Quan Thuật

Chương 2322: Chương 2322: Làm khó Trương Hướng Đông




- Nhân tài không thể bỏ rơi được, thấy những người thợ mỏ gặp khó khăn thì phải giúp đỡ, đó là yêu cầu của quôc gia. Bằng không, công bằng ở đâu? Chính nghĩa ở đâu?

Bên phía chính quyền bắt buộc phải chấp hành theo chỉ thị của Chủ tịch Đường. Chỉ có điều, vừa nãy cậu cũng nói rồi, nhân tài thì Phượng gia phải cam tâm tình nguyện mới được. Việc này tương đối khó giải quyết đây.

Nói đến đây, Toàn Hưng Điền thở dài một tiếng, trầm ngâm một lúc mới nói tiếp:

- Phỏng chừng, việc này muốn làm mỹ mãn thì e là hơi khó.

Đồng chí Điền Lâm xuống tạo thanh thế quá lớn. Không riêng gì ở thủ đô, mà rất nhiều những đồng chí ở nơi khác đều âm thầm quan sát tình hình mà tiến hành.

Nếu xử lý không ổn thỏa, làm sao có thể giải thích cho mọi người được? Đây là yêu cầu vừa phải đạt được cá, vừa phải đạt được tay gấu, khó quá lão Điền à.

- Tôi cũng biết, việc này rất khó giải quyết. Tuy nhiên, dù có khó giải quyết đến đâu cũng phải làm. Huống hồ, việc này không thể kéo dài hơn được, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn. Nghĩ đến hậu quả mà da đầu tôi cũng phát run rồi đây này.

Điền Giang nói.

- Còn có một vấn đề nữa. Nếu chuyện của tổ điều tra lần này là do Trương Hướng Đồng và Điền Lâm phối hợp với nhau đưa ra.

Thì tôi sẽ phải đánh tiếng với đồng chí Trương Hướng Đông một chút. Chỉ có điều, việc này nói thế nào đi nữa thì cũng là một chuyện phiền phức đặt trước mặt chúng ta.

Tổ đặc nhiệm A đối với chúng ta mà nói thì cũng chẳng là bí mật gì, nhưng đối với đồng chí Trương Hướng Đông thì là một bí mật lớn. Bí mật này nhất định không được để lộ ra ngoài. Nhưng lại muốn làm cho đồng chí Trương Hướng Đông không lo lắng thì lại là chuyện khó đây.

Chúng ta đều là đồng chí, hy vọng cũng có thể làm cho họ tâm phục khẩu phục, phải nói bằng sự thật thì mới được.

Phó thủ tướng Toàn sắc mặt có chút nghiêm trọng nói.

Ông nhìn Điền Giang một cái, nói:

- Việc này, nếu báo lên từ sớm thì dễ làm hơn. Lúc đó, tổ điều tra chưa được thành lập, chúng ta có thể khống chế chuyện này từ khi còn manh nha. Bây giờ thì…

- Ha ha, ai ăn ốc thì người đó sẽ tự đi mà đổ vỏ. Việc này, vốn Diệp Phàm đã giải quyết rất tốt rồi.

Những người gặp nạn cũng đã nhận được hỗ trợ thích hợp. Nói thật, lúc trước cho dù có báo lên thì đối với Diệp Phàm mà nói thì vẫn chẳng có chút tổn thương nào.

Bởi vì lúc phát sinh tai nạn mỏ thì đã là cách đây một năm trước. Diệp Phàm lúc đó còn ở Văn phòng Trung ương. Chẳng có liên quan gì đến cậu ta cả.

Mà đồng chí Diệp Phàm cũng đã báo cáo cho Tổ A ý kiến xử lý. Xuất phát điểm của cậu ta là tốt, đều là vì nhân tài của đất nước cả.

Hơn nữa, những người thợ mỏ gặp nạn kia đều được nhận tiền bồi thường cao gấp đôi tiêu chuẩn quốc gia. Mà người xử lý việc này không tốt là Phượng Thảo Thiên hiện tại vẫn còn nằm trong nhà lao.

