11 giờ đêm, Bao Nghị ghé qua phòng của Diệp Phàm ở Thành ủy.
- Chứng cớ về đám Nhị Hổ đã tìm được đủ chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã đầy đủ cả rồi, những tên này làm không ít chuyện xấu. Lần trước, dân Trại Hồng Cốc bị đánh trọng thương, bị đe dọa đều là do đám người này làm. Hơn nữa, kẻ đứng đằng sau lại chính là Trạm trưởng Thôi của trạm phát điện Hồng Cốc, ông ta đã bỏ tiền ra mời bọn chúng làm.
Bao Nghị nói, nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Chỉ với những chứng cứ hiện giờ chúng ta nắm giữ, hoàn toàn có thể bắt Thôi Tân Viễn.
- Hiện giờ tạm thời không cần động đến ông ta, muốn động ngày mai thấy tôi ám chỉ thì động. Tôi đoán, ngày mai đoàn đại biểu Mặt trận Tổ quốc tỉnh xuống liền đi về phía trạm phát điện Hồng Cốc đấy. Cho nên, chúng ta phải chuẩn bị cho thật tốt. Mà người dẫn đầu là Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc. Nếu bọn họ xuống, hãy để cho bọn họ xem một vở diễn thật thú vị. Phỏng chừng, bọn họ cũng là xuống đây để diễn kịch, chúng ta thế này gọi là lấy diễn đối lại diễn thôi!
Diệp Phàm nói.
- Là anh ta!
Bao Nghị kêu lên thất thanh.
- Còn “ông bạn cũ” Hồ Quý Thiên của anh nữa.
Diệp Phàm hừ nói.
- Xem ra, không chỉ nhắm vào trạm phát điện Hồng Cốc. Phỏng chừng, ngay cả tôi cũng bị bọn họ theo dõi rồi.
Bao Nghị vẻ mặt khó coi nói.
- Ừ, phỏng chừng một mũi tên trúng hai con chim, ngay cả tôi họ cũng muốn lôi vào. Tuy nhiên, chúng ta không phải lo.
Diệp Phàm nói, lại hỏi:
- Về chuyện bán rẻ trạm phát điện Hồng Cốc anh đã hành động chưa?
- Đã sắp xếp vài đồng chí có năng lực đi âm thầm điều tra, tuy nhiên, những điều nhìn thấy được khi âm thầm điều tra vẫn luôn khá hạn chế.
Tuy nhiên, để tăng nhanh tiến độ điều tra. Tôi đã bảo sư đệ của tôi đi. Cậu ta đang âm thầm ra tay, chuyện cảnh sát không tiện làm cậu ta lại có thể làm được.
Không còn cách nào khác, thời gian gấp gáp nhiệm vụ lại nặng, tôi không thể không sử dụng một số thủ đoạn không đúng đắn. Điều này xin Bí thư Diệp hiểu cho.
Bao Nghị vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Không có gì hiểu hay không hiểu cho ở đây, chúng ta làm những điều này là vì nước vì dân. Cũng không phải làm chuyện xấu, tuy nói cách làm có hơi không đứng đắn, nhưng xuất phát điểm của chúng ta là tốt.
Đương nhiên, chúng phải chú ý không để lại dấu vết. Dù sao Hồ Quý Thiên cũng đang theo dõi anh, một khi có lỗ hổng là có thể nắm bắt, người này tuyệt đối sẽ không khách khí đâu.
Hơn nữa, lần trước chuyện mỏ than Hải Sơn, mấy vị lãnh đạo vốn đã không ưa anh có lẽ cũng sẽ để mắt đến tôi và anh đấy.
Hiện giờ chuyện chúng ta đang làm có thể lấy bốn chữ này để hình dung: Đi trên băng mỏng.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.
- Bí thư Diệp, lúc nào thì triển khai điều tra chính thức chuyện bán rẻ trạm phát điện Hồng Cốc? Nếu như chậm tôi sợ bọn họ sẽ tiêu hủy mất gần hết chứng cớ. Điều này vô hình trung sẽ tạo ra lực cản càng lớn hơn đối với việc điều tra về sau của chúng ta.
Bao Nghị hỏi.
