Nếu không đưa thì sợ là trợ lý Diệp sẽ cho rằng chúng tôi không ủng hộ. Nếu đưa thì sợ trên tỉnh sẽ nói rằng chúng tôi dùng tiền của công.
Việc này, tất cả các đồng chí ở Phong Châu chúng tôi đều không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Diệp Phàm sớm đã suy nghĩ rồi, đến Phong Châu nhất định sẽ gặp phải những cản trở trên các mặt khác nhau. Không ngờ Thái Lượng lại là người gây khó khăn cho mình trước hội nghị.
Người này căn bản không muốn mình đến đây, tốt nhất là mình phải chán nản trở về thì họ mới thoải mái.
Từ tính cách mà nói, nếu Diệp Phàm đứng ở vị trí của Thái Lượng đương nhiên cũng không muốn trên đầu nhân vật số một mình lại có một “bà bà”, mình nghiễm nhiên trở thành nhân vật số hai, trong lòng tự nhiên không thấy thoải mái.
- Hay là thế này đi Bí thư Thái, rút trước ra 20 triệu đầu tư vào việc khởi động giai đoạn đầu thu hút đầu tư của Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, anh thấy thế nào?
Lúc này Chủ tịch Địa khu Lâm Cường nhìn Thái Lượng hỏi.
- Chỉ là rút một phần tiền mà cũng là dùng tiền của công sao Chủ tịch Lâm?
Thái Lượng nói, nhìn Chủ tịch Địa khu Lâm chằm chằm nói tiếp:
- Thế này nhé, về việc này tôi không phát biểu ý kiến nữa. Nếu Chủ tịch Lâm đồng ý chỉ đạo rút toàn bộ 40 triệu ra thì tôi cũng không có ý kiến gì. Đây là ủng hộ công việc của trợ lý Diệp.
Người này vẫn thực sự khó chịu, ép như vậy, ông đổ hết trách nhiệm lên người Lâm Cường, ông ta làm sao dám mở miệng. Trong lòng Diệp Phàm nghĩ vậy. Quả nhiên, Lâm Cường do dự một lát, nói:
- Việc này, đúng là khó thực hiện. Hay là lấy danh nghĩa tập thể của các ủy viên Địa ủy để rút tiền có được không?
- Nếu Chủ tịch Lâm đề nghị giơ tay biểu quyết cũng được, vậy thì giơ tay biểu quyết thế nào đây?
Nhìn thái độ của Thái Lượng, còn giơ tay với không giơ tay cái quái gì.
Nhất thời, Chủ tịch Lâm có chút tiến thoái lưỡng nan, tỏ ra lúng túng. Xem ra, hai người này mâu thuẫn rất sâu sắc.
- Không thì thế này đi, tôi sẽ gọi điện báo cáo với tỉnh về việc này. Xem xem có thể điều chỉnh một chút, rút trước một số tiền nhỏ trong hạng mục cải tạo con kênh Thiên Phong để đầu tư vào hạng mục thu hút đầu tư hay không? Nếu không, một phần tiền cũng chẳng khó mà rút được.
Lúc này, Trưởng ban thư ký Vạn Đạt Thành đề nghị.
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay nói:
- Chúng ta không cần phải lại làm phiền trên tỉnh nữa, vì hạng mục lớn như thế này của con kênh Thiên Phong, trên tỉnh cũng đã cõng trên lưng một gánh nặng rất lớn rồi. Nếu vì mấy triệu mà lại đi làm phiền họ, việc này không nên. Chúng ta làm gì cũng phải hiểu chia sẻ với lãnh đạo. Chứ không phải lúc nào cũng đi gây sức ép với lãnh đạo, bằng không chúng ta ngồi ở đây để làm cái gì?
- Vậy thì trợ lý Diệp thấy phải làm thế nào?
Trưởng ban thư ký Vạn nhìn Diệp Phàm.
- Hay là giơ tay biểu quyết đi, một là thể hiện dân chủ của địa ủy Phong Châu, hai là kết luận cho tất cả những ý kiến của ngày hôm nay.
