Đối với tính toán trong lòng mấy người , Diệp Phàm thông qua thuật xem tướng quan sát một hồi cũng lờ mờ hiểu được.
Hắn thầm nghĩ:” Mẹ ôi! Bí thư Cổ uỷ quyền cho mình hay là cho mình phiền toái đây. Chuyện này một khi định ra thì chắc là phải đắc tội mấy đồng nghiệp. Mấy người khác không lấy được vị trí Phó Chủ nhiệm chắc sẽ làm ầm ĩ lên, trong hội nghị đảng ủy sẽ mất đi mấy phiếu, không có lời! Làm như thế nào thăng bằng những quan hệ này, sao cho mấy người dù không lấy được vị trí Phó Chủ nhiệm cũng phải ủng hộ công tác của mình, điều này đúng là khó khăn.”
Diệp Phàm cười nhẹ cạn chén với với mấy người, nói chuyện phiếm nhìn Kiếm Vũ, thật ra thì trong đầu đang căng như dây đàn, cảm giác càng nghĩ càng loạn, mãi không ra một chút đầu mối.
Theo như ý nghĩ của mình, đương nhiên là muốn Liễu Chính nhất rồi, chẳng qua tư cách của y còn quá cạn, nếu như cho y còn phiền hơn nữa.
Tư cách của Tống Ninh Giang thì đủ, chỉ là sợ làm tổn thương tới Liễu Chính và mấy người khác. Bản thân mình đang muốn tranh thủ kéo mấy người về trận doanh, dĩ nhiên không thể đẩy họ qua bên Phí gia .
Vậy nếu lấy một người từ ngoài vào có khi lại tốt, Diệp Phàm nhất thời bừng tỉnh, suy nghĩ làm thế nào để đem được người ngoài vào vị trí Phó Chủ nhiệm.
- Bảo Toàn, việc thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền chắc tôi còn bận dự hội nghị ở tỉnh. Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên sẽ đại diện xuống, tuy nhiên anh đem một tiểu tử như Diệp Phàm đặt ở một vị trí trọng yếu như vậy thật yên tâm sao?
Bí thư Thị Ủy Chu Càn Dương cười hỏi, giọng tương đối thân thiết, hai người chẳng những có quan hệ cấp trên cấp dưới mà quan hệ riêng cũng không tồi.
- Không yên lòng!
Cổ Bảo Toàn cung kính nói.
- Không yên lòng, vậy vì sao…
Chu Càn Dương nói nửa câu.
- Có Quốc Hoa ở một bên phối hợp giúp Diệp Phàm nên chắc không có vấn đề gì lớn, y từ thị ủy xuống nên việc xử lý quan hệ cũg thành thạo.
Cổ Bảo Toàn thành thật.
- Vậy sao anh không để luôn Quốc Hoa làm chủ nhiệm, anh có nghĩ nếu Khu kinh tế Lâm Tuyền phát triển một khi thất bại, rất có thể ảnh hưởng tới đại cục Ngư Dương, anh cần phải nghĩ kỹ đấy!
Giọng Chu Càn Dương không thay đổi, chẳng qua tựa hồ thận trọng rất nhiều.
- Tôi cũng đã nghĩ kỹ, Diệp Phàm tuy nói còn có chút góc cạnh nhưng lại có nhiệt huyết, tôi cần chính là điều này.
Trước kia lúc hắn ở thị trấn Lâm Tuyền mới là một Phó Chủ tịch thị trấn nhưng đã kéo về được món đầu tư lớn 3500 cho nhà máy giấy Ngư Dương.
Hiện giờ đem hắn đặt ở vị trí trọng yếu hơn chắc là càng phát huy công dụng.
Tôi muốn hắn lôi kéo đầu tư không phải chỉ cho một thị trấn mà cả sáu thị trấn hai xã.
Nếu không các bên khác nhất định sẽ có ý kiến, đừng bảo là nhiều, chỉ cần một thị trấn kéo về một ngàn vạn là tính ra gần một tỷ rồi, đối với chuyện này tôi rất có hy vọng! ha ha ha.
Cổ Bảo Toàn cười trong điện thoại.
- Xem ra anh rất ma mãnh, muốn Trương Quốc Hoa ngầm đứng sau Khu kinh tế Lâm Tuyền, đẩy Diệp Phàm lên ngựa bán mạng kéo xe. Không tệ!
Chu Càn Dương cúp điện thoại.
