Thực ra, điều làm hai bọn họ thích thú không phải là đối nghịch với Diệp Phàm, mà là Diệp Phàm đã âm thầm đại diện cho Triệu Xương Sơn nhúng tay vào Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ.
Kỳ thực, thần thái vừa rồi của Diệp Phàm có chút khoa trương, là cố ý làm như vậy. Đúng là cấp bậc Vương Triều có cao hơn trước, hơn nữa, địa khu Cổ Đình dù là nơi xa xôi, nhưng cũng tính là điều một cấp bậc.
Hơn nữa, Diệp Phàm biết, hôm nay Quản Nhất Minh quyết tâm phải ngăn cản việc này. Lực lượng của mình trước mắt còn nhỏ, không đủ để đối kháng lại với Cổ Hoài và Quản Nhất Minh, Tại sao không ngầm qua sông với Trần Thương. Nếu Quản Nhất Minh muốn chuyển Vương Triều đi, thì chính là muốn Vương Triều rời khỏi tỉnh thành.
Bên này dù sao cũng vẫn còn Trương Hùng và Trần Hằng dẫn người âm thầm điều tra, còn Vương Triều cố ý thả lỏng. Có lẽ đồng chí lão Quản này có thể sẽ thả lỏng chút tâm tư.
Cái thứ này, một khi thả lỏng, có lẽ, dấu vết sẽ lộ ra. Cái Diệp Phàm cần chính là Quản Nhất Minh bị thắng lợi làm cho lung lạc ý nghĩ, tuy nhiên, đối với một lão hồ ly tinh như Quản Nhất Minh mà nói, muốn làm được điều này, là tương đối khó khăn.
Sau đó, Quản Nhất Minh giải thích tầm quan trọng của việc viện trợ Tân Cương, Tây Tạng, yêu cầu phải mau chóng hoàn thiện một cách tốt đẹp nhiệm vụ Tỉnh uỷ giao phó.
Nói đến cuối cùng, Quản Nhất Minh ngẩng mặt lên, chỉ thị nếu không hoàn thành được nhiệm vụ Tỉnh ủy giao xuống thì sẽ như thế nào? Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu rõ, đồng chí lão Quản này cố ý đến tiếp đón mình.
Buổi tối.
- Vương Triều, chuyện này khiến cậu phải oan ức một thời gian. Đợi sau này chân tướng vụ án được làm rõ, tôi sẽ tự mình đề nghị với Thủ tướng điều cậu trở lại.
Tôi không tin, Quản Nhất Minh và Cổ Hoài còn có thể lớn hơn Thủ tướng. Nếu Quản Nhất Minh có thể vì chuyện của tập đoàn Dương Điền mà bị kéo xuống thì chúng ta đã có thể giúp Triệu Xương Sơn nhổ một cái đinh trong mắt rồi.
Đến lúc đấy, Triệu Xương Sơn ắt sẽ nói cho cậu vài lời đúng không nào? Giờ cậu đành phải ngủ đông, bên ngoài phải thể hiện có chút mất mát, cố gắng mê hoặc ánh mắt của Quản Nhất Minh.
Đương nhiên, địa khu Cổ Đình khá xa, có chuyện gì cũng nằm ngoài tầm với của tôi, nên cậu cũng phải chú ý an toàn cho bản thân, đây mới là việc quan trọng nhất.
Sống được thì mới có thể làm nhiều việc được, mất mạng rồi thì cái gì cũng trở nên vô dụng…
Diệp Phàm huých Vương Triều một cái, thận trọng giải thích nói.
- Trưởng ban Diệp, tôi nghe theo anh, không cần biết như thế nào, cũng là tăng lên một bậc. Tôi bây giờ cũng là nhân vật số một ở cục Công an địa khu Cổ Đình. Ha ha
Nụ cười của Vương Triều có chút miễn cưỡng, ai cũng biết Cổ Đình là nơi xa xôi và nghèo nhất Việt Đông này, còn nghèo hơn cả Đức Bình của tỉnh Nam Phúc, Vương Triều qua đó, ắt hẳn cũng chẳng dễ sống.