- Bất kể khó khăn như thế nào, đám sâu mọt quốc gia này nhất định phải bắt. Tuy nhiên, vài ngày nữa là bước sang năm mới rồi. Hiện tại gây sức ép cũng không phải lúc, vẫn nên để mọi người ăn tết cho trọn. Đương nhiên, âm thầm điều tra vẫn không được ngừng. Nhất định phải quan sát chặt điểm quan trọng. Những chứng cứ có thể nắm bắt được trong tay thì phải nắm bắt trong tay.
Diệp Phàm nói.
- Không bắt không được, bằng không, hoàn toàn không giải quyết được vấn đề nước dùng của Hồng Cốc Trại. Hơn nữa, phỏng chừng có thể truy hồi được không ít tiền bạc của quốc gia từ trong đó.
Bao Nghị gật gật đầu.
- Đáng tiếc bên phía Bộ trưởng Phong vẫn không có tin tức gì, việc này, thật đúng là khiến người ta sốt ruột.
Trên mặt Diệp Phàm hơi có vẻ lo lắng.
Ngày hôm sau 9 giờ sáng.
Mười ba ủy viên thường vụ của Thành ủy Đồng Lĩnh đúng giờ có mặt trong phòng họp.
- Các đồng chí đều đến cả rồi, đề tài thảo luận thứ nhất của chúng ta chính là giải quyết đề nghị nước dùng của người dân Hồng Cốc Trại, cải tạo ruộng cơ bản và nâng cao mức sống của người dân.
Hy vọng các đồng chí nói thoải mái, Trại Hồng Cốc hơn sáu nghìn quần chúng. Mức sống của bọn họ đang rất cần được nâng cao. Một nửa số đồng chí đang ngồi đây trong chúng ta đều đã từng chứng kiến cuộc sống của họ, thực sự đã đến mức không thay đổi không được nữa rồi.
Mà bản thân trại Hồng Cốc tài nguyên thiếu thốn, hiện tại ngay cả đường cũng không thông. Hơn nữa vị trí hẻo lánh, muốn thiết thực đề cao mức sống của họ, khó khăn rất lớn.
Nhưng, việc này, Chủ tịch Điền Tỉnh ủy và Bộ trưởng Phong bộ Tài chính đều đang quan sát. Cho nên, không thay đổi không được.
Đây là một chuyện lớn mà thành phố Đồng Lĩnh chúng ta phải bắt đầu làm trong cuối năm nay. Mấy ngày nữa là bước sang năm mới rồi, chúng ta phải tranh thủ cuộc họp ngày hôm nay để đề ra một phương pháp thiết thực, có thể thực hiện được, lập thành nghị quyết.
Bằng không, sang năm mới, sự lề mề của mọi người có thể làm lỡ mất cuộc sống của người dân.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Bí thư Diệp, Hồng Cốc Trại thiếu nước nghiêm trọng. Đừng nói đến nước dùng cho sản xuất, mà ngay cả phương diện nước dùng cho sinh hoạt cơ bản cũng có chút khó khăn.
Mà dưới trại của họ có một nhánh khe suối, trước kia lượng nước còn nhiều. Tuy nhiên, hiện tại nước gần như đã khô cạn.
Cho nên, muốn cải thiện cuộc sống của họ, đầu tiên phải giải quyết vấn đề nước. Huống chi, phương diện cải tạo chất lượng và sản lượng ruộng, các chuyên gia cũng đưa ra biện pháp lấy nước để cải tạo.
Vương Long Đông lên tiếng đầu tiên.
- Không chỉ riêng gì nước, đường bộ cũng là một nhánh trên con đường làm giàu của Hồng Cốc Trại. Hồng Cốc Trại bởi vì nguyên nhân đặc thù, đến giờ ngay cả một đường quốc lộ nhỏ cũng không có.
Con đường quốc lộ bên đó thông được rồi thì lại đến bên này bị lấp. Cho nên, khai thông đường quốc lộ cũng là việc cấp bách hàng đầu.
Bằng không, mặc dù đã giải quyết xong vấn đề nước, đó cũng chỉ là giải quyết được vấn đề nước dùng cho sản xuất và sinh hoạt của hơn năm ngàn người dân Hồng Cốc Trại mà thôi.
Đây chỉ là một loại bảo đảm cơ bản, muốn làm giàu thì chẳng qua là nằm mơ mà thôi.
Nhâm Tín Thiên nói.
- Ừ, hai vấn đề lớn đầu tiên trên con đường làm giàu của Hồng Cốc Trại phải được giải quyết tận gốc. Bí thư Diệp đã mượn một ít nước từ trạm phát điện Hồng Cốc.