- Tiểu Nguyệt, hiện tại thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền, cô phối hợp với Quốc Tư, lúc trước Chung Minh Đào của thị trấn Nam Khê có xu hướng lấy lòng, Thái Đại Giang thì hơi khó hiểu, anh sẽ cảnh cáo y, các ngươi phải hợp đồng tốt để dạy cho thằng nhãi Diệp Phàm một bài học trong hội nghị đảng ủy khu. Hừ! Chuyện hắn muốn thì các ngươi cứ phản đối và ngược lại.
Bí thư khối Đảng Phí Mặc nói với Phí Tiểu Nguyệt.
- Nếu làm như vậy thì Khu kinh tế Lâm Tuyền không phát triển được, biết đâu lại cháy sang chúng ta. Đến lúc đó Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh tức giận thì chắc sẽ thay máu toàn bộ sáu thị trấn và hai xã.
Phí Tiểu Nguyệt hơi chần chừ, không hiểu ý của anh họ.
- Thay đổi nhân viên! Không sợ! Dù thế nào cũng đổi cho cô vị trí không kém thị trấn Vũ Khê. Trong hai năm nữa mà kinh tế không tốt lên thì người khóc chính là Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh, hừ!
Phí Mặc cười lạnh.
Làm cho Phí Tiểu Nguyệt bất giác rùng mình.
, thầm nghĩ:
- Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh ngã thì anh chiếm vị chứ gì, thì ra ánh mắt anh họ nhìn vào chiếc ghế của Cổ Bảo Toàn. Cũng tốt, anh họ lên rồi thì mình cũng lên theo
Trong đại viện của Ngọc gia.
- Xuân Thiền, sau khi thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền thì chị phải chú ý liên lạc với Mâu Dũng. Ít nhất trong đó Ngọc gia có hai phiếu. Phí gia tuy nói đoán chừng là có ba bốn phiếu nhưng vẫn tồn tại biến số. Chị phải chú ý kéo thêm mấy người về đây, chẳng hạn như Thái Đại Giang.
Ngọc Nhã Chi đang nói chuyện với chị họ xa, cũng chính là Trợ lý Chủ tịch huyện Ngọc Xuân Thiền .
- Nghe nói lần trước Diệp Phàm còn khi dễ em gái nhà chúg ta, em muốn chị xử lý quan hệ với hắn ra sao?
Ngọc Xuân Thiền trưng cầu ý kiến.
- Trước khác nay khác, tạm thời nói chúng ta không ủng hộ hắn, nếu như có lợi ích trao đổi chúng ta cũng có thể tạm thời cùng hắn kết minh. Chẳng qua chuyện Mâu Dũng muốn kiêm nhiệm Phó Chủ nhiệm còn phải cần Diệp Phàm gật đầu mới được, Cổ Bảo Toàn cũng không biết nghĩ sao, lại có thể đem quyền nhân sự lớn như vậy trực tiếp giao cho Diệp Phàm, điểm này hơi làm người ta khó hiểu.
Ngọc Nhã Chi cũng không đoán được tâm tư thật của Cổ Bảo Toàn.
- Em gái, chị thấy Kiều Long gần đây hơi khác thường, lén lén lút lút đi ra ngoài hơn mười ngày cũng không biết đang làm những gì?
Ngọc Xuân Thiền đột nhiên nói.
- Con bé chẳng phải là trở về trường học rồi sao, chẳng phải nói là giáo viên nói nó về trước học thêm?
Ngọc Nhã Chi ngạc nhiên nhìn chằm chằm Ngọc Xuân Thiền .
- Học thêm cái gì, hàng xóm của chị cũng có con học ở học viện âm nhạc Thủy Châu, nghe nói phải mười mấy tháng giêng mới khai giảng vì trường học còn sửa chữa, đang còn giai đoạn hoàn thiện nên trì hoãn thời gian nhập học.
Nhà của Ngọc Xuân Thiền ở trên thành phố nên thấy hơi ngạc nhiên.
- Cái gì? Nha đầu chết tiệt kia, dám gạt mình?
Ngọc Nhã Chi giận dữ đứng lên định gọi điện thoại.
- Đừng nóng vội! Nhã Chi, em thử nghĩ xem, bác trai chẳng phải là đã về rồi, chẳng lẽ có quan hệ với mười ngày vắng mặt của Kiều Long?
Ngọc Xuân Thiền nghi ngờ.