Diệp Phàm nói, nhìn Thái Lượng hỏi:
- Bí thư Thái, anh thấy thế nào?
- Thế thì được rồi, trợ lý Diệp đã đề nghị tôi không còn ý kiến gì nữa. Về việc chuyển số tiền 40 triệu mà thành phố Đồng Lĩnh chi viện cho việc xây dựng kênh Thiên Phong chuyển vào việc thu hút đầu tư, chúng ta sẽ giơ tay biểu quyết thực hiện dân chủ nào.
Thái Lượng nói xong ánh mắt nhìn qua một lượt 12 ủy viên trong Địa ủy Phong Châu nói:
- Bắt đầu nào.
Sau đó một đồng chí ở góc phòng nói:
- Cần phải ghi chép đầy đủ nội dung cuộc họp.
Ngoại trừ đồng chí Tư lệnh phân khu Phong Châu Hậu Tiên Minh không đến ra, kết quả đương nhiên không khó đoán trước. 9 trong số 12 ủy viên Địa ủy còn lại bỏ phiếu trống. Trong đó bao gồm cả Bí thư Địa ủy Thái Lượng.
Ba vị còn lại giơ tay tán thành là Chủ tịch địa khu Lâm Cường, Phó Bí thư Chu Xương Trung và Trưởng Ban Tổ chức Bạch Hiểu Hồng.
Đương nhiên, quyết nghị này không cần nói cũng là bị phủ quyết rồi. Tuy nhiên, việc Diệp Phàm làm như vậy khiến cho các ủy viên Địa ủy Phong Châu đều cảm thấy lạ.
Việc này, cũng rõ ràng, Thái Lượng nhân vật số một này không đồng ý. Tuy Diệp Phàm ngươi là trợ lý Chủ tịch tỉnh, nhưng cũng chỉ là một là một con rồng giả không có móng mà thôi, sao có thể đấu với một con hổ có quyền lực thực sự như Thái Lượng.
Còn việc biểu quyết cũng là do trợ lý Diệp ngươi tự đưa ra, đây chẳng phải là tự làm mất mặt mình sao.
Nếu không biết Diệp Phàm là một người bình thường thì đa số các đồng chí sẽ cho là hắn căn bản là một tên ngốc.
Ngay cả đồng chí Vạn Đạt Thành cũng cảm thấy hơi khó hiểu, thấy rằng Diệp Phàm còn quá non, kinh nghiệm làm việc ở địa phương còn chưa đủ.
Cho rằng khí thế thanh niên ngày đầu từ trên tỉnh xuống có thể khuất phục được con hổ ở đất của nóthì thực sự là hoang đường.
Muốn khuất phục được Thái Lượng thì cũng phải từ từ. Trước tiên phải lôi kéo được các ủy viên Địa ủy, sau đó tách một số người trong đường dây của Thái Lượng ra.
Việc này cần phải có thời gian. Hơn nữa, còn cần phải chắc chắn nắm được tình hình mối quan hệ giữa các ủy viên Địa ủy Phong Châu thì mới được. Không đến thời gian nửa năm thì không thể làm được.
Không ngờ lại kích động như thế, Vạn Đạt Thành thầm lắc đầu.
Tuy nhiên, suy nghĩ của Diệp Phàm bọn họ làm sao có thể đoán được. Hắn hiểu rõ dù phải mất mặt cũng phải tỏ vẻ mặt bình tĩnh. Giống như việc này không liên quan gì đến hắn ta.
Thực ra, Diệp Phàm sớm có chủ ý rồi. Chính là muốn thông qua việc này xem xem thái độ của các ủy viên Địa ủy thế nào.
