Quan Thuật

Chương 1720: Chương 1720: Lưu manh hơn cả lưu manh!




Hình như trong đám công nhân kia có cao thủ đã từng luyện võ. Diệp Phàm phóng đôi mắt chim ưng nhìn ra xa mười giây đã có thể khẳng định trong đám công nhân có ít nhất 5 tên biết võ.

Bọn người kia ra tay rất độc ác, tất cả đều nhắm vào những chỗ nguy hiểm trên cơ thể người, thường chỉ cần giáng một cú đấm là phải ngã quỵ xuống.

Kết hợp với tình hình mà Phạm Cương điều tra được cho thấy Phượng Thanh Kim này chắc là người nhà Phượng gia ở Thủy Châu cử đến, cũng là họ hàng thân thích của Phượng Anh, hình như có quan hệ anh em họ với Phượng Lăng Không, người đứng đầu Phượng gia hiện nay.

Liếc nhìn một vòng, Diệp Phàm không khó để hiểu được tất cả. Hóa ra là con thiêu thân mà Phượng gia cố tình cử đến. Nếu tòa nhà này không bị tháo dỡ thì chính là chống lại phương án tu sửa suối Vượng Phu của Ủy ban nhân dân thành phố, thực ra chính là nhằm vào Diệp Phàm.

Cũng có thể lý giải vì sao Phượng Anh dám mạo hiểm chấp nhận mất chức, ngang nhiên không thèm để ý đến thông báo của Ủy ban nhân dân thành phố; cũng có thể hiểu được vì sao Phượng Anh dám có thái độ như thế đối với Chủ tịch thành phố là mình.

Tất cả đều rõ như ban ngày, kẻ chủ mưu đứng sau màn đánh đấm dã man này chính là gia tộc Phượng gia ở Thủy Châu.

- Phượng gia xem ra muốn khiêu chiến với ông đây! Bọn giỏi võ này chắc chắn là người mà Phượng gia gọi đến rồi.

Diệp lão đại thầm hừ một tiếng lạnh, thò tay vào túi quần lấy ra chục hạt gạo.

Tay kia cầm loa, đứng trên một chiếc ghế, đột ngột hét lớn:

- Dừng hết tay lại cho tôi!

Âm thanh này là một bí thuật dùng âm vang lên dạng gào lên, dẫn đến sự kinh ngạc tương đối.

Cả đám người rõ ràng rất sửng sốt, đều dừng tay dừng chân lại.

Tuy nhiên khi Diệp lão đại muốn hô tiếng thứ hai thì ngạc nhiên phát hiện ống nói hình như đã bị âm chấn của mình làm hỏng rồi.

“Mẹ nó, hàng lởm quá!” - Diệp lão đại thầm chửi một câu.

- Đừng nghe hắn! Chúng ta có giấy phép. Bọn họ đây là tháo dỡ trái phép. Muốn xử lý giải phóng mặt bằng như thế nào cũng phải làm việc theo pháp luật.

Cả đám người ngẫm nghĩ, không xây dựng tòa nhà thì các anh sẽ không được lĩnh tiền công, không có tiền thì các anh ăn bằng gì, ở bằng gì?

Hơn nữa, khi tòa nhà siêu thị lớn này xây xong thì các anh cũng có thể làm nhân viên phục vụ, khi chuyển nghề mọi người đều kiếm được tiền.

Giải phóng mặt bằng chính là cắt đứt đường đi của chúng ta. Chúng ta tuyệt đối không cho phép họ làm xằng lằm bậy.

Lúc này, Diệp Phàm phát hiện kẻ đang nói kia chính là “anh Ba” đã từng ăn một đấm của mình. Một người trong đám đông kêu lớn lên:

- Anh Ba!

“Thằng ranh này lần trước bị đánh còn chưa biết đau có phải không?” -Diệp Phàm thầm nhủ.

Lúc này Vu Hữu Hòa đã mang đến một cái loa khác đến, Diệp Phàm nhận lấy rồi nói:

- Tất cả nhân viên phụ trách giải phóng mặt bằng đều lùi đến phía sau tôi! Lập tức lùi qua đây! Mau lui qua đây!