Chứng tỏ, bên phía thành phố Đồng Lĩnh kia cũng đã xử lý đúng theo pháp luật. Kẻ đáng phải chịu báo ứng thì đã chịu báo ứng, chỉ thiếu một cái đó là chưa báo cáo lên mà thôi.

Phề phần Phượng Thảo Thiên tổ A cũng là suy nghĩ đến mặt nhân tài, không để đánh rắn động cỏ mà khiến cho họ chạy hết.

Cho nên mới không báo cáo. Không ngờ lại xảy ra sự tình này. Có những đồng chí ấy mà, khả năng đâm dao phía sau đúng là rất giỏi.

Điền Giang nói những lời này, Phó thủ tướng Toàn đều hiểu cả, đây đương nhiên là chỉ hai người Trương Hướng Đông và Điền Lâm rồi.

- Ha ha, nhìn từ góc độ của bọn họ thì cũng chẳng sai gì có đúng không? Những việc như thế này, theo quy định mà nói thì đều phải báo lên trên tỉnh.

Thậm chí còn phải báo lên trung ương ngay lập tức. Chuyện này, liên quan đến quá nhiều những công nhân mỏ gặp nạn, từ trung ương đến địa phương đều phải cùng hành động.

Bằng không, nếu như chuyện nào cấp dưới cũng giấu cấp trên thì nhà nước này sẽ tồn tại kiểu gì?

Hơn nữa, nếu còn lẫn cả tình cảm cá nhân trong đó nữa thì càng không nên.

Phó thủ tướng Toàn nói.

- Ha ha, đúng thế. Đây chính là sự đối lập giữa pháp và tình. Phó thủ tướng Toàn, tôi còn có việc, xin phép được đi trước.

Thấy nói chuyện cũng khá lâu rồi, ý tứ cũng đã rõ ràng, Chủ nhiệm Điền đương nhiên tính bài chuồn rồi.

“Haizz, ông thì đi nhanh rồi. Một mớ chuyện hỗn độn này thì để cho tôi xử lý. Hơn nữa, lại không thể kéo dài thêm. Nếu như để cho Điền Lâm giở thêm trò gì thì càng phiền phức…”

Phó thủ tướng Toàn xoa xoa mái tóc bạc phơ của mình, ngồi ngẩn người một lúc. Sau đó, đột nhiên gọi thư ký bên ngoài:

- Tiểu Chu, cậu lập tức gọi điện cho đồng chí Trương Hướng Đông, gọi ông ấy lập tức đến đây.

3 rưỡi chiều, Trương Hướng Đông mới đến văn phòng làm việc của Phó thủ tướng Toàn. Bộ dạng vô cùng cung kính. Đối với việc được Phó thủ tướng triệu kiến này, trong lòng Trương Hướng Đông vẫn có chút kích động. Bởi vì cơ hội này không dễ gì có được.

Đương nhiên, đối với việc triệu kiến này của Phó thủ tướng Toàn, Trương Hướng Đông cũng đã tìm hiểu qua thư ký Chu Lâm, Chỉ đó điều, miệng thư ký Chu kín như bưng, không để lộ chút manh mối nào.

- Ngồi đi…

Trương Hướng Đông ngồi đúng ghế của chủ nhiệm Điền Giang lúc trước ngồi.

Thấy Phó thủ tướng Toàn còn khách khí như vậy, trong lòng Trương Hướng Đông còn có chút đắc ý. Ông ta tự nhủ, chẳng lẽ lại có chuyện tốt rơi xuống đầu mình sao?

- Nào, uống trà đi…

Phó thủ tướng Toàn không ngờ còn đích thân đẩy chén trà mời Trương Hướng Đông. Trương Hướng Đông vừa thấy vậy, không khỏi có cảm giác được sủng ái mà thấy lo sợ. Ông ta vội đứng lên, miệng nói:

- Nên để cho Hướng Đông rót trà cho lãnh đạo mới phải.

