- Đây đúng là một vấn đề lớn mặc dù chiêu mộ được mấy đồng chí tứ, ngũ đẳng đến thường trú ở núi Xương Bối nhưng nếu như gặp phải cao thủ như Dạ Đương thì có đặt họ ở đó cũng không có tác dụng không? Việc này đúng là khó làm. Diệp Phàm nói, cũng có chút buồn bực.
- Vì thế ý của tổng bộ là anh có thể ở Việt Châu lâu không? Như thế anh có thể bảo vệ được ở núi Xương Bối.
Đương nhiên, anh là chủ tịch của Hoành Không, công ty cũng còn một đống chuyện phải làm. Nhưng gần đây không phải đang lo chuyện xây dựng xưởng Phi Không đúng không?
Anh hoàn toàn có thể để lại chủ tịch tập đoàn cho người khác. Bên này anh chuyên tâm để làm việc của nhà máy Phi Không.
Nếu như anh đồng ý chúng tôi sẽ dùng một số biện pháp để nói bên quân khu Việt Châu. Sẽ bồi thường cho các anh một số tiên nhất định. Cung Khai Hà nói.
- Tổ trưởng Cung, chủ ý này của anh đúng là bẩn quá. Nhà máy Phi Không chỉ là một trong những phân xưởng của tập đoàn Hoành Không chúng tôi.
Ý định của tôi là tổng bộ Hoành Không ở tỉnh Thiên Vân. Không thể tập trung ở đó. Nếu như không làm được chuyện của Phi Không thì cũng không thể cứu được công ty.
Phi Không chỉ là phẩn bổ sung cho Hoành Không. Không thể là chủ lực được. Tình hình của tôi chắc thủ trưởng Cung cũng đã biết.
Không vực được Hoành Không lại coi như con đường làm quan cũng không tiến thêm được rồi. Nếu như không được thì chắc tôi sẽ vê tổ A làm việc thôi.
Cho nên tôi không thể ở lâu tại Việt Châu. Diệp Phàm nói.
- Haiz, đều khó. Cung Khai Hà cũng than thở, nói : - Nhưng cho dù thế này anh cũng không thể ở lâu bên đây. Anh nghĩ muốn tìm cách để chuyển cho một đồng chí khác mới được. Đây là việc mà trên cũng đã suy xét thận trọng mới quyết định. Cung Khai Hà ngưng trọng nói.
- Các anh cũng không thể cứ quyết định mà không thèm hỏi tôi một tiếng chứ? Diệp Phàm có chút tức bực nói. Đây đúng là như khinh người rồi mà.
- Chẳng có cách nào cả, việc này không thể thương lượng. hãy còn một việc nữa tôi cũng chưa hiểu. Cung Khai Hà ỉu xìu nói.
- Có chuyện gì lớn phải không? Diệp Phàm mẫn cảm linh cảm thấy giọng điệu của Cung Khai Hà có chút khác thường.
- Ôi Cung Khai hà than thở nói: - Có thể lão Lý cũng không trụ được bao lâu.
- Lão Lý, tướng quân Lý Khiếu Phong sao? Diệp Phàm sợ hãi, tin tức này đúng là quá đáng sợ.
Bởi vì Lý Khiếu Phong luôn là người che chở cho Diệp Phàm, thậm chí vì chuyện của Diệp Phàm mà ông ấy cũng đã phải lên tiếng. Trong mắt Diệp Phàm đã luôn coi ông như người thân rồi.
- Ừ, thứ nhất vì tuổi cao, cũng đã 90 rồi. Thứ hai vì ngày trước đã bị thương nặng, tuy sau đã khôi phục lại.
Nhưng bệnh lại còn để lại di chứng, hôm trước ông ấy bị ngất, Lý Long lập tức đưa ông ấy vào bệnh viện quân y.
Chủ tịch Đường cũng đích thân dặn dò các chuyên gia bằng bất cứ giá nào cũng phải chữa khỏi cho đồng chí Lý Khiếu Phong.
Nhưng tình hình không khả quan. Hôm qua kiểm tra, đã là ung thư giai đoạn cuối, mà đã lan rộng ra rồi.
Tổng viện quân y đã cho các chuyên gia giỏi nhất về gan đến tổng cục để thành lập ra một tổ chuyên chữa trị bệnh.
Nhưng theo những phỏng đoán của các chuyên gia thì đồng chí Lý Khiếu Phong nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được nửa năm. Sau đó chúng tôi mới biết rằng đồng chí ấy sớm đã biết mình không xong rồi.
Cho nên gần 90 rồi mà ông cũng vui vẻ phối hợp với tổ. Mà những công việc mệt nhất, khổ nhất hay có thể đắc tội ông ấy cũng tranh lấy làm.
