- 1000 tệ, chỉ 1 tấm thiệp mà 1000 tệ, cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là 1 tấm thiệp mời thôi, thật lãng phí quá.
Diệp Phàm có chút thở dài, thực sự có chút hết chỗ nói với cách sống của những gia đình giàu có này.
- Đương nhiên có ý nghĩa, sau khi cầm về nhà có thế đêm làm vật kỷ niệm mà treo lên giá sách, người mời anh là 1 đại gia, có khách đến nhìn thấy tấm thiệp treo trên giá sách hoặc giá đồ cổ, chẳng phải rất có thể diện sao, hơn nữa, nghe nói tấm thiệp nhất phản đàn mộc thời xưa chỉ do Trần Kỳ nhất phẩm quan chế tác. Bát phẩm này tương đướng với cấp bậc huyện lệnh, xã hội hiện đại không ai để ý đến cái này.
Mai Thiên Văn cười nói.
- Vậy nhất phẩm thì bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm cũng hơi có chút tò mò.
- Không rõ lắm, nhị phẩm đồ đệ từng nhìn thấy, nghe nói 1 tấm là khoảng 5 ngàn tệ, nếu là nhất phẩm chắc không có dưới mười ngàn tệ đâu.
Mai Thiên Văn lắc lắc đầu.
- Một tấm thiệp đến mười ngàn tệ, đúng là xa xỉ, đúng là đốt tiền. Diệp Phàm hừ nói.
- Đối với những đại gia tài sản lên đến vài tỷ mà nói, mười ngàn tệ cũng chẳng khác gì 1 xu. Thiệp gỗ đàn nhất phẩm nhưng có giá trị khác. Không phải thời gian trước có một hậu duệ của Vương gia đã bỏ ra 1 tấm thiếp gỗ đàn nhất phẩm mà cuối cùng bán đấu giá đến một triệu sao. Những người đấu giá suýt chút nữa còn đánh nhau vỡ đầu, đương nhiên cái đấy cũng là đồ cổ.
Mai Thiên Văn nói chuyện này, lập tức lấy lại tinh thần.
- Cái này, nếu tôi đi mà không có thiệp thì vào thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Một tấm thiệp này có thể dẫn theo 3 người.
Mai Thiên Văn cười nói.
- Ha ha, tôi làm người hầu cậu rồi.
Diệp Phàm gượng cười một tiếng rồi cau mày.
- Đồ đệ đâu dám, đồ đệ đi theo sư phụ, giúp người cầm tấm thiệp này là được rồi.
Mai Thiên Văn cười gượng nói lại, rồi người sang rồi nói thêm:
- Thực ra, tấm thiệp bát phẩm này mời những người đến đều là công tử các gia đình quyền quý trong thành này, đi một chút, giao lưu một chút, quen thêm nhiều bạn cũng có lợi mà.
Ví dụ như đồ đệ, xét trong số những khách được mời đến Phí gia sơn trang thì chắc chỉ được xếp hạng trung thôi. Có vài công tử đại gia thực lực gia đình thế nào thì không phải nói nữa, nhưng chính họ cũng có năng lượng phi phàm, tiền dắt thắt lung cũng đến bạc triệu, theo chính trị thì bình thường cũng là quan to cấp sở, theo quân đội thì chừng ít cũng phải là cấp thượng tạ.
Những người này chính là tương lai về sau của nước Cộng Hòa, khoảng 10 năm sau, những người này sẽ bước lên cương vị lãnh đạo rất cao đấy, sẽ là những trụ cột của quốc gia. Bây giờ kết giao cũng là vì mở đường cho sau này dễ đi, đúng không?
Diệp Phàm thực đã có chút động lòng, còn nói nữa, một hồi lý luận của Mai Thiên Kiệt đúng là cũng có lý.
- Vậy được, tối mai tôi đi xem xem, nếu rảnh thì sẽ đi dạo chút.
Diệp Phàm gật đầu.
- Ok! Đến lúc đấy đệ tử đợi sư phụ ở đâu?
