Nếu không như thế này, tôi đánh tiếng cho Trương tư lệnh của quân khu tỉnh. Cũng cấp xuống cho quân phân khu thành phố Đồng Lĩnh mấy bộ trang thiết bị. Đều là vì địa phương kiến thiết phục vụ có phải hay không?
Lúc này, Trưởng ban Chu mượn cơ hội ra tay. Cái này, giúp Diệp Phàm cũng là giúp cho chính mình rồi.
- Vậy thì tốt rồi, cảm ơn.
Diệp Phàm khẩn trương nói.
-Vậy được rồi, Trưởng ban Chu cũng mở lời rồi, tôi cũng cho thêm mấy bộ.
Tề Thiên bất đắc dĩ nói. Thấy Ngọc Đông và mấy người bên cạnh đang cười trộm, Tề Thiên trừng mắt nhìn họ, tức giận hừ nói,
-Cười cái rắm, thấy tôi xui xẻo các anh mừng thầm phải không?
-Nào dám, chúng tôi cảm động vì sự tốt bụng của sư trưởng Tề nên cười.
Tham mưu trưởng Ngọc Đông gượng cười.
- Tốt bụng cái rắm, tôi đâu có tốt như vậy, đây là bị đại ca ép.
Tề Thiên thẳng thắn nói.
- Được rồi, được rồi, tôi biết cậu cũng đang ép tôi?
Diệp Phàm khoát tay, tức giận.
-Tôi nào dám, đại ca, anh thử nói xem tôi đã ép anh cái gì rồi?
Tề Thiên giả vẻ oan ức.
Tuy nhiên, đám người Ngọc Đông cũng rất tò mò. Họ quả thực không nhìn ra Tề Thiên ‘ép’ bí thư Diệp Phàm ở chỗ nào.
-Không ép, vậy cũng tốt, trong lòng tôi thoải mái rồi.
Diệp Phàm nắm lấy cơ hội xuống dốc, Tề Thiên vừa nghe thấy, thủ không được vội nói,
-Đại ca, không phải vậy đúng không?
-Không phải vậy thì cậu muốn thế nào?
Diệp Phàm mỉm cười hỏi.
-Dù thế nào cũng phải bỏ ra chút ít có phải không? Hơn nữa cấp trên của anh là người tài ba. Chuẩn bị ít trang thiết bị dễ như chơi ấy mà.
Tề Thiên cười nói.
Cuối cùng cũng rõ rồi, xem ra Bí thư Diệp có người làm quan to trong quân đội. Hơn nữa còn cai quản trang thiết bị.
Trong khoảng thời gian ngắn mấy sĩ quan trong lòng cũng nổi dậy sự tò mò. Tìm xem trong tổng bộ trang thiết bị có vị đại thần họ Diệp nào hay không
-Được rồi tiểu tử, hai mươi triệu có đủ không?
Diệp Phàm tức giận nói. Đám người Chu Thiên Minh giật mình, dường như hai mươi triệu trang thiết bị phun ra từ miệng Diệp Phàm như một trò đùa thư giãn. Người này rốt cuộc có vị nào‘ tai to mặt lớn’ ở tổng bộ trang thiết bị bao che đây.
-Mỗi hai mươi triệu, ít cũng phải hai trăm triệu có phải không?
Tề Thiên thật là mở to miệng sư tử rồi.
Diệp Phàm cũng không nói gì quay đầu nhìn chằm chằm tên tiểu tử này. Tề Thiên bị nhìn chăm chú trong lòng có chút sợ hãi. Cuối cùng gãi đầu nói:
- Vậy hai mươi triệu.
-Ba mươi triệu thì sao? Diệp Phàm đột nhiên cười quỷ quái.
Tề Thiên trong lòng có chút nghi ngờ, hỏi:
- Anh từ khi nào lại tốt như vậy, xem ra mười triệu này không hề dễ lấy?
