Làm như vậy không phải là vẫn thế à? Trên đời này không có bức tường nào ngăn được gió. Chúng ta tìm các đồng chí trong chính phủ ra mặt cho Diệp Phàm một cái mũ “quan”.
Tôi nghĩ cho Diệp Phàm làm Chủ tịch thành phố chỉ cần Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy thông qua là được rồi, cũng không phải là chuyện quá khó.
Nhưng như vậy người khác ở sau lưng sẽ nói Tổ đặc nhiệm A bây giờ có sức mạnh quá, dám chỉ thị quan chức chính phủ cấp cao làm việc.
Có phải là muốn hoàn toàn khống chế cơ quan quốc gia không? Chuyện này sẽ phiền phức lắm đấy.
Lúc này Chủ nhiệm phòng liên lạc Tổ đặc nhiệm A Thiều tướng Tưởng Đại Hải hừ nói, kiên quyết phản đối cách này. Vô hình chung lời nói của anh ta lại giống với suy nghĩ của Lỗ Tiến.
Nhưng những người ngồi đây đã hiểu rõ, Tưởng Đại Hải cũng chẳng có long tố gì. Tên già này không tốt đến mức muốn Tổ đặc nhiệm A phát triển ổn định.
Tổ đặc nhiệm A bị tan rã gã càng vui mừng bởi vì bên Quân ủy sớm đã phong thanh chuyện muốn dỡ bỏ Tổ đặc nhiệm Quốc gia và sát nhập vào Cục tình báo ở Quân ủy.
Hay nói cách khác là có thể đưa Tổ đặc nhiệm A trở thành một bộ phận của Quân ủy, cùng cấp với Tổng cục chính trị hậu cần thôi.
- Ha ha. Chuyện gì cũng có thể thay đổi, sao Tổ đặc nhiệm A lại không thể thay đổi chứ. Diệp Phàm đã có thành tích rõ ràng như vậy mà giờ một nhân tài của nước Cộng hòa lại trở thành một phế nhân.
Chuyện này đối với Diệp Phàm sẽ là một cú sốc lớn, còn mạnh hơn cả việc mất đi mấy trăm triệu tệ.
Tổ đặc nhiệm A nên bồi thường Diệp Phàm, cho một cái mũ quan cũng đâu có gì đáng trách. Hơn nữa cũng là điều chỉnh chức vụ cùng cấp thôi cũng không phải là lập tức nâng chức Phó chủ tịch tỉnh.
Theo quân hàm Thiếu tướng của Diệp Phàm dù là thăng lên chức Phó chủ tịch tỉnh cũng đủ điều kiện rồi. Chúng ta chỉ để anh ta làm Chủ tịch địa khu hay chủ tịch thành phố cấp ba thôi mà.
Hơn nữa cũng không phải là chúng ta cấp cho hắn, bởi vì Tổ đặc nhiệm A chúng ta không có quyền cấp chức vụ cho hắn. Chúng ta hoàn toàn có thể kiến nghị Ban tổ chức Trung ương làm như vậy, giới thiệu cho họ một nhân tài xuất sắc.
Chẳng nhẽ Tổ đặc nhiệm A đến quyền kiến nghị cũng không có sao? Nếu thực sự như vậy thì có phả bên ngoài cũng hơi nghiêm khắc với Tổ đặc nhiệm A quá rồi đúng không?
Lúc này đại biểu bộ Chính trị hội nghị thường vụ tại Tổ đặc nhiệm, Thứ trưởng Chu Minh Đạo thản nhiên hừ nói.
Bây giờ sau người chính trong hội nghị đã hình thành thế ba đối ba. Lỗ Tiến là đại diện còn có Vương Toàn Hữu, Tưởng Đại Hải phản đối việc cho Diệp Phàm chức vụ.
Còn nhóm Lý Khiếu Phong là đại biểu có Cố Toàn, Chu Minh Đạo nhiệt tình ủng hộ cho Diệp Phàm chức vụ.
Lỗ Tiến vừa nhìn đã thấy cục diện này có vẻ loạn lên rồi. Vốn định thông qua cuộc họp này để ra tay cảnh cáo bọn Lang Phá Thiên một chút.
