Thực ra chúng tôi đã sớm để ý đến người này rồi. Khi bắt đầu bởi vì
người này biểu hiện rất giỏi chúng tôi muốn thu nạp để đào tạo.
Nhưng sau này phát hiện ra người này quá lợi hại. Lại là quyền vương 11 sao anh ta đều thắng được.
Cao thủ như thế này muốn thu nạp cũng rất khó. Có thể người này sớm đã có
người đứng đằng sau rồi. Cho dù là không có hiệp định mà chúng ta ký thì cũng phải bỏ ra rất nhiều.
Chỉ có điều chúng tôi vẫn không mất
kiên nhẫn, vẫn là âm thầm chú ý đến anh ta. Sau đó người này mất tích
một cách thần bí, nhưng chúng tôi cũng đã biết được dấu vết liên quan
đến anh ta.
Tháp tiên sinh cũng biết là chúng tôi thuần dường ra
những con rắn này. Trong đó có những con có năng lực đặc biệt, về phương diện trinh sát thì loài người không thể hơn được chúng.
Ví dụ như chó là loại thính hơn cả người đúng không?
Lần này đến Mã Lệ Châu Nạp thì phát hiện ra người này được giấu trên
thuyền. Chỉ có điều là ở vị trí nào hiện giờ vẫn là đang trinh sát.
Mà theo như chúng tôi đoán thì quyền hội Thommy cũng muốn nhúng tay vào
người này. Vì thế mà giấu đi, cúng đang làm công tác thuyết phục.
Hồ Bá Hậu nói.
Thuyền này lớn như vậy, phải có một phạm vi nhỏ thì chúng ta mới có cơ hội ra
tay chứ.
Mà quyền hội Thommy còn có cao thủ. Chúng ta phải có được thông tin nhanh chóng thì mới có thể cứu được người ra ngoài.
Bằng không không xác định được phạm vi người này, khi chúng ta hành động, có thể không đầy 10 phút đã bị người áo đen che mặt kia lùng ra rồi.
Đương nhiên, chúng ta cũng đã có cách để kéo chân người áo đen kia nhưng không thể cầm chân quá lâu.
Diệp Phàm nói.
Tôi sẽ giục chúng nhanh chóng.
Hồ Bá hậu nói.
Như vậy đi, tôi thấy cây sáo này có tác dụng với các anh. Có hiệu quả trong việc thuần dường những côn trùng này. Cho nên để đẩy nhanh tiến độ, tôi sẽ cho các anh mượn vài hôm, một khi cứu được người ra thì cây sáo này
hoàn toàn thuộc về các anh.
Diệp Phàm đưa cây sáo ra. Đương nhiên là khiến cho Hồ Bá Hậu và Hồ Tuấn Thuyên ngây người nhìn Diệp Phàm,
không dám đưa tay ra mà nhận.
Việc này, Tháp tiên sinh không sợ chúng tôi cầm cây sáo mà không thực hiện cam kết sao?
Hồ Bá Hậu hỏi.
Tôi dám đưa nó cho các anh, đương nhiên là tôi không sợ các anh nuốt mất nó rồi. Các anh nghĩ đi, tôi trẻ như vậy mà đã có thân thủ thế rồi.
Là người nào mà có thể đào tạo ra cao thủ hạ được cả Không Trạch Nhất Lang.
Không Trạch Bản Tú có là gì, chi cần các anh làm đúng cam kết thì cứ yên tâm mà cầm cây sáo này.
Nếu các anh mà nuốt cây sáo này thì nói thế này đi, cho dù là các anh ám
giết tôi. Sư bá của tôi hoàn toàn có đủ khả năng tiêu diệt cả tập đoàn
Trang Chu.
Huống chi, các anh cũng đã muốn ám hạ rồi, và cũng suy nghĩ là có làm được hay không phải không?
Diệp Phàm thản nhiên nói, thể hiện một tư thế thần bí khó lường.
Tự nhiên hắn ta lại khoe khoang. Đương nhiên, tin rằng nhà họ Hồ cũng không dễ dàng mà ra tay.
Chúng ta là đối tác của nhau, hơn nữa tập đoàn chúng tôi có hàng trăm năm lịch
sử ở Hoa Kỳ.
Tôi tin rằng cuộc hợp tác của chúng ta sẽ rất vui vẻ. Mà sau khi hợp tác
với Tháp tiên sinh không lâu đã kiếm được gần 2 trăm triệu.
Nói về cao thủ kiếm tiền, chúng tôi hầu hạ còn không xong nữa là ám hại? Tháp tiên sinh quá lo lắng rồi, đa nghi quá rồi.