Vừa nghe Diệp Phàm nói, mấy chục nhân viên công tác đều lập tức đỡ nhau dậy, kéo nhau lui lại.

Một khoảng đất trống lập tức được mở ra.

- Không được để cho bọn họ đi! Bọn họ phá hoại tòa nhà của chúng ta rồi thì phải bồi thường!

Lúc này, “anh Ba” lại kêu lớn lên, đám đông lại bắt đầu kích động, từ từ ép tới.

- Tôi là Quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông Diệp Phàm. Ai dám tiến lên thêm một bước nữa chính là dùng vũ lực chông đối chính quyền, tất cả đều bị bắt nhốt lại!

Diệp lão đại ngồi trê ghế hét lớn.

- Sợ cái đéo gì? Chúng ta có giấy phép, giấy tờ nhà đất, chúng ta không cần phải sợ hắn. Làm quan đều là hù dọa người thôi! Đều là con hổ giấy thôi! Xông lên đi!

“Anh Ba” thấy đám đông có vẻ chần chừ. Dù sao tiếng tăm của vị Chủ tịch thành phố bạo lực Diệp Phàm này đã sớm truyền đến Hải Đông. Những công nhân chân chính còn có chút sợ hãi.

Tuy nhiên Diệp Phàm phát hiện mấy thằng cha đáng nghi kia đang gào thét vọt xong lên, còn “anh Ba” tất nhiên xông vào trước nhất.

Theo sau còn có một đám lâu la, chắc đây mới là những công nhân chân chính. Giờ phút này ở đây rất náo loạn, thu hút mấy trăm người dân vây đến xem.

“Đến hay lắm!”- Diệp lão đại trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống ghế. Tay đút trong túi quần liền nhúp một hạt gạo phi ra vào thẳng mặt “anh Ba” ở khoảng cách hai mét phía trước. Hạt gạo này rất nhỏ, người bình thường căn bản là không nhìn thấy,

Chỉ nhìn thấy đồng chí “anh Ba” còn cách ba mét là bổ nhào vào đám nhân viên công tác giải phóng mặt bằng thì lập tức ôi a một tiếng, thảm thiết rống lên. Cả đám người bị dồn xô mạnh về phía trước, lập tức ngã nhào như chó đớp bùn. Cái miệng rõ ràng đang hò hét loạn xị trên đường bỗng lập tức sưng to như miệng của Trư Bát Giới.

Chiêu này tất nhiên là phát minh mới của Diệp lão đại. Hắn phát hiện, hai hạt gạo sau khi bắn ra chạm vào cơ thể người, nếu như hai hạt gạo cùng va chạm vào một điểm thì lập tức sẽ nổ tung, hình thành một loại bột trắng mờ như không khí.

Nhưng khối khí này khi chạm vào cơ thể người thì lại khiến người ta có cảm giác đau đớn không chịu nổi. Hơn nữa điều kì lạ là sẽ không để lại bất kì thương tích gì trên người, dù có điều tra cũng không ra được rằng Diệp lão đại đã làm những mấy thí nghiệm trên động vật mới phát hiện ra hiện tượng thú vị như vậy.

Đến bây giờ còn chưa thử, hôm nay đúng lúc hắn lại được thử tay nghề với mấy gã này. Diệp Phàm không hề khách khí, lại bắn ra hơn mười hạt gạo.

Tai người thường đều rất khó có thể nghe thấy tiếng hạt gạo va chạm trên người. Những kẻ người nhà Phượng gia gọi tới quấy rối đều gào thét lên.

Cả đám đều kêu la thảm thiết ngã xuống, kẻ ôm chân người ôm tay, có người còn lăn lộn trên mặt đất.

- Sao lại thế này?

Hai người Phong Thanh Kim và Hoàng Lâm vẻ mặt khó hiểu chạy tới.

Bởi vì chuyện này, nếu nói là đám nhân viên công tác giải phóng mặt bằng đả thương thì rất khó quy tội cho bọn họ. Do các nhân viên này đã di chuyển cách đám người giỏi võ nhà Phượng gia đến những hơn 3 mét, trừ phi đám nhân viên này biết pháp thuật.

