Quan Thuật

Chương 2357: Chương 2357: Làm kiểu mẫu




- Nếu Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) người đông ruộng nhiều thì các đồng chí ấy ngẫm lại, sẽ lưu lại chút ấn tượng với các lãnh đạo bộ Tài chính phải không?

Lúc này, Tất Vân Lý chợt nói.

- Phỏng chừng sẽ cho rằng không cần đám ruộng này cũng không sao cả, dù sao thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) người đông ruộng nhiều, đám ruộng này nếu không tốt thì bỏ đi. Dù sao các người lắm ruộng, tất sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục rùi.

Phượng Thủy Linh nói.

- Đây lại là một vấn đề, phải moi tiền từ bộ Tài chính. Vậy là phải làm cho bọn họ thấy được tình hình là người dân ở Thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) cần gấp chỗ ruộng này mới có cơm ăn. Không có chỗ ruộng này, cái ăn của người trong thôn đều có vấn đề. Chỉ có như vậy mới có thể làm nổi bật ra tính nghiêm trọng của vấn đề, làm cho bọn họ chịu bỏ tiền từ trong túi ra.

Diệp Phàm nói.

- Bí thư Diệp, chi bằng tăng số nhân khẩu của Thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) lên một ít. Tỷ như, thực tế là 854 người, hạn ngạch đất cấp cho mỗi người đương nhiên sẽ nhiều hơn.

Nếu như là 2000 nhân thậm chí 3000 người gì đó, thì chia đến đầu người trong thôn sẽ không còn nhiều nữa.

Bởi vì như vậy, chỗ ruộng này nhất định phải cải tạo, bằng không, cái ăn của người trong thôn đều không giải quyết được.

Lúc này, bỗng nhiên đồng chí Vương Long Đông lại đã đưa ra một chủ ý cùi bắp.

- Đúng đúng đúng, không riêng gì phải gia tăng nhân khẩu. Hơn nữa, còn phải đem ruộng đất vốn thuộc về Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) tiếp tục phân chia một ít đến các thôn lân cận. Cứ như vậy, ruộng đất thành ra thiếu, mà nhân khẩu cũng gia tăng rồi, càng có thể làm nổi bật tầm quan trọng của chỗ đất này.

Nhậm Tín Thiên nói.

Trong công cuộc “luộc tiền” cấp trên này, Đồng Lĩnh Đồng Lĩnh vẫn là đoàn kết chưa từng thấy, cũng không thấy phát sinh chuyện 'Tiểu tập đoàn' nội chiến ở đây.

- Thật ra, biện pháp thì vẫn có rất nhiều. Tỷ như, mấy chỗ rạn nứt vẫn chưa có lở đất đấy, chúng ta không phải là có thể nghĩ cách khiến nó trực tiếp lở luôn cho rồi. Đến lúc đó đất đá vừa trượt xuống dưới liền che lấp cả một mảng lớn ruộng canh tác. Đám ruộng èo uột này cũng sắp biến thành vùng núi rồi. Theo chính sách bảo hộ cải tạo đất nông nghiệp cơ bản của nhà nước mà xét, có phải là kiểu gì cũng phải cải tạo hay không.

Khổng Đoan không hổ là cao thủ về phương diện này.

- Việc này cũng dễ thôi, dùng chút thuốc nổ đánh sập là xong việc. Nếu quyết định như vậy thì tôi có thể lập tức cho người đi làm. Về phần gia tăng nhân khẩu, chuyện này chỉ có thể bảo bên hộ tịch cục Công an làm giả thôi.

Trì Hạo Cường nói.

- Việc này cứ quyết định như vậy đi, hễ là việc có lợi cho triển khai cải tạo đất nông nghiệp cơ bản thì chúng ta đều có thể làm. Mục tiêu duy nhất của chúng ta hiện tại chính là khiến cho đất nông nghiệp chất lượng thấp kém càng thấp kém ; phá hư thêm, diện tích từ nhỏ biến thành lớn ; cố gắng tranh thủ tối đa nguồn tiền từ trên cấp xuống.

Diệp Phàm cố gắng nghiêm túc, hắn cảm giác mình ở cuộc họp sáng nay quả là có chút “ăn gian”.

Người ta họp là muốn làm thế nào để cải tạo tốt hơn, hội nghị này lại cho người làm bộ đem ruộng đất làm cho càng kém càng tốt. Diệp Phàm trong lòng cũng quả thật muốn cười.

