Hoan nghênh, hoan nghênh.
Tống Phi Vân nhìn ra ngoài, trên mặt lập tức nở ra nụ cười, hóa ra cũng có chút sợ lão Lang. Bởi vì ông anh này không theo bình thường, có khi làm người ta tè ra quần cũng có thể.
- Tham mưu Cổ, anh thế nào?
Lang Phá Thiên trừng mắt nhìnn Cổ Thuận.
- Cục trưởng Lang có việc đến đây?
Giọng Cổ Thuận “dịu dàng” đi không ít, xem ra, Lang Phá Thiên thật sự là nổi tiếng ở bên ngoài.
- Ha ha, nghe nói Chủ nhiệm Diệp đến bên này, cho nên đến đây liên hệ với hắn một chút.
Lang Phá Thiên vui vẻ hiếm thấy, nhìn Cổ Thuận liếc mắt một cái, nói:
- Chủ nhiệm Diệp, anh nói gì thì nói nhanh một chút, chút nữa tôi có việc phải nói với, tôi ghét nhất lâu la dông dài.
- Nói xong, hôm nay chỉ là làm quen với các đồng chí một chút, cũng không có việc gì quan trọng. Huống chi, nhiệm vụ chính của tôi là bên phòng Thanh tra, bên này tin rằng chó Chủ nhiệm Tống và tham mưu Cổ cùng nhau phối hợp như vậy là đủ rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi có việc muốn báo cáo anh.
Lúc này đột nhiên Tống Phi Vân lên tiếng.
- Chuyện gì?
Diệp Phàm nhìn Tống Phi Vân, thầm nói không phải là muốn làm con thiêu thân đến gây sự đó chứ.
- Là như vậy, phòng cảnh vệ chúng ta trước đây có quy củ. Hàng năm sau lễ mừng năm mới mọi người lơ là rèn luyện.
Rèn luyện mỗi ngày không thể gián đoạn, đặc biệt là công tác đặc biệt như chúng ta, càng không thể thiếu được việc rèn luyện. Cơ thể lúc nào cũng phải ở trong trạng thái khỏe mạnh mới được, nếu không, khi cần không thể sẵn sàng được.
Mà quy định này chính là muốn sang năm mới sắp xếp một đợt huấn luyện dã ngoại. Chủ nhiệm Diệp nếu đã đến đây vậy quy định huấn luyện dã ngoại này có nên tiếp tục hay không để tôi sắp xếp.
Nếu chủ nhiệm diệp có ý tưởng khác thì cũng cho tôi biết một chút, tôi cũng tiện sắp xếp lại phương án có phải không?
Chủ nhiệm Tống ra vẻ xin chỉ thị nhưng thật ra có ý ép cung. Quy định từ xưa anh có thể thay đổi sao? Nếu sau này xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm?
- Năm vừa rồi làm như thế nào?
Diệp Phàm ngồi im, nhấp một ngụm trà nhìn Tống Phi Vân hỏi.
- Hạng mục trong huấn luyện dã ngoại khác nhiều, một là về kiểm tra sức khỏe. Ví dụ như đi xuyên qua vòng lửa mất bao nhiêu thời gian…
Đây là một chỉ tiêu cứng, tất cả các thành viên đều được kiểm nghiệm. Nếu đồng chí nào không đủ tiêu chuẩn có thể cho thời gian để điều chỉnh. Nếu sau thời gian đó vẫn không đủ tư các thì phải điều chỉnh cương vị công tác khác.
Để đạt được tiêu chuẩn về sức khỏe phải trả qua rèn luyện gian khổ, gọi là huấn luyện ma quỷ cũng không đủ. Chủ nhiệm Diệp hẳn là đã xem phim Mỹ rồi chứ, huấn luyện đều giống như vậy.
Ví dụ như huấn luyện đối kháng và có phục kích hoặc là mời bộ đội tinh nhuệ tiến hành diễn tập.
Dù sao cũng nhiều hình thức, cần thời gian để chuẩn bị một chút. Dù sao, cũng phải cho các anh em thời gian để điều chỉnh sắp xếp có phải không?
Tống Phi Vân vẻ mặt nghiêm túc nói.
Y nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói:
- Đương nhiên, đây đều là do lãnh đạo quy định. Cho nên, hiện giờ anh đã đến rồi, hoàn toàn có thể bỏ qua việc này hoặc đưa ra một quy định mới.
Mẹ kiếp, muốn dùng biện pháp xưa cũ này để thử tôi sao. Diệp Phàm thầm mắng một tiếng, ánh mắt phát hiện Lang Phá Thiên bên cạnh không ngờ đang cười nhạt. Tất nhiên là đang cười Tống Phi Vân lần này có lẽ tự đem tảng đá đập vào chân mình.
