- Yêu cầu của anh, Tỉnh ủy sẽ xem xét. Anh về đi. Anh là cánh tay trụ cột của thành phố Đồng Lĩnh, làm như thế nào thì anh tự quyết định. Tỉnh sẽ hỗ trợ thỏa đáng cho các anh.
Tuy nhiên anh cũng không nên kì vọng quá nhiều.
Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ có thể hỗ trợ các anh một vài ý kiến chỉ đạo, hoặc việc định hình phương hướng...
Muốn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân chi ra nhiều tiền như vậy để đầu tư cho dự án nhiệt điện của thành phố Chương Hà là điều không thể.
Việc này phải dựa tất vào các anh thôi. Tuy nhiên sự tự tin của anh cũng khiến tôi rất mừng. Là một đảng viên, những việc có lợi cho đất nước cho nhân dân thì đều nên làm và phải làm cho tốt.
Sau khi nói xong, Bí thư La rút bút ra viết vài dòng ý kiến của mình.
- Quan hệ giữa anh và Thứ trưởng Chu chắc tốt lắm?
Đặt bút xuống xong, Bí thư La hỏi sang chuyện đó.
- Cũng là quen biết qua loa thôi. Khi đó cũng là do cơ duyên trùng hợp nên mới quen biết. Thứ trưởng Chu cũng còn chút ấn tượng với tôi.
Diệp Phàm trả lời một cách rất khiêm tốn.
- Ha ha. E rằng không đơn giản chỉ là chút ấn tượng như thế. Mối quan hệ giữa anh và ông ấy tôi không hỏi nữa, tuy nhiên, về dự án cao tốc Kinh Ngân lần này, tôi hi vọng anh có thể ghé qua chỗ Thứ trưởng Chu một chuyến, mong ông ấy sẽ quan tâm đến tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta. Đúng rồi, hay là Thứ trưởng Phong cũng được, dù có thế nào thì ít nhất cũng phải lấy được từ túi ông ấy ra một khoản cho tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta.
Bí thư La cười nói.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức, tuy nhiên việc này tôi cũng không dám đảm bảo.
Diệp Phàm đáp lại.
- Nếu không lấy được tiền thì anh đừng có đến gặp tôi.
Thật không ngờ Bí thư La lại ra một mệnh lệnh chết người như thế. Diệp Phàm cảm thấy buồn bực trong lòng.
Hắn biết Bí thư La đã nhìn ra chút manh mối nào đó trong chuyện này. Lời lẽ của Phong Thanh Lục quá ưu tiên cho hắn nên không thể không khiến cho Bí thư La nghĩ rằng mối quan hệ giữa hắn và Thứ trưởng Phong khá là sâu đậm.
Bước ra khỏi cửa, Diệp Phàm cẩn thận xem lại chỉ thị của Bí thư La-bỏ qua điều kiện, bỏ qua dự án, làm tốt công việc của mình.
Đây là ý gì? Làm tốt công việc của mình? Diệp Phàm nghĩ một hồi lâu cũng không thể nghĩ ra được hàm ý ẩn trong đó.
- Mặc kệ đi, đi thăm Thứ trưởng Chu trước đã rồi tính tiếp.
Diệp Phàm lẩm bẩm rồi nhấc điện thoại nói lại cho Khổng Đoan nghe về việc sáng ngày mai Thứ trưởng bộ tài chính Phong và đoàn đi cùng sẽ đến Đồng Lĩnh khảo sát việc cải tạo cơ bản đất nông nghiệp, yêu cầu ông ta sắp xếp ổn thỏa, nhất định phải lấy được một khoản tiền từ dự án tăng thêm đầu tư này của Bộ tài chính.
- Ha ha ha, lại đến hỏi lại chuyện đường cao tốc rồi à?
Chu Tiến Phong vừa nhìn thấy Diệp Phàm đã cười nói thẳng vào vấn đề.
- Thứ trưởng Chu đúng là liệu tính như thần.
Diệp Phàm vừa cười vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa.
- Cái gì mà liệu tính như thần. Kẻ ngốc cũng đoán ra được. Lần này lại gặp cậu rồi. Xem ra có một số chuyện muốn tránh cũng tránh không được.