-Ngoài ra có một điều kiện nhỏ.
Diệp Phàm cười thần bí.
-Nói......
Lời này của Tề Thiên nặn ra từ kẽ răng, thằng này mặt tuy là nói cười đấy, nhưng có vẻ như hơn cả khóc, cũng chẳng tiện đi đâu.
-Chu Cường là một nhân tài, anh ta tốt nghiệp đai học khoa học kĩ thuật Bắc Kinh, là nhân tài về phương diện tin tức. Cậu tiến cử anh ta vào sư đoàn Hưởng Hổ là được rồi. Còn nữa, Chu Cường là thiếu tá, đến lúc đó cậu xem vị trí nào thích hợp một chút thì tiến cử vào vị trí đó?
Diệp Phàm trực tiếp ra lệnh.
Bố con Chu gia âm thầm cảm kích, không ngờ Bí thư Diệp lại có thể nói trắng ra như vậy. Bọn họ trong lòng đã nghĩ kỹ trăm ngàn biện pháp. Cái này cũng vô dụng. Bởi họ không rõ quan hệ giữa Diệp Phàm và Tề Thiên.
-Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ thủ trưởng đề ra.
Tề Thiên đột nhiên thái độ kiên quyết nói.
Trong lòng cậu ta cũng đã thư giãn một chút, hiểu được nhiệm vụ cuả Diệp Phàm đưa ra không hề khó. Cậu ta chuyển sang nhìn Chu Cường, nói,
-Chuyên làm về tin tức cũng không tốt lắm, Chu Cường anh còn biết cái gì nữa không?
-Thật ra thì tôi làm tin tức bên Tàng Tây chỉ là nghiệp dư thôi. Bình thường huấn luyện binh sĩ, đi tuần...,toàn bộ đều biết.
Hơn nữa, bên Tàng Tây vô cùng lạnh, môi trường đất tuyết loại này gây khó khăn về phương diện tập luyện của binh lính. Tôi còn mò mẫm ra một môn mới.
Tuy nhiên, những thứ này ở trước mặt sư trưởng Tề không thể trở nên thanh nhã.
Chu Cường cũng không khoe khoang nữa, vẫn rất khiêm tốn nói.
-Vậy là tốt rồi!
Tề Thiên bỗng nhiên vỗ bàn một cái, mọi người đều sợ hãi nhìn anh ta. Anh ta có chút giống phong cách của Tề đại pháo. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ đào thành động thôi.
-Thật ngại, thất lễ rồi.
Tề Thiên có chút xấu hổ nói, nhìn Ngọc Đông một cái, nói,
-Tham mưu Ngọc, tiểu đoàn trưởng Nhị doanh đoàn một sư đoàn chúng ta chẳng phải điều lên rồi sao.
Tôi thấy đồng chí Chu Cường cũng không tồi, hơn nữa đồng chí Chu Cường cũng đến chỗ chúng ta nhiều lần rồi. Với nhân tài chuyên về tin tức chúng ta hẳn phải tiến cử rồi.
Một chuyên gia tin tức đến doanh trại, không chừng còn có thể tạo ra cả một doanh trại toàn lính về tin tức.
-Ừ, không tồi, cách nghĩ rất hay của sư trưởng.
Ngọc Đông lập tức tỏ thái độ nói.
Đương nhiên việc này đã quyết định như vậy rồi. Về phần thủ tục nhận rồi xử lý các thứ, Tề Thiên đương nhiên sẽ giải quyết.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ vừa vặn mở cửa bưng thức ăn vào. Diệp Phàm nhìn ra ngoài, lập tức đứng lên đi ra, vẻ mặt nhiệt tình gọi:
-Tỉnh Trưởng Tề cũng ở đây sao?
-Ừ, sao cậu lại ở đây?
