- Đúng! Nếu đồng chí Diệp Phàm có sai lầm lớn như vậy, thậm chí có vài phương diện đã chểnh mảng nhiệm vụ quá mức. Cái chết của lão Bí thư chi bộ, hắn không thể nào trốn tránh trách nhiệm được, nếu không truy cứu cũng xem như chúng ta rất nhân đạo rồi. Cấp bậc trưởng phòng hẳn là không thể giữ lại.
Phí Mặc liếc mắt nhìn Chu Trường Hà, nghĩ đến lúc cướp được chiếc ghế Chủ tịch thị trấn vẫn cần y ra lực ủng hộ cho nên cũng đi theo phụ họa với đề nghị của Chu Trường Hà.
- Khả năng này có vẻ không ổn? Tôn chỉ của Đảng ta luôn là phạt trước dạy sau, trị bệnh cứu người. Người trẻ tuổi phạm phải một số sai lầm cũng là chuyện khó tránh khỏi, chúng ta không thể một gậy đánh chết.
Đồng chí Diệp Phàm có tật bệnh thế này thế kia, nhưng cậu ấy cũng làm được rất nhiều chuyện kinh người. Lấy chuyện đầu tư ra mà nói, nhà máy giấy Ngư Dương vốn là một cục diện rối rắm.
Nhưng đồng chí Diệp Phàm vì nhà máy giấy đã lôi kéo được 3500 vạn đầu tư, tôi nghĩ những vị đang ngồi đây nếu trước kia là thường vụ thì hẳn là đều biết chuyện này.
Hơn nữa đồng chí Diệp Phàm mặc dù nói đề xuất ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’ có chút cuồng vọng, nhưng cậu ấy cũng vì nó mà lôi kéo được khoản tiền sửa đường một ngàn vạn.
Cho nên, tôi cho rằng nên lấy phê bình giáo dục là phương hướng chủ yếu. Nếu là miễn chức, cũng nên sắp xếp cho cậu ấy một chỗ nào có thể đi, mọi người nói có phải không?-
Lúc này phó Chủ tịch huyện thường vụ Tiếu Tuấn Thần đột nhiên đứng lên nói, phải biết rằng Tiếu Tuấn Thần cũng là người của Tiếu gia một trong tứ đại gia đình lớn của Ngư Dương.
Quan hệ của Tiếu Tuấn Thần và Diệp Phàm cũng không phải tốt lắm. Trước kia có tiếp xúc mấy lần, nhưng đều giới hạn ở quan hệ cấp trên cấp dưới trong công việc.
Lần này Tiếu Tuấn Thần chịu mạo hiểm đắc tội với Chủ tịch huyện mới đến Vệ Sơ Tinh, để nói giúp Diệp Phàm mấy câu là vì có mấy nguyên nhân.
Nguyên nhân chủ yếu cũng không phải nói Tiếu Tuấn Thần muốn thật lòng giúp đỡ Diệp Phàm, xem công tác của Diệp Phàm làm ra xuất sắc như vậy…, y còn chưa có có tư tưởng và giác ngộ cao như vậy.
Nguyên nhân là vì biểu hiện của phó Chủ tịch huyện thường vụ Tiếu Tuấn Thần trước kia khi Trương Tào Trung còn đang làm Chủ tịch huyện quá mềm yếu, khiến một số phó Chủ tịch huyện không phải là thường vụ âm thầm đều có chút khinh thường, liên tưởng đến ngoại hiệu ‘Bệnh ưởng hổ Ngư Dương’ của y.
Lúc ấy Trương Tào Trung và ‘Con cọp đất Ngư Dương’ Phí Mặc liên thủ lại chèn ép Tiếu Tuấn Thần, khiến y rất không đắc chí.
Lần này thì thay đổi rồi, đổi một Chủ tịch huyện là phụ nữ đến. Vừa bắt đầu đã thể hiện tư thế bức người.
Diệp Phàm mới lên nhậm chức không đến một tháng đã bị lật đổ, qua đó để Vệ Sơ Tinh biểu hiện rõ ràng khí phách của nữ Chủ tịch huyện, làm người khác không dám khinh thường. Diệp Phàm thật ra chỉ là con gà bị giết, dùng để dọa khỉ thôi.
Đương nhiên, Diệp Phàm vừa vặn có chuyện đụng phải nòng súng của cô ta cũng là nguyên nhân.