- Đừng có khách khí, chúng ta đều là đồng sự, không nên phân biệt lãnh đạo với cấp dưới làm gì. Cứ gọi tôi là lão Toàn một cách ‘bí mật’ là được.

Phó thủ tướng Toàn nói chuyện tương đối khách khí.

Nhấp một ngụm trà, Phó thủ tướng Toàn đặt chén trà xuống. Trương Hướng Đông thấy vậy cũng liền đặt chén trà xuống, lưng ngồi thẳng tắp, ra vẻ đợi lãnh đạo cho chỉ thị.

- Đồng chí Điền Lâm xuống cũng đã được hơn một ngày rồi nhỉ?

Phó thủ tướng Toàn hỏi.

Sao lại hỏi cái này nhỉ? Chẳng lẽ Phó thủ tướng Toàn cũng đang chú ý vấn đề này hay sao? Trong nháy mắt những ý nghĩ này lóe lên trong đầu Trương Hướng Đông

Tuy nhiên, lão già này vẫn rất bình tình đáp:

- Vâng, đồng chí Điền Lâm dẫn đội đi từ đêm hôm qua. Tổ điều tra không quản ngại vất vả, năm giờ sáng hôm nay thì đã đến thị xã Chương Hà rồi.

Chín giờ sáng thì đến mỏ than Hải Sơn, lập tức triển khai công tác điều tra luôn.

Vì tính chất của mỏ than Hải Sơn, nên để đảm bảo an toàn cho nhân viên tổ điều tra.

Thành phố không những đã điều động cảnh sát xuống hỗ trợ điều tra, mà đồng chí Điền Lâm còn lên tỉnh mượn người của cảnh sát vũ trang nữa.

Mục đích là để tạo điều kiện cho việc điều tra được tiến hành thuận lợi. Nghe nói, tổ điều tra trước đây của thành phố Đồng Lĩnh còn bị đánh nữa.

Ngay cả đồng chí Cục trưởng cục Công an thành phố Bao Nghị cũng bị đánh cho trọng thương. Cho nên, đối với thực trạng nghiêm trọng này, đồng chí Điền Lâm suy nghĩ cũng thật là chu đáo.

Hơn nữa, đồng chí ấy còn yêu cầu bọn họ dừng tất cả các hoạt động sản xuất lộn xộn. Sau khi điều tra rõ ràng, rồi mới quyết định cho sản xuất tiếp hay không.

“Chu đáo cái gì? Đây không phải là thêm phiền phức hay sao?”

Phó thủ tướng Toàn nghĩ thầm trong bụng. Miệng nói:

- Ừ, sự an toàn của các thành viên tổ điều tra rất quan trọng. Tuy nhiên, làm như vậy liệu có phản tác dụng không?

Vừa nghe thấy vậy, trong lòng Trương Hướng Đông hơi trầm xuống. Lời này là có ý gì, chẳng lẽ Phó thủ tướng Toàn lại không ủng hộ việc làm này sao?

Trương Hướng Đông vội giải thích nói:

- Phó thủ tướng Toàn, hiện tại có một số kẻ khai thác mỏ không coi pháp luật ra gì nữa rồi.

Mỏ than Hải Sơn là mỏ nổi tiếng ác ở trong tỉnh Tấn Lĩnh. Nếu không đưa ra những biện pháp mạnh thì chúng sẽ lại tiếp tục gây sức ép, cản trở thì tổ điều tra sẽ không thể tiến hành được.

Làm như vậy cũng là vì đồng chí Điền Lâm bất đắc dĩ mà thôi. Vốn đồng chí ấy cũng không phải không suy nghĩ đến việc cứ để cho bọn họ tiếp tục sản xuất rồi tiến hành điều tra. Nhưng chỉ e rằng đến lúc đó công nhân gây rối thì càng khó giải quyết hơn.

- Haiz, thôi được rồi, anh đi xem cái này đi. Đây là do chủ nhiệm Điền ở văn phòng trung ương chuyển tới đó.

