Trông bộ dạng Diệp Phàm rất khổ sở, cơ mặt co giật liên hồi. Những người khác cũng không giúp được gì cho hắn, chỉ có thể ở một bên mà lo lắng suông thôi.
Tranh thủ qua ba ngày đột phá, Trương Hùng cũng thuận lợi đạt tới mức thứ 3 của tầng lục đẳng. Tề Thiên thì đến hết tứ đẳng, Thiết Chiêm Hùng cũng vừa khéo đạt tới tầng ngũ đẳng. Vương Triều thì đạt tới Khai Nguyên chi giới của lục đẳng. Mấy huynh đệ khác đều rất thuận lợi, chỉ có Trương Cường là xảy ra chuyện không ngờ.
- Bão nguyên quy nhất, xung!
Diệp Phàm bỗng thét to một tiếng, gân xanh trên cánh tay căng lên tầm kích cỡ ngón tay.
Kích thước lớn nhất phải bằng một chiếc xúc xích cỡ bự, nhìn qua rất chi là khủng bố.
Diệp lão đại chỉ mặc độc mỗi chiếc quần đùi, giờ này lại càng làm cho người ta có cảm giác y giống một thân cây quấn rễ xanh rì.
- Tề Thiên, tán thêm một viên thuốc thành canh bón cho Trương Cường!
Diệp Phàm vừa ra lệnh, Tề Thiên lập tức cầm viên thuốc trên bàn đi pha chế.
Trong sân lớn của gia tộc họ Lô ở Thủy Châu, vài người đang ngồi với vẻ mặt rất mực nghiêm túc.
Một người mang dáng dấp Trung Đông râu ria rậm rạp đang kích động:
- Trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
- Lô Đống, chớ có kích động, từ từ kể lại rành rọt xem nào.
Lúc này, viên quản gia tên Lô Thế Trừng bảo Lô Đống bình tĩnh mà kể lại sự việc.
- Lần này chúng ta đến sạt nghiệp mất thôi, chuyến hàng đó có giá trị đến hơn tỷ bạc! Thuyền chìm, bốn người đã chết, hơn hai mươi người bị thương.
Lô Đống đau lòng thuật lại mà chỉ chực trào nước mắt.
- Lô Đống, đừng nóng vội, kể lại từ đầu đi.
Lão Nhị Lô Đông Phong liếc nhìn đại ca Lư Bạch Vân rồi nghiêm nghị bảo Lô Đống.
- Mấy tháng trước, tập đoàn mỹ nghệ Vĩnh Thái thông báo là muốn đưa một lô hàng mỹ nghệ tinh xảo và đắt giá sang Ả-rập Xê-út.
Lô hàng mỹ nghệ này có đồ điêu khắc bằng ngọc thạch, đá Thọ Sơn và đồ đồng phỏng chế, ngoài ra còn có đồ gốm sứ cao cấp nhất của trấn Cảnh Đức…
Trị giá đến hơn cả tỷ, chia làm mấy đợt giao hàng cho công ty vận tải biển Hào Thế của Lô gia chúng ta. Chúng ta hợp tác với bên Vĩnh Thái kể đã nhiều năm nên tất nhiên là gật đầu đồng ý luôn.
Hai đợt đầu tiên là vận chuyển hai lô chế phẩm mỹ nghệ số lượng rất lớn, tổng giá trị xấp xỉ vài trăm triệu, cập bến Ả-rập Xê-út rất thuận lợi. Mới đây là đợt thứ ba với số lượng lớn hơn nhiều, tổng cộng có đến mấy trăm kiện hàng mỹ nghệ.
Thêm vào đó, một số lô hàng điêu khắc bằng ngọc thạch cũng tương đối nặng, kiện hàng lớn nhất có khối lượng đạt hơn mười tấn với tổng giá trị lên tới 490 triệu.
Tôi cảm thấy nhiệm vụ lần này rất quan trọng nên đã sớm bàn với ông chủ. Ông chủ cũng rất xem trọng, sau khi phân tích nghiền ngẫm thì đã thận trọng cử riêng các đệ tử tinh nhuệ nhất của Lô gia lên thuyền hộ tống.
