Bọn họ cũng thật sự không nghĩ tới, không ngờ Trang Thế Thành và Tôn Quốc Đống tự mình đưa Diệp Phàm đến nhậm chức, phân lượng cục trưởng của Diệp Phàm quả rất mạnh.
Rất nhiều cắp mắt đều tập trung bắn về phía chàng thanh niên trẻ tuổi phía sau Trang Thế Thành.
Các vị đại lão này vốn đã có chút chuẩn bị về tâm lý, nhưng cũng phải sửng sốt vài giây, thầm nhủ, con mẹ nó, quá trẻ tuổi, giống như học sinh cấp ba, cả đám người già toàn bộ trở thành lính dưới trướng hắn, hơn nữa, hình như rất được sủng ái...
Một đám người vây lấy ba người Trang Thế Thành kéo nhau vào một căng tin cũ.
Bàn ăn trong Căng tin phỏng chừng là dành cho người nhậm chức lâm thời vào tẩy trần, có một cái ghế dài, hiện đã ngồi đầy người, ghế chủ tịch bên trên đã bày dọn xong bàn ăn, bên trên còn có khăn trải bàn.
Tiếng vỗ tay vang lên, ba người Diệp Phàm đi hướng về phía bàn dành cho chủ tịch.
- Sắp đến giờ dùng cơm rồi, không nên nói nhiều, tôi xin bày tỏ thái độ trước, hôm nay rảnh rỗi nên đưa đồng chí Diệp Phàm đến, hy vọng cán bộ công nhân viên chức toàn cục đoàn kết chặt chẽ, làm tốt công tác kiến thiết, vì Đức Bình mà đóng góp thêm một viên gạch cho công tác kiến thiết.
Có lẽ có đồng chí nhìn thấy đồng chí Diệp Phàm rất trẻ, cái tôi cần nói chính là, bởi vì đồng chí ấy rất trẻ, cho nên lần đề bạt này thật sự không dám vượt chế độ quá mức.
Bằng không, đồng chí Diệp Phàm phỏng chừng sớm đã là Bí thư huyện. Đồng chí ấy tuy trẻ tuổi nhưng năng lượng lại rất lớn, các đồng chí ở chung với hắn một thời gian thì sẽ có thể cảm nhận được.
Quốc lộ Thiên Tường ở Đức Bình đang cho trải nhựa toàn diện, một con lộ đi qua ba tỉnh, tổng đầu tư công trình đạt tới mức bốn trăm triệu do đồng chí Diệp Phàm một mình đơn thương độc mã chạy vạy khắp bộ Giao thông kiếm về.
Cho nên, các đồng chí có thể có được một vị cục trưởng như thế, đó là phúc khí của các đồng chí, ha hả, thôi, không nói nữa.
Trang Thế Thành giọng điệu thân thiết, sau hai câu đơn giản ra hiệu cho Tôn Quốc Đống tuyên bố bổ nhiệm nhân sự.
Cuối cùng đến phiên Diệp Phàm lên tiếng.
Liếc qua một vòng, tâm trí Diệp Phàm hết sức vững vàng, bởi trường hợp thế này gặp nhiều rồi, chỉ khác nhau chỗ kỳ quái hay không thôi.
- Chào các đồng chí, tôi là Diệp Phàm, được điều tới từ huyện Ma Xuyên. Nói thật, tôi vẫn còn muốn được mặc chiếc áo Bí thư huyện ủy vào người.
Tuy nhiên, Bí thư Trang với tư cách là lãnh đạo Địa ủy đã điều tôi đến cục Xây dựng, tôi là một đảng viên đương nhiên phải nghe đảng nói, cho nên tôi đã đến đây.
Vừa rồi tôi cũng xem xét qua một lượt, cục Xây dựng rất lớn, văn phòng cơ quan và đơn vị hạ cấp cũng khá nhiều.
Nói thật, lúc ấy tôi có liếc sơ qua văn kiện, thiếu chút nữa bị hôn mê rồi.
Diệp Phàm vừa mới nói đến đây, một trận cười vang lên, tiếp theo là bồi thêm tiếng vỗ tay vang liên hồi.
Hai tay Diệp Phàm ra hiệu cho mọi người, tiếng vỗ tay dừng lại, sau đó nói thêm:
- Vừa mới bước vào, thấy hiện tại cục Xây dựng thật sự là đã rất cũ kỷ. Người ta nói trâu già kéo xe cà tàng, tôi nghĩ làm sao mà kéo cho nổii. Cho nên, phải có chút thay đổi mới được, đây là hứa hẹn của tôi đối với mọi người. Không nói nữa, cứ thế đi.
Diệp Phàm nói rất ngắn gọn nhưng cụ thể, lập tức tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên, lần này, kéo dài mãi không thôi.
Buổi tối, mở tiệc đơn giản ngay tại căn tin.
Diệp Phàm cũng làm quen được vài nhân vật có phân lượng ở cục Xây dựng ngay trên bàn tiệc. Trong số này rất có khả năng sẽ gặp phải những kẻ ngáng chân, huyện cũng thế mà cục cũng như thế.