Muốn tăng thêm uy lực của mình tại Tổ đặc nhiệm A. Không ngờ biến đi biến lại cuối cùng lại thành thành cuộc tranh luận việc thăng chức cho Diệp Phàm. Lỗ Tiến tức giận đến cực điểm.
Hừ nói:
- Chúng ta bây giờ đang thảo luận nên xử lý Lang Phá Thiên, Trương Cường, Tề Thiên. Đối với những đồng chí không nghe lời lãnh đạo, không phục tùng quân lệnh thì không thể nương tay được. Cứ như vậy quân lệnh của Tổ đặc nhiệm A không có giá trị, lời của lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A không ai nghe nữa. Vậy thì Tổ đặc nhiệm A có cần thiết phải tồn tại nữa không? Không thể như vậy được nữa nhất định phải xử lý. Bây giờ các đồng chí có thể thảo luận một chút nên xử lý như thế nào. Còn việc đề cử Diệp Phàm chúng ta sẽ bàn sau.
Lỗ Tiến dĩ nhiên muốn đổi chủ đề, không muốn nói đến Diệp Phàm nữa.
- Hôm nay bọn Lang Phá Thiên cũng có chút quá đáng, căn bản là có sự hiềm nghi. Cơn gió này nhất định phải chặn lại.
Nếu không sau này những lời mà các lãnh đạo đang ngồi ở đây nói chắc không còn ai nghe nữa. Là thành viên cũng có thể đứng lên chất vấn quyết định của tổng bộ, phản đối mệnh lệnh của Tổng bộ. Thế thì Tổ đặc nhiệm A còn tổ chức thế nào được nữa.
Tôi thấy ít nhất cũng phải xử phạt thật nặng.
Tưởng Đại Hải đánh tiên phong, tên này đúng là muốn làm rối. Tưởng Đại Hải đại diện lợi ích của quân đội, tâm lý của ông ta thực ra Lỗ Tiến cũng hiểu được. Nhưng bây giờ là thời kì quan trọng, mình cần mượn sức mạnh của Tưởng Đại Hải nên Lỗ Tiến tạm thời không so đo với hắn.
- Ghi lỗi nặng. Thế thì hơi nặng tay quá.
Cố Toàn nhìn mọi người một lượt, nhẹ nhàng nhập một ngụm trà nói:
- Họ cũng không sai gì nhiều lắm. Cái gì là lỗi nặng xử phạt. Tôi tin là các đồng chí ngồi tại đây không ai là không biết ảnh hưởng của việc xử phạt với một đồng chí trong thể chế như thế nào. Làm như vậy
Sẽ đả kích nghiêm trọng tính tích cực công tác của các đồng chí. Thực sự vì chuyện này mà làm công tác có vấn đề gì thì các đồng chí đang ngồi đây cũng khó mà an tâm được.
Hơn nữa, các đồng chí đều biết chuyện này phải ghi chép lại hồ sơ. Đối với một Đảng viên, đời đời đều không rửa sạch được.
Mà bọn Lang Phá Thiên là những người có công, bây giờ ghi lại. Điều này có cớ gì đâu mà xử phạt hắn.
- Ừ. Công việc của Tổ đặc nhiệm rất đặc biệt. Thường có nhiệm vụ gì quan trọng đều là cuộc chiến sinh tử, sơ xuất một chút thôi là mất mạng rồi.
Đó là mạng người, không thể coi như trò chơi trẻ con. Tôi cũng công nhận ghi lại tội nặng xử phạt là không hợp lý, đổi lại là phê bình miệng không ghi vào hồ sơ là được rồi.
Đối với một số đồng chí có chút xúc động nhỏ tôn chỉ từ trước đến nay của Đảng là trị bệnh cứu người trước khi trừng phạt, lấy việc cứu người làm gốc.
Làm gì có cán bộ nào không mắc chút sai lầm. Nếu gây chút chuyện mà coi là mắc tội lớn thì các đồng chí ngồi đây có ai chưa làm loạn đâu.
