Xóa bỏ xử phạt, cho bọn họ một lời giải thích hợp lý. Nếu như bọn họ vẫn không thể hiểu nữa, thì Lỗ Tiến tôi sẽ đến xin lỗi trước mặt họ. Sau khi trở về tôi sẽ tổ chức các đồng chí học lại về đoàn kết tư tưởng.
Lỗ Tiến nói đến đây, liếc nhìn mọi người, còn nói thêm:
- Chủ tịch, lần trước ủy viên trong tổ có họp. Họ có đưa ra đề xuất, vừa nãy lão Vương cũng có nói, không thể làm lạnh lòng các đồng chí.
- Đề xuất gì?
Trấn Sơn Hà nói.
- Cái này là tôi đề xuất, nếu Diệp Phàm giờ đã bị phế, đương nhiên chỉ là đối với tổ cậu ấy bị phế thôi.
Không thể đảm nhiệm được chức vụ gì ở tổ nữa, hơn nữa, chính cậu ấy cũng đề xuất được chuyển nghề. Đồng chí Lỗ Tiến cũng đồng ý với thỉnh cầu của cậu ấy.
Kỳ thực, cậu ấy vốn công tác tại địa phương, chỉ cần đưa hồ sơ của cậu ấy từ tổ ra ngoài là được. Từ nay về sau, Diệp Phàm không còn quan hệ với tổ nữa.
Haizz, cậu ấy đúng là hạt giống tốt! Hai mắt Lý Khiếu Phong này chưa hoa, đối với công tác tại địa phương, tôi tin cậu ấy cũng sẽ làm người ta phải nể phục.
Lý Khiếu Phong vất vả kiếm cho Diệp Phàm cơ hội đề cử, dĩ nhiên là không tiếc sức lực làm thuyết khách cho đồng chí Diệp Phàm.
- Haha, cậu nhóc này không tệ. Làm quan cũng thăng nhanh lắm. Là cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất nước cộng hòa. Tuy nhiên, nếu chỉ bàn về thành tích, cậu ấy thăng lên cán bộ cấp sở cũng không có gì đáng trách. Ý các anh là muốn bồi thường cho cậu ấy một vị trí ở địa phương đúng không?
Trấn Sơn Hà cười haha nói.
- Bồi thường, chuyện bồi thường này cũng không dễ đâu, cậu ấy hiện là cán bộ cấp Giám đốc sở. Cũng không thể chưa được ba mươi mà đã cho cậu ấy là Chủ tịch tỉnh, như vậy thì nghịch thiên quá. Theo nguyên tắc tổ chức Đảng cũng không thỏa đáng.
Phí Nhất Hoàn lắc đầu, bộ dạng khó xử.
- Lão Phí, tuy nói cậu ấy là cán bộ cấp Giám đốc sở, nhưng trên thực tế chỉ là một chức phó thôi. Hiện tại nghe nói phân công quản lý một khu ở Thủy Châu, so với cấp huyện chỉ cách một cấp.
Lý Khiếu Phong mặt dày mày dạn kiếm cho Diệp Phàm một cái mũ quan. Chỉ có Lý Khiếu Phong mới dám gọi lãnh đạo quốc gia Phí Nhất Hoàn như người ta là lão Phí.
- Lập tức gọi người đi tra xem, tỉnh Nam Phúc gần nhất có thiếu vị trí nào không, không đổi cấp bậc, một chức Chủ tịch Địa khu đi. Tôi tin là cậu nhóc này có thể đảm nhiệm, hai mắt Trấn Sơn Hà tôi cũng chưa hoa mà.
Trấn Sơn Hà thản nhiên cười ha hả nói.
- Vâng, Chủ tịch, tôi lập tức gọi điện thoại đến Ban Tổ chức Trung ương.
Một người trung niên bên cạnh lên tiếng, ra ngoài gọi điện thoại sắp xếp.
- Chủ tịch, như vậy không thể nói là tổ chúng tôi can thiệp vào chuyện chính phủ đúng không?
