Lúc này điện thoại của Mộc Châu Lệ vang lên, sau một hổi ừ, à, cuối cùng cũng đã bỏ xuống.
- Sao, thấy sắc mặt thế kia, có phải là điện thoại của Khương Quân không?
Mộc Nguyệt Nhi lại cười, rất đẹp.
- Đúng, anh ấy nói là nay được thăng chức rồi, lên làm chức chủ nhiệm khu công nghiệp. Lại còn nói khoác là lên chức phó giám đốc sở của bên sản xuất rồi.
Hơn nữa còn kiêm luôn cả chức giám đốc công ty xây dựng Thiên Mã. Nói là những ngày tháng sung sướng đã đến rồi.
Anh ấy phải cố gắng khiến cho ông bà cố chấp nhà ta phải nhận ra rằng Khương Quân không phải loại bất tài.
Mộc Châu Lệ đỏ cả mặt nói.
- Ha ha ha…
Mộc Nguyệt Nhi lại cười, rồi nhìn Mộc Châu Lệ đến nỗi cô ấy cũng xấu hổ, nói :
- Em không chấp nhận đâu.
- Rõ ràng là không bỏ được người ta lại còn cứng đầu. Để xem còn cứng đầu được đến bao giờ.
Mộc Nguyệt Nhi nói rồi đờ đẫn nhìn ra sơn trang, cong rồi lại thảm thiết kêu lên:
- Ài, chị đã có người rồi, còn em thì sao? Lẽ nào lại cứ cô độc thế sao. Nhưng mặc kệ, cho dù thế nào đi nữa sơn trang Chu Tước này chỉ có chị là có tư cách làm chủ. Trừ chị ra không ai có tư cách cả.
Quay lại đột nhiên thấy một bóng người lướt qua.
- Người này, chẳng lẽ lại ở trên núi sao…
Diệp Phàm đứng lên chỗ cao nhất của sơn trang Chu Tước để quan sát.
Nhưng lần này Mộc Nguyệt Nhi cách quá xa, lại trong rừng nên dù có dùng mắt ưng để quan sát cũng không thể nhìn ra.
Sáng ngày thứ hai sau khi tiễn trưởng ban Chu đi, Khổng Ý Hùng cung kính bước vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp, về chuyện tuyển chọn thư ký cho anh đã chẩn bị vào vòng sơ tuyển rồi. Tất cả người ứng tuyển ở các nơi trong thành phố là 200 người, vốn là 500 người nhưng có những đồng chí không phù hợp nên chúng tôi đã loại rồi.
Khổng Ý Hùng đưa ra một xấp tài liệu nói.
- Tài liệu này chắc chắn là tôi không xem được rồi, anh cứ chọn là được.
Diệp Phàm xua tay nói, trong lòng Khổng Ý Hùng thầm nghĩ chắc chắn sếp đã tin tưởng mình rồi.
- Làm tốt lắm, ha ha…
Chủ tịch Khúc vừa nghe báo cáo liền đập bàn.
- Tôi cũng không ngờ rằng đồng chí Diệp Phàm lại có sức hút như thế.
Thái Cường lộ ra vẻ khâm phục.
- Anh xem, thời gian trước hai người đó còn như gà chọi, bây giờ thì đã ổn rồi phải không?
Chủ tịch Khúc đùa nói.
- Trước khác giờ khác rồi, lúc đó đúng là nghĩ không thông, thấy đồng chí Diệp Phàm có dã tâm lớn quá.
Chủ tịch của một doanh nghiệp lại muốn quản lý chính quyền địa phương, đúng là không có đạo lý. Nhưng sau khi trên Tỉnh có quyết định thì tôi thấy cũng có chút đạo lý rồi.
Tập đoàn Hoành Không không đơn thuần chỉ là một doanh nghiệp quốc doanh lớn bởi vì Thái Cường tôi cũng từng là chủ tịch của Hoành Không mà.
Thái Cường tôi là phó chủ tịch Tỉnh mà còn không quản lý được trấn Hoành Không nhỏ này.
Không ngờ Thái Cường lại khí thế lên nói.
- Đúng thế, giờ Diệp Phàm lại kiêm thêm chức phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, lẽ nào lại không thể quản trần Hoành Không sao?
Chủ tịch Khúc cũng cười nói.
- Lần này ban tổ chức đã làm rất tốt, không những toàn lực ra làm. Mà ngay cả quyền về nhân sự của trấn cũng giao cho lãnh đạo Đảng tập đoàn Hoành Không rồi.
Từ nay về sau tập đoàn Hoành Không thật sự là thực hiện cơ chế doanh nghiệp quản lý chính quyền.
Đây không những là trường hợp đặc biệt trên cả nước mà thậm chí là trên cả thế giới này, là một án, là một sáng kiến đặc biệt.
Hôm nay tâm trang đồng chí Thái Cường này chắc chắn không tồi.