Còn quần chúng vây quanh thì không hiểu tại sao cả đám người kia lại ngã lăn lộn xuống đất. Đám đông ngơ ngác nhìn nhau không biết sao lại thế này. Sau đó đám công nhân cầm đầu do Phượng gia mời đến cũng sợ tới mức dừng bước.

Lúc này Vu Hữu Hòa hét lớn:

- Nhìn thấy chưa? Bọn họ đã bị trúng tà. Vì sao bọn họ lại bị trúng tà? Là bởi vì chúng đã xúc phạm tới thổ công hà bá nơi này. Chúng tôi tu sửa suối Vượng Phu chính là để bảo vệ suối Vượng Phu.

- Ông anh, có phải là thật sự bị trúng tà không?

Một người hỏi người đàn ông đứng bên cạnh.

- Tám phần là đúng rồi. Không nhìn thấy sao? Bản thân bọn họ tự nhiên ngã xuống.

Người đàn ông này nhìn nhìn, hình như có vẻ hơi sợ hãi, vội ném cây gậy trong tay ra, tránh xa đám ôn thần đang lăn lộn dưới đất.

- Thưa Chủ tịch thành phố, bọn họ đập hỏng máy xúc của chúng ta. Một chiếc máy này tốn tới mấy triệu tệ.

Lúc này Chủ nhiệm xử lý giải phóng mặt bằng Cố Bảo Quân đang chảy một bên máu mũi chạy đến báo cáo.

- Yên tâm, tôi sẽ khiến cho bọn chúng bồi thườn xe mới cho các anh.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Nhìn thấy Cục trưởng Cục Công an cũng đến liền quay sang nói với quần chúng:

- Thành phố tháo dỡ, giải phóng mặt bằng là không vi phạm luật xây dựng. Các anh xây dựng hợp pháp thì chúng tôi sẽ không động đến dù là một sợi lông.

Có người dân nói là có giấy phép nhưng mấy ngày trước Ủy ban nhân dân thành phố đã dán thông báo giải thích rõ ràng. Đó là bởi vì một số đồng chí của Bộ Xây dựng thành phố vi phạm quy chế, những giấy phép đó phê duyệt không có được sự bảo hộ của pháp luật. Hơn nữa chúng tôi chúng ta cũng đã nghiêm túc xử lý những người phụ trách có liên quan.

Hôm nay Diệp Phàm tôi phát biểu trực tiếp ở đây. Hễ là vi phạm quy định xây dựng hai bên bờ suối Vượng Phu đều bị tháo dỡ. Những công trình xây dựng vi phạm trong phạm vi một tháng trở lại đây đều không được bồi thường.

Những công trình được phê duyệt trước kia sẽ được xét duyệt bồi thường thích hợp. Nhưng các anh đừng nghĩ là có thể nhận được bao nhiêu vì việc xây dựng của các anh là phạm pháp, không nhận được một xu cũng là bình thường.

Ủy ban nhân dân thành phố là suy xét đến tình hình đặc biệt trước kia. Từ phạm vi vĩ mô mà nói, sau khi tu sửa mở rộng suối Vượng Phu chính là chuyện tốt với tất cả nhân dân Hải Đông.

Trận lũ lụt năm đó chắc mọi người còn khắc ghi chứ. Đó là một bài học đau thương. Chúng ta không thể để suối Vượng Phu quá nhỏ bé mà gây ra họa chết người. Mọi người nói có phải không?

- Đúng vậy! Không thể để chết người lần nữa! Những công trình trái phép này có thể hại chết người. Nếu không phải do bọn họ tự tung tự tác chiếm đường sông thì trận lũ lụt đã không cuốn chết em trai của tôi. Phá đi! Nên phá đi!

Lúc này, một nạn dân căm phẫn kêu lớn lên.

Giọng nói vừa vang lên thì rất nhiều người có thân nhân bị tổn thất trong trận lũ đều kêu lên:

- Phá đi! Nhà tôi bị nước lũ đánh sập rồi! Lập tức phá bỏ đi!

