên, anh lại làm Nguyệt Lão rồi hả?
Kiều Viên Viên dịu giọng đi rất nhiều, nói.
-Hết cách rồi? Vì có thể khiến Mai gia đặt trụ sở chính của tập đoàn truyền thông Giang Nam tại khu Hồng Liên chúng ta, lôi kéo nhiều người nhà họ Mai bỏ vốn đầu tư, anh còn có cách gì nữa?
Vả lại, Thiên Kiệt là đồ đệ của anh, dù sao cũng phải giúp đồ đệ chút chuyện chứ. Tư lệnh Mai đã nhờ vả, anh có thể từ chối được sao, em nói có đúng không nào?
Viên Viên, em biết không, khu Hồng Liên vẻ ngoài là phồn hoa, nhưng thực ra là sạp hàng mục nát. Bí thư Đoạn gọi anh trở về. Nếu không thể kéo Hồng Liên ra khỏi hoàn cảnh khốn khó, anh sẽ có lỗi với anh ấy.
Hơn nữa, em cũng không muốn nhìn thấy Diệp Phàm anh là một thằng hèn nhát đấy chứ? Hoặc là đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn, làm không được thì nghỉ hưu sớm.
Diệp Phàm nửa nói dối nửa nói thật, đem chuyện giúp Phí gia đổi thành làm việc vì Hồng Liên, nói đến phía sau thì tràn đầy thuyết phục.
-Cứ cho là anh biết nói chuyện, em bỏ qua cho anh lần này.
Kiều Viên Viên giống như đã dùng hết sức lực, thoáng cái cả người đã buông lơi ra, toàn thân mềm nhũn đè lên người Diệp Phàm.
-Viên Viên...
Diệp Phàm vội xoay người kéo Kiều Viên Viên vào lòng, ngồi trong cái bồn tắm cỡ lớn kia, Giơ tay nhẹ nhàng giúp cô chắp tay, thử truyền cho cô một ít nội khí.
Thật lâu sau, Kiều Viên Viên nói:
- Anh, sau này những chuyện như thế không được giấu em. Làm mai mối cho người khác có phải là chuyện gì to tát đâu.
Ngược lại là khác, đây là chuyện rất tốt, chứng tỏ anh đang làm việc thiện tích đức, hơn nữa còn có thể tác hợp cho một đôi nam nữ và kết hợp cả hai gia đình lại nữa.
Chuyện này cũng là cách tốt nhất để anh mở rộng mạng lưới quan hệ. Cha thường xuyên sẽ nói “Làm quan mà! Chính là cần phải kết bạn rộng rãi, ít có kẻ thù. Thêm một người bạn là thêm một mạng lưới quan hệ, thêm một đối thủ là thêm một bức tường.
Bạn bè nhiều rồi, càng mở rộng hơn nữa, càng có nhiều cơ hội. Đương nhiên, bạn bè cũng phải lựa chọn, không phải ai cũng gọi là bạn được.”
Kiều Viên Viên gần đứt hơi, dựa vào ngực Diệp Phàm nói.
-Em thấy đấy, chuyện nhỏ như thế hà tất phải báo cáo công tác với lãnh đạo như em phải không nào? Chuyện đại sự làm phiền em rồi.
Diệp Phàm ha hả cười gượng một tiếng, bắt đầu trêu chọc.
Liếc nhìn chỗ nhô cao kia của Kiều Viên Viên một cái, hình như cảm hứng lại đến, thuận miệng hỏi:
-Anh vẫn thấy quái lạ, làm sao mà em biết được chuyện này? Không phải là Viên Viên nhà chúng ta phái người theo dõi cả ngày đấy chứ?
- Em không thèm theo dõi anh. Đúng lúc gặp Tào Phi Nhi, là cô ấy nói.
Kiều Viên Viên nói:
- Cô ấy nói, anh chàng của bạn đính hôn gì đó với người ta rồi, còn chọn ngày nữa.
- Nói bậy! Tào tiểu thư sao có thể nghe mấy tin đồn vớ vẩn rồi làm loạn lên!
Diệp Phàm giận giữ, nhưng “thật là tình ngay lí gian rồi. Lúc ấy mình đi vệ sinh, đúng lúc gặp Ninh Hòa Hòa từ nhà vệ sinh đi ra. Ngay tại hành làng hẹp, bản thân mình còn nói vài câu bông đùa là chuẩn bị chọn ngày bàn chuyện này.”
Lúc ấy, Ninh Hòa Hòa vừa nghe đã đỏ mặt, lườm mình một cái nói sẵng là không thể nào. Thực ra là cô ấy nói Mai Thiên Kiệt. Chắc là tối hôm đó Tào Phi Nhi cũng ở trong khách sạn Hoàng Thành, trong lúc vô ý để cô ấy nghe được nửa câu chuyện. Không ngờ Tào Phi Nhi lắm mồm nhiều chuyện với Viên Viên dẫn đến bao chuyện không đâu thế này.