Diệp Phàm nói:
- Quy định từ xưa không thể thay đổi, phải tiếp tục thực hiện. Nếu đã sử dụng nhiều năm như vậy chứng tỏ phương pháp này đã trải qua thực tiễn kiểm nghiệm có hiệu quả.
Hơn nữa, chúng ta chẳng những không thể bỏ mà còn phải tăng cường công tác huấn luyện dã ngoại này. Các đồng chí, công việc của chúng ta có tính chất đặc thù, đặc biệt yêu cầu rất cao đối với sức khỏe.
Không có sức khỏe, sao có thể bảo vệ tốt các lãnh đạo của chúng ta? Cho nên, phòng chúng ta mỗi người cũng không thể ngừng rèn luyện.
Phương pháp huấn luyện dã ngoại này còn phải hoàn thiện hơn, còn phải tăng thêm một số hạng mục. Hơn nữa, còn phải bổ xung quy định này chính thức vào chương trình của phòng chúng ta.
Hình thành một quy định chính thức bằng văn bản, phải có yêu cầu cao về thân thể đối với các đồng chí phòng cảnh vệ chúng ta. Đồng thời nhắc nhở mọi người không quên rèn luyện.
Chúng ta không thể để người ngoài mắng chúng ta, càng không thể để các đồng nghiệp coi thường.
Diệp Phàm nói đến đây cố ý nhìn Lang Phá Thiên một cái nói:
- Ví dụ như, chúng ta nói đừng để cục trưởng Lang cười, ha ha…
Tống Phi Vân trong lòng thầm kêu hỏng rồi. Bởi vì nếu là năm vừa rồi có người dám nói thế chẳng chắn sẽ bị Lang Phá Thiên châm chọc.
Phải biết rằng Lang Phá Thiên bản lĩnh rất cao, người ta là cao thủ bát đẳng. Ở cục cảnh vệ ngoài Thiên Thông có lẽ không ai có thể chống lại gã.
- Chủ nhiệm Diệp, nếu muốn tôi không cười thì cho Lang Phá Thiên tôi là người ngoài có một đề nghị thì thế nào?
Lang Phá Thiên quả nhiên ra chiêu. Nghe gã nói như thế, các đồng chí phòng cảnh vệ đều lạnh toát trong lòng.
Trong lòng thầm mắng Tống Phi Vân không có việc gì tự tìm việc. Phải để Cục trưởng Lang đi rồi hãy nhắc lại quy định trước đây mới đúng.
Người này đề xuất quy định cũ có lẽ là để khảo cửu Chủ nhiệm Diệp. Không thể tưởng tưởng được Chủ nhiệm Diệp không hiểu được tính tình Cục trưởng Lang, không ngờ giao việc này lên người gã. Đây không phải là không có việc gì tìm việc sao. Xét cho cùng đều là do Chủ nhiệm Tống gây ra.
- Người ngoài, không không không, Cục trưởng Lang không phải là người ngoài. Vừa rồi Chủ nhiệm Khâu có nối với tôi yêu cầu tôi phải học hỏi nhiều đồng chí Lang Phá Thiên trong công tác cảnh vệ. Bởi vì đồng chí Lang Phá Thiên làm công tác cảnh vệ trong nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, kinh nghiệm thực tế nhiều… Hơn nữa, rất nhiều chuyện chúng ta phải phối hợp với nhau cùng làm tốt công tác bảo vệ có phải không?
Diệp Phàm cố ý lắc lắc đầu vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ha ha ha….
Lang Phá Thiên đột nhiên cười, nghe tiếng cười của gã các đồng chí trong phòng cảnh vệ đều muốn trốn.
Cũng không hiểu lão Lang này sẽ dùng cách gì để trừng trị mọi người. Người ta dùng danh nghĩa huấn luyện dã ngoại thôi, đến lúc đó, các đồng chí phòng cảnh vệ sẽ không trốn được sự đánh giá.
Đến lúc đó thực sự không vượt qua được Huấn luyện dã ngoại, còn không phải bị đá ra khỏi phòng cảnh vệ sao. Mặc dù là bị điều chỉnh đến đơn vị khác thì cũng mất hết thể diện. Huống chi đây là địa phương nào, tất cả mọi người còn cảm thấy được vinh dự quốc gia, luôn tự hào, không ai muốn rời khỏi đây.
- Tiếng cười của cục trưởng Lang rất sảng khoái thôi, tin tưởng đề nghị của anh cũng sẽ làm cho mọi người sảng khoái. Tôi đang chờ đây.
