Diệp Phàm giả bộ khó xử, nhìn Mã Diễm Xuân và Tộc trưởng Mã.
- Hừ, chúng ta hôm nay là họp về việc sửa đường và mở đường, tạm thời gác việc của đám người Mã Tiêu qua một bên đi, tin rằng phòng công an huyện sẽ nhanh chóng xử lý theo quy định. Tuy nhiên, lúc nãy tôi đã nghe thấy đồng chí nào có nói rằng nếu là Mã gia chúng tôi quyên góp bao nhiều thì người ấy sẽ quyên góp gấp đôi số tiền của chúng tôi, và câu này mọi người cũng được nghe thấy rồi. Diễm Xuân, cháu lấy tiền ra đi.
Mã Vân Tiền và Mã Diễm Xuân, Mã Lạc Thiết, ba người trao đổi với nhau bằng ánh mắt, nói rằng.
- Được.
Mã Diễm Xuân bỗng đứng lên, đường xẻ của chiếc ào dài kia lại ghép lại. Cô quay đầu hướng về Diệp Phàm, nói:
- Chủ tịch Diệp, tôi xin đại diện cho tập đoàn Mỏ Silicon cùng với người họ Mã để quyên góp một triệu tệ cho UBND huyện Ma Xuyên dành cho việc làm đường Thiên Tường. Xin tiếp nhận.
Nói xong đưa mắt ra hiệu, Mã Côn thì ngẩng đầu sải bước đi vào phòng, rồi mở cái valy đang đựng số tiền 600 nghìn ra, những tờ tiền một trăm tệ đã được xếp chỉnh tể trong valy kia khiến mọi người trong phòng đều không kìm nổi, trái tim cứ thình thịch thình thịch đập rất mạnh.
- Còn thiếu 400 nghìn nữa?
Tôn Ngọc Minh và Thiết Đông không ngờ đồng thời hừ lạnh.
- Ở đây.
Mã Diễm Xuân chợt cười khanh khách, quay người qua đi, cử chỉ tao nhã, từ cái cặp da móc ra một tờ chi phiếu, xem ra là đã chuẩn bị sẵn rồi.
Khi đưa cho Diệp Phàm, mọi người trong phòng đều vỗ tay lên, Diệp Phàm vừa muốn nói lời nói cảm ơn thì Mã Diễm Xuân cười rằng:
- Đây là một triệu tệ, một là đại diện cho tấm lòng nhân ái của người Mã gia đối với huyện Ma Xuyên, hai cũng là trách nhiệm của chú Vân Tiền của tôi, khanh khách...
Cười xong nói tiếp:
- Chúng tôi xin được đi trước. Không biết người lúc nãy chú Vân Tiền nhắc tới là ai nhỉ? Chúng tôi đều mỏi mắt mong chờ.
- Hừ, khiêng tiền vào nào!
Thiết Đông bỗng gào to lên, cánh cửa đang vẹo mở ra kia bỗng bị hai chàng trai đẩy ra, rồi bỏ một túi tiền trên sàn, trước bàn của Diệp Phàm.
- Bên trong có một triệu, là được quyên góp từng ly từng hào bởi người Thiết gia của thị trấn Dương Đầu, còn một triệu nữa, đương nhiên là của thị trấn Thanh Sơn rồi, đây là chi phiếu, xin Chủ tịch Diệp tiếp nhận.
Thiết Đông rất phóng khoáng đưa tiền qua, tuy nhiên, hắn đã lòng đau như cắt rồi.
Thật ra, mỏ đồng của thị trấn Thanh Sơn chính là do người Thiết gia của thị trấn Dương Đầu làm chủ lực khai thác, gần giống với tập đoàn Mỏ Silicon Mã Hồ Tử.
Chỉ là mỏ đồng vẫn còn có một tính thuộc về nhà nước, qua kiểu nói thì có vẻ hơi giống như chính quyền huyện Ma Xuyên để người Thiết gia nhận thầu.
Mà tập đoàn Mỏ Silicon Mã Hồ Tử là thuộc tư nhân, vì có Chu Phú Đức chống lưng cho nên họ mới có thể miễn thuế được.