- Tuy nhiên, các đồng chí, sự tồn vong của chúng ta không ngoài nông nghiệp, hoàn thành nhiệm vụ cải tạo đất nông nghiệp cơ bản, phát triển nông nghiệp công nghệ cao đối với chúng ta có ý nghĩa rất trọng đại.

Đất nông nghiệp cơ bản vừa có thể sản xuất lương thực và rau quả, lại vừa bảo hộ sinh thái môi trường, giải trí du lịch nông nghiệp, phổ cập khoa học giáo dục, điều tiết khí hậu, cống hiến ở các phương diện đều thật sự lớn.

Bởi vậy ; chúng ta phải chuyển biến quan niệm ; đề cao nhận thức, tăng cường nỗ lực, đồng thời với đó cũng nên chú ý khả năng dự đoán tương lai trong việc cải tạo đất nông nghiệp cơ bản, bảo đảm tính lâu dài và ổn định của đất nông nghiệp cơ bản.

Chúng ta muốn phát triển nông nghiệp theo một con đường mới, làm tốt việc liên kết với các lĩnh vực liên quan như du lịch, sinh thái, bảo vệ môi trường, dung hợp hoàn chỉnh thì mới có thể duy trì kéo dài sức phát triển.

Huống chi, bảo vệ đất đai là quốc sách hàng đầu. Tôi nghĩ, nên chăng nhân cơ hội bộ Tài chính lần này xuống đây mà đem hạng mục cải tạo đất nông nghiệp cơ bản của chúng ta mở rộng về thực chất.

Không riêng gì Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) phải cải tạo, tiếp đó phải đem toàn bộ đất nông nghiệp cơ bản cần cải tạo thống kê thành danh sách. Chúng ta tìm kiếm nguồn tài chính từ nhiều mặt, đem việc cải tạo đất nông nghiệp cơ bản đi vào thực tế.

Như vậy ; chẳng những có lợi cho chúng ta có thể liên tục phát triển và tăng cường chất lượng sản phẩm tạo ra. Hơn nữa, kinh phí cải tạo phải rót xuống đúng lúc và được quản lý có quy phạm; các ban nghành nên trù tính để cùng phối hợp đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành đúng hạn và bảo đảm chất lượng khi hoàn thành nhiệm vụ cải tạo.

Những sự vụ như Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) lần này sau khi chứng thực thì cần triển khai ngay. Chủ tịch thành phố Khổng cần đề xuất ra một phương án xử lý thực tế có tính khả thi để tiếp tục sự vụ này.

Phải đi vào thực chất, khiến quảng đại dân chúng thật sự được lợi chứ không phải chỉ hô hào dùng lời nói suông, khách sáo mà kết quả lại là chỉ đánh rắm chớ không làm.

Diệp Phàm trở lại với vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Đúng vậy, Bí thư Diệp đưa ra đề nghị này là rất đúng đắn. Tôi cũng có ý này, chúng ta vốn chỉ chuyên chú trọng cho phát triển ngành khai thác mỏ; số rất ít các ông chủ giàu có cũng là không để mắt đến bảo hộ lợi ích cơ bản cho quảng đại nông dân bằng hữu.

Mà cải tạo đất chất lượng kém chính là một hạng mục lớn mà chúng ta thực hiện vì dân chúng. Đương nhiên, xuất phát từ tình hình toàn thành phố, phỏng chừng diện tích đất như vậy vẫn còn tương đối nhiều.

Chỉ riêng một huyện Lão Ma Khanh đã lộ ra nhiều vấn đề như vậy. Vậy còn trên toàn thành phố thì sao? Chúng ta phải nhanh chóng hành động.

Chỉ có điều, chúng ta cũng biết đây là nhiệm vụ gian khổ mà kéo dài số một. Cũng không có khả năng một miếng đã vớ bở, dù sao trên toàn thành phố ta số đất nông nghiệp có sản lượng thấp như vậy còn nhiều lắm.

Nguồn lực tài chính của thành phố ta là có hạn. Chỉ có thể bắt đầu từ chỗ có sản lượng thấp nhất, vậy nên cứ xuất phát từ Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) đi. Đẩy mạnh từng bước một, chia thành giai đoạn mà tiến hành luân phiên.