- Một quốc gia, hai chế độ là tư tưởng vĩ đại của người vĩ đại. Không làm theo hiện thực. Tỉnh chúng ta coi như có chút sáng tạo thì sao.
Vĩ nhân nói chuyện nước, còn chúng ta nói là chuyện của trấn. Mà trấn Hoành Không chính là nhờ tập đoàn Hoành Không mà sống, giờ tập đoàn đã quật khởi lại rồi, thì trấn sẽ phục tùng vô điều kiện.
Lần này mới xem như là đúng chỗ rồi, mới xem như là giá trị thật của trấn rồi.
Chủ tịch Khúc nói.
- Nghe nói bên Điền Nam ngồi không yên rồi.
Thái Cường xoay sang chủ đề khác.
- Trước khi đồng chí Diệp Phàm còn chưa đến thì họ luôn cho Hoành Không như một đống rác, như một gánh nặng.
Nhưng như anh đã nói, trước khác nay khác. Tập đoàn Hoành Không hiện đang từ từ đứng dậy rồi.
Hai mắt Khúc Chí Quốc này cũng không hoa, dưới bàn tay lãnh đạo của chủ tịch Diệp. Có lẽ cứ đà này thì Hoành Không sẽ phải khiến tất cả doanh nghiệp trong nước phải nhìn với ánh mắt khác.
Một số đồng chí của Điền Nam chắc cũng không yên rồi, nhưng nhất thời không thể để mất mặt nên họ cũng vẫn còn xem chừng.
Có thể đến một lúc nào đó sẽ ra tay. Nhưng đúng là đến lúc đó thì chúng ta cũng đã yên ổn ngồi chắc rồi.
Người lo lắng phải là họ, may mà chúng ta đến giờ vẫn ổn định đầu trận tuyến. Bằng không sớm đã bị bên kí cho ván bài lật ngửa rồi, đó gọi là “dán đến cửa” rồi đấy.
Chủ tịch Khúc nói.
- Ha ha, tôi muốn xem xem những đồng chí bên Điền Nam có thể ngồi yên đến lúc nào. Tôi tin rằng bước cuối cùng của Diệp Phàm chính là mời người hợp tác để quản lý tổng nhà máy chế tạo Hoành Không.
Một khi có người góp cổ phần rồi, những đồng chí Điền Nam kia liệu có ngồi yên được không? Chỉ là một bãi Yến Nguyệt đã khiến những đồng chí ở tổng bộ đánh giá rồi, bãi Yến Nguyệt đó trị giá bảy, tám trăm triệu.
Một khi trung tâm thương mại Hoành Đô được xây dựng ở Việt Đông, giá trị của bãi Yến Nguyệt quả thực sẽ không thể lượng được.
Nhưng đây rõ ràng là vấn đề thua thiệt, lãnh đạo bên quân khu Việt Châu sao lại có thể đổi đất. Tôi thật không hiểu chuyện này.
Thái Cường nói.
- Cái này tôi cũng không lý giải được, chuyện này chắc chắn Diệp Phàm đã có giao dịch gì với quân khu Việt Châu rồi.
Việc trong hệ thống quân đội, vốn không phải là chuyện tôi có thể nhúng tay vào. Đương nhiên, chúng ta cũng không muốn quản việc đó, chỉ cần kết quả tốt là được rồi.
Nhưng năng lực đồng chí Diệp Phàm có thể đổi được mảnh đất khiến cho người ta phải khâm phục, ngay cả Khúc Chí Quốc tôi cũng phải nói một tiếng “đại khí”.
Khúc Chí Quốc cười nói.
- Hay là để 20 mươi triệu còn dư lại trong 40 triệu của chúng ta bên Điền Nam cho Diệp Phàm, chúng ta là “bà già” thì cũng phải tỏ thành ý chứ, bằng không đến lúc Hoành Không vực dậy rồi, Diệp Phàm lại nghĩ “bà già” chúng ta một chút cũng không chịu bỏ ra.
Thái Cường đề nghị.
- Được.
Chủ tịch Khúc chẳng hề do dự gì, nghĩ rồi nói :
- Cho thêm 20 triệu nữa, cộng tất cả vào là 60 triệu. Cứ xem như là ý lớn đi. Việc này anh làm nhé, thông báo cho Diệp Phàm xem, bảo họ viết báo cáo lên, nhưng khoản tiền này là tiền nào dùng cho việc ấy, phải dùng cho nhà máy chế tạo Hoành Không.
- Diện mạo của Hoành Không đúng là đã khôi phục lại được khí thế rồi.
Phó chủ tịch Trương Tương Hòa bên Điền Nam quản lý tập đoàn Hoành Không có chút hối hận nói.
- Diệp Phàm làm mấy việc đúng là đẹp, nhưng nếu muốn vực Hoành Không dậy chắc chắn là còn dài mà.
Chủ tịch tỉnh Dương Khai Thành nói.