Tiếu Tuấn Thần quyết định thay đổi tác phong mềm yếu và bệnh trạng trước kia, để sau này trong phân quản công tác của chính quyền huyện, có thể mò được vài lĩnh vực béo bở. Cho nên lần này dưới tình huống Diệp Phàm bị lột mũ quan, còn bị anh rể chị họ mình đề xuất xử lý theo pháp luật, y vẫn muốn đứng lên, kỳ thực là mơ hồ muốn đọ sức với Phí gia và Chủ tịch huyện Vệ.
Thâm ý là để Vệ Sơ Tinh không thể xem thường y, sau này khi điều chỉnh công tác quản lý cũng không dám dùng làm bừa, ít nhất phải bỏ ra vài lĩnh vực.
Nói đến công tác quản lý trong chính quyền huyện, ẩn ý bên trong cũng rất lớn. Nếu phân công quản lý đều là một số bộ phận hành chính không kiếm chác được gì thì lời nói và uy phong của lãnh đạo quản lý bộ phận này đương nhiên cũng thấp hơn không ít.
Ví dụ như lãnh đạo quản lý các cục giáo dục, thủy sản, dân chính, máy móc nông nghiệp…kỳ thực đều không có bao nhiêu thực quyền. Khi nói chuyện, lãnh đạo các cục khác căn bản không thèm để ý.
Nếu như quản lý công tác tài chính, công an, thống kê…thì lời nói của các lãnh đạo cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nếu có một số Cục trưởng không chịu nghe lời thì mình có thể lợi dụng chức quyền quản lý trong tay, kêu cục Thống kê tới kiểm tra, hoặc kêu nhân viên của cục Tài chính kéo dài tài chính thêm mấy ngày…
Cho nên lượng quyền hành ẩn chứa bên trong chức vụ quản lý của các cấp phó lớn trong chính quyền huyện cũng vô cùng quan trọng, đối với phương diện phân công quản lý mà nói, Chủ tịch huyện như Vệ Sơ Tinh có quyền quyết sách rất lớn, cho dù là Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn muốn trực tiếp nhúng tay vào cũng khó.
Còn có một nguyên nhân là vì Tiếu Tuấn Thần hiện tại thấy Tạ Cường nói giúp cho Diệp Phàm, cho rằng có lẽ Tạ Cường sẽ đứng ra ủng hộ ý kiến của mình.
Cho nên Tiếu Tuấn Thần sau khi nói xong bí mật liếc nhìn Tạ Cường và Vương Xương Nhiên, trước kia mình và Bí thư Tư pháp Vương Xương Nhiên đều lăn lộn với Lý Hồng Dương.
Hiện tại mặc dù nói Lý Hồng Dương đã bị kéo đổ, nhưng nhân tài vừa xuống, Vương Xương Nhiên có lẽ chưa quyết định dựa vào nhà nào nhanh như vậy.
Nếu Diệp Phàm thật sự bị xử theo pháp luật thì chính là đánh vào thể diện của Lý Hồng Dương, ngay cả thể diện của mình và Vương Xương Nhiên cũng khó coi, có thể vớt vát được chút nào thì nên ra tay giúp đỡ một chút.
Người ta nói kỹ nữ vô tình, chúng ta không phải là kỹ nữ, mà là quan viên, cũng nên có chút tình nghĩa mới đúng!
Vì vậy ở vấn đề miễn chức của Diệp Phàm, hai người đều giơ tay, đây cũng là hành động bất đắc dĩ, vì không giơ tay, phản đối cũng vô dụng. Phía bên người ta đã vững vàng có bảy, tám phiếu, cũng không cần phải làm một số chuyện ngu xuẩn đi đắc tội với Chủ tịch và Bí thư huyện.
Đương nhiên, ở phương diện xử lý theo pháp luật thì nên vớt vát một chút. Loại chuyện này nói có thì có, nói không có thì cũng là không có, chỉ cần xem các vị thường vụ đang ngồi đây há miệng.
Câu tục ngữ “ Người làm quan có hai cái miệng”, chính là chỉ lời nói của quan lại không đáng tin, biến đổi thất thường.
Cho nên Tiếu Tuấn Thần cho rằng chuyện ‘Xử theo pháp luật’ kỳ thực chính là một số thứ tưởng đúng mà lại sai, có thể linh hoạt biến hóa.
