Giống như đá trúng một khối da heo, Võ Đa Cát buồn bực hừ một tiếng, cả người nghiêng ngả lảo đảo lui lại vài chục bước mới đứng vững được thân mình.
Tuy nhiên, trên mặt bị Vương Nhân Bàng đá cho một cước nên một bên mũi sụp hẳn xuống.
Da mặt hai bên má đều bị giày da đặc chế của Tổ đặc nhiệm cứng rắn thổi đi, toàn bộ da mặt bị bong tróc, còn lại chỉ là một đám máu thịt bầy nhầy, xem qua thật là dọa người.
Đấy vẫn là Vương Nhân Bàng không muốn bại lộ thực lực mà chỉ dùng ba phần khí lực, nếu mười thành khí lực, Võ Đa Cát kia phỏng chừng đã bị vặn gãy cả cổ rồi.
Người nhà họ Võ ben cạnh khẩn trương qua giúp Võ Đa Cát, hắn ta giờ đã thân mình mềm nhũn, đặt mông ngồi phịch xuống, nhìn máu tươi hỗn loạn ồ ồ chảy ra mà thở hồng hộc.
Kỳ quái chính là Võ Tác Vượng cũng không có bất luận động thái gì mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, nói:
- Các hạ quả là thân thủ siêu phàm!
- Bản nhân có tư cách khiêu chiến tổng quản Giang Đại Phát rồi chứ?
Vương Nhân Bàng nhẹ nhàng phủi phủi tay, giống như muốn vuốt ve đồ vật gì đó bị bám bụi, thản nhiên nói.
- Ngươi là đến giúp tên tiểu tử này đòi nợ?
Võ Tác Vượng hoảng hốt tỉnh ngộ, chỉ vào Tề Thiên hỏi.
- Chúng ta là bằng hữu của y, tuy nhiên, nghe nói Võ gia ở Tây tạng có danh xưng là'Tiểu võ vương'. Cho nên, cũng đến với thành ý thăm hỏi và luận bàn võ học.
Lúc này, Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh đáp.
- Thăm hỏi là giả, lấy lại sĩ diện mới là thật đi, Tiểu Ngũ, cho bọn họ vào.
Lúc này, một thanh âm trung khí mười phần truyền đến.
- Vâng! Thưa Đại ca!
Võ Tác Vượng quay đầu trả lời, giơ tay vừa động nói:
- Tuy nhiên, muốn vào của Võ gia, trước hết phải qua tôi đã. Còn mời đại ca cứ chờ.
- Qua thế nào?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Rất đơn giản, Võ Tác Vượng tôi cho tới bây giờ chỉ thờ phụng cái nắm đấm. Chỉ cần ngươi tay to hơn ta là có thể đi vào. Bằng không, lưu lại thằng nhỏ cho A Lang mài răng, sau đó thì cút đi thôi!
Võ Tác Vượng rất điềm tĩnh, rất có khí thế chỉ vào Vương Nhân Bàng quát. Thân hình xương xẩu to bản, thực sự mang lại cảm giác như một ngọn núi nghiêng mình xuống.
- Ha ha, thứ đồ chơi này của bố có rất nhiều em thích. Các em mà cần thì ông đây không nói hai lời kính dâng. Ngươi ư, bố đây cũng không phải loại hàng dễ vỡ, cút đi cho ta!
Vương Nhân Bàng so với Võ Tác Vượng thì càng hoành tráng, càng kiêu ngạo.
- Ăn một quyền của ta đi!
Võ Tác Vượng bị chọc giận, chân trái đạp ra sau, toàn bộ thân mình xông lên trước như đạn pháo đánh về phía Vương Nhân Bàng. Cuốn theo một trận gió như lốc xoáy, khiến ai nấy bên ngoài đều né qua một bên.
- Đối thủ của ngươi là ta cơ!
Diệp Phàm dùng ánh mắt ra hiệu, Vương Nhân Bàng nhoáng cái chợt thối lui đến cạnh Diệp Phàm. Mà Lam Tồn Quân cũng là một quyền đón đánh mà lên. Đây một là vì bảo tồn thực lực.