Bí thư Diệp, tôi còn có một đề nghị, có phải các vị ủy viên thường vụ chúng ta đang ngồi ở đây mỗi người đều phụ trách một huyện.

Trách nhiệm chứng thực đúng chỗ đến cụ thể từng người. Mà đồng chí phụ trách chung phải cố gắng tranh thủ và tìm kiếm nguồn tài chính đến tận tay người nông dân.

Mà cơ chế này phải triển khai xuống dưới, đến từng xã, thị trấn, các đồng chí phụ trách làm tốt thì trong đợt khảo hạch cuối năm phải ưu tiên đề bạt.

Làm không tốt thì phải xử lý. Chỉ khi gây áp lực cho họ mới có thể sinh ra động lực.

Khổng Đoan nói.

- Đúng thế, cách này quả không tồi. Việc này sẽ chờ khi chuyện Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) được giải quyết xong chúng ta sẽ tái chú trọng nhằm vào khai mở một hội nghị Đảng uỷ mở rộng yêu cầu các cán bộ cấp phó sở trở lên đều tham gia. Hợp mưu hợp sức, để cho dân chúng thực sự được nhờ.

Diệp Phàm nói.

Đoàn người Phong Thanh Lục vội vàng tới Đồng Lĩnh giữa lúc chính ngọ, đi cùng bọn họ còn có Phó chủ tịch thường trực tỉnh Điền Sơ Nhất cùng với Giám đốc sở Nông nghiệp tỉnh Khúc Thủy Bạch và một số nhân viên công cán bên văn phòng xóa đói giảm nghèo tỉnh.

Diệp Phàm dẫn theo bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đến địa phận giáp giới giữa Đồng Lĩnh và Bạch Đình nghênh đón đoàn người Phong Thanh Lục.

- Thứ trưởng Phong, mời anh vào thành phố nghỉ ngơi một lát sau đó dùng cơm, xong xuôi chắc tầm hai giờ, hay là anh cứ nghỉ ngơi trước, các anh bôn ba xuống đây cũng đã mệt mỏi rồi. Đường huyện lộ đi Lão Ma Khanh chúng tôi đã rất xấu, mà từ Lão Ma Khanh đến chỗ đất nông nghiệp kia còn bết bát hơn, hay là để mai hẵng xuất phát?

Diệp Phàm trưng cầu ý kiến Phong Thanh Lục. Thật ra, Diệp Phàm đang muốn kéo dài thời gian, thêm motjt ngày thời gian chuẩn bị thì đương nhiên có thể làm cho Lão Ma Khanh bên kia càng ở tình trạng “tốt hơn”.

- Ừm, các đồng chí cũng thực vất vả. Vậy cứ như thế đi, sáng sớm ngày mai xuất phát đi huyện Lão Ma Khanh.

Phong Thanh Lục phỏng chừng cũng đoán được phần nào dụng ý của Diệp Phàm. Lần này xuống dưới vốn dĩ chính là giúp đỡ Diệp Phàm đấy, tự nhiên là đồng ý cho Diệp Phàm xếp đặt.

Sau buổi cơm trưa, Diệp Phàm bị Phó Chủ tịch tỉnh Điền tìm đến.

- Chuẩn bị đến đâu rồi?

Điền Sơ Nhất vừa ra hiệu cho Diệp Phàm ngồi xuống vừa trực tiếp hỏi luôn.

- Cũng tạm ổn.

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Thật ra, mấu chốt không phải ở ruộng nương gì cả, cậu hiểu ý tứ của tôi không đó?

Điền Sơ Nhất nhìn nhìn Diệp Phàm đoạn lại hỏi.

- Tôi đương nhiên hiểu được phần nào quan hệ trong chuyện này, đất đai gì cũng chỉ là để các lãnh đạo bên bộ Tài chính tìm cái lý do để cấp tiền. Tiền này phải lấy từ trong túi áo họ ra, mấu chốt là ở Thứ trưởng Phong. Tuy nhiên, muốn cho Thứ trưởng Phong bỏ tiền, cũng phải trưng “hàng thật” ra mới được. Bằng không, sẽ không có lý do để rót ngân sách phải không Phó Chủ tịch tỉnh Điền?

Diệp Phàm mỉm cười nói.

- Ha ha.

Điền Sơ Nhất mỉm cười hai tiếng khen ngợi, đoạn nói:

- Từ bữa cơm hôm đó đến nay, Thứ trưởng Phong đối với cậu có ấn tượng không tồi.