Chu Tiến Phong điềm tĩnh cười nói, nửa đùa nửa thật.
- Thứ trưởng Chu, ông chưa thực tế rồi. Nếu đã đến Tấn Lĩnh thì tại sao lại không đến Đồng Lĩnh thăm thú một chút. Một bữa cơm vài bình rượu, tiểu đệ có thể “hầu” được. Sao lại muốn đi luôn?
Diệp Phàm cũng cười đùa đáp lại.
- Ha ha. Tôi đâu dám. Đã đi dường vòng rồi mà vẫn gặp cậu. Xem ra chuyện này vẫn là câu nói đó: muốn tránh cũng tránh không được.
Chu Tiến Phong thở dài.
- Tiểu đệ không hiểu rồi.
Diệp Phàm cười rất sảng khoái.
- Ồ, nói thật với cậu. Tôi lớn tuổi hơn, gọi cậu là Diệp đệ vậy. Chuyện này, tôi không giúp được rồi.
Khi nãy Vụ trường Dư cũng đã nói qua. Muốn cho đường cao tốc Kinh Ngân đi qua Đồng Lĩnh các cậu thì phải ngoặt sang phía tây bắc rồi mới thẳng xuống thành phố Long Giang.
Khi nãy tôi cũng tiện thể hỏi luôn thành viên của tổ chuyên gia, họ nói ít nhất cũng phải đi vòng thêm ba mươi kilomet.
Khi giá trị của đường cao tốc này được ví như dùng vàng trải lên đất thì mọi người đã hiểu. Ba mươi kilomet, tính ra ít nhất cũng phải mất bảy tám trăm triệu.
Lại thêm các đoạn đầu mối của đường cao tốc nữa, có khi chi phí còn phải hơn. Làm như vậy bên đầu tư có đồng ý hay không?
Chu Tiến Phong trực tiếp lật ngửa ván bài lên.
- Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Đường cao tốc xây dựng là để ích nước, lợi dân. Nếu như đặt Đồng Lĩnh ra bên ngoài thì thật khó nói mục đích của cao tốc Kinh Ngân là gì?
Diệp Phàm cảm thấy thất vọng.
Hắn cũng hiểu rằng, với mối giao tình còn chưa sâu sắc. Trước một con số lớn như vậy, chút giao tình này rõ ràng là vô hiệu lực. Nhân sinh, nhân thế chính là như vậy.
Sau đó, Diệp Phàm đã đi đến quyết định. Hắn hỏi:
- Vệ Quốc huynh có còn làm việc ở cục cảnh vệ không?
Tất nhiên muốn có được dự án cao tốc thì phải bắt đầu từ điểm yếu của Chu Tiến Phong. Chu Tiến Phong là cán bộ cao cấp chính thức thuộc cấp bộ. Diệp Phàm cho rằng hắn không thể giúp gì được cho ông ta.
Nhưng bên Chu Vệ Quốc thì có thể giúp được một số chuyện. Thế giới này, chuyện gì cũng phải đi liền với lợi ích.
Người ta không thể vô duyên vô cớ mà giúp đỡ anh được. Phải để cho Chu Tiến Phong cam tâm tình nguyện giúp, mà tốt nhất là không giúp không được, ông ta xin được giúp-đó mới là cảnh “đại thừa” của việc áp dụng các kế sách.
- Vệ Quốc ư? Nó vẫn bên cục nội vệ, chỉ có điều quân hàm vẫn ở cấp trung tá. Muốn lên thượng tá quả thật là khó. Tuổi nó cũng không còn nhỏ nữa. Tôi đã hơn năm mươi thì Vệ Quốc cũng phải hơn bốn mươi rồi.
Đột nhiên Chu Tiến Phong thở dài.
Thực ra khi nãy ở phòng vệ sinh Diệp Phàm đã gọi điện cho Lang Phá Thiên nên hắn sớm đã biết những chuyện này.
Cục nội vệ thuộc cảnh vệ trung ương do Lang Phá Thiên trực tiếp lãnh đạo. Mà bên ngoài thì cấp trên của Lang Phá Thiên chính là Khâu Hoa và Điền Giang.Tiêu chuẩn chính của việc tăng quân hàm bên cục nội vệ chính là hồ sơ công lao.
