- Không ai phát hiện ta tình trạng bất bình thường sao?
Diệp Phàm cẩn thận hỏi.
- Không có, lão ấy đang nói chuyện với một người phụ nữ trong nhà, tôi nhanh chóng hạ độc, ngay lập tức làm cho lão bị bất tỉnh.
Trần Quân cười nói, loại thuốc mà thằng tay sai đó dùng là do Diệp Phàm nghĩ ra từ những hương liệu bí mật.
Loại mê dược này là do đội đặc nhiệm giúp lão già đó nghiên cứ ra, tuyệt đối tốt, không ngờ rằng lại bị tên Diệp Phàm này dùng làm chuyện xấu.
- Dùng nước tạt vào mặt cho hắn tỉnh lại.
Diệp Phàm giận giữ nói, ba người dùng một thiết bị chuyên dụng để thay đổi giọng nói, mặt cũng che kí mít.
- Tỉnh thì mở mắt ra đi, đừng có giả vờ nữa.
Diệp Phàm quát
- Chúng mày là ai? Biết tao là ai ko?
Lâm Thiên trợn mắt nhìn, quát lớn, bộ dáng kiêu ngạo.
- Cục trưởng cục công an lại huênh hoang rồi! Mẹđó, đạp cho nó vài phát!
Hạ Hải Vĩ nói xong, tiến lến trước đè Lâm Thiên xuống đá y mấy phát, Lâm Thiên bị đá kêu đau ầm ĩ. Diêp Phàm giật mình, nghĩ bụng không biết là đồng chí của mình học được cái kiểu hung hãn ấy từ bao giờ. Hai phát ấy cũng đủ để đá hắn thành Tiểu Lâm Tự rồi.
- Nói đi, tiền cất ở đâu, không có 10 triệu thì hãy xuống âm phủ uống chà với Ngưu Ma Vương nhé!
Thiết Chiêm Hùng gầm gừ nói
- Tôi lấy đâu ra nhiều tiền thế hả các vị . Lâm Thiên tôi chỉ là một kẻ làm công ăn lương cho cục công an, lĩnh ít lương, các khoản thu nhập thêm cũng không nhiều, có được vài trăm ngàn là may, chứ 10 triệu thì có đánh chết tôi cũng không biết lấy đâu ra.
Lâm Thiên nói dối như thật.
- Diễn cũng giống đó, Lâm Thiến, đừng có coi bọn tao là lũ ngốc, chỗ giải trí Đại Kiều Tiểu Kiều là như thế nào, đừng có giả bộ ngớ ngẩn để bịt bọn tao. Đại Kiều Tiểu Kiểu như thế nào bọn tao đều biết rõ, nều không hỏi tiền mày làm gì hả, dám nhốt mày vào đây thì cũng dám cho mày về Tây Thiên.
Hạ Hải Vĩ lạnh lùng nói, giống y như một tên ác ma.
- Không liên quan gì đến tôi, đó là do bọn họ kinh doanh thu lãi. Tôi chỉ phụ trách bảo kê cho bọn họ, ăn uống không mất tiền.
Lâm Thiên tên này vẫn chưa ăn đòn nặng nên chưa khai.
- Thật sao?
Diệp Phàm không muốn nói nhiều nữa, tiến lên phía trước, vặn gân chân gân tay kêu răng rắc, lúc sau cả một đống xương cốt ấy giội vào người Lâm Thiên liên tục như trời giáng khiến cho mặt mũi y biến dạng hoàn toàn.
- Tôi…khai
Cuối cùng Lâm Thiên không trụ vững nổi nữa, Diệp Phàm ngày nào cũng tập luyện với người gỗ, coi như là xương cốt của hắn sớm đã moi hết ra rồi, thủ pháp này chỉ có những người khỏe mạnh cường tráng mới có thể đỡ nổi, tất nhiên Lâm Thiên không phải là loại người đó.
Diệp Phàm bước về phía trước đúng vị trí cũ, giận giữ quát:
- Nói đi, tiền cất ở đâu?
- Ở chỗ Đường Lệ Chi.