Lỗ Tiến vẻ mặt ngưng trọng hỏi. Gã thật sự sợ có người đâm vào lưng mình. Tổ đặc nhiệm A sợ nhất là có người chỉ trích can thiệp vào sự vụ bên chính phủ.
- Đây là ngoại lệ.
Trấn Sơn Hà nói.
Không lâu sau, người trung niên bước vào, nói:
- Mới điều tra rồi ạ, bên Ban Tổ chức Trung ương gọi điện lại. Nói trước mắt tỉnh Nam Phúc còn trống hai ghế. Một là Chủ tịch thành phố Thương Hải. Một là đồng chí Trần Khải Chủ tịch thành phố Hải Đông cuối năm nay về hưu. Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc đang suy xét vấn đề chọn người. Hơn nữa, đồng chí Trần Khải đang bênh nằm liệt giường, nghe nói hiện tại công tác của chính phủ đều cho Phó chủ tịch thành phố, đồng chí Trương Minh Sâm phụ trách.
- Thành phố Thương Hải không thích hợp.
Trấn Sơn Hà hơi lắc đầu.
- Đúng, thành phố Thương Hải là đặc khu, là thành phố cấp phó tỉnh. Chủ tịch thành phố là cán bộ cấp phó tỉnh, đích xác không thích hợp, Diệp Phàm tuổi hơi trẻ quá.
Phó chủ tịch Đường gật đầu.
- Vậy thì thành phố Hải Đông vậy, bảo Diệp Phàm xuống đó kiêm nhiệm chức Phó chủ trì công tác Ủy ban nhân dân thành phố trước. Diệp Phàm đang chức phó của tỉnh thành, đến Hải đông kiêm nhiệm chức phó kể ra cũng chẳng gây ra hiềm nghi gì. Còn chuyện bổ nhiệm chính thức chức Chủ tịch thành phố, tôi muốn xem trong hai năm cậu ta có làm được thành tích gì không. Một thành phố, có mấy triệu người, nhân vật số hai cũng quan trọng lắm, chúng ta không thể đem mấy triệu dân ra làm trò đùa được. Nếu như Diệp Phàm không làm nổi, lập tức cách chức.
Trấn Sơn Hà quyết định.
- Đồng chí Trần Khải bị bệnh rồi, cho về hưu sớm cũng được.
Đường Hạo Đông bổ sung một câu.
Chiều 4h, đồng chí Lỗ Tiến đích thân đến phòng bệnh thăm Diệp Phàm. Đến thăm hỏi đồng chí Diệp Phàm lần nữa. Hơn nữa, lần này đến, đồng chí Lỗ Tiến vẻ mặt thân thiết, hỏi han ân cần, còn nghiên túc dặn dò bệnh viện phải dùng mọi cách để đồng chí Diệp Phàm sớm bình phục...
Lãnh đạo bệnh viện sớm đã hợp thành tổ chuyên gia nghiên cứu bệnh tình của Diệp Phàm, nói là tình hình khôi phục trước mắt của Diệp Phàm rất tốt. Chắc hẳn không bao lâu nữa là có thể xuất viện. Còn đồng chí Diệp Phàm thì lại yêu cầu được xuất viện ngay.
Đồng chí Cố Toàn vẻ mặt tươi cười nói với Diệp Phàm:
- Đồng chí Diệp Phàm, chúc mừng cậu.
- Chúc mừng tôi, chuyện vui từ đâu tới?
Diệp Phàm vẻ mặt nghi hoặc liếc nhìn Cố Toàn, không biết lão già này nói vậy là có ý gì.
- Haha, đến lúc đó sẽ biết.
Cố Toàn còn chơi trò thần bí. Lão già này, Diệp lão đại ở trong lòng thầm mắng một câu.
- Đồng chí Diệp Phàm, chủ tịch Đường có tặng cậu một món quà, cậu nhận lấy này.
Lúc này, Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm túc, nói. Phía sau nhân viên công tác đưa lên một chiếc hộp tinh xảo, Lỗ Tiến nhận bằng hai tay rồi đưa cho Diệp Phàm.