Từ đó có thể đoán được được tình hình các mối quan hệ giữa các ủy viên Địa ủy. Tuy không thể nắm chính xác, nhưng cũng có thể thấy được một vài đầu mối.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng có ý muốn thử phản ứng của Thái Lượng. Quả nhiên, người này phản ứng rất mãnh liệt. Không nể mặt Diệp Phàm một chút nào, quyết liệt phản đối đề nghị của Diệp Phàm. Thế là vì sao, đương nhiên là thị uy trước Diệp Phàm – Thái Lượng ta là chủ ở Phong Châu này. Nếu ngươi muốn đến phối hợp công việc thì phải nghe lời Thái Lượng ta. Nếu không đến khi ỉu xìu rời khỏi đây thì đừng có trách ta không tôn trọng lãnh đạo trên tỉnh.
- Địa ủy Phong Châu tổng cộng có 13 ủy viên, ngoài đồng chí Tư lệnh quân khu Hậu Tiên Minh vì bận không đến ra, 12 ủy viên còn lại bỏ phiếu, 3 vị quyết định ủng hộ trợ lý Diệp.
Số Đồng chí ủng hộ chưa quá nửa, đề nghị của trợ lý Diệp chưa được thông qua, vô hiệu!
Lúc này, giọng của Thái Lượng tương đối vang. Dường như là có cảm giác cố ý như thế.
Nói xong trên mặt còn cố tỏ ra vẻ xin lỗi nói:
- Trợ lý Diệp, xin lỗi nhé. Việc lần này đã không giúp được gì.
Tuy nhiên, bất kể thế nào, công việc phát triển luôn phải có tiền mới được. Vì thế, tôi đề nghị Phòng Tài chính Địa khu rút ra 1 triệu làm tiền khởi động cho việc thu hút đầu tư.
Khoản tiền này để ở chỗ của đồng chí Trưởng ban thư ký Khâu, trợ lý Diệp khi cần có thể tùy ý rút tiền. chuyên viênLâm, anh thấy thế nào?
- Liệu như thế có ít không Bí thư Thái. Hay là thêm một chút nữa. Tài chính của chúng ta khó khăn, nhưng có khó khăn người ta mới đến giúp đỡ chúng ta.
Chuyên viênLâm hơi do dự nói.
- Vậy theo anh thêm bao nhiêu đồng chí Lâm Cường?
Sắc mặt Thái Lượng tuy không thay đổi, nhưng giọng nói có phần nặng hơn.
Việc này rõ ràng bất mãn với sự khiêu khích như thế của Lâm Cường đối với quyền uy của mình. Trước thì xưng hô là chuyên viênLâm, giờ lại sửa thành “đồng chí Lâm Cường”.
- 8 triệu thì thế nào?
Lâm Cường kiên trì nói, tự nhiên trong lòng cũng cảm thấy tức giận. Thái Lượng ông cũng thật không biết nể mặt. Tốt xấu ta cũng là nhân vật số hai ở Phong Châu mà. Túi tiền là trong tay ta, sao phải do ông quyết định.
- Đồng chí Lâm Cường, mấy ngày trước khi các ủy viên Địa ủy thảo luận về hạng mục cải tạo con kênh Thiên Phong anh cũng luôn nói là tài chính địa khu khó khăn nhiều như thế. Lẽ nào mới có mấy hôm anh lại kiếm ra tiền rồi sao?
Thái Lượng “hừ” nói.
Thực ra, Thái Lượng cũng không phải muốn ngày đầu đã đè Diệp Phàm trợ lý Chủ tịch tỉnh xuống. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, Diệp Phàm cũng thật quá kiêu ngạo.
Trước tình hình rõ ràng không thể thông qua nhưng vẫn muốn giơ tay biểu quyết, thế chẳng phải là đang tỏ ra khiêu khích quyền uy của mình hay sao.
Diệp Phàm ngươi tuy là trên tỉnh xuống, nhưng cũng không thể lấy Công Thái Lượng trở về. Phong Châu là địa bàn của Thái Lượng ta. Thái Lượng ta không phải là “Bánh bao đậu” mà là lương khô.
- Vậy Bí thư Thái nói cấp bao nhiêu?
Sắc mặt Lâm Cường cứng đờ, “hừ” nói.