Lâm Thiên phun ra những lời đó làm cho Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ đều có chút kinh ngạc, bởi vì Đường Lệ Chị là ủy viên Địa ủy Đức Bình, trưởng ban Tuyên giáo, một phụ nữ đã trạc tứ tuần như mụ ta sao lại thích ngựa non háu đá nhỉ.
Lát sau, Đường Lệ Chi cũng bị cho thuốc mê rồi tống vào bao tải đem đến chỗ bọn họ. Mụ này cũng là kẻ khó chơi, mất đúng 1 tiếng cộng với tên Lâm Thiên làm nhân chứng mụ ta mới chịu khuất phục.
Thú nhận có 5 triệu ở nhà. Lí Cường và Trần Quân đi suốt đêm tới nhà Đường Lệ Chi, may mà đường không xa lắm, 5 triệu ấy là do cha hắn lấy được vào thời Triều Tranh đánh Đại Lý, còn 5 triệu còn lại toàn bộ đã bị mụ lấy mang đi.
- Đưa cho ai?
Hạ Hải Vĩ lạnh lùng hỏi
Đường Lệ Chi không hé răng nửa lời.
- Ha ha, có được 5 triệu này đủ cho ông xoay sở rồi, không những thế còn có thể lật ngược thế cờ.
Hạ Hải Vĩ bỏ khăn chùm đầu, Diệp Phàm và Thiết Chiêm Hùng cũng bỏ khăn trùm đầu xuống.
- Phó bí thư Hạ, sao có thể là ông?
Đường Lệ Chi cuối cũng cũng tỏ ra vẻ yếu đuối trên sắc mặt, tên Lâm Thiên bên cạnh cũng vậy, mặt mũi bỗng nhiên trắng bệch ra như tờ giấy, tóc tai cũng thõng xuống. Phải biết rằng, Hạ Hải Vĩ hiện tại là trợ thủ của Chủ nhiệm ủy ban kỉ luật tỉnh Thiết Thác, lão ta ra mặt là đại diện cho Thiết Thác. Thiết Thác xuất hiện thì còn trông cậy vào ai nữa?
- Nói đi, đừng lừa tao, sẽ rất đau đấy.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Không thể tưởng tượng được Lâm Thiên ta lại rơi vào tay các người, năm đó, mày tới huyện Ma Xuyên của Đức Bình nhận chức, ngày đầu tiên đã cùng tao thi tài bắn súng, kết quả là tao bị thua rất thảm, mất mặt trước toàn thể cán bộ nhân viên cục cảnh sát. Hôm nay, ngay cả mạng của Lâm Thiên cũng nằm trong tay mày, đây là số mệnh, ha ha ha,
Lâm Thiên bỗng nhiên nhìn Diệp Phàm rồi cười như một kẻ điên dại.
- Nói đí, đưa cho ai rồi?
Diệp Phàm không thèm để ý đến y, lạnh lùng tiến đến dồn sức cho Đường Lệ Chi một trận.
- Mã Quốc Chính.
Đường Lệ Chi không chịu nổi buông ra 3 chữ ấy.
- Hắn vừa buông ra 3 chữ Mã Quốc Chính, Hạ Vĩ Hải và Diệp Phàm cùng với Thiết Chiêm Hùng mặt ba người đều đần ra như tượng, không ngờ rằng lại dính níu đến cả bí thư Đảng ủy công an tình Mã Quốc Chính, tên này là kẻ bầy tôi trung thành của bí thư tỉnh ủy Quách Phác Dương.
Tình thế bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, Quách gia cũng là một chướng ngại vật lớn. Phải động đến Mã Quốc Chính đồng nghĩa với cứa vào Quách gia một nhát dao. Hơn nữa, Mã Quốc Chính ở Nam Phúc là kẻ theo gót Quách Phác Dương, huống chi nếu như chuyện này mà làm không gọn còn dính líu đến Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương không chừng.
- Hèn gì, nghe nói Mã Quốc Chính lúc mới nhận chức là do Lâm Thiên một mực đề cử, thì ra là vậy.