Tề Chấn Đào cũng hơi ngạc nhiên sau khi nhìn vào bên trong, hừ nói:
- Quái, tiểu tử này quay về rồi, sao còn chưa về nhà, đến chỗ nào điên khùng rồi?
-Bố, cái này, haha, con vẫn chưa báo về nhà, lần này có chút việc bên ngoài nên chậm trễ...
Tề Thên vẻ mặt xấu hổ đi tới.
Chu Thiên Minh vừa nghe thấy vội vàng đi ra. Tuy nhiên đối với việc Tề Thiên gọi Chủ tịch tỉnh Tề Chấn Đào là ‘Bố’, trong lòng bố con Chu gia đã khơi lên ngọn sóng rồi.
Căn bản lúc trước bọn họ đúng thật là không hiểu được quan hệ của Tề Thiên với Tề Chấn Đào.
Bởi Tề Thiên sau khi đến Tấn Lĩnh rất khiêm tốn, không mấy người biết được mối quan hệ của cha con Tề Chấn Đào
- Chủ tịch tỉnh Tề, lại đây ngồi cùng một lát?
Diệp Phàm nhiệt tình mời.
-Các cậu ngồi đi, tôi chạm một chén với bộ trưởng Chu, tôi ở bên kia. Hôm nay có vài vị khách trong tỉnh đến, tôi không đi được.
Tề Chấn Đào nói với vài cán bộ đi cùng:
-Các anh đi trước đi lát nữa tôi qua.
Tề Chấn Đào chạm cốc với Chu Thiên Minh và Diệp Phàm, sau lại thêm một chén coi như là uống cùng mọi người, sau đó đi khỏi.
Cơm no rượu say
Lúc cáo biệt bố con Chu gia, bộ trưởng Chu nhiệt tình kéo tay Diệp Phàm nói:
- Bí thư Diệp, đồng chí Mễ Nguyệt quả là nhân tài, anh lại thêm trọng trách rồi. Với đồng chí có năng lực như vậy chúng ta không thể lãng phí.
-Tôi sớm đã tăng thêm trọng trách cho cô ấy rồi, hy vọng Tỉnh ủy cũng cho cô ấy thêm chút trách nhệm.
Diệp Phàm cũng không vòng vo, rõ ràng trực tiếp đề nghị.
-Tỉnh ủy sẽ xem xét.
Chu Thiên Minh nói xong câu này, tiến vào trong xe rồi đi.
Sau đó Tề Thiên lên lái xe, Diệp Phàm ngồi bên cạnh.
-Thế nào, hôm nay diễn màn này không tồi?
Tề Thiên cười khan một tiếng
-Không thể tưởng tượng chú Tề cũng thành diễn viên từ lúc nào rồi.
Diệp Phàm cũng cười nói. Bởi vì sự việc ngẫu nhiên chạm trán Tề Thiên Đào vừa rồi, thực ra Diệp Phàm một tay sắp đặt.
Tuy nói Chu Thiên Minh và Tề Chấn Đào không cùng một phe phái. Nhưng sau này Chu Cường làm việc dưới tay của Tề Thiên rồi thì Chu Thiên Minh sẽ biết được mối quan hệ của Tề Chấn Đào và Tề Thiên
Cứ như vậy, ở một số thời điểm, Chu Thiên Minh cũng phải trả chút tình nghĩa. Hơn nữa khi cùng gặp khó khăn, hai người Tề, Chu có thể tạm thời liên kết.
- Xã hội bây giờ ai chẳng biết diễn, chỉ là có diễn hay không mà thôi. Đại ca không phát hiện ra, đặc biệt là người trong thể chế, mỗi người đều đeo một mặt nạ, sống thật sự là khổ. Cho nên tôi mới không thích đến chính phủ lăn lộn, quá khó chịu. Vẫn là quân đội tốt, uống chén rượu lớn, ăn bát thịt to. Gặp nhiều chiến hữu thân thiết.
Tề Thiên thở dài.
