- Cháu chào Đường lão gia ạ.
Cách Đường lão gia mấy bước Diệp Phàm liền bước lên đón tiếp.
- Bảo Nhi, cháu đang làm gì vậy? Mau quay lại. Chúng ta phải đi ăn cơm rồi.
Lúc này, Trường Đương và Bảo Nhi có chút ấm ức oán trách một tiếng.
- Anh Diệp, chúng ta lên lầu thôi.
Đường Bảo Nhi nói với vẻ vô cùng thân thiết, đầu vẹo về bên Diệp Phàm.
- Hắn là ai thế? Chúng ta không mời hắn.
Lúc đó rốt cuộc người thanh niên kia cũng đã mở miệng hừ nói với vẻ đầy sát khí.
- Tạ Đình, anh nói gì vậy. Không phải tôi đã sớm nói với anh rằng Diệp Phàm là bạn trai của tôi rồi sao. Hơn nữa, anh ấy còn là anh Tuyết Hồng bạn của tôi.
Đường Bảo Nhi nói với vẻ ngọt ngào.
- Hôm nay tôi làm chủ.
Tạ Đình hừ lạnh ánh mắt như là muốn giết người khác vậy.
- Chúng tôi đi đến một cái phòng khác được không anh Diệp?
Đường Bảo Nhi rung rung cánh tay của Diệp Phàm.
- Bảo Nhi, hãy đi ăn với Đường lão gia trước đi đã. Đợi một lúc nữa tôi đánh hạ Thông Trang là được rồi. Tôi và vị anh bạn kia sẽ đến phòng khác.
Diệp Phàm nói “hang” đỉnh cũng khá lắm, đừng có làm hỏng việc chính.
- Anh Diệp, tôi đi phòng khác.
Đường Thành vừa nghe thấy ngầm hiểu liền dời đi.
- Ông nội, mẹ, con ăn cơm cùng với anh Diệp được không ạ? Anh Diệp làm việc ở xa bây giờ mới được về một chuyến cũng không dễ dàng gì.
Đường Bảo Nhi nhũng nhẽo có vẻ đáng yêu.
- Bảo Nhi, đừng có làm loạn. Hôm nay chúng tôi đến ăn cơm để tạ ơn hai nhà Đường Tạ. Tuy mọi người đều ở Bắc Kinh nhưng cũng không dễ gì mà gặp được nhau.
Mỹ phụ nói ý ám chỉ Diệp Phàm là người ngoài.
- Ha ha, mọi người từ từ dùng bữa, tôi đi trước một bước.
Diệp Phàm nói xong liền hướng về phía cửa mà đi.
- Anh, em đi với anh.
Đường Bảo Nhi tức giận bĩu môi.
- Quay lại.
Mỹ phụ kia nghiêm mặt lông mi dựng hết lên, đi đến phía trước kéo Bảo Nhi.
Còn Đường lão gia thì đứng ở đó mà không nói câu gì, dường như còn đứng thưởng thưởng đám hoa cỏ bên ngoài khách sạn.
- Mẹ...
Đường Bảo Nhi nhõng nhẽo một tiếng.
- Hôm nay con có dẻo miệng thế nào cũng không được.
Mỹ Phụ hừ nói rồi liếc mắt nhìn Diệp Phàm:
- Cậu thanh niên, cậu nên đi nhanh một chút. Hai nhà Đường, Tạ ăn cơm không chào đón người ngoài. Hơn nữa, tôi hy vọng sau nay cậu đừng dây dưa gì đến Bảo Nhi nữa. Người đâu, cũng nên chú ý hình tượng một chút chứ nhỉ?
- Hình tượng, khà khà, vị quý phu nhân này, hình như hình tượng của đại ca tôi cũng không tồi đâu.
Đường Thành vạn nắm cửa đi ra vừa nghe thấy câu đó đã không vui chút nào.
- Anh là cái thá gì chứ, cút sang một bên cho ta.
Người thanh niên kia như bị dầu thêm lửa, hừ lạnh nói với ánh mắt khinh bỉ.