Thiết Chiêm Hùng cười lạnh lùng rồi nhìn Lâm Thiên nói:
- Nhiều tiền như thế này, lấy đâu ra nhỉ?
- Còn đâu ra nữa, bọn quan chức có nhiều tên căn bã như vậy thì chỉ có 1 từ “tham ô ” mà ra thôi.
Lâm Thiên thở dài.
- Tham ô, bọn nào đút cho?
Hạ Hải Vĩ hỏi với cái giọng hối thúc
- Nhớ không nổi, nhiều quá
Lâm Thiên lắc đầu, còn muốn giả bộ hồ đồ để bịp mấy người kia.
- Thật sao?
Diệp Phàm cười lạnh lùng, rồi lấy từ trong ngăn tủ bàn mình ra một một thứ đồ mà Thiết Thác đưa cho “ cái chặn giấy Thụy Kỳ Lân”, hừ nói:
- Nhận ra cái này không?
- Không biết, cái gì vậy?
Lâm Thiên vẫn tỏ ra ngây ngô.
Ha ha, bản đồ của Đường Triều Cổ Mộ có hai mảnh, ghép vào có thể nhìn thấy vị trí của Cổ Mộ, Cổ Mộ này nằm trong sơn trang Bàn Đào Ảnh Thị ở xã Kim Đào. Đừng nghĩ rằng người trong thiên hạ đều là lũ ngốc, Thụy Kì Lân này, nói thật ra, Lâm Thiên chú của mày chắc hẳn giữ một mảnh.
Diệp Phàm nói
- Mày nói bậy, cái gì cơ?
Lâm Thiên bị đâm trúng chỗ đau, kêu rống lên.
Những tưởng chú của y Lâm Thiên Dân có thể ra mặt cứu y.
Kêu được một tiếng thì Trần Quân bước lên, hung hăng cho y một cái bạt tai, cái bạt tai ấy làm cho y chảy cả máu mũi, máu tươi cũng dính đầu răng, ngay lập tức y có vẻ thành thật hơn.
- Đừng hi vọng Lâm Thiên Dân đến cứu, hắn cứu không nổi mày đâu.
Diệp Phàm gầm gừ nói
- Mày nói thế có ý gì, việc chúng tao làm có liên quan chó gì đến ông ấy?
Lâm Thiên rất cứng mồm, dù đau đớn thế nào cũng bảo vệ cho chú y. Ít nhất vợ con y còn có người thay y chăm lo, nếu như đưa cho Diệp Phàm manh mối thì coi như chẳng có gì trông cậy vào nữa.
- Được, mày không nói cũng được. Như vậy là con của mày mày cũng không cần hả?
Tao lại nghe nói con trai mày từ nhỏ đã cho sang trường Paul’s để học. Học phí 1 năm là 100 nghìn USD. Cái trường chỉ dành cho quí tộc mà mày, một kẻ làm công ăn lương lại cho con đi học được ở đó, đúng là truyện nghìn lẻ một đêm. Cho mày một lựa chọn, chuyện con trai mày bọn tao có thể coi như không biết, có thể không động gì vào nó. Tiền mà trước đây mày chu cấp cho nó bọn tao cũng không điều tra nữa, thả con săn sắt bắt con cá rô là ý đồ của bọn tao.
Diệp Phàm tung ra đòn quyết định, tí nữa làm Lâm Thiên lung lay
Tên nhãi ấy vẻ mặt sợ hãi, miệng run run, toàn thân run cầm cập, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Diệp Phàm kêu lên:
- Ác ma, ác ma…
- Bảo tao là ác ma cũng được, mày đã suy nghĩ xong chưa?
Diệp Phàm hỏi
- Mày xác nhận điều kiện mày vừa nói, chúng tao đều là những kẻ làm quan chức, nói chuyện đều dùng số má, đi thẳng vào vấn đề, những kẻ thể chất tốt đều không phải là kẻ ngốc.
Lâm Thiên bỗng cười một cách lạnh lùng.
