- Không phải tôi đã nói, nên phê bình nhất định phải phê bình. Nhưng, việc này nếu đã xảy ra, mặc dù chúng ta làm thế nào cũng có nghĩa gì, huống gì hai lãnh đạo đầu sỏ tỉnh cậu đều không lên tiếng.
Vạn Thăng, cậu chính là đang làm việc ở tỉnh Điền Nam. Suy nghĩ của hai vị đó cậu có nghĩ đến không?
Có một số việc, nếu khiến cho hai vị đầu sỏ không hài lòng cũng rất bất lợi. Thật ra, về chuyện di dời thủ phủ địa khu Giang Hoa tôi cũng nghe nói qua.
Cho nên, gần đây cũng quan tâm. Dù sao đó là địa phương mà lão Bạch từng chiến đấu.
Tôi biết trong lòng cậu không thoải mái, thật ra, đây là đại cục. Hơn nữa, tôi cảm thấy bàn qua lại cũng không có gì tốt.
Cậu đó, bình thường đều nói đại cục, đến phiên mình liền luẩn quẩn trong lòng có phải không? Mặc dù là có gì oan ức, từ từ giải quyết đi.
Cậu là một lãnh đạo của tỉnh Điền Nam, phải phục tùng quyết định của Tỉnh ủy.
Lão Lưu lại nói rất sâu xa.
Bạch Vạn Thăng cảm giác được cái gì đó, rốt cuộc là cái gì làm cho lão Lưu thay đổi.
Chẳng lẽ là Diệp Phàm?
Làm sao có thể? Trước mặt lão Lưu, Diệp Phàm chỉ là một cành cây nhỏ.
- Lão Lưu, việc này…tôi có chút không thông. Tôi cuối cùng cảm giác có chút kỳ quái hình như Diệp Phàm rất được cưng chiều.
Đồng chí Ninh Chí Hòa tỉnh Thiên Vân cưng chiều hắn, mà Bí thư Trần và Chủ tịch Dương của tỉnh Điền Nam hình như cũng rất quan tâm đến hắn.
Chẳng lẽ người này nhân phẩm thật sự làm cho người ta khen ngợi sao? Tôi thật sự là không thể nhìn ra cái gì?
Bạch Vạn Thăng khá nghi ngờ.
- Ha ha, cậu có bực mình, tôi nghĩ, bọn họ phát hiện sở trường của Diệp Phàm. Đồng chí Diệp Phàm chắc chắn có chỗ tốt.
Tôi nói cho cậu một việc, mấy ngày hôm trước lão già này đến Bắc Viên Kiều hưu sở, nói là cùng nhau luận bàn Thái Cực quyền…
Lão Lưu đem chuyện hôm đó nói ra.
- Diệp Phàm là huấn luyện viên của các ông?
Bạch Vạn Thăng cảm giác giống như bị người khác đâm một đao vậy, miệng nói, trên mặt còn thật sự khó tin “Làm sao có thể?”
- Đúng vậy, việc này là chủ tịch tự mình lựa chọn. Thái Cực Quyền của Diệp Phàm thật sự xứng đáng, nghe nói vẫn là Thái Cực quyền chính tông Vũ Đương.
Mấy lão già chúng tôi học thật sự hăng hái. Ngày hôm sau muốn học trung bình tấn, Diệp Phàm nói phải mấy ngày nữa để hắn sửa sang lại một chút, đem Thái Cực Quyền sửa một chút truyền cho chúng tôi. Ha ha, đám lão đệ tử chúng tôi một đám tinh thần phấn chấn mười phần. Rất nhiều lão đồng chí đều để lại số điện thoại cho Diệp Phàm.
Hôm nay lão Tống bên kia cứ luôn luôn hỏi, trao đổi cảm tưởng với tôi.
Lão Lưu cười nói.
- Nhìn đoán không ra, không ngờ hắn có thể đánh Thái Cực Quyền. Ngài nghỉ ngơi cho tốt.
Bạch Vạn Thăng nhịn xuống, trong lòng phẫn nộ đang muốn cúp điện thoại.
- Từ đã Vạn Thăng, tôi muốn nói với cậu mục đích là cái gì. Không phải Lưu Nguyên Thanh tôi sợ phiền phức, Diệp Phàm mặc dù là huấn luyện viên của Chủ tịch.
Nhưng, chỉ cần việc hắn làm sai, tôi vẫn phải phê bình hắn. Nhưng, chuyện này tôi đã muốn nói với cậu từ trước.
Khi nào cậu đến Bắc Kinh chúng ta cùng tâm sự. Khúc mắc của cậu nhất định phải cởi bỏ, lui từng bước trời cao biển rộng.
Hơn nữa, đây không phải là vấn đề lui, mà là vấn đề quan điểm thôi.
Lưu lão nói.