Lợi nhuận chuyến này cũng tương đối khả quan, nếu chuyến hàng này thuận lợi cập bến Ả-rập Xê-út thì ít nhất cũng đạt doanh thu tầm trăm triệu. Ông chủ lại nghĩ đến tập đoàn Bàn Đế do anh trai của Chủ tịch Diệp làm chủ.
Trước kia, Chủ tịch Diệp đúng là có chiếu cố cho Lô gia chúng ta không ít. Có thể nói, Chủ tịch là ânnhân của nhà ta.
Mà tập đoàn Bàn Đế mới gia nhập vào ngành vận tải biển, đối với ngành nghề này còn khá xa lạ. Cho nên nhà ta mới ưu ái đem việc này thương lượng với Chủ tịch Hội đồng quản trị bên đó là Diệp Cường.
Lô hàng này là Lô gia chúng ta hợp tác với bên Bàn Đế lấy danh nghĩa “tập đoàn vận tải biển Bàn Thế” để nhận chuyên chở.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Diệp Cường cũng rất thận trọng, nên đặc biệt đích thân theo áp tải chuyến hàng này, cũng có dẫn theo vài người đi cùng một thuyền.
Ôi không thể ngờ được, lần này lại bỗng nhiên xảy ra biến cố. Chủ tịch Hội đồng quản trị Diệp vì bảo vệ cho con cháu Lô gia chúng ta mà cũng bị đả thương.
Hiện đang nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, việc này, bảo tôi phải giải thích thế nào với Chủ tịch thành phố Diệp đây. Lô Đống tôi không còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa.
Đường đường một đấng nam nhi như Lô Đống không ngờ dứt vừa lời đã khóc tu tu.
- Chẳng lẽ không có bảo hiểm à?
Lô Thế Trừng nghi hoặc hỏi lại.
- Lần này vì số lượng hàng hóa quá lớn, công ty bảo hiểm đòi phí bảo hiểm rất cao. Nếu trừ chi phí cho bảo hiểm thì tiền lời của chúng ta cũng sẽ giảm đi kha khá. Vì vậy lần này chỉ cho thêm người áp tải thay vì mua bảo hiểm.
Lô Đống nói.
- Hồ đồ quá! Lô Đống, anh làm nghề này bao năm nay mà chẳng lẽ không hiểu được câu biển lặng vẫn có thể lật thuyền sao?
Lô Thế Trừng giận đến quai hàm bạnh ra, chỉ thẳng mặt Lô Đống mà mắng.
- Chuyện lần này là do tôi quyết định, trước nay công ty nhà ta đều không việc gì. Lần này, tôi cũng có chút sơ suất ai ngờ khi tưởng như an toàn nhất thì lại xảy ra chuyện.
Lô Bạch Vân đau lòng than thở.
- Theo hợp đồng chúng ta ký kết với bên Vĩnh Thái, ta còn phải chuyển nốt một đợt hàng cuối. Nếu trong thời gian chỉ định mà hàng không tới nơi thì phải bồi thường gấp ba lần tổng giá trị hàng vận chuyển. Cứ tính tỷ lệ đó với lô hàng có tổng giá trị gần bốn trăm triệu, nếu theo đúng hợp đồng thì số tiền bên ta phải bồi thường là khoảng 1 tỷ 2. Còn đợt hàng cuối cùng này, bên Vĩnh Thái đã giục chúng ta gấp lắm rồi, tổng giá trị là 6 trăm triệu, nếu không chuyển được hàng thì chẳng biết lấy gì mà đền đây.
Lô Đống chán nản.
- Lần này có vẻ rất lạ, chẳng lẽ bọn chúng đúng là hải tặc, nghe đâu trong số đó có cao thủ.
Lô Đông Phong lạnh lùng lên tiếng.
- Chẳng những có cao thủ mà còn dùng đến cả vũ khí hiện đại như lựu đạn, súng máy nữa.