Mai Thiên Kiệt hỏi câu này mà ẩn ý sâu sắc, vì Diệp Phàm nói tối nay sẽ tổ chức hôn sự cho em trai ở Hồng Diệp Bảo gì đó, Mai Thiên Kiệt cũng muốn đến xem sư phụ mình sẽ mời những ai đến dự.
Đối với người như Diệp Phàm, thì nghe từ miệng chị Mai Diệc Thu, từ những người trong nhà bình thường có nói ra cái tên này, Mai Thiên Kiệt cảm thấy sư phụ mình có chút thần bí, vẫn luôn muốn chạm vào xem cái đế của sư phụ. Cơ hội tiếp xúc gần gũi thế này, Mai Thiên Kiệt đương nhiên không bỏ qua rồi.
- Hồng Diệp Bảo, thôi vậy, cậu tặng Tử Kỳ món quà lớn như vậy, tối nay cùng đến đi, địa điểm là…
Diệp Phàm nói nhỏ lại.
- Sư phụ, có thể đưa theo hai ba người đến cùng không?
Mai Thiên Kiệt tròng mắt đảo lại, vì nghĩ cho người nhà họ Mai.
- Được, những không được nhiều quá,khoảng 5 người đổ lại thôi, nếu không, nhiều người đến quá rượu của tôi lại không đủ để uống.
Diệp Phàm nói đùa vài câu.
- Cứ vậy đi, chuyện tiệc rượu để đồ đệ lo, ở trong thành nhà họ Mai có một quán rượu, cũng là hạng 5 sao đấy. Mai Thiên Kiệt bắt đầu có hứng thú.
- Thôi, việc này Diệp gia chúng tôi tự lo liệu được, không phiền đến bên cậu.
Diệp Phàm khoát tay nói.
- Vậy được.
Mai Thiên Kiệt xoa xoa đầu, rồi xuống xe đi.
- Thiếp gỗ đàn, đúng là rất quý.
Diệp Phàm hừ một tiếng, lái xe thẳng một mạch đến cửa hàng kim thiếp Trần Ký.
Trần Ký là 1 nhãn hiệu lâu đời, một tòa lầu 3 tầng làm mặt tiền, nhìn phong cách cửa hàng, hẳn là nhà cổ lưu lại từ thời nhà Thanh, trước cửa có treo 1 tấm biển chữ vàng---Trần Ký kim thiếp phô (Cửa hàng kim thiến Trần Ký)
Lực bút viết tấm biển cứng rắn, mới nhìn cũng biết người hạ bút kia, Diệp Phàm giật mình hoảng hốt, thất thanh kêu lên:
- Thật tuyệt đỉnh, cố nhiên là danh sư thời nhà Thanh Tả Trung Đường, mẹ ơi, lai lịch của tấm thiệp này quả nhiên lớn đến vậy.
- Không có gì kỳ lạ cả, chàng trai trẻ ạ, ngày xưa con gái vợ lẽ của Tả đại sư gả cho chủ nhân của Trần Kỳ Kim Thiếp Phổ.
Cho nên, Tả đại sư viết tên cho cửa hàng, chuyện bình thường thôi, thời buổi khoa học hiện đại như bây giờ, cái gì mà máy tính chẳng đánh ra được, Trần Ký này vẫn chưa lộn ngược được.
Cửa hiệu lâu đời mấy trăm năm, có văn hóa của riêng mình, người thành Lão Yến thích thiệp của Trần Ký này, cảm thấy đây là một loại tượng trưng cho thân phận.
Cái này có lẽ là một loại văn hóa thiệp của người Lão Yên thôi, nhưng hiện giờ, những người quyền quý trong thành này lại đổ xô dùng loại thiệp này.
Như loại thiệp gỗ đàn này còn phải xếp hàng đặt trước, đặt đơn trước 3 tháng, nếu không, sẽ không có hàng, ha ha ha…
Một ông lão râu dài, toàn thân khoát tấm áo vải xanh, vuốt vuốt râu, cười híp cả mắt nói như thổi phồng lên với Diệp Phàm một hồi rồi đi ra khỏi cửa hàng, ông già ấy trên tay còn đang cầm một tấm thiệp làm từ lá dâu tằm.
