Độ khó không nhỏ, thu nhập tài chính của thành phố chúng ta trong một năm, phát lương xong thì chỉ có thể làm được xây dựng cơ bản nhất thôi.
Tuy nhiên, mặc dù có khó khăn nữa. Nếu Bí thư Diệp đã có chỉ thị này thì tôi nhất định sẽ phối hợp với Bí thư Diệp.
Tay của Bí thư Diệp chỉ đi đâu thì tôi sẽ chạy theo hướng đó. Các đồng chí thấy tôi nói có đúng không
Chủ tịch Cao nói.
Vốn tưởng y sẽ trốn tránh, nhưng không ngờ lại theo Diệp Phàm như vậy. Đương nhiên, Khổng Đoan cũng hiểu, phỏng chừng mọi người ngồi dưới cũng hiểu.
Cao Thành, tuyệt đối không yên tâm. Chẳng qua là muốn thừa dịp Bí thư Diệp đến , không tõ tình hình mà để cho ông ta ra tay hủy bốn con sư tử kia đi.
Đến lúc đó, Cao Thành có thể nói rằng đó là chấp hành chỉ thị của Bí thư Diệp mà thôi.
- Vậy được, nếu Bí thư Diệp đã thỉ chị, Chủ tịch thành phố Cao cũng đồng ý phối hợp thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì. Chuyện này tôi không phát biểu, xem như là bỏ phiếu trắng, mọi người quyết định là được.
Khổng Đoan nói thẳng ra. Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì thì người ta cũng không chụp trách nhiệm lên đầu mình được.
- Bí thư Diệp, còn cửa lớn này…
Lúc này, Phó trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt ngồi bên cạnh cũng không ‘đành lòng’ ghi như vậy, liền nói với Diệp Phàm là rất bất lợi.
Muốn nhắc nhở Diệp Phàm một chút. Tuy nhiên, vừa mới nói đến đây, không ngờ Cao Thành vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đây là Hội nghị thường vụ Thành ủy, mọi người phải chú ý chức trách của mình.
Đây chính là Cao Thành đang cảnh cáo Mễ Nguyệt, rằng cô không có quyền mở miệng, cứ làm tròn bổn phận ghi chép của mình là được, cái này gọi là chú ý chức trách của mình.
- Chủ tịch thành phố Cao, ông hiểu lầm rồi. Vừa rồi lúc ghi chép, tôi luôn suy nghĩ đến chuyện cửa lớn. Nếu chuyện này Thành ủy đã quyết định, thì tường vây chắc chắn phải phá đi, để mở rộng đường Tân Long.
Tôi nghĩ, cửa lớn này là bộ mặt của cả Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Chi bằng khi cải tạo thì phá hẳn đi, rồi xây lại. Đã xây thì xây hẳn cửa lớn cho hiện đại vào.
Như vậy để thể hiện rằng, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta luôn hướng về phía trước, có đúng không? Huống chi, mấy ngày trước, Bí thư Diệp đã bổ nhiệm tôi làm tổ trưởng tạm thời tổ công tác mở rộng đường Tân Long.
Nếu tôi đã làm tổ trưởng rồi, thì cũng muốn hỏi cho rõ ràng chuyện này. Bằng không, làm sao tôi sắp xếp cán bộ quy hoạch, có phải không?
Mễ Nguyệt không bị Cao Thành uy hiếp mà thay đổi, nhắc nhở vấn đề cửa lớn một lần nữa. Hôm nay, Mễ Nguyệt coi như là trở mặt với Cao Thành rồi. Diệp Phàm càng tán thưởng cô hơn.
- Có chuyện này ssao, sao tôi chưa nghe qua nhỉ? Bổ nhiệm lúc nào thế? Giấy tờ bổ nhiệm đâu rồi?
Cao Thành tỏ vẻ ngạc nhiên nói. Tự nhiên, Mễ Nguyệt lọt vào “danh sách đen” của ông ta rồi.
- Ha ha, lúc ấy xảy ra tai nạn giao thông. Tôi liền gọi người phụ trách của ngành xây dựng đô thị và ngành giao thông đến để hỏi.
Cảm thấy xử lý không được, cho nên tạm thời để đồng chí Mễ Nguyệt làm tổ trưởng, còn hai đồng chí phụ trách mảng giao thông và xây dựng đô thị làm tổ phó.
Lúc ấy bởi vì chuyện này chưa được đem ra thảo luận ở hội nghị thường vụ, cho nên chỉ có thể nói là sắp xếp bằng miệng mà thôi.
Đương nhiên là chưa có văn bản giấy tờ rồi. Tuy nhiên, hiện tại tôi cảm thấy việc này Hội nghị thường vụ Thành ủy đã quyết định xuống rồi.
Việc mở rộng đường Tân Long là sự thật, là quyết định của tập thể chúng ta. Tôi thấy, việc mở rộng đường Tân Long này…
Diệp Phàm nói đến đây cố ý dừng lại một chút, nhìn mọi người một cái rồi mới nói tiếp:
- Nếu việc điều tra, quy hoạch của đồng chí Mễ Nguyệt đã có vài ngày rồi, thì đã quen với công việc này rồi. Tôi cảm thấy, có thể giao việc này cho đồng chí Mễ Nguyệt phụ trách. Các đồng chí thấy thế nào?