Thật ra cũng không thể nói là miễn thuế, đó là vì đồng chí trong Chi cục thuế huyện chẳng dám vào đó thu tiền thuế cả, dứt khoát mắt nhắm mắt mở, cứ xem như mỏ silicon không tồn tại.
'' Mẹ kiếp, xem ra huyện Ma Xuyên cũng không phải là nơi khỉ ho cò gáy đâu. Về mỏ silicon nhất định phải làm rõ, những gì nên thu thì phải thu về, bằng không, tiền nhà nước sẽ chạy hết vào túi của cá nhân. Hèn chi chính quyền huyện nghèo như thế, mà cá nhân thì giàu nứt khố đổ vách.'' Diệp Phàm trong lòng đã có chủ ý. Đương nhiên, hắn cũng biết, việc thu hồi mỏ đồng và mỏ silicon sẽ gặp rất nhiều trở ngại, nếu xử lý không tốt sẽ phải trả giá rất cao.
Tuy nhiên, Diệp Phàm ý chí đã kiên, để giữ vị trí của mình, để chấn hưng kinh tế Ma Xuyên, hắn không thể không hạ quyết tâm vậy.
Trách nhiệm nặng nề... Trong đầu Diệp Phàm hiện ra câu này.
- Ha ha ha... Các người có mỏ đồng có mỏ silicon, mà thị trấn Ngưu Đầu chúng tôi chẳng có quặng gì cả. Người Tôn gia và những bà con trong thị trấn Ngưu Đầu nghe nói phải sửa lại con đường Thiên Tường, cho nên, tuy ai cũng ngèo cực, nhưng vẫn tìm hết mọi cách để góp chút tiền và cho đến tối hôm qua, chúng tôi đã góp được 600 nghìn rồi.
Tôn Minh Ngọc vừa mới nói ra câu này thì Mã Vân Tiền có vẻ coi thường, nói:
- Tôn gia của anh là nhà giàu trong Ma Xuyên đó, số người e rằng cũng gần bằng Mã gia chúng tôi, ha ha ha...
- Ha ha, Chủ nhiệm Mã, đừng vội. Hình như tôi chưa nói xong mà!
Tôn Minh Ngọc lườm Mã Vân Tiền một cái, cười nói:
- Tuy nhiên, may là gương mặt già của bố tôi vẫn còn có chút sức ảnh hưởng, và Phòng thu phí Bến phà Đức Bình sông Thần Nữ đã góp 300 nghìn, cục Tài chính Địa khu góp 600 nghìn, ha ha ha, tất cả hình như là 1triệu rưỡi. Lão Tôn gia trong thị trấn Ngưu Đầu chúng tôi không thể so sánh được lão Thiết gia trong thị trấn Dương Giác. Tuy nhiên, chắc Mã Hồ Tử, ông chủ lớn này sẽ không thua kém đâu.
Tôn Minh Ngọc cười khẽ, giọng nói thì dịu dàng, nhưng làm đồng chí Mã Vân Tiền suýt chút nữa thì tức chết đi được.
Hắn trong lòng hừ nói: ''Lão Tôn gia, ai mà không biết Trưởng phòng Bến phà Đức Bình sông Thần Nữ Tôn Quốc Tân là em họ của Tôn Quốc Đống mày, về cục trưởng cục Tài chính Địa khu Kiều Mộc Hưng, y là bạn học cũ của Tôn Quốc Đống, như vậy người ta không nẻ mặt mũi cho mày mới lạ! Tuy nhiên, hai khoản tiền đó chắc sẽ không được cấp nhanh như thế đâu.''
Hắn nghĩ đến đây thì có một mưu kế liền, miệng hừ nói:
- Tiền chưa vào túi thì nói cũng vô dụng. Hôm kìa con đường Thiên Tường sẽ bắt đầu khởi công, dù sao cũng không thể cho vài chục nghìn công nhân của huyện Ma Xuyên phải nhìn cục Tài chính Địa khu mà ăn không khí chứ.
- Về việc này thì không cần Chủ nhiệm Mã phải bận tâm. Khoản tiền đó, hôm qua người ta đã chuyển vào Qũy Chủ tịch huyện rồi, Chủ tịch Diệp hãy cho người đi kiển tra thử có nhận được số tiền này chưa.