-Nói chuyện tử tế một chút, anh bây giờ đã là lãnh đạo lớn, sao có thể như gã nông dân thế.
Kiều Viên Viên cảm giác ngồi có chút không thoải mái, người động đậy muốn đổi tư thế. Đột nhiên, Kiều Viên Viên hừ nhẹ một tiếng, lập tức mặt mũi đỏ bừng, lạ thường nhìn chằm chằm Diệp Phàm một cái, miệng ô a một tiếng, rồi đứng lên chạy ra phòng ngoài.
Chuyện gì thế này, Diệp lão đại định thần lại, cảm thấy cậu nhỏ của mình cứng như sắt. Chắc là vừa nãy khi Kiều Viên Viên ngồi trên người mình bị đâm vào một chút, vì thế mới có vẻ mặt kỳ lạ này.
“Mẹ nó, mày là đồ không biết điều, thời khắc quan trọng thì toàn rớt thế. Mỹ nhân xinh đẹp trong lòng, lần này lại mất công toi rồi.” Diệp Phàm có chút ủ rũ, lau người đi rồi đi ra ngoài.
Phát hiện Kiều Viên Viên đang luống cuống mặc quần áo, bộ dạng tay chân rất lúng túng.
- Sợ gì chứ, đều đã nhìn thấy hết rồi.
Diệp Phàm tức giận nói, sải một bước dài, một tay đã ôm lấy Kiều Viên Viên ném lên trên giường.
Thằng nhãi này hai mắt sáng rỡ vì tư thế kia của Kiều Viên Viên rất khiến người ta thổ huyết, bất ngờ bị mình ném cái ngã chổng vó. Chỗ giữa hai chân kia lại càng khiêu khích dữ.
-Đến... Không được…
Kiều Viên Viên vội vàng lật người quay lại giật được chiếc váy.
- Sao lại không được, dù sao đã cửa đóng then cài rồi, tối nay chúng ta thử trước cảm giác của đêm tân hôn xem thế nào?
Diệp Phàm rõ ràng đã bị ham muốn kích thích mãnh liệt, cuối cùng không kiềm chế nổi, muốn làm Bá Vương lên dây cung, với tay tấn công về phía ngực của Kiều Viên Viên.
-Không được thật mà, buổi tối cái đó đến rồi, anh muốn sờ thì sờ đi.
Kiều Viên Viên ngượng ngùng cười cười, bất ngờ nhắm hai mắt lại.
-Không thể nào, sẽ không trùng hợp thế chứ? Không thể nào?
Diệp lão đại mắt mở to, cặp mắt đó thiếu chút nữa thì lồi ra như mắt cá. Hắn tuyệt đối không tin lại có thể xui xẻo như vậy.
-Không tin, tự anh nhìn phía dưới thì biết ngay, cái đó của em vẫn còn lót đệm nữa mà.
Kiều Viên Viên thực sự có ý định hiến thân, chỉ có điều là ông trời không ủng hộ.
Không ngờ còn ra hiệu cho Diệp Phàm kiểm chứng một chút. Đó là chuyện tương đối xấu hổ, chắc là do Kiều Viên Viên trong lúc bị ép cuống quá, nhất thời lỡ lời. Sau khi nói xong nghĩ đến quá xấu hổ rồi, lập tức kẹp chặt hai chân, lấy một tay che lên trên người.
-Ông trời ơi, làm thế nào đây? Đến mức này rồi mà còn như vậy.
Diệp lão đại suýt chút nữa than trời oán đất, nhìn thử cậu nhỏ làm quần đùi nhô cao, đành phải buộc lòng niệm thanh tâm chú, chui vào bên trong chăn. Thằng nhãi này còn chưa tin là thật, thò tay kiểm tra một chút, trong lòng mằng: “mình làm sao lại phồng lên thế này, hóa là tinh binh của cậu nhỏ thật sự gây rối, đen đủi…”
- Ha ha ha!
Kiều Viên Viên cười to, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Đây là ông trời trừng phạt nghiêm khắc đối với con quỷ háo sắc như anh, đáng đời!
-Thượng Đế cũng không trêu ngươi như vậy chứ? Lúc đó không phải còn sáng tạo ra Adam Eva, hơn nữa, từ khi ăn vụng trái cấm trong vườn địa đàng rồi mới có anh, có em mà.
Diệp lão đại tất nhiên là mang vẻ mặt đau khổ, thầm nhủ nếu Viên Viên không ở đây thì tốt rồi, đi tìm Nghiên Nhi giải quyết xong luôn việc này rồi.