Phó thủ tướng Toàn đứng lên, lôi trong tủ ra một tập tài liệu.

Đương nhiên là không phải tài liệu gốc rồi. Mà số tài liệu này đều đã được Phó thủ tướng Toàn tự động thủ, cắt nối, sửa sang lại rồi mới chuyển cho Trương Hướng Đông. Chỗ phần về tổ đặc nhiệm A thì đã được xóa đi.

Trương Hướng Đông nhìn một lượt, vẫn không hiểu ra sao. Trong lòng lại suy nghĩ một hồi mới đặt tài liệu xuống, hỏi:

- Tài liệu này, sao lại thế nhỉ?

Bởi vì trong đó không hề có chỗ nào đề cập đến Tổ đặc nhiệm A. Phần về cao thủ Phượng gia nhập đội thì càng không có.

- Anh nghi ngờ tính chân thật của tài liệu này?

Phó thủ tướng Toàn nghiêm mặt nói.

- Không phải không phải. Tôi đâu dám nghi ngờ chứ, chỉ là có chút…

Trương Hướng Đông trong lòng trùng xuống. Liền vội vàng đứng lên ấp úng nói. Ông ta dường như cũng hiểu, hình như Phó thủ tướng Toàn muốn đem chuyện này áp xuống.

- Ý kiến của tôi chính là tám chữ sau: Thấy oan phải cứu, biết chừng biết mực.

Phó thủ tướng Toàn đứng đắn nói, sau đó quay sang vỗ cai Trương Hướng Đông nói:

- Việc này anh đi về xử lý đi. Chỉ cần có mức độ là được. Lợi ích của những người thợ mỏ bị nạn phải được đảm bảo. Nhưng cũng có một số phương diện cần phải chiếu cố.

- Như vậy, liệu có làm khó các đồng chí trong tổ điều tra không? Ngay cả tôi cũng cảm thấy mơ hồ, liệu Phó thủ tướng có thể cho chỉ thị rõ ràng hơn được không? Nếu không các đồng chí ấy sẽ không biết làm thế nào, nhỡ xảy ra việc gì lại không hay.

Trương Hướng Đông nói lời cuối với ý dò xét Phó thủ tướng Toàn.

- Cái này không phải còn có anh nữa sao? Tôi tin tưởng anh, đồng chí Hướng Đông ạ.

Phó thủ tướng Toàn vỗ vỗ vai Trương Hướng Đông, vẻ mặt thân thiện nói.

Đi ra khỏi phòng làm việc của Phó thủ tướng, Trương Hướng Đông liền đem tập tài liệu của Phó thủ tướng Toàn làm quạt, vỗ vỗ lên mặt mình vài cái.

Sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại rống lên một tiếng:

- Vừa muốn giải oan, nhưng lại có chừng có mực. Nhưng chừng mực kiểu gì đây, mẹ nó chứ…

Tuy bực tức là thế nhưng việc Phó thủ tướng giao cho vẫn phải làm.

Hơn 1h đêm, chủ nhiệm Điền Lâm vội vàng từ mỏ than Hải Sơn đi đến nhà của Trương Hướng Đông.

- Lão Điền, phía dưới thế nào?

Trương Hướng Đông trực tiếp hỏi.

- Còn có thể thế nào nữa, bọn họ chẳng dám động đậy, có tư lệnh Trịnh phái người đến, lẽ nào bọn họ thật sự muốn đấu với quốc gia?

Tuy nhiên, chuyện phối hợp cũng tương đối chênh lệch. Muốn hỏi cái gì, muốn nắm bắt được một chuyện nhỏ nào cũng lề mề cả buổi sáng.

Tôi chuẩn bị sáng mai mạnh tay một chút, giết gà dọa khỉ. Phượng Khải Mai của tập đoàn Thiên Mộc vẫn chưa xuất hiện. Cô nàng này, định chơi trò thần bí với tôi, cô ta còn non lắm.

Điền Lâm hơi có vẻ đắc ý nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.