Tôn Minh Ngọc không nhanh không chậm, đương nhiên là muốn làm khó chịu Mã Vân Tiền rồi. Hơn nữa trực tiếp chuyển khoản vào Qũy Chủ tịch huyện thật ra cũng là có ý tiện cho Diệp Phàm sử dùng. Về phương diện này, tất nhiên lại là lão hồ ly Tôn Quốc Đống muốn giở trò lấy của chung để báo ơn cá nhân rồi.
- Ừ, Nông Viện Viện, cô lập tức an bài một người đi kiểm tra thử.
Diệp Phàm ừ một tiếng, bỗng cười nói:
- Nhìn thấy chưa, các đồng chí, huyện Ma Xuyên chúng ta quả thật là nhân tài lớp lớp xuất hiện, chỉ một lát thôi mà đã góp được 4 triệu rưỡi rồi. Ngay cả Chủ tịch huyện như tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ đó. Vậy thì con đường Thiên Tường chúng ta có hy vọng rồi, và tôi rất có niềm tin lần này sẽ thành công tốt đẹp. Tiếp theo, trong huyện cũng đã sắp xếp hết mọi việc rồi, đây là Bí thư Chu trước khi đi đã dặn dò kỹ rồi đó.
- Ha ha, Chủ tịch Diệp, chúng ta đều đã góp tiền rồi, nhưng không biết Chủ tịch Diệp có thực hiện được lời hứa hay không?
Lúc này, Thiết Đông bỗng quay đầu pháo lại hướng về đồng chí Diệp Phàm.
Nghe y nói vậy Mã Vân Tiền cũng bỗng nhớ lại hình như Diệp Phàm lúc nãy có nói rằng nếu mình lấy ra được bao nhiêu tiền thì Diệp Phàm sẽ gấp bốn lần, hắn lập tức không đọ với Thiết Đông nữa, miệng thì hả ra, cười nói:
- Ừ, mọi người đều đã nghe thấy Chủ tịch Diệp nói rằng, sẽ gấp bốn lần số tiền của Mã Vân Tiền đó, và lúc nãy các đồng chí đều đã nhìn thấy rồi, Mã gia chúng tôi đã góp 1 triệu rồi đó, ha ha...
Mã Vân Tiền nói xong, với Thiết Đông hai người cùng trừng mắt nhìn đồng chí Diệp Phàm.
- Ha ha, tin rằng Chủ tịch Diệp không phải là người bắn tên không đích đâu. Tục ngữ có nói, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Chủ tịch Diệp là lãnh đạo cả huyện, câu này chắc không phải nói lung tung thôi. Bằng không, sau này những đồng chí cấp dưới cũng làm theo như thế thì lời nói của Chủ tịch Diệp còn có uy tín nữa không? Ha ha, đồng chí Thiết Đông và đồng chí Vân Tiền, hai vị thì đừng so bì về việc này nữa.
Bí thư Đảng quần Vi Bất Lý đột ngột chen vào, dĩ nhiên là muốn xem Diệp Phàm bị mất mặt rồi. Hắn ăn nói rất kỳ quái, lời nói như cây súng bắn vào người Diệp Phàm. Hơn nữa bề ngoài là khen nhưng ẩn ý là chế nhạo.
Mã Vân Tiền góp 1 triệu, thế Diệp Phàm thì phải góp 4 triệu. Dù thế nào đi nữa đồng chí Vi Bất Lý cũng không thể tin rằng Diệp Phàm có thể lấy được 4 triệu ra, nghe nói hắn chỉ lấy được 1 triệu thôi, con số này và 4 triệu không phải chỉ là chênh lệch nhỏ tí đó.
Thiết Đông đương nhiên chỉ có cách ép Diệp Phàm lên núi Lương Sơn (ép tới bước đường cùng) rồi trong khi đang đau lòng vì tiền của mình. Dù sao cũng không thể để mình một người bị lỗ chứ, cũng phải xem một ai nào đó bị mất mặt mới được, bây giờ chỉ còn lại Tôn Ngọc Minh chưa hé răng thôi.
