Quan Thuật

Chương 331: Chương 331: Lật thuyền trong mương.




- Ha ha ha, cần gì thanh âm, chỉ là chặt đứt mà thôi. Để sau khi quất vào mông ngươi lão phu sẽ nói cũng chưa muộn, nhanh lên. Đừng nghĩ kéo dài thời gian, lão phu không nhẫn nại được đâu.

Ông lão vừa thúc dục, tiện tay vận khí một vòng, thân hình sừng sững như một ngọn núi, đứng ra trung bình tấn, cười nói:

- Ra tay mạnh đi, người thanh niên, cậu chỉ có ba chưởng thôi, hướng lòng bàn tay ta chào hỏi đi, xuất ra toàn bộ khí lực nếu không bị quất vào mông cũng đừng trách lão phu lòng dạ ác độc.

“Khí định thần nhàn, đích xác là cao nhân.”, Diệp Phàm thầm nói, cảm giác ông lão tuy nói không động nhưng khí thế trên người toát ra giống như thực chất bao quanh.

“ Chẳng lẽ ông lão này lại đạt tới cường giả cửu đoạn Tiên Thiên rồi sao, có thể xuất nội kình thành khí thế.”, Diệp Phàm cũng hơi hối hận vừa rồi quá phóng túng.

Tuy nhiên giờ tên đã lắp vào cung rồi đành phải bắn ra. Hắn điều khí một vòng vận chuyển kình khí khắp toàn thân rồi gầm lên một tiếng vang động, nhảy lên chừng một mét đấm thẳng một quyền vào tay phải ông lão.

Chẳng qua Diệp Phàm rất quỷ quái, đầu tiên hắn chỉ sử ra ba thành công lực để cho ông lão lầm tưởng hắn chỉ là một tiểu tử có thân thủ nhị đoạn.

Nhìn qua thanh thế tuy lớn nhưng bên trong cũng không quá mạnh mẽ, ông lão lắc đầu, “Trống rỗng mà không thực, hoa hòe mà không thực. Ai! Đáng tiếc cho một hạt giống tốt, công phu cơ bản quá tản mát”

Quả nhiên, một quyền của ông lão đánh vào tay Diệp Phàm làm hắn bị nội kình phản ngược đến ba, bốn bước mới ổn định lại được.

Diệp Phàm cảm giác khí huyết sôi trào trong phổi, thầm kêu ông lão này quả nhiên lợi hại.

Hắn liếc mắt, giả bộ thở mạnh rồi hét lớn một tiếng:

- Tiếp ta một quyền nữa.

Nhìn vẻ ngoài hắn như dồn hết sức lực, một luồng quyền phong mạnh mẽ bắn tới.

- Ai! Vẫn chưa được! Xem ra tiểu tử này vẫn chưa tới thân thủ tam đoạn, bình thường.

Vừa nhìn thấy quyền thế của Diệp Phàm, trong lòng ông lão cũng hơi thất vọng, nghĩ mình nhìn nhầm.

.

Lần này Diệp Phàm tức thì bị chấn động đến lùi lại đến bảy, tám bước mới đứng vững, kinh hãi mở trừng hai mắt, lảo đảo như sắp té, thở hào hển.

Dĩ nhiên tất cả là do Diệp Phàm đóng kịch, mục đích là để cho ông lão coi thường mất cảnh giác, quyền thứ ba mới là quyền chí mạng của hắn.

- Bỏ đi người trẻ tuổi, cậu không được đâu, quyền thứ ba cũng không cần nữa rồi, chỉ lãng phí sức lực. Mấy roi kia cũng coi như lão phu miễn đi.

Ông lão có chút mất hứng đưa tay sờ chiếc ngọc bội bên hông .

Một cao thủ bát đoạn trở lên tỷ thí với một võ giả nhị đoạn nhập môn, đúng là khó mà hứng thú, chẳng khác một người trưởng thành chơi game với trẻ con, có hứng mới là lạ.

- Không được! Quân tử nhất ngôn, một quyền cuối cùng này vẫn phải đánh ra, vãn bối tuy cảnh giới thấp nhưng là người trọng chữ tín.

Diệp Phàm ra vẻ, nhất định phải đánh cuộc xong.

- Ha ha ha, hảo tiểu tử, cho cậu mặt mũi còn không biết, muốn lão phu quất vào mông có phải không? Được, đến đây đi, lão phu lâu như vậy còn chưa đánh người.

Không cho cậu kêu khóc thì lão phu sẽ không mang họ Âm.