Bằng không, ông ấy chắc là sẽ không đến Đồng Lĩnh các người đâu. Phải nắm bắt được cơ hội này.

Tuy nói chúng ta không đề xướng dựa dẫm người khác.

Nhưng, nếu có thể đi đường tắt mà làm lợi trực tiếp cho dân chúng thì chỉ cần không hình thành loại tư tưởng biếng nhác này là được.

Tình trạng đất nông nghiệp của tỉnh Tấn Lĩnh ta không mấy khả quan, có 70% số ruộng thuộc loại sản lượng trung bình xuống đến thấp, thổ nhưỡng khô hạn cằn cỗi, năng lực chống thiên tai kém, hạ tầng kiến thiết không đến nơi đến chốn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh lương thực và tính liên tục trong phát triển nông nghiệp.

Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng nhìn thấy điểm này, từ năm 1981, toàn tỉnh đã tổ chức triển khai công tác tổng điều tra thổ nhưỡng lần thứ hai, bước đầu tra rõ tình hình phân bố đất nông nghiệp có sản lượng trung bình xuống đến trong phạm vi toàn tỉnh. Đồng thời cũng tổ chức áp dụng cải tạo, phủ kín, làm màu mỡ đất hoang hoá ở sườn núi Đông Hà, đất hạn hán bạc màu ở Cao Kinh, đất bị nhiễm phèn ở các bồn địa, và trong đó cũng đã nổi bật một số vùng điển hình có sản lượng lương thực cao và ổn định.

Đào tạo một đội ngũ kỹ thuật tổ chức và chỉ đạo cải tạo đất nông nghiệp có sản lượng thấp quán xuyến từ trên xuống dưới. Nếu lần này chắc chắn có thể kiếm được khoản tiền từ bộ Tài xuống thì về phương diện kỹ thuật, Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ ủng hộ mạnh mẽ việc cải tạo đồng bộ của các người đấy.

Hơn nữa, năm ngoái lại nay, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng có ý đẩy mạnh tiến hành sự nghiệp này, tăng cường quan tâm đến đời sống cơ bản của nhân dân, nâng cao mức sống của nhân dân tỉnh ta.

- Phó Chủ tịch tỉnh Điền, Đồng Lĩnh chúng tôi cũng có ý tranh thủ nắm lấy khoản tiền từ bộ Tài chính rót xuống, coi đây là cơ hội để tổng điều tra đất nông nghiệp và đồi núi trên toàn tỉnh.

Thống kê ra nhóm đất nông nghiệp cần cải tạo. Đẩy mạnh theo trình tự luân phiên, sáng nay tôi có mở hội nghị thường vụ vắn tắt, các đồng chí ấy hưởng ứng rất tích cực.

Tôi nghĩ, tuyệt đại đa số cán bộ đều hy vọng dân chúng có cuộc sống yên ổn.

Tôi nghĩ, nếu lần này hạng mục Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh)ở xã Ngưu Hà huyện Lão Ma Khanh được phê duyệt. Áng chừng là có thể làm điền hình thí điểm, nếu như có thể cải tạo thành công, cũng có thể mở rộng ra toàn thành phố.

Diệp Phàm nhìn đến Phó Chủ tịch tỉnh Điền, nói.

- Ha ha, thật là một ý tưởng hay, cùng Ủy ban nhân dân tỉnh không mưu mà hợp. Tôi có thể hứa trước luôn, nếu cậu thật sự có thể làm thí điểm thành công, chẳng những là mở rộng ra toàn thành phố.

Thêm vào đó, tôi sẽ yêu cầu toàn tỉnh học tập tấm gương của một đô thị cấp 3 như các cậu, đi một ngày đàng học một sàng khôn mà. Ủy ban nhân dân tỉnh cũng có thể đem thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) ra làm thôn kiểu mẫu mở rộng ra toàn tỉnh.

Đồng chí Diệp Phàm, hãy cố gắng nắm bắt cơ hội này.

Điền Sơ Nhất nói xong, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, đoạn lại nói:

- Nhưng điều kiện tiên quyết là các người phải moi được tiền từ trong túi Thứ trưởng Phong ra. Bằng không dù hay ho cỡ nào mà không có tiền thì đều là lời nói suông. Điểm này là rất trọng yếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.