- Tôi nhất định sắp xếp đến Bắc Kinh để nghe lão Lưu dạy bảo.
Bạch Vạn thăng nói, giọng cung kính.
- Không phải là nghe, chúng ta trao đổi một chút suy nghĩ thôi.
Lão Lưu nói.
Buổi sáng hôm sau.
- Đồng chí Khai Thành, mấy ngày này có nói chuyện với đồng chí Vạn Thăng không?
Bí thư Trần gọi điện thoại đến.
- Còn chưa kịp, nhiều việc quá. Tôi cũng muốn xem tình hình một chút. Nhưng, hình như Vạn Thăng cũng không nhắc lại việc này. Ngày hôm qua gặp anh ta, anh ta còn nói là sau khi thủ phủ địa khu Giang Hoa di dời xong thì thành phố Giang Hoa cũ cũng không thể từ bỏ. Vẫn hi vọng có thể duy trì như bây giờ.
Chủ tịch Dương nói.
- Lời này căn bản không cần hỏi. Thủ phủ địa khu di dời không phải là ném thành phố Giang Hoa xuống. Nên cấp vẫn cấp, hơn nữa, còn phải tạo ra một thành phố Giang Hoa trọng điểm.
- Diệp Phàm cũng nói với tôi như vậy, nói là về sau trung tâm mới lấy du lịch làm thế mạnh phát triển.
Mà thành phố Giang Hoa sẽ là nơi cho các ngành công nghiêp bảo vệ môi trường. Một khi việc di dời thủ phủ thuận lợi tiến hành, sau này sẽ xây dựng đường cao tốc nối thủ phủ mới và Giang Hoa.
Cứ như vậy, hai địa phương chỉ cần hai mươi phút đường xe là có thể đến. Nếu thành phố có thể phát triển, hoàn toàn có thể song hành.
Chủ tịch Dương nói.
- Suy nghĩ của đồng chí Diệp Phàm tốt lắm, anh dặn dò một chút, yêu cầu hắn thể hiện đặc điểm này trong quy hoạch hiện tại.
Bí thư Trần nói, sau đó nói tiếp
- Vừa rồi đồng chí Lưu Nguyên Thanh ở Bắc Kinh gọi điện thoại đến.
Nói là đang muốn đến Văn phòng tại Bắc Kinh của địa khu Giang Hoa dạo một vòng phát hiện khu này đã bị hủy, hình như đang muốn xây dựng công trình lớn.
Mà tôi cũng đã thông báo với lão Lưu một chút. Lão Lưu nghe xong cũng không nói gì, chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ.
Văn phòng này chính là lúc trước ông ấy vào lão Bạch cấp cho địa khu Giang Hoa. Mà thành phố Giang Hoa là nơi mà lão Bạch đã từng chiến đấu nhiều năm.
Cho nên, hi vọng có thể đem bốn trăm triệu bán đấu giá được cấp cho thành phố Giang Hoa hai trăm triệu để xây dựng công trình công cộng.
Việc này tôi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đồng ý rồi.
- Ôi, lão Lưu yêu cầu là hợp lý. Hơn nữa, để lại hai trăm triệu, nghe Diệp Phàm báo cáo nói là bốn trăm triệu này tập đoàn Thủy Đông chỉ đưa ba trăm triệu tiền mặt, còn một trăm triệu là nắm giữ cổ phần công ty trò chơi của tập đoàn Thủy Đông.
Nếu thành phố Giang Hoa lấy đi hai trăm triệu, vậy chỉ còn một trăm triệu dùng cho di dời trung tâm.
Như vậy, Diệp Phàm bận việc nửa ngày có phải là trong lòng không thoải mái không?
Chủ tịch Dương nói.
- Thật ra việc này có thể biến báo thôi. Cho thành phố Giang Hoa một trăm triệu cổ phần trong công ty trò chơi kia là được.
Tập đoàn Thủy Đông gần đây nghiệp vụ rất khá, cổ phiếu đưa ra thị trường luôn tăng trưởng. Nắm giữ cổ phần trong công ty trò chơi của họ hai năm sau có lẽ thu được lợi.
Giữ, thành phố Giang Hoa muốn lợi ích trước mắt vẫn là muốn giữ. Họ đã lựa chọn đúng.
Bí thư Trần nói.
- Ôi, việc này có lẽ còn phải nói với Diệp Phàm.
Chủ tịch Dương nói.
Buổi tối, Diệp Phàm cũng về đến địa khu Giang Hoa chủ trì công tác, nghe Chu Gia Sinh báo cáo công tác di dời trung tâm.
Trong một ngày đã tranh thủ đến huyện Lăng Hà kiểm tra một vòng, tìm hiểu tình hình thực tế.
Suốt buổi tối cùng tổ công tác di dời giải quyết một số việc khó giải quyết.