-Việc của Chu Cường cậu phải giải quyết cẩn thận, tiểu tử nhà cậu cũng đừng có khoe khoang. Trong giới quân đội, đạo tặc cũng không ít. Chỉ có điều cậu vận khí tốt chút thôi. Bằng không mình gặp nạn rồi khóc cũng không kịp.
Diệp Phàm giải thích.
-Cái đó dễ dàng, kỳ thật thủ tục điều chuyển của anh ta đã sớm xử lý xong rồi. Hiện tại thủ tục tạm thời để ở quân khu tỉnh. Chỉ có điều nhất thời chưa tìm được nơi tốt tiếp nhận anh ta thôi, anh ta vẫn luôn muốn đến sư đoàn Hưởng Hổ, em vẫn chưa chấp nhận.
Tề Thiên nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái,nói
-Đại ca, Ngọc Xuân Phong gần đây biểu hiện thế nào?
-Cũng được, trong cuộc họp thường ủy cũng chẳng hiểu sao ủng hộ tôi. Người này như thế nào cậu đã điều tra rõ chưa?
Diệp Phàm hỏi.
-Trước kia quan hệ của ông ta với Bí thư Trương Hồng Đông rất tốt, tuy nhiên hai người họ cũng không cùng hệ thống. Tôi đoán ông ta nhất thời chưa hạ mặt được. Cứ cho ông ta một thời gian ngắn, cộng thêm Ngọc Đông ở bên nhiệt tình tác động. Xem ra không lâu nữa sẽ tiếp cận đại ca.
Tề Thiên nói.
-Cũng tốt, việc này không gấp được.
Diệp Phàm gật đầu ngẫm nghĩ một lúc, nói
-Cục trưởng công an thành phố Đồng Lĩnh, cậu biết người này không?
Diệp Phàm nói.
-Người này luôn hống hách, nghe nói còn không nịnh bợ Bí thư Đảng ủy Công an Trì Hạo Cường. Nghe nói hai người cũng không cùng hệ thống, Đồng Quân Phong là người của Cao Thành.
Tuy nhiên, tôi cũng đã nghe rất nhiều điều xảo trá của những người này. Cái gì mà ô dù bảo vệ của thế lực đen tối.
Đương nhiên, những cái này tôi từ nghe từ đám Ngọc Đông. Cụ thể như thế nào tôi không rõ lắm.
Tề Thiên nói.
-Nghĩ một cách xử lý anh ta? Tôi cần đổi một người của mình lên.
Diệp Phàm hừ nói.
-Đại ca có chứng cớ hay không?
Tề Thiên hỏi
-Chứng cớ có, bằng này có thể khiến anh ta ngồi tù. Nhưng việc đấy tạm thời không thể để lộ ra ngoài. Cho nên vô dụng. Tôi cần chứng cứ ở phương diện khác, trước tiên loại bỏ anh ta để điều người thay thế, sau đó mới điều tra việc kia.
Diệp Phàm nói.
-Trương Hùng không phải ở Bộ an ninh quốc gia sao, chi bằng bắt đầu từ đây.
Tề Thiên cười nói.
-Ý của cậu là vu cáo?
Diệp Phàm nói
-Không tới mức vu cáo, dù sao người này cũng phải chết, không sớm thì muộn. Chúng ta phải lập tức nắm lấy anh ta, chỉ có thể bắt đầu từ đó là nhanh nhất. Đây là một con đường tắt, chúng ta vì Đảng, vì Nhân dân mà làm việc, không tính là chuyện xấu.
Tề Thiên cười nói.
-Gặp hạn!
Diệp Phàm nắm chặt nắm tay nói.
Tuần thứ hai ,ngày 2 ,tháng 11
Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Liễu Hân đã dẫn theo vài đồng nghiệp đến thành phố Đồng Lĩnh rồi
Mễ Nguyệt cuối cùng cũng được thăng chức.