- Lão Trần, thật là buồn cười, lời trẻ con cũng dám nói thay đổi cục Xây dựng, nói chúng tôi già rồi chứ gì, ý tứ không phải rất rõ ràng sao, hắn là thế hệ sau tiên tiến, già cỗi như chúng ta không còn được trọng dụng nữa rồi.
Phó cục trưởng Giang Trường Ba của Cục Xây dựng cùng Phó cục trưởng thường trực Trần Văn Khải đang ngồi trong một quán cơm, thuận miệng trò chuyện.
- Ha hả… thanh niên mà, đều rất xung sức. Khi chúng ta còn trẻ không phải đều thế sao, đều nghĩ mình có thể sẽ thay đổi được thế giới, kết quả thế nào, đều là thế giới thay đổi chúng ta. Thay đổi đến mức chính chúng ta còn không nhận ra chính mình. Ôi...
Trần Văn Khải thở dài.
Ngẩng đầu nhìn Giang Trường Ba đối diện liếc mắt một cái, nhưng, nói muốn thay đổi, có thể thay đổi được thì đương nhiên là chuyện tốt. Chẳng qua nói mạnh miệng thôi, đơn giản là muốn kiếm thanh danh thôi. Đó chỉ là lời nói cho lãnh đạo nghe thôi, chẳng có gì lạ.
- Tuy nhiên lão Trần, chuyện hôm nay có chút quỷ dị. Bí thư Trang và phó Bí thư Tôn sao đến cả đây. Hình như đến bởi vì muốn làm lá bài chống đỡ?
Giang Trường Ba nhìn Trần Văn Khải liếc mắt một cái, nói.
- Không chống đỡ có thể được sao?
Trần Văn Khải lãnh đạm cười nói.
- Đúng! Đúng! Đúng đúng! Ha ha ha... ...
Giang Trường Ba liên thanh nói, sau khi phun ra xong, hai người lớn tiếng cười, tuy nhiên, thanh âm có chút đè nén. Bí thư Trang và phó Bí thư Tôn cùng trình diện, cho thấy bọn họ lo lắng.
Xem ra, hai vị lãnh đạo cũng ý thức được, cục Xây dựng là cánh rừng lớn, không phải là nơi có thể xưng vương dễ dàng được. Phỏng chừng tới uy hiếp một chút, nhưng quan huyện không bằng hiện quản, cưỡi con lừa xem bài hát, còn phải xem mặt sau.
Nói ra cũng khó trách sự phẫn nộ của Trần Văn Khải và Giang Trường Ba, hai lão già vốn đã thương lượng xong xuôi. Lão cục trưởng về hưu, Phó cục trưởng thường trực Trần Văn Khải sẽ tiếp nhận vị trí đó, Trần Văn Khải sau khi lên ngồi yên vị, sẽ đề cử Giang Trường Ba tiếp nhận vị trí của mình.
Như vậy, cả hai đều có thu hoạch. Ai ngờ, người tính không bằng trời tính. Lãnh đạo chủ chốt của Địa ủy phát sinh đại biến cố, Chủ tịch Địa khu Vương bị bắt, Phó chủ tịch Địa khu Lôi ảm đạm lùi về tuyến hai, Phó chủ tịch Địa khu Tra cũng bị bỏ tù, đến Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lâm Minh Viễn cũng bị liên lụy, bị điều đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh dưỡng lão. Thế cục Địa khu quay ngược, lập tức bị Trang Thế Thành nhân cơ hội nắm tất cả trong tay. Vào thời kì nhạy cảm này Trang Thế Thành an bài cho chú chim non Diệp Phàm đến kiến thiết làm chiếc đòn chặn ngang, làm cho mộng đẹp của hai người tan thành mây khói, bị vậy không tức mới là lạ. Chỗ dựa vững chắc của hai người này tại địa khu giờ phút này cũng không dám lên tiếng, sợ bị rủi ro.
Trong lúc đó, tại cục Xây dựng bị hai người Kim Khải, Giang Trường Ba áp chế rất gắt gao.
Khi lão Cục trưởng phân công công tác hai cô nàng cũng không kiếm chác được chút lợi ích nào, ngược lại bị phân công quản lý các công việc mệt nhọc, lợi lộc không nhiều.
Hai Phó cục trưởng trong lòng tất nhiên oán giận, lần này cục trưởng chim non Diệp Phàm đến nhận chức càng khiến hai cô thấy được ánh rạng đông hy vọng.
Đặc biệt nhìn Diệp Phàm tưởng là "đồ ăn thơm béo bở", hai cô động tâm, quyết định thương lượng một chút, kết bè phái bắt Cục trưởng Diệp, tranh thủ kiếm chút ích lợi.
Phụ nữ mà, đương nhiên thích ăn mặc, mà muốn ăn mặc thì phải có tiền. Một bộ trang điểm tốt cũng mất mấy trăm đến một ngàn, đối với đồng lương một tháng gần bốn trăm thì với hai nàng sao đủ tiêu pha.