- Mày chỉ có một sự lựa chọn, đó là phải tin những lời Diệp Phàm này nói bằng không hãy nghĩ về con trai và người nhà của ngươi, bọn tao có cách riêng để trị ngươi, tin không?
Hai mắt Diệp Phàm ánh lên sự sắc bén.
Lâm Thiên hút xong 5 điếu thuốc, cuối cùng cũng nghiệm ra, y thở dài:
- Lâm gia xong rồi, cái chặn giấu Thụy Kỳ Lân ấy đang ở trong tay chú của ta – Lâm Thiên Dân.
Năm đó, thứ này là lấy từ nhà của Chủ tịch huyện Ma Xuyên Giang Hòe Mạo. Khi ấy là tình cờ tôi thấy trên bản làm việc của Giang Hòe Mạo có cái chặn giấy này.
Khi đó chỉ thấy cái vật này có gì đó khác lạ chứ không hề để tâm đến nó. Sau đó vô tình nghe thấy nghe nói vào thời Đường ở huyện Ma Xuyên còn xuất hiện một dị nhân họ Vương gia, tên Canh Cổ.
Người này đã theo hoàng đế xông pha chiến trận chin mười năm, sau khi chết được cầu hồn về quê cũ, được an táng tại xã Kim Đào, tuy nhiên không ai biết mộ phần của ông ta được đặt ở đâu. Nghe người ta kể về cái truyền thuyết này xong tôi để ý ngay tới nó, rồi tới mọi nơi để tìm kiếm mọi câu chuyện xoay quanh truyền thuyết này.
Cuối cùng nghe một người họ Giang nói vị Vương giả tên Canh cổ ấy vốn họ Giang, sau khi chết mộ phần được đánh dấu bằng khóa Kỳ lân.
Hơn nữa, ông còn để lại cho con cháu hai cái chặn giấy Kỳ Lân, theo như truyền thuyết nói là chỉa khóa dùng để mở của mộ. Vương gia suy nghĩ tính toán rát chu đáo cho con cháu đời sau của mình, ông tính đến khi nào Giang gia suy tàn không thể cữu vãn được nữa thì có thể mở mộ phần ông ra lấy những vật được mai táng theo ông trong đó để trấn hưng lại Giang gia.
- Đã truyền đi truyền lại nhiều đời, người trong Giang cũng giành giật nhau.
- Đôi chặn giấy ấy chỉ còn lại 1 cái nằm trong tay Giang Hòe Mạo
- Về sau, các người câu kết hãm hại Giang Hòe Mạo lấy được cái chặn giấy
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn Lâm Thiên một cái rồi nói tiếp:
- Nhưng mà chỉ có một cái chặn giấy, mày và Lâm Thiên Dân sao có thể xác định được vị trí Cổ mộ.
Chú ấy cũng tình cờ phát hiện ra giống tôi, chú bảo cái chặn giấy có hình phản chiếu ra ảo ảnh, hình như là chỉ tại một chỗ. Nhưng rất khó phân biệt.
Tôi âm thầm kiểm chứng, rồi đi hỏi han những bô lão, cuối cùng mọi manh mối đều hướng về xã Kim Đào.
Lâm Thiên nói
- Sau đó thì sao?
Thiết Chiêm Hùng hỏi
- Chúng tôi tổ chức cho một nhóm đông người trồng đào, thật ra khi đó xã Kim Đào đã có rất nhiều đào, trên lý thuyết chỉ là trồng thêm đào để mở rộng qui mô thôi. Tất nhiên lúc đó có sự hậu thuẫn của phó chủ tịch huyện Vi Bất Lý. Mục đích trồng đào đương nhiên là vì dấu hiệu nhận biết, tìm ra Cổ mộ.
Lâm Thiên thở dài, nếu không thì cũng chẳng còn gì.
- Bán được bao nhiêu tiền?
Diệp Phàn hỏi
- Hơn 40 triệu, còn có một vài món tôi chưa mang đi, ở chỗ tôi.
Lâm Thiên nói
- Còn những ai dính níu đến ?
Hạ Hải Vĩ hỏi