- Nếu Đường Thành tôi không phải là cái thá gì thì e rằng gia tộc họ Tạ các bà cũng chỉ là một gia tộc chó lợn.
Đường Thành vô cùng tức giân, còn kiêu ngạo hơn cả bên kia.
- Tiểu tử được lắm, Đường Thành phải không, dám mắng người Tạ gia chúng ta à. Được được, ngươi có gan lắm. Tạ Lương, lôi tên rác rưởi này cho vào lò mổ, tôi nay chúng ta sẽ làm thịt cho chó ăn.
Tạ Đình tức giận chỉ vào mắng Đường Thành.
Cách đó không xa có 2 người lập tức đi đến rất dũng mãnh. Diệp Phàm có thể cảm nhận được hai người này vô cùng tàn nhẫn, nhìn cũng có vẻ giống với quân nhân.
- Bộ trưởng Diệp, sao lại là anh.
Lúc này có một tiếng nói rất quen thuộc, không phải lão tổng Kim Đô Tiếu Lâm Hoàn thì là ai? Đi phía sau ông ta còn có mấy người bảo vệ.
- Haha, cố Tổng cùng mầy người bạn đến dùng cơm ạ.
Diệp Phàm cười nói.
- Còn chưa ra tay sao?
Tạ Đình nói.
- Tiên sinh, có chuyện gì vậy?
Cổ Tiếu Lâm vừa nhìn đã thấy vội chạy nhanh đến ngăn cản trước mặt hai người kia.
- Cố Tổng có ý gì vậy?
Tạ Đình nhìn Cổ Tiếu Lâm chằm chằm rồi cười.
- Tất cả mọi người đều là bạn, mọi người có thể đã hiểu lầm rồi.
Cổ Tiếu Lâm nói muốn làm người giảng hòa.
- Cố Tổng, anh cho rằng mình là một nhân vật có phải không?
Tạ Đình hừ nói.
- Đến giờ Cổ Đường Lâm tôi vẫn chưa coi mình là một nhân vật, tôi chỉ là một thương nhân có quy tắc mà thôi.
Cổ Đường Lâm vừa nghe thấy liền nổi máu ông chủ.
- Được, Cổ Đường Lâm, anh hãy nhớ cho kỹ lời của tôi hôm nay. Tạ Đình tôi sẽ cho anh biết thế nào là Tạ gia. Kim Đô này trong vòng một tháng sẽ không nhìn thấy nữa đâu. Nó sẽ vĩnh viễn xóa tên ở Bắc Kinh này.
Tạ Đình nói với vẻ rất kiêu ngạo.
- Bốp, bốp, bốp...
Đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên đương nhiên đó là tiếng vỗ tay của Diệp Phàm, hắn cười nói:
- Các hạ rất có khí phách, Diệp Phàm tôi sẽ nhìn xem các hạ xóa tên Kim Đô thế nào.
- Tính cả Đường Thành tôi nữa, tôi cũng muốn nhìn xem Tạ gia xóa Kim Đô thế nào.
Vẻ mặt của Đường Thành lạnh khốc.
- Đường lão gia, chúng ta đổi chỗ khác được không?
Lúc này Tạ Đình mới quay đầu lại hỏi.
- Đổi, ha ha, nếu đổi thì cần gì phải ăn bữa cơm này nữa.
Đường lão gia cười nhạt nói.
- Được, để cho Kim Đô lại phải vì chúng ta mà phục vụ lần nữa.
Tạ Đình gật đầu cười kiêu ngạo về phía Cổ Tiếu Lâm:
- Mang những đĩa đồ ăn đắt nhất lên 20 đĩa cho ta. Nếu làm ăn không tốt hôm nay Tạ Đình ta sẽ san phẳng Kim Đô.
- Ha ha, Kim Đô là biển chữ vàng. Nếu các hạ muốn đạp hỏng thì cứ làm cho tôi xem.