Thấy mọi người đồng tình căm phẫn, Diệp Phàm chỉ vào đám người đang lăn lộn dưới đất nói:

- Các đồng chí công an hãy lập tức điều tra là ai đập phá thiết bị máy móc của đội giải phóng mặt bằng. Bắt tất cả lại, cần phải bồi thường thế nào thì phải bồi thường thế ấy. Việc này nói lại với Cục trưởng Cục Công an của các anh một tiếng là đem kết quả xử lý đến chỗ tôi.

Sau khi nói xong, Diệp Phàm dẫn đám người của Vu Hữu Hòa đi.

Bên đó tất nhiên là có người bắt bọn kia lại rồi.

Buổi chiều, Diệp Phàm triệu tập các đồng chí của Cục giải phóng mặt bằng, Cục Đất đai, cùng với cục Xây dựng và cục Công an đến họp, yêu cầu bốn Cục bọn họ phối hợp xử lý việc tháo dỡ, dùng biện phạm cứng rắn, dứt khoát giải phóng mặt bằng. Một số đồng chí cứ việc lăn tăn trong lòng, Diệp Phàm cứ cứng rắn, kiên quyết ép xuống nên nhiệm vụ chưa hoàn thành lập tức có chuyển biến.

Mười giờ tối, Diệp Phàm vừa mới về đến nhà, thấy Chu Đông Đông đã đợi ở phòng khách nên nói:

- Cô Chu, cô quay về đi. Không có chuyện gì đâu!

- Chủ tịch thành phố mệt mỏi cả ngày rồi. Nghe nói hôm nay có người gây rối ở suối Vượng Phu. Chủ tịch thành phố anh nhất định là đã mệt lả rồi, để tôi đi chuẩn bị nước cho anh rửa chân.

Chu Đông Đông nói một lèo trơn tuồn tuột, quay vào nhà vệ sinh.

- Không cần đâu! Tôi hơi mệt, sẽ đi nghỉ trước đây...

Diệp Phàm xua xua tay, định đi thẳng lên lầu.

- Thưa Chủ tịch thành phố, tôi đã chuẩn bị riêng cho anh nước ngâm thảo dược, rất thoải mái ạ!

Chu Đông Đông nói.

- Vậy được, thì đi ngâm chân.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, xoay người ngồi lên ghế sô pha.

Không lâu sau, Chu Đông Đông đã từ nhà vệ sinh đi ra, hai tay bưng một chậu nước thảo dược rửa chân lớn hơn chiếc bồn rửa mặt một chút.

Tuy nhiên, Diệp lão đại lập tức sửng sốt. Bởi vì Chu Đông Đông không ngờ đã cởi bỏ áo ngoài, chiếc áo ngắn lộ ra nội y bên trong. Cánh tay khá trắng trẻo, người mặc mặt chiếc váy xòe ngắn mới đến đùi non.

Thấy Diệp Phàm nhìn mình chằm chằm, mặt Chu Đông Đông liền đỏ ửng lên, vội cúi đầu, bưng chậu nước ngồi xổm trước mặt Diệp Phàm.

Tuy nhiên vì Chu Đông Đông mặc áo ngắn cổ rộng thùng thình nên khi ngồi xổm, chiếc áo lập tức bị co lên, hở ra một khoảng rộng. Ánh mắt Diệp lão đại không khỏi trượt theo vào, có thể nhìn thấy hai trái núi ngồn ngộn.

Đã lâu không được chơi trò người lớn, Diệp lão đại lập tức có phản ứng, tư thế phía dưới đã dựng lên.

Nhưng Diệp lão đại vẫn cố gắng giữ điềm tĩnh, thò chân ra cho Chu Đông Đông cởi tất, chà xát nhẹ nhàng trong thau nước thảo mộc. Cảm giác khá thoải mái, Diệp lão đại mắt nhắm hờ, hưởng thụ cảm giác thoải mái dễ chịu khác thường.

Tách!

Đột nhiên từ cánh cửa bên trái vang lên một tiếng động nhỏ mà người thường khó nghe thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.