- Mở mang tầm nhìn. Miệng Diệp Phàm lẩm bẩm một câu rồi bước vào. Phát hiện cửa hàng bày đủ loại thiệp từ kiểu hình mẫu mã, giấy có, lá cây có, da có, ngà voi cóm hình như loại thiếp nào cũng có.
- Loại thiếp làm từ lá phong này bao nhiêu tiền?Diệp Phàm hỏi một phục vụ viên mặc sườn xám trong cửa hàng.
- Loại lá phong này là lấy từ cây phong dưới chân núi Hương Sơn, đương nhiên, lá chỗ Trần Ký chúng tôi đều là lá phong rơi, không phải ngắt trực tiếp từ thân cây xuống, Trần Ký trước nay không tàn phá thiên nhiên bao giờ, cam kết bảo vệ sự hài hòa của thiên nhiên.
Tuy nhiên, muốn chọn lựa lá phong có thể chế tác thiệp cũng không phải dễ, những là được chọn, 9 phần trong số là rơi xuống đất đều không được.
Về sau, phải qua một quá trình gia công, đồ thêm hợp chất, màu sắc, phối lá, kéo da vân vân, cho nên, một tấm thiệp là phong này giá là 500 tệ.
Anh xem xem, chữ trên là phong này đều là thủ công khắc mà thành, nếu dùng kính lúp xem, ở giữa chữ còn có các đường hình sơn thủy, để anh mở rộng tầm mắt…
Cô phục vụ viên mỉm cười giải thích.
- Được! Chính là nó. Diệp Phàm gật gật đầu, sau đó giơ danh thiếp ra ngồi ở cửa hàng khoảng một tiếng mới nhận được tấm thiệp lá phong. Cầm trên tay nhìn xem, thật đúng là vừa ý, tên mỗi vị khách đều có đặc sắc riêng, hơn nữa, tuyệt đối không trùng lặp. mỗi cái đều đặc biệt.
Cô phục vụ kia còn cười nói:
- Tiên sinh thúc giục gấp quá, nếu có thời gian sẽ viết cả thân thế địa vị, sở thích tính cách của mỗi vị khách ra được, cửa hàng chúng tôi có thể chế tác ra những tấm thiệp hợp với cá tính mỗi người. Tấm thiệp này, có thể giữ làm vật kỉ niệm, hơn nữa, có thể giữ đến mấy trăm năm cũng không mục.
Sau đó, Diệp Phàm lái xe đi khắp thủ đô, phát thiếp đến khắp nơi. Đương nhiên, những người là bằng hữu như Thiết Chiêm Lang Phá Thiên thì nhờ quản gia tìm người đưa thôi.
Còn những người như Trấn Đông Hải, Lý Khiếu Phong thì tự mình chạy đi. Vì để mở đường cho em trai, Diệp Phàm cũng mất một phen tâm sức.
Mà Phó chủ tịch tỉnh Việt Đông, Lâm Phong vẫn còn chưa trở về, tối nay chắc cũng sẽ đến ngồi một lúc.
Về phần Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên cùng với Trương Hùng 3 người này, thật là lãng phí mất mấy tấm thiệp, Diệp Phàm biết, thiếu 3 người này sợ ở thủ đô lại không có nhiều người quen, lúc khách đến lại sợ mất thể diện nên kéo mấy người này đến là để thêm người mà thôi.
Vì đang là tháng 7, đúng giữa mùa hè, cho nên giờ mở tiệc nên là lúc 6 giờ hơn. Nhưng mới 4 giờ, người nhà Thiến Thiến đã chọn ra những thân thích bằng hữu uy tín, danh dự tầm khoảng 30 người đến Hồng Diệp Bảo.
Tuy nhiên, lúc những người này kết thành đội bước vào Hồng Diệp Bảo, đã bị phong cách cổ điển, phóng khoảng của châu Âu kết hợp kiểu Trung Quốc của Hồng Diệp Bảo làm cho sửng sốt mất một lúc.