Bí thư Ủy ban kỷ luật Tiếu Trường Hà cắn chặt lấy Diệp Phàm không tha còn không phải vì chuyện của con trai Chu Tiểu Đào mà đòi nợ, Phí Mặc làm đồng lõa có lẽ có mục đích khác, Chủ tịch huyện Vệ vừa mới tới bị người ta lợi dụng đẩy lên phía trước mà thôi.
Những chuyện này Tiếu Tuấn Thần cũng mơ hồ cảm nhận thấy, ngay cả Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn cũng có cảm giác, cho nên liên quan đến chuyện miễn chức Diệp Phàm, lập án điều tra xử theo pháp luật cũng không có nới lỏng.
Khi Tiếu Tuấn Thần đứng ra nói giúp cho do, trong lòng Cổ Bảo Toàn chợt sáng bừng, nghĩ thầm, “ Hay! Có tranh đấu thì sẽ có cơ hội tìm ra, chỉ cần không phải bền chắc như thép, thì sau này có cơ hội mượn hơi người rồi.
Xem ra Tiếu Tuấn Thần cũng không thể nào đối phó với Phí Mặc và Chu Trường Hà rồi. Tạ Cường lại là một người hiền lành, vứt bỏ quyền biểu quyết.
Lần này liên quan đến chuyện xử Diệp Phàm theo pháp luật, có lẽ y cũng sẽ ra mặt. Xem ra quan hệ của Diệp Phàm với Tạ Cường cũng không đến nỗi tệ.”
Kỳ thực quan hệ của Diệp Phàm với Tạ Cường còn không bằng quan hệ với Tiếu Tuấn Thần, Tạ Cường chịu ra mặt còn không phải nể mặt tư lệnh quân phân khu Cố Minh Khải sao.
Thật ra Tạ Cường cũng nghĩ sai lệch vì tư lệnh Quân phân khu cũng không có một chút quan hệ nào với Diệp Phàm, thậm chí hai người còn chưa từng gặp nhau.
Lúc ấy chẳng qua Tề Thiên lôi kéo tấm da hổ là người cha phó Chủ tịch thường vụ tỉnh ủy Tề Chấn Đào, vì để Diệp Phàm có thể vào danh sách ‘Lớp nhân tài xuyên thế kỷ’ mà xuất lực, cho nên những ngóc ngách bên trong cũng quá nhiều. Không có ai biết rõ, cũng không có ai dám nói mình hiểu rõ nhất, có thể nắm trong tay toàn cục.
Quả nhiên, Tạ Cường thấy toát ra một tên đồng bọn, lập tức biểu thị thái độ:
- Vừa rồi lão Tiếu nói rất có lý. Diệp Phàm có tật bệnh thế này thế kia, nhưng nhân vô thập toàn, kim vô xích kim. Lấy chuyện lão Bí thư chi bộ của thôn Quy Lĩnh bị tường đè chết ra mà nói thì tôi cũng có nghe nói qua rồi.
Thật ra hôm đó Diệp Phàm có lẽ đang chạy ngược chạy xuôi vì chuyện của nhà máy giấy Ngư Dương, cho nên chuyện phía bên thị trấn không quan tâm đến kịp.
Hơn nữa nếu muốn truy tìm căn nguyên của chuyện này thì còn phải truy ngược về mấy vị Chủ tịch thị trấn tiền nhiệm, ngay cả Chủ tịch xã Khanh Hương Khúc Anh Hà cũng có chút trách nhiệm.
Đương nhiên, lão Bí thư chi bộ đã qua đời rồi, những chuyện này chúng ta cũng không cần để ý đến, phải làm tốt công tác khắc phục hậu quả, sau này khi giáo dục các cán bộ đều phải đem lợi ích của nhân dân,
An nguy của học sinh ghi tạc trong lòng, tôi nghĩ đồng chí Diệp Phàm đã làm tốt công tác khắc phục hiệu quả rồi. Chuyện này cũng không cần thiết phiền toái đến huyện chúng ta.
Tạ Cường vừa nói xong, Vương Xương Nhiên cũng tiếp lời:
- Kinh tế của huyện Ngư Dương chúng ta thậm chí có thể nói là khốn cùng, Diệp Phàm làm Chủ tịch thị trấn, xã Khanh Hương lại vừa mới sáp nhập, ngay cả cục diện rối rắm của nhà máy giấy Ngư Dương cũng đổ lên đầu cậu ấy.
Quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, lúc ấy khi Diệp Phàm nhậm chức cũng không quá mười ngày, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đương nhiên phải lấy xây dựng kinh tế là phương hướng chủ đạo.
Có lẽ cậu ấy cũng một lòng vì chuyện của nhà máy giấy. Vì lúc ấy Tổng giám đốc Hồ tới từ Thủy Châu có điều kiện tiên quyết. Yêu cầu phải san bằng nhà xưởng nhà máy giấy để xây mới.
Mà lúc đó cách cuối năm cũng chỉ còn hai mươi ngày, Diệp Phàm có ba đầu sáu tay cũng không thể nào giải quyết hết được. Cho nên cái chết của lão Bí thư chi bộ, cậu ấy cũng có trách nhiệm, nhưng cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người cậu ấy.
Lâm Tuyền lớn như vậy, còn có rất nhiều cấp phó quản lý công việc đang ở đó.
- Đúng! Đồng chí Diệp Phàm khi công tác ở đập Thiên Thủy là một đồng chí tốt, từ đó đến nay người dân trong thôn đều nói cậu ấy rất tốt, phải biết rằng đập Thiên Thủy là một thôn không dễ quản lý, chứng tỏ đồng chí Diệp Phàm vẫn có năng lực công tác nhất định, có lẽ sau này kinh nghiệm còn thiếu, trong công tác xuất hiện một số sơ sót, nên chủ yếu giáo dục cậu ấy-
Trương Tân Huy vừa mới nhậm chức Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy, đương nhiên y phải theo sát Bí thư huyện ủy Cổ.
Vừa rồi thấy Chủ tịch Cổ có chút do dự trong chuyện miễn nhiễm chức vụ trưởng phòng và xử Diệp Phàm theo pháp luật, biết Bí thư Cổ cũng có những suy nghĩ bất đồng, cho nên lúc này cũng can đảm đứng ra nói giúp mấy câu cho Diệp Phàm. Thực hiện lời hứa ban đầu của y với Diệp Phàm.
- Nếu như không giáng chức, cũng không điều tra xử lý theo pháp luật. Mấy ngày nữa là cuối năm rồi, cũng không thể đem một Chủ tịch thị trấn lớn như vậy vào lãnh cung ướp lạnh. Cũng không thể không tạo điều kiện cho cậu ấy. sắp xếp một công tác thích hợp cho cậu ấy không phải có thể thể hiện tính nhân đạo hay sao? Từ trước đến nay Đảng đều không tuyệt tình với một số đồng chí có thể cứu vãn, tính nhân văn vốn thể hiện ở phương diện này.
Lúc này Trưởng ban Tuyên truyền vừa mới vào Đảng, Ngọc Nhã Chi cũng quỷ dị nói ra mấy câu này, giống như đang nói giúp cho Diệp Phàm. Thật ra mũi nhọn của Ngọc Nhã Chi là nhắm vào Phí gia Phí Mặc.
Sau khi thay đổi nhân sự, trong thường vụ huyện ủy Ngư Dương tứ đại gia Phí, Ngọc, Tạ, Tiếu đều có một vị trí thường vụ, bốn đại gia tộc này đều mơ hồ so đo thực lực trong hội nghị thường ủy, có khuynh hướng tranh quyền đoạt lợi cho gia tộc mình.
- Được! Nghe nói Ngư Dương có tứ đại gia tộc, còn có khúc hát, “ Phí gia thổ lão hổ, Ngọc gia kháo sơn hổ, Tạ gia tiếu diện hổ, Tiếu gia bệnh ưởng hổ.”, xem ra bốn con cọp này đều có vẻ rục rịch ngóc đầu dậy, không chịu ngồi yên.
- Thổ lão hổ Phí gia là có thế lực lớn nhất, lại cộng thêm Thư kí trưởng thị ủy Phí Ngọc, có khuynh hướng bá chủ một bên đấu ba bên.
Ngọc Nhã Chi của Ngọc gia sau khi vào Đảng, thế lực dần dần có khuynh hướng ngẩng đầu, vì Ngọc Hoài Nhân của Ngọc gia trong thị ủy hiện tại đã trèo lên được vị trí phó Bí thư chuyên trách thứ hai của thị ủy. Có lẽ đã không thể nhịn được xu thế để Phí gia đè ép lâu nay, cho nên cũng muốn ngẩng đầu.