- Dấu hiệu ban đầu như thế không tồi, có hướng đứng dậy. Sau khi hùm vốn, và điều chỉnh nhân sự xong, cộng thêm việc trấn Hoành Không lại quy về Hoành Không, tôi nghĩ không thể không nói, đồng chí Diệp Phàm đúng là giỏi. Mà quy hoạch này cũng có chút trái ngược.
Trương Tương Hòa cũng tỏ vẻ khâm phục, cũng không khác gì Thái Cường.
- Đúng, thanh thế bên Việt Châu họ đúng là rất cao. Bên đó chắc chắn có thể đứng dậy được. Một khi bãi Yến Nguyệt xây dựng xong cũng đến lúc Hoành Không đếm tiền mỏi tay luôn.
Mà bên đó khi vực dậy thì tổng vốn mà nhà máy điện lực cùng tập đoàn Chính Hà và Hoàng Triều Đế Đô chắc chắn sẽ đạt đến 1,1 tỷ.
Đúng là một khoản tiền lớn à. Mà quyền quản lý cổ phần lại thuộc về bên tập đoàn Hoành Không, Dương Khải Thành tôi không thể không thừa nhận rằng đồng chí Diệp Phàm kia đúng là có đầu óc.
Mà anh ta lại dùng thủ đoạn để hoàn thành việc mà chúng ta không thể làm được. Người này dùng thủ đoạn đúng là cao minh, Dương Khai Thành tôi không khỏi không phục.
Chủ tịch Dương khen ngợi.
- Người này đúng là không hề đơn giản, tại sao anh ta không đến Điền Nam chúng ta nhỉ, tiếc là đã bỏ lỡ một tướng tài rồi.
Trương Tương Hòa không ngờ lại nói ra như vậy.
- Không phải là tướng tài mà là “soái tài”. Diệp Phàm rất có khí phách.Ngay từ khi anh ta ký hợp đồng với chúng ta đã có thể nhận ra rồi.
Ban đầu tôi còn nghĩ anh ta là người qua loa, dễ dàng kích động, sẽ trúng kế của chúng ta.
Nhưng giờ xem ra ai trúng kế của ai cũng khó mà nói được rồi. Lão Trương, anh nói xem, chúng ta ký hợp đồng đó có phải là một sai lầm không?
Chủ tịch Dương cũng có chút hoài nghi.
- Vâng, ban đấu tôi cũng nghĩ đó là sự trừng phạt cho tính trẻ con của Diệp Phàm. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi.
Cứ như là chúng ta tự đem đá đập vào chân mình vậy. Chủ tịc, chúng ra có phải là ra tay rồi không.
Bằng không một khi Hoành Không thực sự đứng dậy, chúng ta đứng đằng sau sẽ càng khó hơn.
Đến lúc đó bên Thiên Vân kia lên giá, như vậy chúng ta khó khăn rồi.
Trương Tương Hòa hỏi.
- Cứ chờ đã, đợi đến khi họ thật sự đứng dậy hãy nói cũng không muộn. Hơn nữa, dù sao cũng đã mất mặt rồi, mất mặt nhiều hay ít còn có gì khác chứ.
Với Hoành Không, chúng ta cần phải thận trọng chút. Tuy là đang có “xu thế” để đứng lên, nhưng vạn sự khởi đầu nan mà.
Sau khi bắt đầu còn có thể phát triển được không cũng là điều khó mà nói được. Chúng ta giờ đã bỏ nửa người rồi, không thể dễ dàng mà bị rơi vào lần nữa.
Chủ tịch Dương xua tay, vẫn điềm tĩnh nói.
Điện thoại của Diệp Phàm vang lên, vừa nhìn thì thấy là số lạ nhưng hắn ta vẫn nghe, bên trong là tiếng của một người đàn ông nói:
- Bí thư Diệp, tôi có việc gấp muốn gặp anh. Ở phòng 506 nhà khách Hoành Không, anh phải đi một chuyến, việc này rất quan trọng. Mà xin anh giữ bí mật, không cho người thứ ba biết.
Nói xong liền tắt điện thoại.
Diệp Phàm cũng không hiểu là sao, nhưng tin là ban ngày ban mặt, lại ở nhà khách Hoành Không, là địa bàn của mình nên hắn ta cũng điềm tĩnh mà đi.
Không lâu sau đã đến phòng 506, Diệp Phàm phát hiện ra có một người đàn ông trung niên, khoảng bốn, năm, sáu mươi, ăn mặc rất bình thường.
- Anh là…
Diệp Phàm hỏi.
- Bí thư Diệu còn nhờ quyền hội Thommy không?
Người đàn ông hỏi.
- Anh rốt cuộc là ai?
Diệp Phàm kinh ngạc, nét mặt nghiêm túc lại, hừ nói :
- Sao anh biết quyền hội Thommy, quyền hội có liên quan gì đến tôi?
- Bí thư Diệp, anh đừng hiểu lầm, tôi đến đây là ý tốt, là nhận sự ủy thác của người khác.
Người đàn ông nói.