Hồ Bá Hậu chân thành cười nói, quay người nhận lấy chiếc sáo từ Diệp Phàm, nói: Cây sáo này tạm thời chúng tôi nhận, nói thực, có được nó như hổ
thêm cánh. Khả năng trinh sát của những cao thủ này sẽ càng lớn mạnh.
Ngày mai chính thức bắt đầu cuộc thi phân thành hai nhóm để tìm ra người đạt giải nhất.
8 giờ tối ngày hôm trước, Diệp Phàm vừa đi ra từ chỗ có đèn mờ ảo để vào
phòng tập. Phát hiện ra phòng tập buổi tối trống không chẳng có một ai.
Trên thuyền có mấy phòng tập luyện, mỗi phòng đều rất rộng. Thông thường lúc nào cũng có 5, 6 quyền vương trong phòng tập. Đương nhiên nếu như anh
có tiền anh có thể bao cả phòng tập này cũng được.
Nhưng tối nay Diệp Phàm không bao cả phòng tập. Vừa vào đã phát hiện ra thật kỳ lạ
Mấy nhân viên kiểm tra các thiết bị luyện tập xong cũng đã đi ra ngoài.
Diệp Phàm bước vào trong phòng tập đi vài vòng trước những thiết bị đó, sờ sờ thử xem, đoán chừng có cảm giác không thuận tay.
Cuối cùng, hắn ta hà hơi một cái đứng trước bao cát lớn bắt đầu luyện tập.
Mà Đường Thành cũng cùng với Diệp Phàm ra kiểm tra những thiết bị luyện
tập đó, cuối cùng thấy Diệp Phàm bắt đầu luyện tập liền đề phòng đứng
cách không xa mà quan sát.
Dù sao cũng đã gây thù oán với Không
Trạch Bản Tú rồi, bát cứ lúc nào cũng phải phòng bị để tránh bị ám hại.
Còn bên này cũng đã ký hiệp ước với nhà họ Hồ rồi, ẩn nấp đâu đó cũng
đều có những con rắn độc, và những cao thủ đặc biệt đang mai phục rồi.
Vốn dĩ với thân thủ của Diệp Phàm mấy ngày nay không luyện cũng không sao
nhưng để che giấu tai mắt nên không luyện tập không được. Giống như các
quyền thủ khác ngày nào cũng phải đảo qua nơi này một vòng.
Ra mấy chục quyền Diệp Phàm đã đổ mồ hôi, nhưng, hắn ta vẫn là quy người lại, nhìn bốn xung quanh vẫn thấy có chút nghi hoặc.
Đường Thành vừa thấy thế lập tức tới hỏi:
Tháp gia phát hiện ra tình hình gì phải không?
Quái, sao ta luôn có cảm giác có ai đó theo đằng sau, nhưng quay lại thì không thấy, anh để ý xem.
Diệp Phàm dùng ngôn ngữ bản địa nói với Đường Thành, Đường Thành vừa nghe
lập tức lấy ra một thiết bị đặc biệt, quan sát xung quanh.
Bộp
Đường Thành đột nhiên bị đá vào tường.
Tôi biết là ông mà Không Trạch Bản Tú, rốt cuộc ông muốn làm gì?
Diệp Phàm cũng không quay đầu lại, con mắt ưng nhìn Đường Thành, anh ta vẫn còn
thở.
Chắc chắn là bị lão ta đánh đến hôn mê đi. Như kiểu cao thủ này, dùng nội
công bấm huyệt chắc chắn ngay lập tức sẽ khiến cho con người ta hôn mê.
Qua một lúc sau tự nhiên sẽ tỉnh lại.
Rất đơn giản, mai anh đã đấu với Phil rồi, để tôi giúp anh.
Không Trạch Bản Tú đứng trên dụng cụ dừng để luyện tập vùng eo cao chứng 2
mét nói xuống. Đương nhiên là nói ra những lời trái ý mình.
Giúp, ha ha. Ông muốn đánh lén tôi sao?
Diệp Phàm điềm nhiên cười rồi nhìn bốn xung quanh.
Không cần phải nhìn, phòng tập này ta đã cho người bao hết rồi. Mà camera này cũng đã bị hỏng rồi. hơn nữa đây lại là phòng cách âm.
Không Trạch Bản Tú dùng ánh mắt trêu chọc nói.
Rất nhiều người đều biết rằng ta đã ở phòng tập số 6 này, nếu như ta mất
tích thì ngươi sẽ là kẻ để ngàn người phải chi trích. Chuyện này không
hề tốt với danh tiếng của ngươi.
Diệp Phàm bình tình, nhưng trong lòng không hề bình tình chút nào.
Vậy thì sao, huống hồ chi cần không bắt tại hiện trường ngươi nghĩ ta lại ngốc đến mức lại thừa nhận sao?
Hơn nữa, ta cũng không để cho ngươi mất tích. ít nhất là trước khi con tàu Mã lệc châu nạp này chưa rời đi.