Bệnh ưởng hổ Tiếu gia hiện tại cũng sinh khí dồi dào, từ hành động khai pháo với Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh vừa rồi cũng có thể nhìn ra.
Tiếu diện hổ Tạ gia trước kia vẫn là người hiền lành, nhưng vừa rồi Tạ Cường cũng đến lúc lộ nanh vuốt.
Cổ Bảo Toàn trước khi đến tiền nhiệm sớm đã nghiên cứu qua tứ đại gia tộc Ngư Dương, cho nên trong lòng biết rất rõ ràng. Cũng đang đợi thời cơ hành động, đầu tiên phải để cho tứ đại gia tộc tranh đấu mới được, càng đấu sơ hở ắt sẽ càng nhiều.
Đến lúc đó mình liên hiệp với một phương chèn ép mấy phương còn lại, chính là lúc mình nắm trong tay đại cục.
- Đúng! Cuối năm rồi, mọi người đều hi vọng đón một năm mới tốt lành. Các cán bộ chúng ta mặc dù nói một lòng vì nhân dân phục vụ, nhưng cũng không thể quên bản thân chúng ta cũng là một thành viên trong nhân dân. Nếu đồng chí Diệp Phàm thật sự phạm phải quốc pháp kỷ luật của Đảng, nên làm gì thì nhất định phải làm. Bí thư Chu, Ủy ba kỷ luật các anh có chứng cớ xác thực gì về đồng chí Diệp Phàm không?
Cổ Bảo Toàn đột nhiên quay đầu hỏi Chu Trường Hà.
Chu Trường Hà trầm mặc một lát sau đó bất đắc dĩ nói:
- Tạm thời vẫn chưa có chứng cứ hùng hồn gì có thể chúng minh đồng chí Diệp Phàm vi phạm. Nhưng…
Chu Trường Hà mới nói đến chữ ‘Nhưng’, có lẽ là muốn đề xuất ra điều gì đó bất lợi cho Diệp Phàm, Cổ Bảo Toàn đã cắt lời y:
- Đã cuối năm rồi, một số chuyện còn chưa rõ thì đừng lấy ra nói chuyện. Muốn làm việc cũng cần phải có chứng cứ xác thực mới được, tôn chỉ của Đảng chúng ta từ trước đến nay chính là không xét xử oan uổng một người nào nhưng cũng không buông tha cho kẻ xấu.
Nói xong y quay đầu liếc nhìn Phí Mặc:
- Phó Bí thư Phí, trước kia anh vốn làm công tác tổ chức nhân sự. Hiện tại phương diện khối Đảng ủy cũng do anh phân công quản lý.
Có lẽ anh cũng biết rất rõ phương diện nhân sự của Ngư Dương, tôi mới tới, giống như Chủ tịch huyện Vệ, có lẽ còn chưa biết rõ tình hình. Anh nói xem trong các vị trí Chủ nhiệm phòng ban của huyện còn có chỗ nào trống không?
- Để tôi nghĩ xem.
Phí Mặc giả vờ suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói:
- Bí thư Cổ, Cục trưởng Lôi Văn của cục tôn giáo mới nghỉ hưu một tháng trước, vì gần đây công việc bận rộn, huyện vẫn chưa có bổ nhiệm người nào thay thế vị trí Cục trưởng của y. Cục trưởng Lôi sớm đã sinh bệnh nằm viện rồi, trong cục không có ai chủ trì cũng không tốt, bất lợi đối với vấn đề dân tộc tôn giáo của huyện ta.
Phí Mặc sau khi nói xong những lời này cũng không nói gì thêm nữa, ví dụ như đề nghị điều Diệp Phàm tới làm Cục trưởng cục tôn giáo…, y biết Cổ Bảo Toàn nhất định sẽ chấp nhận.
Thật ra không phải không có thời gian bổ nhiệm người tới tiếp nhận, chủ yếu là vì cục này từ Cục trưởng đến nhân viên tạp vụ cộng lại cũng không quá 10 người. Đây vẫn chưa phải là vấn đề chủ yếu, chủ yếu là quá nghèo, nghèo đến tận cùng.
Trước kia lúc nguyên Chủ tịch thị trấn Tần Chí Minh của thị trấn Lâm Tuyền mới từ bộ đội chuyển nghề, đã bị Trương Tào Trung lúc đó làm Chủ tịch huyện quẳng vào nhậm chức Cục trưởng cục Tôn giáo.