- Vậy được, Bí thư Diệp đã bổ nhiệm rồi thì chúng tôi còn gì để nói nữa chứ.
Không ngờ, Cao Thành lại lập tức đồng ý. Mọi người thấy Cao Thành như vậy nên cũng đồng ý. Việc bổ nhiệm này coi như đã quyết định xong.
“Muốn cho tôi mắc bẫy ư, các người cứ đợi đấy nhé”.
Diệp Phàm mắng thầm một tiếng.
- Bí thư Diệp, nếu hiện tại Hội nghị thường vụ đã bầu tôi làm tổ trưởng rồi. Vậy thì, sau khi Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rời khỏi địa bàn rồi, tôi cảm thấy việc cải tạo hai cửa lớn nên là trọng điểm. Đã làm phải làm cho hẳn hoi tử tế mới được.
-
- Đồng chí Mễ Nguyệt, ý tưởng này của đồng chí là tốt. Tuy nhiên, đó là cửa lớn, là bộ mặt của chúng ta.
Nói câu ngoài chủ đề một chút. Con người chúng ta đều coi trọng mặt mũi, hơn nữa cũng rất chú ý về vấn đề phong thủy. Cửa lớn đã ở đó bao nhiêu năm rồi, trong những năm qua thành phố chúng ta vẫn phát triển rất tốt.
Chứng tỏ rằng nó cũng chống đỡ cho sự phát triển của thành phố. Huống chi, tuy rằng hai cửa này có từ lâu rồi.
Nhưng không thể dùng từ cũ kỹ được mà phải gọi là cổ xưa. Theo văn vật và lịch sử mà nói thì đây là cổ phong, là biểu hiện của tính nghệ thuật lâu đời.
Cửa lớn này chỉ cần tu sửa một chút là được. Tốt nhất là giữ lại phong cách xưa, những cái khác không cần phải động tay vào.
Diệp Phàm bổ một nhát búa xuống, Cao Thành thiếu chút nữa thì hôn mê rồi.
Không động vào cửa lớn thì sao động vào được bốn con sư tử đá kia. Mà không động vào sư tử đá thì làm sao khiến Diệp Phàm đắc tội với bốn vị tôn đại thần được. Kế hoạch của mình sẽ tan thành mây khói sao.
Nhưng, Cao Thành lại không dám phản đối trước mặt Diệp Phàm. Nếu như người ta nói ông cứ khăng khăng đòi phá cửa chính, mà Bí thư Diệp lại không đồng ý. Đến lúc đó không phải bốn vị tôn đại thần sẽ không oán chết ông sao? Còn Diệp Phàm kia, tự nhiên lại trở thành người bảo vệ.
Cao Thành đương nhiên không dại mà đi giúp hắn như vậy. Đành phải nhẫn nhịn xuống, nghĩ bụng rằng khi quy hoạch cụ thể sẽ giở trò sau.
Cao Thành thực sự có chút hối hận rồi, có cảm giác của một kẻ đi ăn trộm gà đã không thành lại còn bị mất đi nắm gạo. Tiền này là Cục tài chính bỏ ra, muốn chơi xấu người ta lại chẳng được, trong lòng Cao Thành thực sự cảm thấy rất khó chịu.
Vừa về đến Ủy ban nhân dân thành phố, Cao Thành đã đập xuống mặt bàn một cái:
- Con đàn bà này, tao sẽ cho mày biết tay.
- Lão Khổng, hôm nay đốt lên một ngọn chiến hỏa rồi, là dấu hiệu tốt, ha ha.
Tất Vân Lý cười nói trong điện thoại.
- Ừ, mở đầu không tồi. Người ta nói mở đầu tốt đẹp là một nửa thành công, chúng ta cứ tọa sơn quan hổ đấu vậy. Phải tách tay họ Cao và họ Diệp ra. Việc này, tôi nghĩ, cho dù chúng ta không làm gì, bọn họ cũng tự sẽ tách nhau ra thôi. Cái nước TQ này tuy lớn, nhưng có mấy khi Bí thư Thành ủy lại hợp phách với Chủ tịch thành phố đâu. Có phải không nào?
Khổng Đoan cười nói.
- Tay họ Diệp kia tôi có chút nhìn không thấu được. Tuy hắn trẻ tuổi, nhưng có vẻ không đơn giản.
Tất Vân Lý nói.
- Có thể ngồi lên cái ghế đó mà lại là một thằng ngốc sao? Tuy nhiên, dù hắn có giỏi, nhưng dù gì cũng vẫn là một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi cũng có chỗ bất lợi.
Ví dụ như về kinh nghiệm, hắn có bao nhiêu. Huống chí, tôi thấy hắn cũng không cam tâm chịu làm một con rối đâu.
