Quan Thuật

Chương 268: Chương 268: Mèo chuột tranh giành




Thật ra thì Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ và Phi Thử Âm Gia Sơn là một đôi bạn tốt, tuy nhiên vì mấy tháng trước có người anh em vô tình đùa một câu:

- Hắc Miêu, ở đời theo lý mà nói thì phải là mèo vờn chuột .

Còn xem anh đó, anh thì chỉ đá vỡ được một phiến đá xanh, còn Âm lão ca một cước có thể tiêu luôn hai phiến.

Tôi xem Hắc Miêu chắc chỉ có được hai cặp mắt màu đen thôi, ha ha ha, ngay cả Phi Thử cũng không thắng được.

- Ha ha, tôi chỉ là Phi Thử thôi, mèo mới lợi hại nha, nhiều nhất chỉ lên được vài mét là rớt xuống, không chừng còn thành tàn phế ấy chứ, ha ha ha.

Phi Thử Âm Gia lúc ấy nói móc máy, sau đó còn cười như điên.

- Ai! Phiên bản của Thất hiệp ngũ nghĩa a!

Lúc ấy trên bàn Vạn Đông Tuyền ngoại hiệu Cẩm Mao Thử lắc đầu thở dài.

Vạn Đông Tuyền được gọi là Cẩm Mao Thỏ nhưng không nên cho gã là một con thỏ khả ái, ngược lại cũng một là đầu gấu nổi danh.

Gã cùng Âm Gia Sơn, La Mại, Thượng Thiên Đồ được xưng là Thủy Châu tứ ưng, so ra còn mơ hồ được coi là lão Đại trong đó.

Tuy nhiên tứ ưng cũng ngầm so cơ với nhau, ai cũng muốn ngồi lên vị trí lão Đại.

Thật ra chuyện này cũng chỉ là mặt mũi mà thôi, không phải như lão Đại trong xã hội đen.

Bọn họ cũng không có khúc mắc gì về lợi ích mà là bạn bè tốt của nhau

Người Hoa Hạ vốn coi trọng thể diện, có khi vì chuyện mặt mũi và rút dao thấy máu là thường, còn không vì nể mặt nhau mà lấy mạng cũng đã có nhiều

Ngoại hiệu của Vạn Đông Tuyền là Cẩm Mao Thử cũng có lý do là gã thường tự hào mình phong lưu không thua Đường Bạch Hổ.

Dĩ nhiên gã không dám so sánh những chuyện khác với Đường Bạch Hổ mà chỉ nói chuyện về phụ nữ.

Câu cửa miệng của Vạn Đông Tuyền là “ Bắt hết gái đẹp trong thiên hạ, nhưng tuyệt không ăn cỏ gần hang”, hơn nữa gã cũng không thích mặc đồ màu đen mà thường xuyên mặc đồ màu hồng và đỏ nên được gọi là Cẩm Mao Thỏ, cũng là một danh tiếng tốt.

Ý tứ chính là “Thỏ không ăn cỏ gần hang”, điều này nói lên gã cũng có phong phạm quân tử.

- Ha ha ha, Thỏ ca nói quá hình tượng rồi.

Năm đó Triển Chiêu lấy được danh hiệu Ngự miêu, làm cho Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường bất mãn, cuối cùng mèo chuột tranh giành.

Chẳng lẽ giờ chuyện xưa lại tái diễn, giữa lão huynh Hắc Miêu và lão ca Phi Thử Âm cũng lặp lại như thế,

Quỷ thủ La Mại này cũng thật sự muốn xem mèo chuột tranh giành sẽ có kết quả ra sao. Ha ha ha, thú vị! Thú vị.

La Mại cười nhạt.

Câu này càng kích thích tính hiếu thắng của Thượng Thiên Đồ, y cười nửa miệng:

- Khá lắm, Âm Gia Sơn, để tôi sẽ biểu diễn mèo bắt chuột cho anh xem, anh chờ đi, cho tôi hai năm, chỉ đá vỡ hai phiến đã thôi chứ gì? Lão Miêu này sẽ đá cho anh xem, hừ!

- Đúng! Lão Miêu, chỉ cần anh sau hai năm có thể đá gãy hai khối đá thì tôi sẽ gọi anh là anh Miêu, ngoài ra còn chồng thêm chi phiếu 200 vạn đồng.

Ha ha ha, có dám cuộc không, có Vạn lão ca có thể làm chứng.

Phi Thử Âm Gia Sơn nhếch miệng.

“Bịch”, Thượng Thiên Đồ vỗ một tay xuống bàn, hô lớn:

- Được rồi! Lão Thử, anh chờ đi, tôi rất thích nghe anh gọi một tiếng anh Miêu.

Sau khi về nhà Thượng Thiên Đồ càng ngẫm càng cay, nhất quyết phải tranh giành, tuy là bạn bè nhưng mặt mũi nhất định phải giành lại.