Thực ra, lãnh đạo thực sự của Lang Phá Thiên là Cung Khai Hà. Đây là việc mà cả chủ nhiệm Khâu và chủ nhiệm Điền đều biết rất rõ. Tất nhiên bình thường, đối với các vấn đề an ninh, Lang Phá Thiên vẫn rất nghe theo sự chỉ huy của chủ nhiệm Khâu và chủ nhiệm Điền.
Dù sao sự an toàn của lãnh đạo cũng là một việc rất quan trọng.
- Việc này thật kì lạ. Vệ Quốc huynh bảy tám năm trước chẳng phải đã đeo hàm trung tá rồi hay sao, sao đến bây giờ vẫn là trung tá?
Theo quy định ba năm thăng cấp một lần thì sớm đã lên thượng tá rồi. Hơn nữa xét về kinh nghiệm thì Vệ Quốc huynh phải sớm được thăng hàm rồi.
Nhạc phụ Tống Gia Xuyên tướng quân của ông ấy chính là Thứ trưởng Bộ hậu cần của bên quân đội chúng tôi.
Lão Tống tuy đã nghỉ hưu rồi, tác động một chút các ban ngành liên quan sắp xếp để anh con rể lên thượng tá đâu có phải là chuyện khó khăn?
Mà anh trai là ông còn là cán bộ cấp cao bên Bộ giao thông, là đại soái dẫn dắt Bộ giao thông.
Diệp Phàm cố ý kích Chu Tiến Phong.
- Cái gì mà đại soái, đến bây giờ tôi vẫn chỉ là cấp Phó thôi. Tuy nhiên, bên bọn họ khá là đặc biệt, không giống các ban an ninh bình thường khác. Ở đó thì đừng nói đến tôi, ngay cả Tống tướng quân cũng không can thiệp được.
Chu Tiến Phong nói. Ông ta có vẻ lung túng.
- Chẳng phải kì lạ sao? Chẳng lẽ anh trai là ông lại không quen biết một vài người bên quân đội hay sao? Mà các quan chức cấp cao bên quân đội lão Tống quen biết cũng không phải ít. Hai bên cùng hợp lực, không thể nào không tăng quân hàm lên bậc thượng tá được. Nếu là quân hàm thiếu tướng thì còn khó. Việc này quả thực tôi có chút không hiểu lắm.
Diệp Phàm lại tiếp tục công kích Chu Tiến Phong.
- Diệp đệ chắc cũng hiểu một chút. Bộ ngành bên chỗ bọn họ khá đặc biệt. Võ công là một tiêu chuẩn xem xét rất lớn trong vấn đề quân hàm. Đây là một tiêu chuẩn cứng nhắc. Nếu cái này anh mà không ổn thì đừng nói đến chuyện khác nữa. Tiêu chuẩn đó với các vị lãnh đạo cũng vô cùng quan trọng. Diệp đệ, cả hai chúng ta đều hiểu rất rõ chuyện này.
Chu Tiến Phong nói.
- Vâng. Cũng đúng là như vậy thật. Bảo vệ cán bộ quốc gia là một việc quan trọng. Không có võ công cao thì biết dùng anh vào việc gì. Bộ đó quả thực là đặc biệt, rất nghiêm khắc trong yêu cầu về năng lực.
Diệp Phàm tỏ vẻ thông cảm.
Sau đó hắn lại nói:
- Nhưng tôi nghe nói Vệ Quốc huynh là đồ đệ của đại sư thái cực Trần Vô Ba. Dưới sự giúp đỡ của Trần đại sự, việc nâng cao võ công chắc không phải là khó? Nghe nói Trần đại sư đã là đại cao thủ cửu đẳng trong giới võ thuật. Năm đó chẳng phải đã đánh hòa với võ sư Nhật Bản Akiyama Lifu sao?
- Ồ, chính vì trận đó mà Trần đại sư đã bị thương nặng. Bởi vì trước khi tỉ thí ông ấy cũng đã bị thương rồi.
Vì danh dự của quốc gia nên ông ấy đã đem theo cả vết thương lên võ đài. Kết quả là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, sau đó liên tục mắc bệnh.
Gần đây nghe nói đã hồi phục lại hoàn toàn rồi. Ông ấy còn chưa lo xong cho thân mình thì lấy đâu ra thời gian mà dạy võ nghệ cho Vệ Quốc.