Ông lão cũng bị Diệp Phàm chọc cho phì cười, thuận miệng nói ra cả họ mình.

Diệp Phàm mừng thầm, hóa ra ông lão mang họ Âm, họ này ở Hoa Hạ cũng không phải là nhiều.

- Âm tiền bối, chuẩn bị xong chưa, tiểu tử sắp ra tay rồi.

Diệp Phàm ra vẻ sẵn sàng.

- Hắc! Chậm đã, cậu đã biết ta họ Âm, quái, tiểu tử ngươi có phép thuật sao.

Âm lão đầu đột nhiên mở to hai mắt ngẩn người ra hỏi.

- Mới vừa rồi tiền bối chẳng nói cho tôi biết sao? Còn nói cái gì mà họ Âm.

Diệp Phàm nhắc nhở làm ông lão tỉnh ngộ, cười vẻ ngượng ngùng:

- Ừ! Lão phu họ Âm, đến đây đi!

Lão nói xong cũng không đứng trung bình tấn, tùy tiện đưa tay phải ra, một vũ giả nhị đoạn đúng là không đáng để lão phải đứng trung bình tấn.

Diệp Phàm còn giả bộ dốc sức vọt tới, tuy nhiên khi quyền đầu còn cách Âm lão đầu khoảng một mét thì nội kình đột nhiên tăng vọt, tăng lên sáu thành công lực, khí thế tương đương với cao thủ ngũ đoạn.

Âm lão đầu tựa hồ cũng cảm thấy dù sao người ta cũng là cao thủ.

Tuy nhiên vì khoảng cách quá gần nên Âm lão đầu cũng không kịp tăng công lực, trơ mắt nhìn quyền đầu của Diệp Phàm xuất ra một tia nội kình vô hành đánh vào tay mình.

- Bịch!

Một tiếng động lớn vang lên, quyền đầu mang sáu thành công lực của Diệp Phàm va chạm với quyền đầu mang nội kình tinh thuần của Âm lão đầu.

Không khí xung quanh như bị nứt ra, phát ra tiếng kêu xé tai, lực đạo và kình khí chạm nhau làm chấn nát mấy cành cây xung quanh.

Ông lão gượng lui một bước nhỏ mới trụ vững lại thân hình, trước ngực mơ hồ đau tức, tuy nhiên lão cảm thấy rất mất thể diện bởi vì bị một tiểu tử chơi xỏ.

Một luồng khí giận bốc lên từ dưới đan điền, tiếp đó lợi dụng lực phản chấn xuất ra năm thành công lực đánh về Diệp Phàm.

Thêm một tiếng động lớn vang lên, Diệp Phàm bị kình khí giận dữ của ông lão chấn lui đến bảy, tám mét, lăn lông lốc ba vòng mới ngừng lại được, thở hào hển, đầu thấy choáng váng, khí huyết sôi trào, đầu tóc quần áo xộc xệch.

Diệp Phàm biết ám chiêu của mình đã làm ông lão tức giận nên dứt khoát tựa vào một thân cây bên cạnh không dám lên tiếng đợi Âm lão đầu hạ hỏa rồi hãy nói.

Nếu không Âm lão đầu bất chấp phong phạm cao thủ chơi lại đòn âm với mình thì thua thiệt lớn.

Tầng thứ của ông lão rõ ràng cao hơn mình, lực phản chấn trong nháy mắt đã như chùy lớn đập vào người, suýt nữa đánh gãy xương. Cao thủ chính là cao thủ, không thể nói dựa vào tinh xảo mà vào thực lực.

Nhìn lại mặt của Âm lão đầu thấy cũng hết sức khó coi, chắc là trong thoáng chốc khó mà tiếp nhận được kết cục này.

Có lẽ là hối hận bản thân mất cảnh giác mới bị như vậy, khuôn mặt đổi thành màu tím bầm, pha lẫn sắc xanh.

Lão nghĩ thầm, “ Mẹ ôi! Đứa bé tám tuổi đến băng bó lão nương, lật thuyền trong rãnh rồi, nếu để mấy lão quỷ kia biết được chắc cười rụng răng.”

Một lúc lâu sau lão bình tĩnh lại, lửa giận đã tan đi không ít, thầm trách mình đã từng này tuổi lại còn đi tranh cường háo thắng với một tiểu tử, thở dài, nói:

- Hậu sinh khả úy! Cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, chắc là thân thủ ngũ đoạn Khai Nguyên.

- Thật xin lỗi tiền bối, tiểu tử có dùng thủ đoạn, nếu không chắc bị ngài đánh vào mông. Tiểu tử tên gọi Diệp Phàm, năm nay 19 tuổi, kính mong tiền bối bỏ qua.