Diệp Phàm biết rằng, đồng chí Cổ Hoài này cố ý làm thế, bởi vì, hai đồng chí Thái Hoa và Đặng Vân của Phòng Cán bộ bị mình ép Cổ Hoài đưa qua ban Tổ chức cán bộ địa uỷ Cổ Đình. Hơn nữa, đến cả một vị trí chính thức cũng chưa sờ đến được, Cổ Hoài bổ sung điều Vương Triều đi, chính là đang cảnh cáo mình đừng có quá cuồng vọng, Cổ Hoài hắn có biện pháp để chỉnh đốn lại mình.
Tối ngày hôm sau, Trương Lâm Hoa vui vẻ nói: -
- Trưởng ban Diệp được người dân Việt Đông gọi là “Người lương thiện lớn” Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Khách Đô, ông Lý Man Đầu nói muốn làm quen với anh một chút, cảm ơn sự quan tâm của Trưởng ban đến những khách sạn của ông ấy, Chủ tịch nói, lần thi sát hạch sinh viên do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ tổ chức này sẽ được tổ chức ở khách sạn Khách Đô Thâm Quyến. Khách sạn quyết định sẽ giảm giá…
- Tôi cũng muốn gặp Chủ tịch Lý, Chủ tịch Lý có thể bác bỏ Phó chủ tịch tỉnh một cách trực diện, dũng khí ấy thật đáng kính nể…
Diệp Phàm cười gật đầu. Thật ra, Diệp Phàm cũng có chút tò mò với Lý Man Đầu, một thương nhân như thế sao lại dám lên tiếng với Chu Phương Ninh, Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý công nghiệp được.
Có lẽ, phía sau Lý Man Đầu có bối cảnh không tầm thường. Mặc dù nhìn bề ngoài không có gì, nhưng người ngầm ủng hộ phía sau sao có thể sờ thấu được. Cho dù là Tổ đặc nhiệm A cùng với cục An ninh Quốc gia cũng không có khả năng làm việc này. Thế giới này, quá lớn.
Hội sở Thất Diệp Hồng là hội sở xa hoa phải có thẻ hội viên mới được vào.
Diệp Phàm mới đến cửa chính của hội sở đã thấy Trương Lâm Hoa đứng chờ ở cửa, bên cạnh còn có hai người đàn ông có chút giống nhau, chắc là hai bố con.
Nghe nói bố của Lý Man Đầu là Lý Trụ Tử cũng đi lên từ một cái quán nhỏ, trải qua vài chục năm phấn đấu mới xây dưng được gia nghiệp hàng trăm triệu.
Mà từ sau khi tốt nghiệp trung học Lý Man Đầu đã tiếp nhận tập đoàn Khách Đô của bố. Không đến ba năm, gia nghiệp đã đạt đến con số hai trăm triệu, là tập đoàn Khách Đô cũng là tập đoàn quy mô lớn đạt mức bảy tám trăm triệu.
- Trưởng ban Diệp, đây chính là bạn của tôi, ông Lý Trụ Tử, còn bên cạnh là đương nhiệm Chủ tịch hội đồng quản trị Lý Man Đầu, con trai cả của ngài Lý Trụ Tử. Cậu ấy rất giỏi, mới chưa đến 30 tuổi đã là Chủ tịch Hội đồng quản trị và còn lại đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh, Uỷ viên mặt trận Tổ quốc, chiến sĩ thi đua cấp tỉnh, Hội trưởng danh dự hiệp hội từ thiện của tỉnh…
Trương Lâm Hoa liệt kê ra một loạt các danh hiệu, thiếu chút nữa làm đồng chí Diệp Phàm choáng váng.
- Chào Trưởng ban Diệp!
Lý Trụ Tử từng gặp nhiều quan lớn những vẫn có vẻ có chút gò bó, lúc bắt tay Diệp Phàm có chút cứng nhắc. Còn Lý Man Đầu đừng thấy anh ta có vẻ ít tuổi, bắt tay cũng rất tự nhiên.