Đêm qua ông ấy tỉnh lại. Điều đầu tiên ông ấy nói là gọi tên anh chứ không phải là Lý Long, con của ông ấy.
Ông ấy muốn gặp anh một lần.
Cung Khai Hà nghẹn ngào nói.
- Không còn cách nào nữa sao? Diệp Phàm cũng đau xót, khẩn trương nói.
- Chẳng những là chuyên gia trong nước mà ngay cả chuyên gia nước ngoài cũng đã đến rồi. Họ toàn lắc đầu nói là không có cách, toàn bộ gan đã hỏng, rồi một tổ chức thận cũng hỏng rồi. Trừ phi như truyền thuyết thay hết lại bên trong mới được. Cung Khai Hà nói.
- Tôi sẽ về ngay. Diệp Phàm nói, trong lòng đau như kim đâm.
- Cũng được, tuy chuyên gia nói là còn một năm nhưng không biết được tình hình của tướng quân ra sao. Cứ gặp một lần cũng tốt, lão Lý chắc cũng có việc muốn dặn dò anh. Cung Khai Hà nói.
Diệp Phàm vội vàng đặt vé máy bay về, dặn dò lại Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm. Phải về có việc gấp. Tuy hai người rất nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Diệp Phàm vừa đi, Ngô Lâm không kìm được hỏi : - Chủ nhiệm Khổng, anh nói xem, vị sếp này của anh có phải rất thần bí không?
- Lãnh đạo có chuyện của lãnh đạo, chẳng nhẽ lãnh đạo làm gì còn phải báo cáo với cấp dưới hay sao? Khổng Ý Hùng thản nhiên cười nói.
- Cũng đúng nhưng, chủ nhiệm Khổng, chúng ta cứ chờ thế này có phải mệt không. Mà chủ tịch Triệu còn đang giục tôi. Nói còn điều tra, thiếu một người không được. Ngô Lâm nói.
- Nhưng còn cách gì nưa, nhưng tiểu Ngô, cậu trả lời ra sao? Khổng Ý Hùng đột nhiên hứng thú.
- Còn nói thế nào được nữa, việc bên này còn chưa xong, chủ tịch Diệp không thả người. Ngô Lâm ủ rũ nói.
Ha ha ha Khổng Ý Hùng cười phá lên. Biết là Ngô Lâm đã bị sếp khiến phục rồi. Ngay cả chủ tịch Triệu cũng đã không thể sai khiến được anh ta.
Nhưng trong lòng lão Khổng cũng hiểu. Không hiểu sao sếp lại dùng cách gì để có thể khiến một Ngô Lâm ngạo mạn này có thể khuất phục.
12 giờ trưa, không quản mệt nhọc. Diệp Phàm lao thẳng đến tổng viện quân y. Thấy Thiết Chiêm Hùng đứng đó, quầng mắt Lý Long cũng đã ửng đỏ.
- Chúng ta ra ngoài đi, để cho Diệp Phàm nói chuyện cùng với lão Lý. Thiết Chiêm Hùng nói, mấy người liền ra ngoài.
- Cậu đã về rồi à? Lý Khiếu Phong rõ ràng là gầy đi trông thấy, bệnh đến như núi ập xuống, bệnh đi như kéo tơ. Tuy Lý Khiếu Phong có luyện công, vốn sức khỏe cũng ổn, nhưng tuổi tác cao rồi. giờ có bệnh nên đã gục. Có thể là ngày trước đều đã gượng dậy.
- Lão Lý Diệp Phàm nói có vẻ đau xót.
- Tiểu tử này, buồn cái gì chứ. Ta sống đủ rồi, cũng gần 90 rồi. Như vậy ông trời cũng đã không đối xử tệ với ta. Tuổi thọ bình quân của nước ta là 60, ta sống được thế này là đã hạnh phúc rồi. Lý Khiếu Phong rất rộng rãi, còn cười nói với Diệp Phàm.
- Ôi Diệp Phàm thở dài.
- Nào, cười một cái xem nào. Lý Khiếu Phong cười nói, Diệp Phàm cười mà nhìn còn khó coi hơn cả khóc nói: - Lão Lý, trước giờ tôi luôn coi lão Lý là người nhà, luôn là tiền bối mà tôi kính trọng, đển giờ lão luôn che chở, quan tâm đến tôi.. tôi
- Đừng nói những lời vô ích nữa. Ta đều đối xử thế với thế hệ sau, đối với cậu cũng không có gì đặc biệt hơn.
Mà thậm chí là còn nghiêm túc hơn. Tôi hy vọng cậu có thể dừng công việc bên ngoài để yên tâm về tổ làm việc.
Nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng của mình. Tôi cũng nghĩ rồi. Nhưng cho dù cậu ở nơi nào, hy vọng chớ quên tổ A là được.