- Vừa rồi nghe các anh báo cáo, thấy vấn đề lớn nhất chính là vấn đề cãi cọ.
Vì cái gì cãi cọ còn không phải vì chuyện phá bỏ,bồi thường vấn đề di dời đi nơi khác sao. Vấn đề này chúng ta nhất định phải làm việc theo quy định, đặt lợi ích của nhân dân ở vị trí trung tâm.
Không phải chúng ta bố thí cho họ, mà bọn họ có quyền lợi. Chúng ta cũng không phải là tổ cứu thế, đây là nhà nước bồi thường cho họ.
Có một số đồng chí cho rằng đầy là bọn họ làm khó dễ. Đây thật sự không thể thực hiện, không có quần chúng không tạo nên một đất nước.
Một số đồng chí đang làm việc lơ là qua quýt, nếu xảy ra sự kiện tập thể thì phiền toái.
Diệp Phàm nói xong nhìn mọi người một cái nói tiếp
- Đương nhiên, đối với một số quần chúng càn quấy chúng ta phải đối xử khác, nhất định phải nói họ bị cưỡng chế vì lý do gì.
Trong công tác giải phóng mặt bằng di dời đi nơi khác ngàn vạn liên quan, phiền toái đương nhiên không ít. Mỗi việc chúng ta đều phải làm thật sự, cố gắng làm cho quần chúng vừa lòng mới được.
- Trợ lý Diệp, hiện giờ vấn đề khó giải quyết chính là xây dựng một cây cầu nối Hoành Không và Lăng Hà.
Lúc này Chu Gia Sinh nhíu mày nói.
- Ôi, lúc trước vừa nói muốn xây cầu tôi cũng biết việc này khó giải quyết. Thứ nhất, đây là cây cầu kéo dài qua hai tỉnh, thứ hai nước sông Thông Thiên phức tạp, nước rất sâu. Xây dựng phải khoản kinh phí lớn. Thứ ba, phải chọn được địa điểm. Mà phiền toái nhất có lẽ chính là vấn đề tài chính.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Đúng vậy, sông Thông Thiên quá rộng, trụ cầu cũng cần có ba trăm mét độ rộng.
Chiều rộng lại năm sáu trăm mét, mà nước lớn cũng là một vấn đề. Theo chuyên gia khảo sát ban đầu.
Sông từ Hoành Không đến Lăng Hà rộng gần bốn trăm mét, sâu đạt đến hơn hai mươi mét.
Cứ như vậy, theo thống kê bước đầu cầu qua sông Thông Thiên không có hai triệu không xây dựng được.
Chu Gia Sinh nói.
- Đúng rồi, cầu lớn độ rộng không thể nhỏ. Chúng ta không thể nhìn chỉ hiện tại, kinh tế tăng trưởng, tập đoàn Hoành Không quật khởi.
Sau này tập đoàn Hoành Không có lẽ sẽ vận chuyển hàng hóa qua cầu này nhiều hơn. Qua tỉnh Điền Nam đến các nước khác.
Một khi có đường tốc độ cao, đây là một con đường mở cửa.
Diệp Phàm nói.
- Mặt cầu hiện tại dự tính chính là hai làn đường xe chạy, hơn nữa, đường cho người đi bộ rộng hơn hai mét.
Nếu quy hoành thành tám làn xe chạy thì độ rộng phải tăng lên, mà kinh phí xây dựng cũng tăng lên.
Đây đối với địa khu Giang Hoa và huyện Hoành Không mà nói là áp lực không nhỏ. Một cây cầu đã lấy của chúng ta mấy trăm triệu, tiền không dễ.
Chu Gia Sinh thở dài, chau màu nói.
- Hùn vốn thu phí, áp dụng cách vay tư nhân. Nếu toàn bộ do hai địa khu đầu tư căn bản không thể làm
Diệp Phàm nói.
- Không chắc có người muốn đầu tư.
Phó bí thư địa ủy Mâu Đồng Xuân nói.
- Đúng vậy, theo lưu lượng xe cộ của chúng ta hiện giờ mà nói, từ Thiên Vân đến Điền Nam cũng không nhiều.
Trước mắt chỉ là một ít xe du lịch, số lượng hạn chế. Vì đường đến Điền Nam cũng không chỉ qua chỗ chúng ta.
Mà vận chuyển hàng hóa cũng không nhiều.
Bởi vì gần đây chưa hình thành vùng hậu cần. Chỉ dựa vào phà có thể giải quyết vấn đề này.
Mà đầu tư phải trên hai trăm triệu, chỉ dựa vào thu phí qua cầu cũng không biết đến lúc nào mới thu hồi được vốn.
Nếu không xây dựng cầu chỉ dựa vào phà thì cũng không phải là kế lâu dài. Việc này sẽ hạn chế phát hiển của kinh tế hai địa khu.
Chu Gia Sinh nói.