Nếu không sau này còn mặt mũi nào mà đi lại trong “giang hồ” nữa, chuyện này cũng thành tâm bệnh của y.

Mười ngày sau khi về nhà, y đem chuyện của công ty thu xếp giao cho người khác, sau đó vác ba lô đi du lịch khắp Hoa Hạ.

Những nơi y tới chủ yếu là những danh sơn cổ tháp.

Thậm chí cả những vùng rừng sâu núi thẳm cũng chuẩn bị các đồ chuyên dùng bao gồm cả súng ống chui vào.

Y cứ một mình một ba lô như vậy qua mấy tháng cũng đi được không ít các vùng sơn thủy trong tổ quốc.

Hoàng Sơn, Hoa Sơn, Thái Sơn, Tung Sơn cũng đã tới nơi

Dĩ nhiên những danh sơn võ học như Thiếu Lâm, Võ Đang, Thanh Thành, Nga Mi càng không thể bỏ qua.

Tuy nhiên căn bản chưa từng thấy qua cái gì gọi là ẩn sĩ cao nhân, cuối cùng mệt mỏi kiệt sức ôm một bụng oán khí về nhà.

Sau khi về nhà thì trốn biệt trong phòng, cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai, nào ngờ đúng lúc này lại gặp được phúc tinh là Tề Thiên đưa đến một cao thủ siêu cấp, nghe nói còn là ngũ đoạn.

Vì thế Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ không hề nghĩ ngợi chủ động đưa tiền, trong lòng còn lo lắng người ta là cao nhân ẩn sĩ không nhìn chút tiền còm này vào mắt.

- Tiểu Miêu, cậu coi thường anh Tề này rồi.

Tề Thiên không chút khách khí gọi là Tiểu Miêu.

Ở trong cái vòng này có thực lực được gọi là lão Đại, số tuổi không tính là gì, không có thực lực thì cho dù sống trăm tuổi cũng vô dụng, còn phải tự xưng mình là tiểu đệ.

Có thực lực thì cho dù là thiếu niên mười mấy tuổi cũng có thể xưng là lão Đại, ai bảo người ta có bản lĩnh chứ

- Tề ca, lời này của huynh đệ tôi hiểu, chẳng lẽ Tề ca còn không tin Hắc Miêu tôi

Tôi tuy không ít tật xấu nhưng chỉ cần đã hứa là tuyệt không chớp mắt

Nếu anh không tin tôi có có thể viết chi phiếu một trăm vạn.

- Dừng lại! Tiểu Miêu, không phải sợ ngươi anh không đưa mà trong lời của anh còn có chút vòng vo.

Tề Thiên cười nhìn chằm chằm vào Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ làm y hơi sợ hãi, hỏi luôn:

- Tề ca, anh nói thẳng đi, Hắc Miêu này tính tình thô kệch không biết vòng vo là gì.

- Tốt, vậy tôi ví dụ một thứ, chuyện anh đánh cuộc cùng Phi Thử thật sự rất tà dị, tôi cũng nghe loáng thoáng, ha hả.

Tề Thiên cười có vẻ tự đắc.

- Xong rồi, chẳng lẽ Tề ca là chê ít, tựa hồ có đạo lý.

Chuyện đánh cuộc ngày đó là 200 vạn, ý Tề ca xác định là muốn nói, Diệp ca sẽ giúp đỡ mình đột phá công lực đến Luyện Kính nhị đoạn thì có thể đá vỡ hai phiến đá

Nếu làm được điều đó thì dĩ nhiên là mình chiến thắng, cầm được 200 vạn.

Thắng được 200 vạn này công lao này coi như là của Diệp ca.

Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ dĩ nhiên không phải người ngu, nếu không cũng không thể quản lý một gia nghiệp lớn 5 tỉ như vậy.

Gã tuyệt đối là thuộc về nhóm người cực kỳ thông minh và can đảm, không hề là thô kệch thẳng tính như bản thân tự nhận.

Chuyện này thật ra y cũng đã sớm xác định rồi, lập tức nói ngay:

- Tề ca, vậy tôi cũng không nói nhiều .

Chỉ cần Diệp ca có thể giúp tôi đột phá cảnh giới, dùng chân đá vỡ hai phiến đá, lập tức sẽ đưa ra 200 vạn để sửa đường, dĩ nhiên cũng phải đợi tôi đá gãy mới được.

Thượng Thiên Đồ cười khan, ý của y là khi nào thấy thỏ thì mới đưa ra ưng.

Trước khi có năng lực thì tuyệt đối sẽ chưa đưa tiền, đây là điển hình của việc dùng tiền đổi lấy lực lượng.

- Tốt lắm, để có cơ hội tôi sẽ thử đề nghị với Diệp ca xem sao, xem có phương pháp nào có thể nhanh chóng đột phá công lực không.