Tổ A là tổ mà các cao thủ đã cố gắng duy trì đến ngày hôm nay. Cậu cũng thấy rồi đấy, đất nước không thể thiếu tổ A được.
Mà tổ A cũng không thể thiếu đi cậu. Cậu là một thành viên đại diện mới cho tổ, nếu có dùng kinh tài Diễm Diễm cũng không thể hình dung ra được.
Sự phát triển trăm năm sau của tổ A do cậu chịu trách nhiệm. Hiện giờ cậu là cao thủ lợi hại nhất trong tổ, trừ Xa Nhất Đao.
Nhung so với Xa Nhất Đao thì cậu có tiền đồ phát triển hơn. Lý Khiếu Phong nói giọng âm trầm, nhìn Diệp Phàm, tiếp tục nói: - Từ trước tới nay trong tổ đã ép cậu làm những chuyện mà cậu không muốn làm.
Nhưng ta cũng muốn nói rõ với cậu, tất cả những việc đó không phải vì lợi ích cá nhân mà đều đứng trên danh nghĩa nhà nước yêu cầu cậu làm.
Hy vọng cậu không oán hận một ai kể cả Cung Khai Hà. Thực ra những việc hàng ngày đã khiến ông ấy phiền lắm rồi. Hy vọng cậu có thể thông cảm cho ông ấy.
- Tôi hiểu lão Lý. Tôi hiểu được các ngài, các đồng chí mới đúng là trung thành với nước. Diệp Phàm gật đầu nói.
- Không thể nói như vậy được, anh đã vào sinh ra tử vì tổ, mấy lão chúng tôi chỉ đứng nhìn mà thôi.
Ta biết tình trạng sức khỏe của ta, không còn bao lâu nữa. Nghe nói hiện cậu đang bận tâm về nhà máy Phi Không.
Việc này, nghe nói tư lệnh Trương của Việt Châu cũng đang làm công tác thuyết phục các ủy viên quân giới, công việc tuy có tiến triển nhất định, nhưng vẫn chưa thể hoàn tất được.
Tuy ta đã lui về rồi nhưng việc này ta nghĩ. Nếu như cậu có thể giúp đồng chí Trương Thành Cao này hoàn thành được việc thì chắc chắn anh ta cũng sẽ ghi nhớ tấm lòng này của cậu. Lý Khiếu Phong đúng là sắp chết rồi còn lo chuyện cho Diệp Phàm.
- Lão Lý, người cứ yên tâm mà nghỉ ngơi là được rồi. Việc của tôi, tôi tự lo, người đừng vì tôi mà lo lắng thêm nữa. Diệp Phàm đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt cương nghị nói.
- Ta biết là dù không cần ta thì cậu vẫn làm được. Nhưng quá trình sẽ dài và phức tạp hơn.
Nhưng giờ ta nói với cậu một câu cuối cùng. Nếu nói thế thì ta cũng đã nói với hai người cậu và cả đồng chí Cung Khai Hà, tổng là ba.
Mà, theo như ta được biết, ta có thể nói được hai ủy viên còn đang do dự kia, không hề tỏ thái độ gì.
Việc xây dựng quân cảng là chuyện lớn, không thể qua loa được. Đương nhiên không phải cơ sở quan trọng đặt ở nhà máy Phi Không các cậu.
Mà chủ yếu ta cùng đồng chí Cung Khai Hà muốn nơi thích hợp để làm quân cảng. Mà nếu thì phươn diện sườn thì có thể sẽ giúp được cả căn cứ Ngư Đồng.
Căn cứ núi Đại Hùng của Ngư Đồng là rất quan trọng, là một trong những bí mật lớn của tổ A. Lý Khiếu Phong nói.
- Lão Lý, người bảo tôi làm gì thì tôi làm thế. Được, đến lúc đó nếu cần tôi nhất định sẽ thông báo cho người. Diệp Phàm thấy tâm trạng hết sức phức tạp.
- Vậy là tốt rồi. Lý Khiếu Phong đột nhiên lấy lại khí thế, lấy ra từ chiếc gối đầu một chiếc hộp dài bằng chiếc đũa, nói: - Cái này cho cậu.
- Lão Lý, là cái gì vậy?
Diệp Phàm không hiểu, cầm mà không muốn mở ra. Lúc này những thứ mà Lý Khiếu Phong đưa chắc chắn là quý trọng, nên đưa cho con trai ông là Lý Long mới đúng chứ.
- Mở ra xem đi. Lý Khiếu Phong nói.
Diệp Phàm không còn cách nào, liền mở hộp ra. Phát hiện thấy bên trong là một cái tram trúc. Nhìn rất bình thường, có thể dùng các đốt trúc mà thành, từng đốt từng đốt một nhìn rất rõ.
Diệp Phàm khó hiểu nhìn Lý Khiếu Phong.