Còn như nói nếu được chút ích lợi, hai nàng cũng muốn dâng lên, tuy nhiên, bởi vì công tác mà các cô được phân công quản lý căn bản là không có gì ưu đãi để người ta dâng.
Tỷ như Triệu Lôi được phân công quản lý bên vệ sinh môi trường, người ta có cảm giác hôi thối bỏi chẳng lẽ kêu công nhân vệ sinh đưa tiền. Bản thân người ta ăn không đủ no thì lấy đâu ra tiền để cho với tặng.
- Chị Triệu, thấy Cục trưởng Diệp mới thế nào?
Lý Mỹ Mỹ vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.
- Rất trẻ, phỏng chừng là nhỏ hơn Phó cục trưởng Trần, có chút đáng tiếc.
Triệu Lôi có chút thất vọng.
- Ừ, Trần Văn Khải và họ Giang thành bạn nối khố rồi, trước kia lão Cục trưởng có lúc cũng bị bọn họ làm cho tức giận đến nghẹn lời, sau đó nghĩ lại thấy dù sao tuổi tác cũng cao, vài năm cũng phải về hưu, nên mặc kệ. Danh nghĩa là cục trưởng nhưng trên thực tế cục trưởng thật sự của cục Xây dựng là Trần Văn Khải và Giang Trường Ba. Vương Toàn tuy nói cũng là lão thành ở trong cục nhưng Vương Toàn không có chỗ dựa vững chắc, ông ta sợ mông mình còn ngồi không yên trên ghế của mình nữa kìa, nên căn bản không dám gây sự với Trần Văn Khải và Giang Trường Ba.
Khi họp hành ngẫu nhiên nói vài câu, bị Trần Văn Khải liên hợp đè cho nhụt chí, đàn ông như vậy không giống đàn ông.
Lý Mỹ Mỹ mở miệng nói về Phó cục trưởng Vương Toàn.
- Ừ, Chu Trường Phong nghe nói có chỗ dựa vững chắc, nhưng người quá non, không đến phần làm chủ, bị Trần Văn Khải và Giang Trường Ba hai con cáo già liên hợp phản kích, cuối cùng cũng không chịu nổi.
Hơn nữa trước kia lão cục trưởng lại mặc kệ mọi thứ, nên càng cổ vũ thêm thế khí cho Trần Văn Khải. Cục Xây dựng gần như sắp sửa thành họ Trần và Giang.
Chị em chúng ta sao tranh được với đám đàn ông thối tha ấy, tôi phỉ nhổ!
Triệu Lôi càng nói càng hung hăng, một ngụm hạt dưa bay ra sàn nhà, còn chân Mỹ Mỹ hung hăng giẫm lên mấy cái, tất nhiên là xem xác hạt dưa là đám Trần Văn Khải rồi.
- Năm trước quy hoạch thành đông của quận Đức Bình, không biết Trần Văn Khải mò được bao nhiêu lợi lộc. Lão tạp mao, vơ vét cho đầy bồn đầy bát, sao không chết sớm đi con cháu nhà rùa.
Lý Mỹ Mỹ chua ngoa mắng.
- Gã hói nửa đầu Giang Trường Ba cũng không sai biệt lắm, đồ mặt rỗ, túi tiền gã phỏng chừng cũng nhồi nhét đầy rồi.
Nghe nói quốc lộ Thiên Tường sẽ đi qua hai thành nội, lần này hai con cáo già lại được lợi. Thế đạo gì đây, chúng ta cũng là Phó cục trưởng mà, sao không mò được chút gì vậy.
Làm thì làm việc mệt nhọc nhất, phiền nhất, kết quả thế nào, cái gì cũng không. Chút tiền trong cục, phỏng chừng cuối năm có thể đến tiền lì xì cũng không có.
Triệu Lôi không kìm nổi chửi.
- Còn muốn tiền lì xì, chị Triệu, đừng đỏ mắt ghanh tỵ. Nghe nói lão cục trưởng rời chức nhưng vẫn còn nợ tiền cơm mấy chục ngàn kìa, cuối năm không trừ tiền lương của mọi người coi như là không tồi rồi.
Lý Mỹ Mỹ hừ thanh nói.
- Trừ, lão nương đập bàn cũng không cho bọn họ trừ. Nghe nói lão cục trưởng đến cục Tài chính xin cấp tiền, nhưng kết quả là hai tay trống trơn trở về.
Kiều Mộc Hưng ở Cục Tài chính sao thèm để ý tới một lão già hết hơi sắp về hưu. Hơn nữa, Đức Bình đích xác là nghèo leng keng, cục trưởng Kiều của cục Tài chính phỏng chừng gần đây đều tránh mặt.
Nghe nói nhiều đơn vị đến đòi tiền để chi cho dịp tết, cục trưởng Kiều ngơ ngẩn biến mất. Năm nay lại không có tiền lì xì, Cục trưởng Diệp mới tới biết được chắc tức đến buồn nôn quá.
Triệu Lôi đột nhiên vui vẻ vì người khác gặp họa.