Chuyện vừa rồi chỉ là nói giỡn, chỉ mong lão tiền bối nói ra bí mật của thôn Quy Lĩnh để cho cuộc sống dân thôn khá lên một chút là được.

Diệp Phàm chân thành làm Âm lão đầu cũng bớt đi rất nhiều lúng túng.

- Hừ! Tiểu tử ngươi cho là lão phu có thể nuột lời sao, đã đồng ý là phải thực hiện. Chẳng qua là hồng huyết ngọc bội này không thể cho cậu, ài.

Âm lão đầu thở dài, cầm cái ngọc bội màu đỏ xoa xoa, tựa hồ như trong đó có một hồi cố sự.

- Ai! Thằng nhóc, nó là máu nhuộm đỏ.

Ông lão thật lâu không nói, cứ yên lặng xoa xoa miếng ngọc bội.

Diệp Phàm cũng yên lặng không nói, đối với miếng ngọc bội bị máu nhuộm đỏ lại càng tò mò, tuy nhiên hắn cố nén tò mò không nói gì, thầm nghĩ, “ Mỗi người đều có bí mật trong lòng, có lẽ trong suy nghĩ của Âm lão đầu đây chính là một bảo vật.”

- Thằng nhóc, cậu là thiên tài. Tuổi mới 19 mà đã đạt được ngũ đoạn, sau này tiền đồ vô lượng. Có lẽ cậu thích trà trộn quan trường, có lẽ quan trường chính là nơi tôi luyện ý cảnh tốt nhất cho cậu.

Cứ theo tâm nguyện của mình mà làm đi, người sống cả đời, cỏ cây chỉ một mùa, sống phải truy cầu tự tại tiêu diêu, tự vấn không thẹn với lòng là được.

Lão phu nói như vậy là để cậu không cần câu nệ, , làm đại sự không cần câu nệ tiểu tiết, tùy tâm mà làm.

Vì dân tạo phúc cũng là tích thiện được đức, tu dưỡng nhân tâm, đào luyện tính cách, đến khi thông suốt thì rộng lớn như đất trời!

Ông lão nói khẽ một hồi rồi tháo một sợi dây màu xanh trên cổ xuống, trên sợi dây có buộc một cái thẻ gỗ bằng ngón tay cái .

Lão chà xát một chút rồi ném cho Diệp Phàm, nói:

- Cái thẻ bài này tạc từ rễ của cây Bồ Đề ở Tây Thiên, có thể so sánh với miếng ngọc bội huyết hồng kia. Năm xưa lão phu đi Ấn Độ, ở Bồ Đề tự cung có thấy một cây cổ thụ nghe nói đã mấy ngàn năm.

Sau đó lão phu rất yêu thích, muốn xin một cái rễ của nó để tạc một đồ vật.

Tuy nhiên lão trụ trì không chịu, lão phu lấy trăm lượng hoàng kim quyên tặng cho chùa, cầu xin được lấy một cái rễ nhưng lão hòa thượng vẫn không đồng ý.

Năm đó lão phu mới 46 tuổi, vừa đột phá lên cảnh giới thất đoạn, trong cơn tức giận liền đánh cuộc, vật đánh cuộc là tuyệt học Vô đao thủ.

Bởi vì ta biết lão hòa thượng chủ trì cũng là một cao thủ quốc thuật, chẳng qua ở Ấn Độ không gọi là như vậy, tên là gì thì ta cũng không nhớ, nhưng cũng không khác nhiều lắm, chỉ bất đồng về danh tự mà thôi.

Âm lão đầu nói tới đây thì Diệp Phàm không nhịn được xen vào:

- Tiền bối khẳng định thắng, cho nên được tặng cái rễ cây bồ đề ngàn năm.

- Cũng không phải! Lão phu không có thua, chủ trì cũng không thắng.

Âm lão đầu mỉm cười lắc đầu.

- Hoà! Chủ trì gặp được tri kỷ, tặng rể cây.

Diệp Phàm suy đoán.

- Ừ! Cũng đúng cũng không đúng. Chẳng qua chùa đó rất nổi danh, còn có uyên nguyên sâu xa với Hoa Hạ chúng tam ha ha ha

Âm lão đầu đột nhiên cười rất vui vẻ, xem ra nghĩ tới chuyện cao hứng .

- Sâu xa! Phật giáo có quan hệ cùng Hoa Hạ chúng ta. Chẳng lẽ là Thiền tông Đạt Ma tổ sư, người khai sáng phái Thiếu Lâm?