Nếu thực sự như vậy, ai cũng bị ghi lại tội nặng xử phạt sao? Không ổn không ổn.Lý Khiếu Phong là lão làng, tuy nói là bây giờ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn có thân phận là cố vấn đặc biệt. Trong Tổ đặc nhiệm A này không ai làm gì được ông ta cả.
- Tướng quân Lý, chuyện này cũng phải xem gây chuyện lớn hay không. Mọi chuyện mà phát sinh rồi thì có ảnh hưởng nguy hại đến Tổ đặc nhiệm hay không?
Cá nhân tôi nhận thấy lần này bọn Lang Phá Thiên quá đáng quá. Hoàn toàn không để ý đến kỷ luật của Tổ đặc nhiệm A, chỉ một chút chuyện nhỏ đã buông gánh rồi , cònlấy chuyện chuyển ngành ra để uy hiếp.
Thành viên Tổ đặc nhiệm A ai cũng như thế thì Tổ đặc nhiệm A có còn gọi là Tổ đặc nhiệm A nữa không? Chúng ta không thể dung túng cho các đồng chí làm loạn được. Song song với việc giáo dục phê bình thì cần phải có sự trừng phạt hợp lý mới có thể có tác dụng với các đồng chí cấp dưới.
Nếu cứ dung túng mọi người gây chuyện thì cái Tổ đặc nhiệm A này không phải là thành chỗ của thổ phỉ rồi sao? Chúng ta đều là những người có văn hóa, có năng lực, có sự khác biệt cơ bản về bản chất với bọn thổ phỉ trước miền núi trước khi giải phóng.
Tôi thấy ghi lại xử phạt tội nặng là khá hợp lý. Hơn nữa nếu tiếp tục dung túng bọn Lang Phá Thiên có lẽ tổ chức của chúng ta sẽ tan vỡ mất.
Vì lợi ích của cả Tổ, vì quốc gia chúng ta không thể nhẹ tay được. Đau cũng phải xuống tay trừng trị.
Tổ phó Tổ đặc nhiệm A Vương Toàn Hữu hừ nói. Tên này trước đây lúc Lý Khiếu Phong điều hành Tổ đặc nhiệm A đã từng bị Lý Khiếu Phong phạt nặng nên luôn giữ sự phẫn nộ trong lòng. Nên lúc anh Lý đề xuất chuyện gì, căn bản là gã đều phản đối.
Lỗ Tiến tính toán hình như chuyện xử phạt lại tạo thành cục diện ba đối ba nữa, khó mà có thể thông qua.
Lỗ Tiến trong lòng rất buộn bực, định tuyên bố chuyện này lần sau bàn tiếp thì cửa bỗng từ từ mở ra.
Chỉ thấy đồng chí Cổ Đinh Nhất Phó tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A vội vàng đi vào phòng họp. Lỗ Tiến vừa nhìn trong lòng tự nhiên thấy vui bởi vì quan hệ giữa anh Giả với mình cũng khá tốt. Anh ấy đến rồi nghĩa là mình vô hình chung lại có thêm trợ lực.
- Anh Cổ, anh đến rồi à. Anh ngồi đi.
Lỗ Tiến nhiệt tình chào hỏi đợi Cổ Đinh Nhất ngồi xuống, hắn liếc mắt tỏ vẻ nhìn Vương Toàn Hữu. Vương Toàn Hữu ngầm hiểu lập tức kể lại toàn bộ chuyện thảo luận trong cuộc họp cho Cổ Đinh Nhất nghe.
Cuối cùng, Vương Toàn Hữu hỏi:
- Anh Cổ, anh thấy ý kiến thủ trưởng Lỗ đưa ra thế nào?
- Ừ. Tôi thấy chuyện này hoàn toàn hợp lý. Tại sao từ trước đến nay lại có cách nói giết gà dọa khỉ? Bây giờ ghi lại lỗi nặng sử phạt bọn Lang Phá Thiên cũng có tác dụng rung cây dọa khỉ.