-Vậy… em giúp anh?
Kiều Viên Viên xấu hổ, đỏ mặt nói.
-Giúp thế nào?
Diệp Phàm nhìn nhìn đôi môi khêu gợi của Kiều Viên Viên, cũng nghĩ đến “Thổi kèn” rồi, đây là trào lưu mới.
Kiều Viên Viên cũng cảm giác được cái gì, giơ tay hung hăng véo mạnh cánh tay của Diệp lão đại một cái, mắng:
-Nghĩ cái gì thế? Dùng tay làm.
-Thôi vậy, dùng tay thì dùng tay, dù sao cũng không sướng bằng dùng cái kia?
Diệp lão đại cười mếu một tiếng, tuy nhiên, còn là có chút chờ mong .
Không lâu, trong phòng vang lên tiếng rên ừ hừ của Diệp lão đại, theo sau cùng hết một tiếng khan dài thì dừng lại.
- Thoải mái quá…
Diệp lão đại thở dài.
Hai người lại tắm lại một lần nữa mới lên giường.
Cảm giác này là ngủ thẳng một mạch đến sáng, bảy giờ sang, Diệp lão đại ngủ được một giấc đẫy đã tỉnh ngủ. Tay thằng nhãi này còn xấu tính xấu nết vươn tay sờ sờ, còn bóp nắn người bên cạnh một chút. Một giọng nữ miễn cưỡng ậm ừ nói:
-Sờ soạng cũng vô ích, đêm qua vừa mới đến, ít nhất cũng phải năm ngày mới hết được.
- Không được em còn chạy đến đây làm gì, để khiêu khích người anh phải không?
Diệp lão đại nhịn không nổi bật lại.
- Ai bảo anh biết mà không báo?
Kiều Viên Viên nói. Diệp lão đại bị nghẹn họng, vội lôi chăn kéo gối chuẩn bị ngủ một giấc dài rồi tính sau. Trong lòng tính toán khi nào đẩy được Kiều Viên Viên đi thì sẽ giải quyết vấn đề sinh lý trước. Cái này có thể dẫn đến nổi trận lôi đình nhưng không giải quyết được cái tội đó thì thực sự là rất khổ. Thằng nhãi này chợt nhớ đến thân hình gợi cảm của Mai Phán Nhi.
-Diệp Phàm, anh trai em đến Nam Phúc cùng với anh thì thế nào?
Lúc này, Kiều Viên Viên duỗi ngón tay cào lung tung ngang dọc trên ngực Diệp Phàm, đương nhiên là chỉ cào nhè nhẹ, chứ không phải năm ngón tay đinh ba đêm hôm qua.
Đồng chí Diệp Phàm đã kiểm chứng được hoàn toàn cùng một sự việc, độc ác thì chính là hung khí, còn dịu dàng thì như liễu rủ quất vào mặt, cần thoải mái bao nhiêu thì có thoải mái bấy nhiêu.
Cho nên, giữa các sự vật đều tồn tại sự biến hóa, tốt có thể trở thành xấu, xấu cũng có thể trở thành tốt. Tái ông mất ngựa, trong phúc có họa nói rất có lý. Từ trước đến nay, Diệp lão đại chưa từng thấm thía câu ngụ ngôn này như thời điểm này.
-Anh trai em ở Việt Đông đang tốt như thế, chạy đến Nam Phúc làm gì, lại không có vị trí nào thích hợp cho hắn?
Diệp Phàm tức giận nói sẵng.
Đối với tên Kiều Báo Quốc này thật là một chút cảm tình cũng không có, bởi vì tên này đối với chuyện của mình và Kiều Viên Viên thực sự chỉ là kẻ cản đường. Hắn từ trước đến giờ chỉ giật giây lão già ở nhà, thỉnh thoảng lại hay ton hót bên cạnh, Diệp Phàm rất không thích hắn!
-Ai nói không có, Tạ Quốc Trung của thành phố Mặc Hương cơ bản có quyết định thăng lên chức Bí thư rồi. Hắn vừa thăng chức, không phải sẽ trống cái ghế Chủ tịch thành phố, cần chọn người sao. Anh ấy à, làm ở trên Tỉnh mà phản ứng còn chậm chạp như vậy?
Kiều Viên Viên oán giận nói.
-...Hừ! Chậm chạp, chính là vì không thích người anh trai này của em? Em nghĩ thử xem, đối với chuyện của hai chúng ta, hắn biết một chuyện báo một chuyện y như điệp viên ấy. Uổng công cho anh giúp hẳn giải quyết ổn thỏa sự việc kia, kết quả là chính mình ôm mỹ nhân ngủ, ngược lại còn là tên ôn quân phá hoại.
Diệp Phàm tức giận, hắng giọng nói.