Cổ Tiếu Lâm cũng khách sáo nói. Cổ gia cũng là cường hào. Đương nhiên lại có chỗ dựa vững vàng là Diệp Phàm cho nên ông ta mới tự tin như thế.
- Bốp bốp bốp...
Lại có tiếng vỗ tay nữa vang lên, Diệp Phàm quay đầu lại vừa nhìn thì là tên nhãi Phương Đông Phong. Tên này mặc comple đi bân cạnh y còn có Phương gia thuộc vào nhà có tiền. Hơn nữa còn có hai người Thái Lan đứng bên cạnh. Dường như người này ở trong Phương gia có địa vị không hề nhỏ. Còn bản thân y cũng là một Thứ trưởng giám sát.
- Tuyệt vời, tuyệt vời. Đúng là rất tuyệt vời, được mở rộng tầm mắt rồi.
Phương Đông Phong vừa vỗ tay vừa cười nói.
- Là anh sao?
Tạ Đình ra vẻ quen biết Phương Đông Phong.
- Là tôi đây.
Sắc mặt của Phương Đông Phong vẫn không đổi mà cười tủm giống như một bà lão.
- Chuyện này không liên quan gì đến anh, anh đi ăn cơm của mình đi. Đừng có ở đây làm xía mũi vào.
Tạ Đình hừ nói.
- Tôi chỉ muốn xem cuộc vui thôi. Không phải là nghe nói Tạ thiếu gia của Tạ gia muốn làm cho Kim Đô nổi tiếng Bắc Kinh sao.
Còn chủ tịch Diệp cùng với vị Đường tiên sinh này thì không thể, ha ha, có trờ hay xem Phương mỗ tôi thấy rất vui.
Vừa rồi các cậu vỗ tay lại càng vui hơn. Cố lên nhé các vị! Ai cũng biết tứ Tạ thiếu gia sẽ không bị thua một vố đau đúng không?
Vậy thì thú vị đấy. Phương mỗ tôi lại kích động rồi.
Phương Đông Phong cười nói châm chọc.
- Không liên quan gì đến anh thì kích động nỗi gì?
Tạ Đình hừ lạnh nói.
- Đương nhiên là kích động chứ, điều khiến tôi kích động là có thể nhìn thấy Kim Đô bị tiêu diệt. Tứ Tạ thiếu gia của chúng ta uy phong tiêu diệt Kim Đô.
Điều mất mát là sau này có lẽ không còn được đến Kim Đô ăn cơm nữa rồi. Nhưng thôi, tôi tin là trò của Chủ tịch Diệp cũng không tồi. Phương mỗ tôi sẽ nghển cố ngóng trông.
Phương Đông Phong cười nói:
- Các vị, tôi xin đi trước cứ từ từ chơi nhé.
Vừa nói xong y liền mang theo 2 người Thái Lan đi vào.
- Hừ!
Tạ Đình cũng hừ lạnh một tiếng rồi đi vào theo Đường lão gia. Điều lạ là dường như Đường lão gia cũng hứng thú chờ xem cuộc vui này thế nào.
- Anh Diệp, các anh phòng số mấy? em sẽ chờ một lúc sẽ đến ăn với các anh.
Đường Bảo Nhi nói.
- 808.
Đường Thành cười nói nhìn Đường Bảo Nhi và đoàn người đi vào thang máy, Đường Thành cười kha nói:
- Ôi, vẫn là Diệp Phàm uy phong, đến ăn một bữa cơm mà vẫn nhặt được một cô gái Hoa. Nắm tay của người này lẽ nào lại có uy lực cuốn hút nhiều mỹ nữ đến vậy?
- Đây chính là cái gọi là khí thế, một loại khí thế vô hình. Đường thành cậu e rằng cả đời này cũng khó mà có được. Còn nữa, cậu vẫn còn hơi kém một chút cho nên đương nhiên là không có một cô em nào đến rồi.
Diệp Phàm cười chăm chọc nói.
- Ai nói là Đường thái tử tôi kém cỏi, đợi một lúc nữa tôi sẽ đánh tiếng mang đến cho anh một người. Mẹ kiếp, sợ không có mỹ nữ sao?