Chúng ta có mỗi mấy khẩu súng lục thì lấy gì mà đấu lại họ. Tuy chúng ta cũng có cao thủ thuộc hàng tứ đẳng nhưng có liều mạng cũng chỉ bảo vệ được người chứ thuyền và hàng hóa thì đành bỏ cả. Đến nay cũng không phát hiện ra tung tích của thuyền, không chừng đã bị chúng đánh chìm rồi cũng nên.
Lô Đống võ đoán.
- Có súng, có lựu đạn, kế hoạch chu đáo chặt chẽ đến thế thì chuyện này có thể là do tổ chức nào đó trên bờ làm ra không?
Lô Vĩ đứng cạnh buột miệng hỏi.
- Có khả năng đó.
Lô Bạch Vân gật đầu bảo cậu con:
- Kế hoạch chu toàn như thế, cũng không loại trừ khả năng chúng ta để lộ thông tin từ trong nước. Nếu chúng có đồng bọn trong nước, tôi nghĩ chúng ta nên truy tìm xem chúng là ai?
- Cha à, việc này phiền phức chính là ở chỗ Chủ tịch Hội đồng quản trị Diệp vẫn đang hôn mê. Việc này, thật không dễ giải thích với Diệp đại ca. Nếu Chủ tịch Hội đồng quản trị vẫn chưa tỉnh lại thì Lô Gia chúng ta mãi mãi không ngóc đầu lên nổi đâu.
Lô Vĩ hừng hực lửa giận trong ánh mắt.
- Tôi cho rằng, việc này nên chăng cứ ém nhẹm đi đã. Chúng ta sẽ giao phó cho tổ chuyên gia bệnh viện dốc hết khả năng nghiên cứu bệnh tình của anh Diệp, nếu anh ấy tỉnh lại thì mới báo cho Chủ tịch thành phố.
Tôi nghe nói, gần đây Chủ tịch Diệp ở Hải Đông cũng không ít chuyện để lo, chúng ta không nên gây thêm phiền phức.
Lô Thế trừng nhìn ông chủ Lô Bạch Vân lo lắng nói.
- Việc này e là không ổn. Tôi thấy vẫn nên mau chóng thông báo cho Chủ Tịch Diệp. Y thuật của Chủ tich thành phố cũng không phải tầm thường, những chứng nan y mà y học hiện đại cho rằng rất khó chữa khỏi nhưng anh ấy vẫn có thể giải quyết dễ dàng.
Chúng ta không thể giấu diếm mà việc này cũng không giấu nổi. Chắc không lâu nữa bên truyền hình sẽ đưa tin lên tivi. Đến lúc đó, Chủ tịch thành phố xem tin tức thì thể nào mà chả biết.
Hơn nữa, người nhà họ Diệp cũng sẽ tìm Chủ tịch thành phố. Do vậy chúng ta phải chủ động thông báo trước.
Mau chóng liên lạc với Chủ tịch Diệp để cùng nghĩ cách... Lô Bạch Vân nói đến đây quay sang bảo Lô Vĩ liếc :
- Vĩ à, con mau đi báo cho Chủ tịch Diệp.
Phải có gì kể nấy, chúng ta không sợ mất mặt, tổn thất về tiền bạc còn có thể kiếm lại nhưng con người thì một khi mất đi sẽ không thể vãn hồi đâu.
Vả lại việc này, Lô gia cũng phải nhờ Chủ tịch Diệp giúp đỡ. Chẳng phải còn một đợt hàng lớn nữa phải chuyển sao?
Nếu trong nước thực sự có người cấu kết với bọn cướp biển thì trận quyết chiến đang đợi chúng ta ở eo biển Malacca rồi.
Đệ tử con cháu Lô gia chúng ta không ít người đã tử thương trong trận chiến lần trước. Chủ tịch Diệp vốn kết giao với nhiều bạn bè, chỉ cần anh ấy vào cuộc thì Lô gia chúng ta sẽ không vấn đề gì.
- Cũng đành vậy thôi.
Lư Đông Phong gật đầu đồng ý.
Một lúc sau, Lô Vĩ gọi điện thoại nhưng không được nên hết cách đành gọi cho Tề Thiên.