Tổ đặc nhiệm A của chúng ta liên tục bị đả kích, bây giờ lại càng là thời điểm mấu chốt. Tôi thấy chuyện như thế này tuyệt đối không thể chiếu cố tiếp được, không để để bọn họ làm loạn tiếp nữa.
Nếu Tổ đặc nhiệm A thực sự tan rã thì các đồng chí ngồi đây sẽ trở thành tội đồ của đất nước. Chúng ta có lỗi với các vị lãnh đạo trước đây, có lỗi với các đồng chí đã hy sinh.
Tổ đặc nhiệm A có kỷ luật thép không thể cho phép bất cứ đồng chí nào không tập trung. Dù là những người có công cũng không thể vô cớ làm loạn. Một tổ chức không có kỷ luật thép thì không thể lâu dài được. Đối với những người kể công kiêu ngạo, không quan tâm đến lợi ích của Tổ đặc nhiệm A
Tôi nhận thấy cần trừng phạt nghiêm khắc. Không chỉ phải ghi lại tội nặng xử phạt mà còn phải phạt về kinh tế nữa mới đúng. Ví dụ như cắt bỏ phần thưởng phúc lợi của vài đồng chí cũng được.
Cổ Đinh Nhất thản nhiên nói.
- Vậy thì giơ tay biểu quyết đi.
Lỗ Tiến nói, giơ tay lên trước. Tiếp theo, Tưởng Đại Hải, Vương Toàn Hữu, Cổ Đinh Nhất cả bốn người đều giơ tay lên.
Cố Toàn nhìn một lượt thấy không có chỗ dựa, dứt khoát không hé răng.
- Tôi phục tùng quyết định của tổ chức nhưng tôi Lý Khiếu Phong vẫn giữ ý kiến của mình.
Lý Khiếu Phong hừ nói.
- Chuyện này tôi bỏ phiếu trắng.
Chủ nhiệm phòng liên lạc hội nghị thường vụ bộ chính trị tại Tổ đặc nhiệm A Chu Minh Đạo nghiêm túc nói.
- Anh Cố, anh thì sao?
Lỗ Tiến quay đầu nhìn Cố Toàn hỏi, vẻ mặt đầy nghiêm túc. Thực ra gã cố tình hỏi vậy. Ngoài mặt là tôn trọng Phó trưởng ban công tác chính trị Cố Toàn nhưng lại có ý thúc ép.
- Tôi.
Cố Toàn ừ một tiếng nhìn mọi người một lượt cuối cùng không còn cách nào khác đánh nói:
- Bỏ phiếu trắng.
- Tổ đặc nhiệm có 7 ủy viên chủ chốt, đồng chí Lý Khiếu Phong giữ nguyên ý kiến, Cố Toàn và Chu Minh Đạo bỏ phiếu trắng, bốn người tán thành
Số đồng chí tán thành đã vượt quá một nửa. Vậy thì chuyện ghi lại tội nặng xử phạt, cắt bỏ một năm phúc lợi với ba đồng chí Lang Phá Thiên, Trương Cường, Tề Thiên đã chính thức được thông qua.
Lỗ Tiến vênh mặt lên, quyết định chuyện này.
Lão Lỗ lại nhìn mọi người một lần nữa, nói lại:
- Còn về chuyện đồng chí Diệp Phàm không quan tâm mệnh lệnh của Tổng bộ, cố ý xé bỏ văn bản tuyệt mật tôi nghĩ không cần đưa lên tòa án quân sự nữa. Dù sao trong trận chiến ở núi Xương Bối anh ta cũng có chút công lao. Về sự nông nổi của Diệp Phàm, thế này đi cảnh cáo nội bộ là được rồi.
- Đồng chí Lỗ Tiến anh nhất định phải làm thế đúng không?
“Rầm” một tiếng, Lý Khiếu Phong đập bàn một cái. Lý Khiếu Phong trước đây là cao thủ cấp tám. Ông ta phẫn nộ rồi, nắm đấm đó khá là có uy lực. Cái bàn bị ông ta đập kêu răng rắc, mấy cái cốc trên bàn đều nảy lên. Lỗ Tiến bị nước trong cốc trà đổ lên hết mặt mũi, suýt nữa thì thành chuột lột.