Đường Thành nói đùa.
- Nhưng mà không có loại thượng hạng như Đường Bảo Nhi. Đường gia người ta cũng không tồi đâu.
Diệp Phàm cười nói.
- Cô ta không tôi lẽ nào “Đường” của chúng ta kém cỏi sao?
Đường Thành nói lẩm bẩm.
- Thực sự xin lỗi bộ trưởng Diệp, chuyện vừa rồi khiến cậu thêm phiền rồi.
Cổ Tiếu Lâm cười với vẻ mặt xấu hổ.
- Ha ha, không sao. Tạ gia nếu thật sự muốn giở thủ đoạn gì thì cứ gọi cho tôi. Chúng tôi đùa một chút cũng không sao cả.
Diệp Phàm cười nói. Cổ tổng gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Hai người đi thẳng đến phòng 808.
- Chủ tịch Diệp, vị này là người hợp tác với tập đoàn Giang Lưu của chúng ta. Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Mễ Đông Thái Lam kiêm tổng giảm đốc Queri tiên sinh.
Diệp Phàm đẩy nhẹ ghế lô gia phia sau cửa. Vẻ mặt của Phương Đông Phong tươi cười giới thiệu về người Thái Lan mũi cao.
- Chủ tịch Diệp quá trẻ, trẻ khiến cho Queri tôi cảm thấy người làm quan của Trung Quốc rất có tố chất.
Queri giành trước giơ tay bắt tay với Diệp Phàm.
- Ha ha, đúng là cán bộ của Trung Quốc chúng tôi tố chất không hề thấp. Cho nên hợp tác với chúng tôi xin chủ tịch Queri cứ yên tâm.
Diệp Phàm cười nói, cả hai bên cùng trao đổi bằng tiếng anh. Vốn dĩ Diệp Phàm cũng biết tiếng Thái nhưng hắn chỉ sợ nói Phương Đông Phong lại không hiểu.
- Ok, ok!
Queri giơ nhón tay cái lên cười:
- Lần này tập đoàn Mễ Đông của chúng tôi đến đây chính là muốn cùng với chủ tịch Diệp tham khảo về vấn đề thâm nhập. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, thế nào?
- Ok!
Diệp Phàm cười nói mấy người ngồi xuống.
- Bộ trưởng Diệp, xin hỏi quý danh của vị tiên sinh này?
Queri liếc nhìn Đường Thành.
- Ha ha, Đường Thành bạn của tôi, tiện đường tôi cho cậu ấy đến ngồi một chút. Chú tịch Queri không ngại chứ? Hơn nữa, chuyện của chúng ta cậu ấy cũng biết, tôi muốn để cậu ấy đến làm tham mưu.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, hình như vị cô nương vừa rồi tên là Đường Bảo Nhi? Không ngờ vị tiên sinh này lại tên là Đường Thành, có ý gì vậy?
Phương Đông Phong nhìn Đường Thành liếc mắt một cái rồi cười nói.
- Số ngươi mang họ Đường có không ít mà, trùng hợp ngẫu nhiên cũng không có gì lạ.
Đường Thành cười nói.
- Chủ tịch Diệp, chuyện lúc trước tôi phải nhắc nhở cậu một chút. Tạ gia kia ở Bắc Kinh khá là có danh tiếng. Ha ha, cẩn thận vẫn hơn. Tôi không muốn việc hợp tác của chúng ta lại bị yếu tố bên ngoài làm gián đoạn.
Phương Đông Phong ra vẻ quan tâm nhưng Diệp Phàm lại cảm giác người này chính là đang châm ngòi cho mọi hiềm nghi.
- Tạ gia rất nổi tiếng sao? ha ha Diệp mỗ tôi không rõ ở Bắc Kinh thế nào. Hơn nữa, Bắc Kinh lớn như vậy, Diệp mỗ cũng không thừa thời gian để đi hỏi thăm những chuyện nhàm chán đó.
Diệp Phàm cười nhạt nói.