- Không thể tưởng tượng được Diệp gia có tiền như vậy, tòa nhà này giá trị không nhỏ đâu, lớn đến như vậy mà?” Mặt cỏ, hồ nước, núi giả, suối phun, cầu nhở có nước chảy đều, như một công viên thu nhỏ vậy. Mẹ của Tống Thiến Thiến không ḱm nổi hỏi.
- Ít nhất trị giá con số này” Vẫn là người thân thích đã giám định giá trị đôi nhẫn kia của nhà họ Tống giơ 3 ngón tay ra.
- 30 triệu, đúng là đáng giá.
Tống Bạch An hơi thở dài 1 câu.
- Ông già, ông than cái gì chứ, sau này Thiến Thiến chúng ta gả qua đây chẳng phải sẽ được hưởng phúc sao, ông lại thở dài.
Vợ ông ta làm ra vẻ mặt bất mãn liếc nhìn 1 cái.
- Hâm mộ có biết hay không, đến điều này cũng không hiểu, chẳng lẽ tôi lại kỵ hối với cả con gái mình sao?
Tống Bạch An có chút không phục, phản bác lại 1 câu.
- Ba, mẹ, đừng đấu khẩu nữa, nếu truyền đến tai thông gia thì thật không tốt chút nào.
Tống Ninh Kiệt ở 1 bên vẫn đang kinh ngạc vô cùng nhưng nhanh chóng khuyên nhủ, lúc này 2 người già mới thôi cãi nhau.
Tống gia đến sớm vốn là để xem có gì cần giúp đỡ hay không, nghe nói Diệp gia là đến từ huyện Cổ Xuyên tỉnh Phúc Nam, dù sao cũng là nông thôn đến, chỉ sợ không đủ người ở chốn kinh đô lạ nước lạ cái này.
Không thể ngờ được là bước vào Diệp Bảo Hồng mới phát hiện căn bản không cần đám người mình hỗ trợ gì, từng chiếc bàn tròn xa hoa đủ 15, 16 người ngồi đã bày ra hết cả. Trên bàn tròn cũng đã bày đủ cả hạt dưa điểm tâm và đồ uống.
Mà trước mỗi bàn đều có 2 nữ nhân viên xinh đẹp phục vụ, rót trà, rót nước cho mọi người, cách phụ vụ không khác gì khách sạn 5 sao. Việc này đều do lão quản gia Cổ Bang sắp đặt cả.
Chiếc bàn ở giữa chính điện lớn nhất, có thể ngồi được 20 người. Chiếc bàn đó đặc biết thu hút ánh nhìn, Tống gia cũng tự biết, không một ai đến đấy ngồi, tất cả đều đến chiếc bàn ở mé bên, ngồi đủ 3 bàn. Bởi vì, họ cảm thấy ở đây có chút tự ti, nhưng mà cũng có chút hung phấn, có thể chạm vào chiếc của hào hoa này, Tống gia không phát đạt mới lạ.
Tuy nhiên, cha mẹ Tống Thiến Thiến và anh trai Tống Ninh Kiệt thật ra là làm đại biểu, được Diệp Phàm mời đến ngồi ở chiếc bàn chính giữa. Ở bàn tròn đã có 3 vị trung niên ngồi, nhìn qua không qua 40 tuổi.
Diệp Phàm rất bận, lại đến phía ngoài cửa đón khách rồi.
Tống Ninh kiệt có chút câu nệ ngồi ở bên cạnh Thiết Chiêm Hùng.
- Thông gia, mời uống trà, ha ha.
Thiết Chiêm Hùng nhiệt tình tiếp đón, hắn cùng Lang Phá Thiên, Trương Hùng, 3 người cũng đến sớm là định đến giúp một tay.
Tuy nhiên, bây giờ 3 người cũng chẳng phải giúp gì, chỉ ngồi uống trà, tán phét, bởi vì sớm đã có người làm rồi, 3 người đành phải nhiệt tình làm người tiếp đón khách.
Bắt đầu vừa uống trà vừa nói chuyện