Còn Cao Thành thì lúc nào cũng ngang ngược. Diệp Phàm thì lại trẻ tuổi, mà ngựa non thì háu đá. Đến lúc đó, hai người đụng phải nhau, chúng ta sẽ có trò hay để coi đây.
Khổng Đoan thản nhiên cười nói.
- Tốt nhất là cứ để cho hai con chó cắn nhau, cuối cùng chúng cũng sẽ gục hết thôi.
Tất Vân Lý hừ nói.
- Cái đó đương nhiên là tốt nhất rồi. Tuy nhiên, tôi cảm thấy tạm thời Diệp Phàm chưa đủ thực lực.
Căn bản là chưa đủ sức để chống lại Cao Thành. Cho nên, trong thời gian này, chúng ta chờ thời cơ mà hành động. Thỉnh thoảng có thể ủng hộ Diệp Phàm một chút.
Chúng ta phải giúp cho “ngọn lửa” này lớn dần lên mới được. Trên thực tế, việc mà tôi và ông làm chính là quạt cho lửa cháy mà thôi.
Chúng ta đều vất vả đấy…
Khổng Đoan nói xong còn thở dài, khiến cho Tất Vân Lý không khỏi bật cười.
- Ừ, chỉ khi thực lực khá khá rồi mới đủ sức để hình thành đấu trường.
Bằng không, thực lực chênh lệch nhau quá lại mất vui. Có những trận chiến, chúng ta thu được lợi ích càng nhiều. Hơn nữa, Diệp Phàm là người quản lý mũ quan, nếu như không có sợ phối hợp của ông và Đào Cư Lễ thì ở mảng nhân sự hắn sẽ gặp phiền phức đấy.
Tất Vân Lý cười nói với thái độ vui mừng khi người khác gặp họa.
- Phiền toái càng tốt, phiền toái càng lớn thì lợi ích của chúng ta càng nhiều.
Khổng Đoan thản nhiên cười nói.
- Mễ Nguyệt có chút kỳ lạ, liệu có phải cô ta câu kết với Diệp Phàm hay không? Mới có vài ngày thôi mà, không nhanh như vậy chứ.
Tất Vân Lý chuyển sang đề tài khác.
- Câu kết ư, không đâu. Tuy rằng Mễ Nguyệt là một bông hoa của Thành ủy, nhưng Diệp Phàm cũng không phải thằng ngốc.
Nhân vật số 1 của Thành ủy mà lại dễ dàng cắn câu như vậy ư, không có khả năng đó đâu. Tôi nghĩ, đây đơn giản chỉ là tỏ thái độ mà thôi.
Mễ Nguyệt là phụ nữ, tuy nói là hoa hồng có gai. Nhưng chính vì cái sự có gái ấy mà muốn ngắt cũng khó. Nếu như cô ta không có gai, thì thân xác của cô ta là cái vốn thuận lợi để được đề bạt.
Mà Diệp Phàm vừa đến, khiến cô ta nhìn thấy hy vọng. Vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy không phải vẫn còn trống đó sao? Mễ Nguyệt chẳng lẽ không muốn nhảy vào ư? Ha ha, cô ta cũng có dã tâm lắm đó.
Khổng Đoan nói.
- Người trẻ tuổi, có thằng nào mà không háo sắc chứ? Mễ Nguyệt, cô ta cũng đang diễn mà thôi.
Tất Vân Lý hừ nói. Khổng Đoan tự nhiên cũng hiểu ra. Vì nghe nói Tất Vân Lý sau khi ly hôn không lâu thì cũng muốn tòm tem Mễ Nguyệt.
Tuy nhiên, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà thôi. Tất Vân Lý đường đường là một Phó chủ tịch thành phố.
Nhưng lại chưa thể chạm vào trái tim của Mễ Nguyệt. Vì vậy lão Tất nói những lời này, cũng có chút gì đó chua chát. Một con cáo già như Khổng Đoan sao lại không hiểu chứ.
- Ha ha, không phải ông nói cô ta là hoa hồng có gai, không dễ ngắt đó sao?
Khổng Đoan cười nói.
- Không đâm chết được cái thằng con cháu nhà rùa kia đâu.
Tất Vân Lý càng nói càng để lộ ra sự ‘ghen tuông’. Bốn mươi tuổi rồi, không ngờ lại còn ghen tuông kiểu như vậy.
Khi Tất Vân Lý và Khổng Đoan nói về Mễ Nguyệt, thì cũng cùng lúc đó đám Cao Thành cũng đang nói về cô.
- Chủ tịch thành phố Cao, biểu hiện hôm nay của Mễ Nguyệt thật “biết tròn biết méo” nhỉ.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đào Cư Lễ hừ một tiếng nói. Câu biết tròn biết méo kia đương nhiên phải được đặt trong ngoặc kép rồi.
- Tròn méo cái con khỉ.
Cao Thành tức quá liền nói một câu thô tục.
- Thái độ của Mễ Nguyệt là rõ ràng rồi. Cô ta đang đi trên một con đường màu đen.
Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh lạnh lùng nói.