- Tôi có thể mở ra xem không?
Diệp Phàm nhận bằng hai tay, có chút kích động. Đường Hạo Đông là Thái tử chuẩn bị tiếp nhận nước cộng hòa, là Chủ tịch tiếp theo của nước cộng hòa.
- Được!
Lỗ Tiến gật đầu, Lang Phá Thiên và Trương Cường ngó đầu sang, cũng muốn xem Phó chủ tịch Đường tặng gì cho Diệp lão đại.
Đương nhiên, mấy anh em đều mừng cho Diệp Phàm. Đây chính là tốt dấu hiệu, Diệp Phàm đến địa phương công tác, rất cần những “món quà” như vậy. Tình trạng của các lãnh đạo bệnh viện cũng không khác gì mấy, kỳ thực, trong lòng ai nấy đều ghen tỵ. Hơn nữa, còn thầm khiếp sợ.
Mở hộp ra, tháo một sợ tơ lụa màu vàng, thấy bên trong có một cuộn tranh gì đó dạng tranh chữ. Lang Phá Thiên và Trương Cường một trái một phải nhẹ nhàng mở cuộn tranh bày ra trước mặt mọi người.
- Hải Nạp Bách Xuyên!
Phó chủ tịch Đường viết bốn chữ, lực bút vô cùng cứng cáp, Diệp Phàm nhẹ nhàng lẩm bẩm. Trong lòng lập tức ấm áp, đây là những lời Chủ tịch Đường dành cho mình, cần phải có tấm lòng rộng lớn, phải bao dung với mọi người, phải Hải Nạp Bách Xuyên.
Phía dưới còn có ấn triện – Đường.
Kỳ lạ là con dấu của Đường Hạo Đông chỉ có một chữ “Đường”, phía sau không có chữ “Hạo Đông”. Chắc hắn là giấu tai mắt mọi người, nếu như viết toàn bộ lên, sau này Diệp lão đại dựa vào tấm tranh chữ này chắc hẳn cũng làm kinh sợ nhiều cán bộ. Diệp Phàm trong lòng hơi có chút tiếc nuối.
- Cảm ơn, tôi sẽ nhớ kỹ lời của Chủ tịch Đường.
Diệp Phàm gật đầu, Lang Phá Thiên cuộn bức tranh lại.
- Haha, Chủ tịch Đường rất ít khi tặng chữ, ngay bản thân tôi cũng muốn xin được một tấm, Tuy nhiên, thật đáng tiếc, vẫn không thể thỏa ý nguyện.
Lỗ tiến thản nhiên cười cười.
Không lâu sau, người đến đều đi cả, cuối cùng Lý Khiếu Phong mới đến. Ông đến trước tiên nhưng cứ đi lại bên ngoài, rồi sau đó mới quay lại, thấy trừ Lang Phá Thiên, Trương Cường với Tề Thiên thì không còn ai khác, ông mới nhẹ nhàng gõ vai Diệp Phàm, nói:
- Đồng chí lão Đường không khắc đầy đủ tên, cậu có biết vì sao không?
- Sợ người khác biết đúng không ạ?
Diệp Phàm nói thẳng ra.
- Nếu sợ người khác biết thì đã không tặng chữ cho cậu, lão Đường nói, anh ta tặng chữ cho cậu, còn ấn triện gốc thì được anh ta chia làm ba tấm. Mỗi một tấm sẽ có một chữ, Đường, Hạo, Đông. Cậu thấy chỗ ấn triện gốc bên dưới vẫn còn chỗ trống không, vừa đủ để ấn thêm hai chữ khác.
Lý Khiếu Phong cười ha hả nói.
- Chủ tịch Đường đúng là không ngại phiền phức, chẳng lẽ sau này còn muốn ấn thêm hai chữ nữa?
Lang Phá Thiên nói.
- Haha, cậu nói đúng. Cậu ngẫm xem, Chủ tịch Đường làm vậy là có ý gì?