Chu Tiến Phong buồn bã nói:
- Hơn nữa Vệ Quốc cũng rất cứng đầu, cứ một mực đòi ở bên đó.
Lão Tống vốn đã nói có thể đến công tác ở bên bộ đội hoặc quân khu địa phương. Điều chuyển một chút thì thanh thế của lão Tống còn có chút ích. Thế nhưng Vệ Quốc lại không chịu, nói có chết cũng phải chết ở cục cảnh vệ.
- Hiện nay, võ nghệ của anh ấy đạt cấp mấy?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái này tôi cũng không rõ lắm. Nghe nói là đã hết trọn tam đẳng. Vệ Quốc vẫn luôn có ý đồ đạt đến tứ đẳng, nhưng không có cách nào cả. Đến cả Trần đại sư cũng nói việc này không thể nào xảy ra, trừ khi là có cơ duyên trùng hợp nào đó, mà chuyện đó thì cầu cũng không được.
Chu Tiến Phong nói tiếp.
- Đạt đến tứ đẳng thì đã lên thượng tá được rồi. Hơn nữa chức vụ chắc cũng sẽ được nâng lên.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Bên dưới nội vệ có chín đội lớn. Vệ Quốc nói nếu có thể đạt đến tứ đẳng thì sẽ lên được chức đội trưởng. Hiện giờ nó vẫn chỉ là đội phó thôi.
Chu Tiến Phong nói tiếp.
Nghe đến đây Diệp Phàm đã hiểu ra, chín đại đội do Lang Phá Thiên đích thân lãnh đạo thực chất là các đội bảo vệ sự an toàn cho chín lãnh đạo cấp cao của đất nước.
Chủ yếu là phụ trách sự an toàn của chín vị này. Tất nhiên ngoài ra cũng phải phụ trách luôn an ninh cho một số lãnh đạo cấp phó.
Chín đội trưởng này chắc chắn là thành viên chính thức của tổ A. Không đạt đến tứ đẳng thì đừng có mơ tưởng đến. Sự an toàn của chín vị lãnh đạo quan trọng như vậy, Chu Vệ Quốc bây giờ mới trọn tam đẳng, làm đội phó là hợp lí rồi.
Tất nhiên, Chu Vệ Quốc đã từng là thành viên trong đội bảo vệ sự an toàn cho Phượng Bảo Sơn-một trong chín lãnh đạo cấp cao nhà nước, mà ông ta còn làm trong đội cảnh vệ ấy mười mấy năm rồi.
Tố chất chính trị của ông ta chắc chắn là đạt mà lại đảm đương trách nhiệm của tổ phó nhiều năm như vậy, cũng đã có năng lực đảm đương chức tổ trưởng bên đảm bảo an ninh rồi. Hiện nay chỉ còn thiếu mỗi võ công chưa đạt mà thôi.
- Tôi nghĩ, về thời gian ra quyết định về đường cao tốc Kinh Ngân, Thứ trưởng Chu có thể nói cho tôi được không?
Sau khi nhắc đến chuyện của Chu Vệ Quốc, Diệp Phàm lại quay trở về câu chuyện ban đầu.
- Sẽ quyết định trước cuối năm đấy. Chừng đầu tháng ba năm tới sẽ có quyết định xuống.
Chu Tiến Phong giường như cũng cảm nhận được điều gì đó. Ông ta trả lời Diệp Phàm ngay.
- Chỉ còn hơn ba mươi ngày nữa. Thời gian gấp gáp quá.
Diệp Phàm lẩm bẩm một mình. Hắn nhìn Chu Tiến Phong rồi nói tiếp:
- Thực ra tôi muốn thương lượng với Thứ trưởng Chu một chút. Thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi rất cần con đường cao tốc này. Chúng tôi là vì một công trình lớn khác có số vốn đầu tư tới năm trăm triệu. Có điều kiện giao thông thuận lợi sẽ hỗ trợ chúng tôi giành lấy dự án này. Và cũng là vì các cơ hội kinh tế mà việc kêu gọi các doanh nghiệp góp vốn mang lại. Mà đường cao tốc Kinh Ngân là chìa khóa để đàm phán.