'' Mẹ kiếp, toàn bộ người đều muốn ép buộc bố mày. Không ngờ mấy người này cũng không dễ đối phó chút nào cả. Bây giờ ngược lại là chuốc vạ vào thân rồi.
Phiền phức rồi, tính đi tính lại, chỉ có cục Giao thông địa khu cho 600 nghìn, và thắng được thằng Phó bí thư Kê Nhất Tiêu 200 nghìn khi ở quận Thông Đô.
Còn Sứ Vương Các và tập đoàn Võ Thánh tất cả mới 1 triệu. Bí thư Trang góp 300 nghìn để mua thuốc nổ, tính hết tất cả mới hai triệu mốt thôi.
Cách 4 triệu vẫn còn xa. Phải đi đâu mà tìm ra số tiền còn lại nhỉ. Nếu bình thường chắc có khả năng, nhưng bây giờ không kịp rồi. Xem ra cũng không nên tùy ý nói năng khoác lác như thế, đúng là họa từ miệng ra, ơi...
Diệp Phàm nhanh chóng suy nghĩ, cảm thấy rất hối hận.
Đương nhiên, trong phòng bây giờ ngoài Phương Viên, Tôn Minh Ngọc và Ngô Đồng ba người ra, còn lại đều cố tình muốn xem Diệp Phàm bị mất mặt. Nhìn thấy Diệp Phàm chỉ cứ hút thuốc thôi, mọi người đều biết được hắn hôm này không thoát ra được rồi.
Mã Vân Tiền và Thiết Đông, Vi Bất Lý đương nhiên là đang nghiêm túc trừng mắt nhìn Chủ tịch Diệp rồi, xem bộ kịch hay sắp mở màn rồi.
Vài phúc đã trôi qua rồi.
Mã Vân Tiền không kìm nổi, cười tủm tỉm nói:
- Chẳng lẽ là Chủ tịch Diệp chê tiền nặng quá cho nên mới không khiêng về sao? Vừa đúng lúc Trưởng phòng Ngô cũng ở đây, có cần Trưởng phòngNgô lái chiếc xe thương vụ đi chở về hay không?
- Không cần, sức khỏe Thiết Đông tôi vẫn chưa yếu lắm, khiêng vài triệu chắc không phải vấn đề.
Thiết Đông cười giọng nói.
- Ha ha ha, trước tiên để Phó chánh văn phòng Nông giới thiệu cho mọi người về tình hình tôi đi tìm tiền đã, đừng vội, mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi đi.
Diệp Phàm chợt cười lên, lạnh nhạt liếc hai thằng kia một cái.
- Thưa các vị lãnh đạo. Mấy hôm nay tôi đã đi dạo một vòng với Chủ tịch Diệp, tìm được số tiền như sau: Cục trưởng Ngô của cục Giao thông địa khu góp 600 nghìn, quận Thông Đô... như vậy tất cả là hai triệu mốt. Nhưng gần đây Chủ tịch Diệp chẳng phải đã lái về năm chiếc xe sao, nghe nói mấy chiếc xe đó trị giá một triệu hai trăm nghìn, tính hết tất cả là ba triệu ba trăm nghìn.
Nông Viện Viện vừa nói xong.
Vi Bất Lý thì bắt đầu cười nói:
- Nông Phó trưởng ban, mấy chiếc xe kia cũng có thể tính vào hả? Chẳng lẽ phải đem đi bán đấu giá rồi góp đi sửa đường sao?
Thằng ranh Ngô Đồng nghe vậy trong lòng run lên, hắn thật sự rất sợ Diệp Phàm sẽ vì giữ sĩ diện mà đem đi bán, đến lúc đó mình không dám ngăn cản đâu.
Thật vất vả mới được khoe một vòng ở huyện Giang Tân và huyện Xương Châu, chẳng lẽ lại bị bay mất đi trong giây phút sao?
Như vậy sau này mấy Trưởng đồn công an trong thị trấn Sư Vương, thị trấn Phù Dung sẽ cười bẽ răng đó. Hắn mịt mờ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hai bàn tay thì đã đầy mồ hôi rồi.