Lý Khiếu Phong hỏi Diệp Phàm.
- Tôi nghĩ xem...
Diệp Phàm suy nghĩ, lát sau nói:
- Không phải ý của Chủ tịch Đường là tôi chưa đủ cố gắng, hiện tại chỉ bước đầu nhận được sự tán thành của ông ta. Muốn được bản vẽ đầy đủ của Chủ tịch Đường, còn phải cố gắng thêm.
- Trẻ con dễ dạy!
Lý Khiếu Phong cười ha ha, vỗ vai Diệp Phàm, mở cửa bước ra.
- Cảm ơn lão Lý, ngài là người thân nhất của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nói nhẹ sau lưng ông. Hắn phát hiện bước chân của Lý Khiếu Phong khẽ khựng lại, chắc chắn nghe thấy những gì mình nói, tuy nhiên, không dừng lại, vẫn đi tiếp.
- Ông lão họ Đường này thích chơi trò thần bí quá, có một ấn triện thôi mà cứ lằng nhằng. Có ý nghĩa gì chứ?
Lang Phá Thiên miệng kinh bỉ đồng chí lão Đường.
- Haha, đối với những chuyện này tôi cũng chẳng nóng vội, đây chưa hẳn không phải chuyện tốt, lão Đường có tính cách lắm. Diệp Phàm tôi rất thích.
Diệp Phàm cười ha ha, cùng Trương Cường bàn về lão Đường trong phòng bệnh.
May là y tá không hiểu lão Đường họ nói là ai, bằng không, chắc té xỉu mất, mấy tên này là loại người gì thế? Không ăn tim gấu gan báo,thì chắc là cũng ăn mật chó rồi.
- Lão Lang. Chuyện Akiyama Lifu kết quả thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Trần Vô Ba bị đánh lén nên nhận thua, bề ngoài coi như Akiyama Lifu thắng. Tuy nhiên, dư luận đều nói kỳ thực Akiyama Lifu, Trần Vô Ba không thua. Còn Akiyama Lifu sau khi bị Thưởng Xuân đánh lén giờ đang bị thương. Nghe nói độc dược kia cũng khá phiền phức, chắc hẳn phải một năm Akiyama Lifu mới có thể hồi phục như ban đầu.
Lang Phá Thiên vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Tổ Thần Đạo đúng là chẳng chỗ nào không nhúng tay vào, không ngờ còn nghĩ đến chuyện đánh lén Akiyama Lifu để khơi mào công kích giữa cao thủ hai nước.
Đáng tiếc ý nguyện của chúng không thành, tuy nhiên, Thưởng Xuân kia đúng là cao thủ, không ngờ hai cao thủ ngũ đẳng tổ tám giám sát mà còn có thể trốn được.
Rồi còn đả thương Trần Vô Ba, kỳ lạ là sau lại xuất hiện lão già kia, nếu như bắt được Thưởng Xuân, sao lại không lục soát được ám khí.
Bản lĩnh của ông lão đó cũng không kém, nếu tôi đoán không lầm thì cũng là cao thủ cửu đẳng, chẳng thua kém Akiyama Lifu bao nhiêu!
Diệp Phàm có chút nghi hoặc.
- Thưởng Xuân vốn tên Mỹ Sa Lâm Tử, là người nằm vùng bí mật được tổ Thần Đạo cắm ở Trung Quốc từ nhỏ.
Hơn nữa, thân thủ không thấp, cũng thực lực ngũ đẳng. Lợi hại nhất chính là thuật Ninjutsu. Cô nàng giấu ám khí trong bụng, đúng là lợi hại.
Hơn nữa, có thể dùng nội khí tung ra. Người như thế khó phòng bị lắm, anh không cách nà nghĩ được có những chiêu ám sát này.
Hơn nữa, em đoán người phụ nữ đó cũng chẳng sá gì nữa rồi. Có thể so sánh với những cảm tử quân thời Chiến tranh thế giới thứ hai. Mẹ kiếp!
Lang Phá Thiên nói.