Tề Thiên vừa nghe đã giật mình kinh hãi. Liếc nhìn Diệp Phàm đang điều tức giữa sân bèn vội kéo bọn Thiết Chiêm Hùng, Trương Hùng qua một bên thuật lại chuyện Lô gia. Mấy người vừa nghe cũng không khỏi phẫn nộ đến cùng cực.
Hai tiếng đồng hồ gian nan nhất đã trôi qua, Trương Cường thuận lợi đột phá đến Khai Nguyên Chi Cảnh của lục đẳng. Anh này tuy vòng vo không ít nhưng thu hoạch cũng khá là phong phú.
Diệp Phàm thu khí mở mắt, phát hiện vẻ mặt ai nấy đều tỏ ra lo lắng thì không kìm nổi vội hỏi:
- Sao vậy, tôi có làm sao đâu? Vừa rồi giúp Trương Cường có tổn thất một ít tinh khí, nhưng qua mấy tháng là có thể hồi phục lại ngay, lo cái gì chứ?
- Không phải, đại ca, để em kể lại nhưng anh đừng nóng vội nhé…
Tề Thiên lẩm bẩm ấp úng.
- Chuyện gì?
Diệp Phàm lạnh cả xương sống, chắc là chuyện gì nghiêm trọng lắm đây nếu không mấy huynh đệ đây sẽ không có thái độ kiểu này.
- Đại ca, Lô gia có chuyện lớn rồi!
Tề Thiên đem chuyện Lô Vĩ vừa kể thuật lại một lượt.
- Đại ca!
Diệp Phàm thét lên một tiếng rồi chết lặng.
Thiết Chiêm Hùng nhè nhẹ vỗ vai Diệp Phàm bảo:
- Người anh em, anh phải bình tĩnh mới được. Chúng ta lập tức lên đường đi Thủy Châu.
- Về Thủy Châu!
Diệp Phàm gật gật đầu, phất tay lệnh cho mấy chiếc xe nổ máy thẳng tiến đến Thủy Châu.
Mấy tiếng sau, đoàn xe thẳng tiến đến bệnh viện số 1 Thủy Châu. Toàn bộ người của Lô gia đều đứng chờ ở bệnh viện, Diệp Phàm xem qua tình hình của anh hắn rồi thi triển công lực kiểm tra một lượt sau đó cau mày đi ra.
- Thế nào, có kết quả gì không?
Lô Bạch Vân lo lắng hỏi.
- Hình như não bộ bị chấn thương, chắc phải hôn mê mất một thời gian. Có tỉnh lại nổi hay không tôi cũng không xác định được. Nhưng hiện giờ chúng ta không rảnh nói chuyện đó, đành giao cho nhóm chuyên gia của bệnh viện vậy. Qua nhà tôi, chúng ta bàn bạc một chút chuyện eo biển Malacca.
Diệp Phàm nói đến đây thì dặn dò Trần Khiếu Thiên :
- Anh Trần, anh tôi xin giao cho anh chăm sóc.
- Anh cứ yên tâm, tôi còn sống thì Diệp Cường đảm bảo sẽ không việc gì.
Trần Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng.
Ai nấy lục tục theo Diệp Phàm đến Diệp Phủ của ở Sở Thiên các rồi lần lượt ngồi xuống.
- Giám đốc Lô, đề nghị cho chúng tôi biết cụ thể hơn về tình hình của bọn hải tặc.
Thiết Chiêm Hùng ngồi phía bên trái cất tiếng hỏi Lô Đống.
- Khi đoàn thuyền chúng tôi tới được khu vực gần đảo Sumatra thuộc eo biển Malacca thì trời đã về khuya. Sợ gặp chuyện không may lúc trời tối nên Lô Đinh dẫn theo người phụ trách việc cảnh giới trên thuyền.
Bấy giờ xung quanh chỗ đó có rất đông thuyền đánh cá đang chạy qua chạy lại tán loạn trên mặt biển.
Các đảo ở vùng biển quanh đó cũng tương đối nhiều, để đảm bảo an toàn chúng tôi cho đoàn thuyền đi chậm lại.
Nói đến đây Lô Đống dừng lại nhấp một ngụm trà, vẻ mặt nhăn lại đến khó coi.