Vấn đề nước dùng sinh hoạt cơ bản của người dân trại đã được giải quyết. Có điều, nghe nói trạm phát điện Hồng Cốc vẫn ngăn không để nước chảy.
Mấy ngày nay Cục trưởng Bao có sắp xếp vài cảnh sát trông coi đập lớn bên khe suối. Nhưng đây cũng không phải là một cách giải quyết lâu dài.
Một khi công an cảnh sát đi rồi, phỏng chừng nước của khe suối lại cạn. Này, cũng không thể yêu cầu cảnh sát đóng quân lâu dài, cũng không thích hợp.
Cho nên, giải quyết vấn đề nước thế nào với trạm phát điện Hồng Cốc cũng là một vấn đề lớn.
Trưởng ban Thư ký Thành ủy Mễ Nguyệt nói.
- Nước này rõ ràng chính là của người dân trại Hồng Cốc, là nước của tất cả người dân dưới hạ du dùng chung. Dựa vào cái gì mà trạm phát điện Hồng Cốc sau khi cưỡng ép cướp đi nước còn muốn ngăn nước không trả?
Nghe nói đám người này rất kiêu ngạo, không ngờ còn mượn một đám lưu manh to lớn giả mạo bảo vệ đối kháng với nhóm cảnh sát do Cục trưởng Bao dẫn đầu.
Tôi thấy, những tên lưu manh này chính là ô dù của trạm phát điện Hồng Cốc, là một đoàn thể có tổ chức, có tính phi pháp.
Phải kiên quyết đả kích, giải quyết triệt để. Nếu như lực lượng của Cục Công an thành phố không đủ, quân phân khu chúng tôi có thể đưa ra một số người để hỗ trợ.
Đám người này, muốn làm phản phải không, dám ngang nhiên đối kháng với cơ quan chấp pháp quốc gia. Rốt cuộc là muốn làm gì?
Lã Lâm Tư lệnh Quân phân khu như đang nói đến thế lực gian ác, nhưng thực tế chính là chỉ trạm phát điện Hồng Cốc.
- Trước khi chuyện còn chưa tra rõ ràng đã nhận định bảo vệ của trạm phát điện Hồng Cốc là thế lực gian ác. Cái này, có phải là quá không nghiêm túc rồi không?
Các đồng chí, phá án đều phải coi trọng chứng cớ. Trước khi cục Công an thành phố còn chưa kết án định tính chất, chúng ta nói chuyện có phải là nên thận trọng hơn chút không?
Tôi nghĩ, trạm phát điện Hồng Cốc là trạm phát điện thuộc tập đoàn Vạn Thắng của tỉnh thành. Tập đoàn Vạn Thắng là một doanh nghiệp lớn tương đối có danh tiếng ở tỉnh chúng ta, bọn họ làm sao có thể xằng bậy?
Ngày hôm qua sau khi xảy ra việc này, trong quần chúng đã có hưởng ứng rất lớn. Cho rằng cục Công an thành phố bị hiềm nghi lạm dụng chức quyền.
Không dối gạt các vị, tôi cũng nhận được rất nhiều cuộc điện thoại. Có điện thoại do các lãnh đạo ở tỉnh gọi tới. Tôi vẫn luôn vừa đẩy vừa kéo, yểm trợ cho cục Công an thành phố.
Nhưng, tôi hy vọng cục Công an thành phố có thể phá án nhanh chút, bằng không, tôi sắp chống đỡ không nổi rồi. Những việc như thế này, nếu lãnh đạo thật muốn trách tội, Trì Hạo Cường tôi sẽ bị hiềm nghi là bao che dung túng.
Việc này, nếu đồng chí Bao Nghị không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, Trì Hạo Cường tôi nhất định phải xử lý nghiêm túc.
Không thể tưởng được Trì Hạo Cường cũng có thể nói ra những lời như vậy. Chỉ trích trực diện Bao Nghị là Cục trưởng Công an mà xử lý không thỏa đáng.
- Ngày hôm qua chuyện xảy ra tại hiện trường là tôi tự mình ra lệnh, tôi tin tưởng năng lực giải quyết và phá án của Cục trưởng Bao. Nói những lời không dễ nghe lắm thì đúng là trạm phát điện Hồng Cốc có chút quá kiêu ngạo.
Chỉ là yêu cầu bọn họ trả lại một chút nước dùng sinh hoạt cho người dân trại Hồng Cốc mà thôi, Trạm trưởng Thôi kia kiêu ngạo biết bao, không ngờ mở miệng là hỏi đến tiền.