Từ giờ khắc mà ngươi đã phế cháu của ta, mạng của ngươi đã không còn là của chính ngươi nữa.
Không Trạch Bản Tú này lúc nào muốn lấy thì sẽ lấy. Ngươi có thể đến tố cáo với người mặc đồ đen của quyền hội Thommy.
Nhưng ta tin rằng lão ta cũng không thể trở thành vệ sĩ của ngươi được.
Không Trạch Bản Tú nghiền ngẫm rồi cười nói, Diệp Phàm liền hiểu ngay.
Lão già này căn bản cũng không muốn giết hắn tan gay lập tức. Mà trong thời gian này muốn giày vò hắn.
Khiến cho tình thần hắn đầy những áp lực. Lão phải làm cho hắn không còn danh dự xong mới tính sổ
Lần này quyền hội Thommy là người tổ chức, ngươi cố tình làm loạn, phá hỏng quy tắc, một khi công bố những tội xấu xa của ngươi thì ngươi còn có
thể ở nơi này được không?
Diệp Phàm hừ nói.
Đừng có lôi ta vào quyền hội này. Họ chẳng là quái gì. Chi cần ta đây muốn thì diệt cả bọn chúng có gì chứ?
Không Trạch Bản Tú tức giận, âm thanh rất nặng nề.
Tôi sẽ không để ngươi đạt được âm mưu này đâu.
Diệp Phàm nắm tay nói.
Đây không có chỗ cho ngươi nói, vả vào miệng ngươi 10 cái trước rồi nói.
Cuối cùng lão ta cũng tươi cười một cách dữ tợn. Từ trên cao hướng thẳng xuống hướng Diệp Phàm mà lao xuống.
Đôi mắt ưng đã phát hiện ra một luồng khí vô hình đang hình thành trên
không trung. Đám khí này như một bàn tay có thể duỗi ra thẳng về phía
hắn.
Diệp Phàm liền nhanh chóng co người lại, sang một bên. Không Trạch Bản Tú sửng sốt, có chút khó tín. Tên này làm sao có thể tránh
được?
Đó là bởi vì đám khí này mắt thường không thể thấy được. Mà chi có cao thủ tầm lão ta mới có thể cảm nhận được.
Ông ta có thể khẳng định được Tháp bố tư này chưa đạt đến cảnh giới của lão .Nhưng, lão ta có cộng thêm vài tỷ tế bào nữa thì cũng không thể đoán
được Diệp Phàm có đôi mắt ưng.
Đôi mắt ưng này còn nhạy cảm hơn
cả cảm giác của cao thủ. Những thứ mà mắt thường khó có thể thấy thì mắt ưng chi nhìn qua là có thể thấy rõ ràng. Đây cũng được coi là một trong những vũ khí bí mật của Diệp Phàm.
Diệp Phàm lẻn đến chỗ Đường Thành định nhấc anh ta lên rồi chuồn qua cửa.
Tối nay người thoát khỏi cửa này thì Không Trạch Bản Tú ta cùng họ với ngươi.
Lão già gào một tiếng lạnh lùng, bàn tay đấm một chướng về phía Diệp Phàm.
Luồng nội lực mạnh mẽ như dụng cụ luyện tập vài trăm cân làm rung động cả sàn, phát ra những tiếng vang dữ tợn.
Diệp Phàm đột nhiên có cảm giác bước đi khó khăn, đằng sau như có một máy hút bụi khổng lồ hút hắn về đằng sau.
Biết chạy không thoát, Diệp Phàm đành để Đường Thành nằm một chỗ. Hắn bắt
đầu xoay tròn, muốn dùng lực xoáy để thoát khỏi lực hút từ phía sau.
Đó là luồng lực bộ phận triệt tiêu, nhưng cả người vẫn bị kéo về phía sau.
Bành
Cảm giác luồng khí hút đằng sau không còn nữa, Diệp Phàm như trượt đi.
Nhưng lão già kia còn giảo hoạt hơn, lực hút đó dần trở thành lực va
chạm cực kỳ lớn.
Diệp Phàm nghiêng sang một bên, cộng thêm đằng sau bị va chạm lực, không khống chế được tay nên bị đập mặt về đằng trước.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phàm khẩn trương xoay người, khiến cho bả vai
tiếp nhận lực quán tính đập trên vách tường sắt.
Bộp một tiếng Diệp Phàm lại bị đập xuống đất. Lập tức khý huyết bốc lên,
xương cốt dường như mệt rã rời, đau đớn như không bò dậy nổi.
Nhưng, hắn ta không dám ở dưới đất. cố chịu đau nhảy dựng lên hai mắt sáng
quắc nhìn Không Trạch Bản Tú, chuyển sang thế phòng bị.