Diệp Phàm còn nói thêm một câu, đương nhiên là tiến thêm một bước châm chọc Lang Phá Thiên. Các đồng chí trong phòng cảnh vệ thầm kêu khổ, thầm nói, sát thần còn gây với gã, xui xẻo là chắc chắn rồi.
- Thích, đương nhiên thích, nếu Chủ nhiệm Diệp đồng ý thực hiện đề xuất của tôi, chẳng những có thể xúc tiến công tác huấn luyện dã ngoại của phòng cảnh vệ. Ngoài ra, cùng có thể tăng cường đoàn kết giữa các đồng chí, một lòng vì an toàn đất nước, an toàn của các lãnh đạo.
Lang Phá Thiên không ngờ có khả năng diễn thuyết trời sinh, nói rất cẩn thận, rung động lòng người. Tuy nhiên, các đồng chí ở đây nghe được đều cảm thấy “hết hồn”.
- Các đồng chí cục trưởng Lang rất bận rộn cũng dành thời gian quan tâm đến công tác huấn luyện dã ngoại của phòng cảnh vệ chúng ta. Cục trưởng Lang là ai, tin rằng các đồng chí ngồi đây đều rõ cả.
Anh ấy là khối Thái Sơn Bắc Đẩu của cảnh vệ, đây là tấm gương mà tất cả các đồng chí cảnh vệ chúng ta phải học tập. Trong công tác cảnh vệ, cục trưởng Lang hoàn toàn xứng đáng nói…
Cho nên, tôi thay mặt phòng cảnh vệ cảm ơn Cục trưởng Lang.
Diệp Phàm nói xong câu này xong sau đó hỏi:
- Cục trưởng Lang, đề nghị của anh tin rằng rất có tác dụng đối với công tác cảnh vệ của chúng tôi, xin mời nói.
- Như vậy đi Chủ nhiệm Diệp, chờ sau khi tôi về sẽ làm một quy định chi tiếc giao cho các cậu. Đương nhiên, đây là một mặt. Thật ra Lang Phá Thiên tôi nói một chút, chính là hoàn cảnh ác liệt sẽ rèn luyện ra các đồng chí kiên cường nhất. Chỉ có trải qua lễ rửa tội băng giá mới có thể gọi là chiến sĩ kiên cường.
Lang Phá Thiên nói.
- Hoàn cảnh ác liệt nhất, tôi cũng rất chờ mong. Đối với các đồng chí phòng cảnh vệ chúng tôi cũng là một cơ hội.
Một lần có thể thử phương án huấn luyện đội viên tốt nhất của Cục trưởng Lang, Cục trưởng Lang đồng ý chia sẻ với mọi người, chúng tôi nhất định cố gắng hết sức, làm tốt công tác chuẩn bị mọi mặt.
Huấn luyện dã ngoại sang năm mới đã bắt đầu rồi, chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị, không thể kéo dài.
Diệp Phàm cố ý dùng giọng nghi ngờ nói.
Làm cho người ta có cảm giác, Chủ nhiệm Diệp giống như không tức giận gì với việc Lang Phá Thiên vung tay múa chân trong này. Có lẽ nghĩ đề nghị của lão Lang không thể nào tốt.
- Đỉnh Everest tất cả mọi người đều biết phải không?
Lang Phá Thiên nghiêm túc nói.
- Đương nhiên là biết, Everest là tên tiếng Anh, nếu dịch ý ra thì có nghĩa là đỉnh núi của Thánh Mẫu. Ở Nepal nó có tên là Sagarmatha, Đường lên đỉnh của nó làbiên giới giữa Nepal và Tây Tạng, cao 8844.43 mét, quanh năm tuyết trăng bao phủ. Là ngọn núi cao nhất thế giới, là một trong mười thắng cảnh nổi tiếng nhất thế giới. Đáng tiếc nếu có thời gian tôi cũng muốn đến đây xem.
Lúc này Chủ nhiệm Tống Phi Vân thản nhiên nói.
- Đúng.
Lang Phá Thiên vỗ một cái lên bàn, hét lên một tiếng. Diệp Phàm nhìn thấy vậy nhíu mày, nửa đùa nửa thật nói:
- Cục trưởng Lang, bàn của phòng cảnh vệ chúng tôi không được chắc để đập lắm. Lực của anh đừng làm cho hỏng mất lại phải mua, kinh phí của phòng cảnh vệ chúng tôi cũng không dư dả, ha ha…
- Không có gì, tới giờ tôi hạ chưởng vẫn có chừng mực, bàn này có thể đập vài cái. Không tin thì cậu để tôi đập vài cái thử xem chắc chắn không thành vấn đề.
Lang Phá Thiên nói, xem ra không nể Chủ nhiệm Diệp chút nào.