- Chúng em cũng đang cảm thấy buồn bực, hôm vào tiết nguyên tiêu, Kiều Long đột nhiên gọi điện thoại tới, nói là đã hỏi thăm rõ ràng, bảo cha sẽ có thể đi ra, chắc là sẽ giao tới cục trên thành phố, chúng em vội vàng báo với chú Hoài Nhân liên hệ với Vu Kiến Thần.
Lúc ấy chú Hoài Nhân nghe xong rồi lắc đầu bảo có phải Kiều Long đùa ác hay không, không ngờ vào sáng hôm sau thì đúng là chuyển người đến cục công an thành phố, chẳng lẽ việc này thật sự là Kiều Long làm?
Con bé sao có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả, ngay cả chú ba chú bốn trên tỉnh cũng không có cách.
Chẳng lẽ Kiều Long có bạn bè nào bên quân đội rồi giả vờ thần bí với mình.
Ngọc Nhã Chi đột nhiên như nghĩ tới điều gì, sầm mặt lại.
, lập tức lấy điện thoại ra gọi:
- Kiều Long, em nói rõ cho chị chuyện cha được thả là thế nào?
- Em, em cũng chỉ nghe nói vậy thôi.
Ngọc Kiều Long hoảng hốt, lắp bắp.
Nếu như lộ ra chuyện mình đến Diệp gia thì nguy rồi, đây là chuyện mất mặt cực lớn, người nhà họ Ngọc tuyệt đối không thể tha thứ.
Hừ! Còn muốn gạt chị, nếu không chị bảo chú Hoài Nhân đích thân đến Thủy Châu hỏi em.
Ngọc Nhã Chi giận mắng.
- Em, em thật không làm gì.
Ngọc Kiều Long nghe chừng sắp khóc.
- Hừ! Khẳng định làm cái gì rồi, có phải đi cầu Diệp Phàm hay không, nha đầu chết tiệt, có phải muốn Ngọc gia chúng ta mất hết thể diện không, Kiều Long, thân thể của em rất cao quý, lưu manh tiểu tử kia không xứng với em. Ai, chị vô dụng, hại em a.
Ngọc Nhã Chi trong lòng quýnh lên, hai hàng lệ nóng chảy ra
Ngọc Nhã Chi còn tưởng rằng Ngọc Kiều Long dùng thân thể đi đổi lấy tự do của cha nên giận đến run rẩy.
- Chị! Em không làm gì thật mà, là cha của một bạn học công tác ở binh đoàn Liệp Báo nên em hỏi thăm được. Sao em lại phải đi cầu xin hắn, còn hận không ăn thịt hắn được ấy chứ, đồ lưu manh, hừ! Ngọc Kiều Long vội vàng kêu lên.
- Ừ! Không có là tốt rồi, Ngọc gia chúng ta coi như chưa mất mặt. Lúc nào đem bạn học của em đến nhà chúng ta cảm ơn.
Ngọc Nhã Chi nửa tin nửa ngờ, tuy nhiên cũng thở phào nhẹ nhỏm..
Sau khi cúp điện thoại, Ngọc Kiều Long vừa thẹn vừa tức, nhắm ngay một búp bê vải trên giường quyền cước một hồi coi như đó là đồng chí Diệp Phàm, mắng:
- Đều là ngươi! Đều là ngươi! Một mình ăn cả. Vô lại, lưu manh, khốn kiếp! Làm hại ta thiếu chút lộ rồi. Van ngươi, ngàn vạn không thể đem chuyện này nói với người nhà, nếu không ta thật không biết để mặt mũi vào đâu, sao lúc ấy mình lại ngu như vậy, đi làm vợ hắn, nếu hắn lưu manh đem mình đùa giỡn thì xong rồi.
Ngọc Kiều Long ngơ ngác ngồi trên giường, suy nghĩ miên man, gương mặt hồng rực.
- Chị dâu, sao da mặt đỏ vậy, có phải nóng lòng không ?
Đúng lúc này vang lên một giọng nữ quen thuộc.
A! Là Tử Y a, chưa, chưa, chị còn chưa nghĩ đến chuyện này.
Ngọc Kiều Long vội vàng nói. Hiện giờ Diệp Tử Y đối xử rất thân thiết với Ngọc Kiều Long, hai người tuy khác khóa nhưng lại ở cùng ký ký túc xá.
Chỉ cần rảnh rỗi là Diệp Tử Y lại chạy đến chơi, mỗi khi không có ai đều gọi Ngọc Kiều Long là chị dâu, khiến cho Ngọc Kiều Long trong lòng hối hận không ngừng, lại không thể giải thích gì.