Một giờ cho nước chảy là hai triệu. Nước ở khe suối này từ lúc nào đã trở thành nước vàng nước ngọc rồi? Huống chi, nước này vốn không phải của bọn họ.
Mặc dù là nói từ phía Ủy ban nhân dân thành phố, suy xét đến vấn đề nước dùng cho người dân trại, trạm phát điện Hồng Cốc các anh cũng phải cho nước chảy.
Các đồng chí, trạm phát điện Hồng Cốc tuy nói hiện tại thuộc Tập đoàn Vạn Thắng. Nhưng, trạm phát điện Hồng Cốc vẫn là được xây dựng trong địa bàn Đồng Lĩnh chúng ta.
Trạm phát điện Hồng Cốc cũng phải nghe theo sự điều hành thống nhất của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố về một số phương diện tất yếu dính líu đến quần chúng.
Về phần nói những bảo vệ kia là thật hay giả, tôi tin rằng Cục trưởng Bao sẽ kịp thời phân rõ ràng. Tuy nhiên, mặc dù là bảo vệ thực, cũng không thể kiêu ngạo như thế.
Nhất định phải kiên quyết ngăn chặn, bằng không, luật pháp quốc gia để đâu?
Ngôn từ của Diệp Phàm sắc bén.
Tên này ra vẻ đang nói trạm phát điện Hồng Cốc. Trên thực tế những người ngồi ở đây đều hiểu, Diệp Phàm đang ngầm phê bình Trì Hạo Cường, hắn nhìn Trì Hạo Cường sắc mặt có chút khó coi một cái, sau đó nói:
- Đồng chí Hạo Cường, nếu sau này trên tỉnh còn có điện thoại gọi đến, anh hãy bảo họ trực tiếp gọi tới số di động của tôi. Để tôi giải thích với bọn họ.
- Cái đó… được thôi.
Trì Hạo Cường mặt âm trầm gật gật đầu, tuy nhiên, cũng đánh mắt nhìn nhìn Khổng Đoan.
- Ừ, ở trong chuyện này, chuyện trạm phát điện Hồng Cốc xử lý đúng là có chút không thỏa đáng. Dân chúng cần nước dùng, anh hãy cấp một ít đi.
Tuy nói trạm phát điện này là của anh, nước này theo lý mà nói cũng trở thành của các anh đấy. Nhưng, xuất phát từ nhân đạo, anh vẫn phải cho một ít nước.
Hơn nữa, bởi vì sau khi để nước chảy kinh tế trạm phát điện sẽ phải chịu tổn thất nhất định. Chính phủ đương nhiên cũng sẽ xem xét bồi thường thích hợp.
Rao giá trên trời cũng không hay, về vấn đề giá tiền hoàn toàn có thể thương lượng hợp lý phải không nào?
Khổng Đoan mở miệng nói, ngừng một chút nhìn mọi người một cái, nói:
- Tuy nhiên, về vấn đề giải quyết tôi hy vọng các đồng chí phía dưới có thể lĩnh hội được ý tứ của lãnh đạo.
Làm bừa làm ẩu cũng không hay, tất cả đều phải làm theo luật pháp đúng không? Điểm xuất phát của Bí thư Diệp rất tốt, đối với một số chuyện không chính đáng cũng nên áp dụng một biện pháp nhất định.
Chỉ có điều nếu như ảnh hưởng khá lớn, ngàng Công an phải nhanh chóng xử lý triệt để. Chỉ là, cứ mãi kéo dài cũng có ảnh hưởng nhất định đối với lãnh đạo.
Những điều này, đều là những đồng chí cấp dưới xuyên tạc ý của lãnh đạo, hoặc là tác phong suy nghĩ, tác phong làm việc có chút chậm chạp. Cái gì gọi là chuyện đặc biệt thì có cách giải quyết đặc biệt, nhiều lúc thể hiện ngay trên phương diện này.
Những lời Khổng Đoan nói khiến người ta khó có thể cân nhắc, tuy nhiên, mọi người vẫn có thể nghe ra đại ý. Khổng Đoan ra vẻ bảo vệ Diệp Phàm người lãnh đạo này, trên thực tế là đang nã pháo vào đồng chí Bao Nghị. Mà gián tiếp nói, thực tế chính là có chút ý kiến với lời Diệp Phàm nói.