Hắc Miêu, anh cần phải biết rằng chuyện này nhiều khi dùng tiền cũng tuyệt đối không mua được.

Biết đâu Diệp ca lại chẳng thèm để ý đến số tiền 200 vạn này

Anh ấy chỉ vì chính quyền mà mong muốn sửa đường tốt cho thôn trang

Tề Thiên nói một câu thật lòng.

- Tôi hiểu mà, bọn họ là cao nhân, coi tiền như cặn bã, nếu không sao phải khổ sở đến một cái thị trấn nghèo xác đó làm một cái phó bí thư nho nhỏ

, tiền lương một tháng chưa đủ cho tôi hút thuốc vài ngày.

Ai! Tác phong cao nhân thì những người lỗ mãng như chúng tôi làm sao hiểu được.

Thượng Thiên Đồ nghĩ vỡ đầu cũng không xác thực tâm tư của Diệp Phàm.

Sau một khúc hát lại nghe giọng ca ngọt ngào, là ca sĩ nổi tiếng nhất thời đó, được xưng là ngọc nữ của giới giải trí, Dương Ngọc Oánh. (Những năm đầu thập niên 1990)

- Hay quá, tôi cũng thích bài Mỉm cười thấy tình như nước này.

Diệp Phàm vỗ tay , trước mắt như hiện ra nụ cười thuần khiết của Diệp Nhược Mộng.

- Cám ơn ông chủ Diệp khen ngợi.

Mai Tử cười ngọt ngào, có vẻ hơi đắc ý khi nghe có người khen tiếng hát của cô.

- Em học ở học viện âm nhạc Thủy Châu à?

Diệp Phàm hỏi, thấy khuôn mặt Mai tử chợt ửng đỏ hình như có chút khó nói liền cười:

- Không có chuyện gì, không muốn nói thì thôi vậy.

Em cũng học ở đại học Thủy Châu, còn anh học trường gì ở Thủy Châu?

Mai tử hỏi lại.

- Hải Giang.

Diệp Phàm nói gọn hai chữ.

- A!

Mai tử bỗng nhiên dùng tay che miệng, bộ dạng như một con thỏ nhỏ.

Diệp Phàm nhìn thấy mà bốc hỏa, vào lúc ngọn đèn mờ đi thì bắt đầu hành động, cánh tay không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà cầm lấy tay của Mai tử vào người, tiếp đó còn muốn đặt cô ngồi lên đùi mình.

Đây là thói quen của Diệp Phàm.

- Không! Không! Xin ông chủ Diệp tự trọng.

Mai Tử sợ đến tái mặt, dãy giụa định đứng lên.

Diệp Phàm kinh ngạc đột nhiên buông lỏng tay ra, Mai Tử vội vội vàng đứng lên:

- Em vào phòng rửa tay.

Nói xong liền chạy ra ngoài.

- Ai! Cái thói quen này của mình thật xấu xa, cứ thấy gái đẹp là muốn vọng động , thật quá mất mặt

Mình tốt xấu gì cũng là một đại sư thất đoạn, chuyện này mà truyền ra trong giới quốc thuật thì còn mặt mũi nào nữa chứ.

Kỳ quái là gần đây đan điền của mình hình như không ổn, chẳng lẽ tôi luyện tâm tính còn không đủ.

Lúc nào gặp được sư phụ sẽ hỏi cho rõ ràng.

Cứ tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ không kìm chế mà làm ra chuyện thương thiên bại lý gì thì đúng là tội lỗi.

Diệp Phàm tự mắng mình.

Thật ra thì hắn nghĩ đến điểm mấu chốt là ngày trước đã ăn quả Thái tuế Hỏa Long tường thiên kia gây ra vì quả này cực dương.

Nếu không dung hợp đủ tính âm thì chắc là Diệp Phàm bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Còn thân thể phụ nữ chính là thuộc về âm nhu, nên Diệp Phàm khi tiếp xúc lại càng dễ dàng vọng động, giống như Ngọc Mộng Nạp Tuyết là “Ngọa âm chi thể” trong truyền thuyết, là sự hấp dẫn mà đồng thời cũng là thử thách lớn nhất đối với Diệp Phàm.

Dĩ nhiên có thể dung hợp với nhiều phụ nữ thì càng dễ cân bằng khí dương trong đan điền.

(Thất hiệp ngũ nghĩa là một tiểu thuyết của Trung Quốc viết theo kiểu chương hồi. Hiện tại không rõ người đã viết tác phẩm này, vì thế tên tác giả thường được ghi là khuyết danh. Tiểu thuyết xoay quanh nhân vật chính là Bao Chửng cùng sáu người Công Tôn Sách, Triển Chiêu, Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ là nhóm thất hiệp. Còn ngũ nghĩa bao gồm Toàn Thiên Thử, Triệt Địa Thử, Xuyên Sơn Thử,Phiên Giang Thử và Cẩm Mao Thử là năm người anh em kết nghĩa.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.