- 1,5 triệu, nếu quá nhiều thì sợ hạng mục kênh Thiên Phong không đủ nữa. Địa khu chúng ta quá lớn, mọi mặt đều cần tiền.
Thái Lượng nói đến đây thì liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Xin lỗi trợ lý Diệp, điều kiện của chúng tôi không thể chịu được sức ép. Không phải là chúng tôi không ủng hộ công việc của anh. Anh xuống là để giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi nhất định ủng hộ hết sức. Nhưng không biết làm thế nào vì tài lực có hạn, thực sự là xin lỗi.
- Ha ha ha, không có gì mà phải xin lỗi. Vừa rồi kiến nghị của tôi đã bị ủy viên Địa ủy Phong Châu phủ quyết.
Đây cũng là việc bình thường, một hạng mục còn chưa hình thành thực sự đã khiến cho trong lòng rất nhiều đồng chí băn khoăn rất nhiều.
Trước thực tế cầu bình cầu an đã khiến cho nhiều đồng chí không dám bước đi dài hơn. Tuy nhiên, tôi muốn nói với các đồng chí rằng.
Nếu tài chính Địa khu Phong Châu khó khăn như thế thì 1,5 triệu này không cần nữa.
Diệp Phàm cười nhạt, khiến cho các ủy viên đang ngồi ở đây càng tỏ ra khó hiểu, thầm nghĩ một đồng tiền ngươi cũng không có đến khi muốn chiêu đãi cũng không làm được, nói chi đến thu hút đầu tư chứ.
- Trợ lý Diệp, số tiền này tuy là ít, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có. Hay là cứ lĩnh trước. Nếu không khách đến thì việc chiêu đãi cũng là cả vấn đề.
Lúc này, Chu Xương Trung hơi có vẻ oán giận nói.
- Không cần đâu.
Diệp Phàm khoát tay, cười nói:
- Vốn hôm nay xuống đây tôi dự định nói chuyển số tiền 40 triệu mà Đồng Lĩnh ủng hộ cho hạng mục con kênh Thiên Phong qua.
Nhưng, vì nguyên nhân đặc biệt vừa rồi. Xét thấy tài chính Phong Châu thực sự khó khăn, nếu một chút tiền để thu hút đầu tư cũng không có thì khó mà làm được việc.
Vì thế, quyết định chuyển số tiền 40 triệu của thành phố Đồng Lĩnh dùng để đầu tư công trình ban đầu cho việc thu hút đầu tư của Phong Châu.
Đồng Lĩnh cũng khó khăn, nhiều hạng mục lớn cũng đang tiến hành. Tài chính thành phố cũng khó khăn chồng chất. Hơn nữa, nghe nói một số tiền của thành phố kết nghĩa Long Giang và Vân Thông cũng đã được dùng rồi.
Còn trên tỉnh cũng đã cho các anh 1 tỷ. Tài chính địa khu còn ủng hộ 1 tỷ. Ban đầu các anh dã có khoảng 3 tỷ tiền vốn khởi động, một chốc thì không thể dùng hết được.
Cho nên, số tiền 40 triệu Đồng Lĩnh ủng hộ các anh tạm thời chúng tôi hoãn lại chưa chuyển cho các anh. Yên tâm, cũng không quá lâu đâu, nhiều lắm cũng không vượt quá thời gian nửa năm.
Khoản tiền này tôi dùng trước vào việc thu hút đầu tư. Như thế người khác cũng không thể nói rằng chúng tôi chuyển mục đích sử dụng khoản tiền của hạng mục xử lý con kênh Thiên Phong có phải không nào?
Bởi vì tiền vẫn chưa chuyển vào tài khoản của Phong Châu, còn tiền là do Diệp Phàm tôi mượn trước từ bên thành phố Đồng Lĩnh.
Cũng là vì sự phát triển của Phong Châu, tôi nghĩ, cách này các đồng chí chắc sẽ không có ý kiến gì chứ?
Nói xong Diệp Phàm thản nhiên liếc nhìn 12 ủy viên Địa ủy Phong Châu có mặt tại hiện trường một lượt.