Lý Man Đầu cao khoảng một mét sáu bảy gì đó, vận bộ âu phục màu đen, mái tóc đong đưa hiền hoà chứ không để một cái đầu trọc. Mặc dù là Chủ tịch Hội đồng quản lý một tập đoàn lớn như vậy nhưng cũng có vẻ khá sáng sủa, đẹp trai, phong độ. Nhưng trong ánh mắt lơ đãng kia toát lên vẻ của một thương nhân khôn khéo và quả cảm, thậm chí, Diệp Phàm còn nhìn thấy được tia giả dối trong người thương nhân này.
- Nghe danh Chủ tịch Lý đã lâu, nay mới được gặp mặt, không thể tưởng tượng Chủ tịch Lý lại trẻ tuổi vậy, làm người ta có chút xấu hổ!
Hai bên vừa đi vừa cười nói.
- Xấu hổ, cái này ai cũng vậy thôi. Trưởng ban Diệp cũng không lớn hơn tôi mà đã là Phó giám đốc sở, hơn nữa lại nắm trong tay Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ. Anh nhìn những quan lớn cấp Phó giám đốc sở quanh mình xem, người ta không phải ba sáu thì cũng bốn mươi, thậm chí có người sắp nghỉ hưu rồi mới vào được đến cấp Phó giám đốc sở, so sánh quan trường với thương trường đúng là so sánh trí lực với mạng lưới quan hệ địa phương…
Lý Man Đầu thản nhiên cười nói.
- Ha ha, có chút may mắn thôi…
Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu.
Lúc đến phòng riêng mới phát hiện không ngờ bên trong còn một đôi nam nữ đang ngồi, tóc người nữ rất dài, mặt trái xoan, mũi dọc dừa, đôi mắt khá thu hút ánh mình, còn người nam thì rất trẻ, ăn mặc giản dị, diện mạo có đôi chút giống người nữ kia, có lẽ là anh em.
Thấy Diệp Phàm đi vào, hai người đều đứng dậy, nhìn có vẻ có chút luống cuống.
- Trưởng ban Diệp, thật ngại quá, họ đều sợ người lạ.
Nghe nói Trưởng ban Diệp là quan lớn, chị em họ sống chết cũng không dám xuống, anh thấy chưa, đến tận bây giờ bắp chân kia vẫn có run lên, chỉ sợ xuống dưới lát nữa là đi không được, haizz, tôi đã dạy bảo họ nhiều lần rồi, thật vô dụng…
Lý Man Đầu cười nói.
- Trưởng ban Diệp, tôi, tôi…
Người thanh niên thì thào, mặt đỏ bừng lên.
- Lý Sâm, cậu cũng là sinh viên có tài tốt nghiệp Đại học Yến Kinh, sao lại bủn rủn thế, khí thế nam nhi đâu rồi…
Lý Man Đầu cổ vũ nói.
- Lý Sâm tốt nghiệp Đại học Yến Kinh…
Diệp Phàm buột miệng nói một câu, đột nhiên nhớ ra, hình như trong số sinh viên trúng tuyển vào cơ quan trực thuộc Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân có người tên là Lý Sâm, hơn nữa là xếp ở vị trí chót, đến từ nông thôn.
Diệp Phàm hình như hiểu ra lý do Lý Man Đầu mở tiệc chiêu đãi mình. Chỉ là để nói vài lời thuyết phục về Lý Sâm mà thôi, còn cô gái kia, chẳng lẽ có liên quan gì đến Lý Man Đầu. Ừ đến chuyện này, Diệp Phàm lơ đãng liếc nhìn Trương Lâm Hoa ở phía sau một cái.
Phát hiện sắc mặt Trương Lâm Hoa có chút khó coi, hình như là sợ mình sẽ trách cứ ông ta. Theo vẻ mặt của Trương Lâm Hoa thì ông ta không biết việc này.
Trương Lâm Hoa lập tức nói:
- Trưởng ban Diệp, tôi thật không biết Lý Sâm và Chủ tịch Lý có quan hệ gì?