Diệp Phàm cả kinh.

- Ha ha ha, trẻ con dễ dạy!

Âm lão đầu cười, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cảm thấy tiểu tử này chẳng những công lực cao tuyệt mà còn rất thông tuệ, cũng cảm thấy hơi thưởng thức:

- Thiền tông Đạt Ma, tên đầy đủ là Bồ Đề Đạt Ma, người ở phương Nam, thuộc giòng Bà La Môn, tự xưng Phật truyền Thiền tông đệ nhị thập bát tổ. Ông ấy chính là thuỷ tổ Thiền tông Hoa Hạ, vì thế Thiền tông Hoa Hạ còn gọi là Đạt Ma tông.

Nam Triều Lương Vũ Đế lúc đi thuyền đến Quảng Châu. Lương Vũ Đế tin Phật. Đạt Ma tới đi về phương Nam có gặp Lương Vũ Đế, gặp mặt nói chuyện không hợp mà có chuyện một ngọn cỏ lau qua sông lên phương Bắc tới thành Lạc Dương, sau sáng lập ra Tung Sơn Thiếu Lâm tự, diện bích chín năm, truyền y bát cho Tuệ Khả rồi tọa hóa.

Lúc ấy chủ trì của Bồ Đề tự là Đạt Chân đại sư, tự xưng là truyền nhân của Đạt Ma tổ sư , sau khi tỷ thí với ta thì như vừa gặp đã quen, lúc ấy ta cũng ở lại Ấn Độ một thời gian ngắn.

Cho nên cũng học được một chút tiếng Ấn Độ, cộng với ngôn ngữ tay cũng có thể tạm nói chuyện với Đạt Chân đại sư.

Sau đó ta cũng không nhắc lại chuyện xin rễ cây Bồ Đề, tuy nhiên Đạt Chân đại sư lại sai người đưa cho ta một cái hộp gỗ nhỏ.

Sau khi trở về mở ra mới biết là một đoạn rễ của cây Bồ Đề, bên trong có nói là cái rễ này tự bóc ra được, là một cái rễ hết sức thuần khiết, sau khi tiến hành điêu khắc thì thấy đúng là nó có thể bóc ra từng lớp, hết sức kỳ lạ.

Đến khi mở đến lớp cuối cùng thì thấy hiện ra một cái lõi rễ hình như quả ớt, nhất thời cao hứng mới điêu khắc thành tấm thẻ nhỏ như vậy, nó đã đi cùng với ta ba, bốn mươi năm phong sương, chưa từng rời khỏi người, hôm nay đưa cho cậu vì để cậu biết đại trượng phu như ưng giữa trời không, không thể quanh quẩn trong xó xỉnh mà phải bay ra thế giới rộng lớn.

- Tiền bối, đây cũng là vật ngài yêu mến, vãn bối không thể thu. Những lời của tiền bối, vãn bối sẽ nhớ kỹ.

Diệp Phàm lắc đầu không nhận.

- Nhận lấy! Vật ta đưa ra sẽ không thu hồi, nếu như không ta tình nguyện hủy đi.

Thái độ của Âm lão đầu vô cùng kiên quyết, không giống như là đang nói láo.

- Vãn bối từ chối thì bất kính rồi, cảm ơn.

Diệp Phàm cúi người hành lễ, trang trọng dứt khoát nhận.

Nếu như phá hủy thì thật đáng tiếc, dù sao cũng là vật mà truyền nhân của Đạt Ma tặng, hơn nữa rễ cây này đã qua ngàn năm mà không rữa nát đúng là thần kỳ.

Hắn dùng thuật ưng nhãn để quan sát thì thấy tấm thẻ bài này lại điêu khắc hình ông lão, chạm trổ cực kỳ tinh xảo, có thể nói là cấp bậc đại sư.

Cho dù là cấp bậc đại sư cũng khó mà làm được, chắc là ông lão phải thi triển ra nội kình mới hoàn thành, đích xác là tuyệt phẩm.

Ở dưới còn có một hàng chữ nhỏ, phải nhìn thật kỹ mới thấy mấy chữ: Bắc Sơn nhất tiều tử Ẩn Vô Đao.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Phàm đang nhìn mình, Âm Vô đao cười nói:

- Rất tốt, cậu rất cẩn thận, ngay cả dòng chữ kia cũng đọc ra. Không sai, lão phu tên là Âm Vô Đao, bởi vì đao thuật có chút thành tựu mà người trên giang hồ gọi là Ẩn Vô Đao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.