- Ha ha. Chú Trương, chú là bạn bố cháu. Chuyện hôm nay cháu có chút không rõ, cũng không nói trước tiếng nào với chú. Tuy nhiên. Lý Man Đầu cháu không phải đến để đi cửa sau, chỉ là đưa Lý Sâm đến làm quen với giám khảo thôi…
Lý Man Đầu cười nói thẳng.
- Đấy còn không phải đi cửa sau sao?
Trương Lâm Hoa có chút nhíu mày, có chút không hài lòng liếc nhìn Lý Man Đầu một cái, hừ nói:
- Man Đầu, Trưởng ban Diệp làm chủ khảo, nói thật, trong thời gian này bị vây bởi đầu sóng ngọn gió, mỗi hành động mỗi lời nói của anh ấy đều có người để ý, trước khi sát hạch mà gặp mặt thí sinh rất có khả năng là vạch áo cho người xem lưng…
- Lý Man Đầu cháu làm việc quang minh chính đại, sợ gì miệng lưỡi người ta. Chú Trương, nếu thật có người muốn lôi chuyện này ra nói, cháu còn muốn hỏi đấy?
Vì sao Lý Sâm đường đường là sinh viên tốt nghiệp Đại học Yến Kinh mà lại bị xếp hạng thí sinh đứng cuối. Cái này chẳng lẽ là sắp xếp theo thứ tự tên họ sao?
Nếu sắp xếp theo tên họ thì họ Lý không phải đứng trước họ Ngô sao?
Đừng nói chuyện này là như thế, Lý Man Đầu cháu không phải thằng mù. Tỉnh uỷ muốn làm chút mưu mẹo, mặc dù Lý Man Đầu cháu khinh thường cách làm như thế, nhưng thực sự có người ức hiếp đến người nhà họ Lý chúng cháu, Lý Man Đầu cháu sẽ không sống chung với kẻ đó. Hừ!
Lý Man Đầu ngênh mặt lên, hừ nói.
- Người nhà họ Lý, Lý Sâm có quan hệ gì với anh?
Thấy Lý Man Đầu dáng vẻ bệ vệ nhằm vào Trương Lâm Hoa. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, Diệp Phàm cũng có chút bị động chạm, lạnh lùng hừ nói.
- Một người cháu rất xa, thậm chí có thể nói là đến bảy tám đời. Hai anh em họ là cùng thôn với tôi, rất nghèo. Tuy nhiên, bây giờ đã khá dần lên. Chỉ là, so với Việt Châu thì vẫn lạc hậu mất mười mấy năm. Tôi không yêu vầu Tỉnh uỷ tổ chức phải tuyệt đối công bằng, nhưng, tương đối công bằng thì các anh có thể làm được chứ. Chuyện mờ ám nơi quan trường tôi không dính vào đưojc, nhưng hai mắt này của tôi không hoa, cũng còn có thể nhìn được. Môi trường công bằng phải hình thành từng bước, điều này tôi hiểu…
Thái độ của Lý Man Đầu dịu đi một chút.
- Còn chưa sát hạch sao anh biết ban Tổ chức chúng tôi không công bằng? Lý Man Đầu tiên sinh, nói hơi sớm quá rồi.
Diệp Phàm hừ nói, có chút không khách khí.
- Quá sớm!
Lý Man Đầu liếc Diệp Phàm một cái, khoát tay cười nói:
- Không còn sớm! Tin đồn đã truyền ra rồi…
- Cái này thì lạ thật, bản thân tôi cả ngày ở ban Tổ chức cán bộ cũng chưa nghe được cái gì mà Chủ tịch Lý lại nghe được, rốt cuộc là cái gì, Diệp mỗ xin chăm chú lắng nghe…
Diệp Phàm tiếp tục hừ nói, trong lòng cũng có chút bị tác động, có lẽ Lý Man Đầu đúng là đã nghe được tin đồn. Trong chuyện này có phải có người cố ý làm chuyện xấu gây khó dễ!
(chú thích: Lý Bánh Mỳ hay Lý Man Đầu đều là một người)