Hai cũng là để dấu bản lĩnh thực. Võ gia Tiểu Ngũ ra tay, phỏng chừng cũng đang có ý thử tính toán bản lĩnh đám Diệp Phàm bên này. Khi cao thủ chân chính của Võ gia còn chưa xuất hiện, Diệp Phàm nhất quyết phải duy trì tính bất ngờ.
Thình thịch...
Cảm giác dường như hai túi da mang đá đánh vào nhau, thực cứng đến kinh ngạc. Võ Tác Vượng lui liền ba bước mới ổn định được thân mình. Hắn ngẩng đầu lên, có chút hoảng sợ nhìn chằm chằm Lam Tồn Quân đến vài lần.
Đoạn nói:
- Các hạ thân thủ thật cao cường.
Tự nhiên, Lam Tồn Quân tự lui lại bốn bước đáp lễ:
- Các hạ thân thủ cũng rất cao, ăn may thôi, cũng không nhất định là vậy.
- Tiểu Lam tử có sao không?
Vương Nhân Bàng lại gần Diệp Phàm nhỏ giọng thì thầm vào tai.
- Ha ha, chúng ta tiếp tục xem 'diễn' là được.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đáp, vẻ mặt rất điềm tĩnh.
Vương Nhân Bàng vừa thấy, lại nhìn nhìn Lam Tồn Quân, trên mặt không ngờ lại mỉm cười nhợt nhạt, phỏng chừng cũng hiểu được Diệp Phàm gọi là 'diễn' là có ý tứ gì.
- Hay lắm! Lại nào!
Võ Tác Vượng cũng đến hồi thích thú, thân mình vừa chuyển, một quyền như gió xé xoay tròn quét về phía Lam Tồn Quân.
- Võ gia đại hồi toàn.
Diệp Phàm nhỏ giọng hừ nói.
- Đại hồi toàn, rất lợi hại sao?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Một trong những công phu sở trường của Võ gia, nghe nói Võ Tiên Phong lúc trước thi triển công phu này có thể khiến nội quanh mình năm mươi mét mọi người có thể cảm giác được một lực hút hướng tâm mạnh mẽ. Bản lĩnh kém thì còn có thể bị hắn làm cho tự động xoay tròn lên, giống như khiêu vũ vậy.
Tuy nhiên, đây cũng là một khúc Tử vong chi vũ, bởi vì, hắn là không ngừng cho ngươi theo hắn xoay tròn. Hắn chuyển một vòng thì ngươi phải chuyển ba bốn vòng tròn.
Cuối cùng, khi ngươi chịu không nổi đến hôn mê. Cho đến lúc này, hắn xoay tròn thêm vài cái, lúc này ngươi sẽ cứng rắn bị hắn xé đến đầu rơi máu chảy. Hắn chỉ cần duỗi tay ra ngươi liền xong đời.
Diệp Phàm giới thiệu một hồi.
Một môn công pháp đẹp đấy.
Vương Nhân Bàng nhún vai, hai người cùng nhìn về phía ngoài sân.
Quái dị chính là Lam Tồn Quân cũng đang xoay tròn, chỉ là Võ Tác Vượng quay theo chiều kim đồng hồ, còn Lam Tồn Quân thì là quay theo chiều ngược lại.
Hai người vừa tăng tốc, lập tức có hai luồng gió lạnh sắc bén bên ngoài thân thể hình thành nên bầu khí lực vô hình.
Bầu khí lực này xoay tròn, tạo nên sóng khí cuộn dâng trên không trung, phát ra tiếng vang ào ào. Đám người Võ gia đang xem cuộc chiến toàn bộ ngừng lại thở dốc, liên tục trầm trồ khen ngợi đến mê muội.
Hơn nữa, đám người gia tộc họ Võ đứng gần đều có cảm giác bị quầng khí tức này cuốn vào. Đám người không có bản lĩnh khẩn trương lui lại phía sau mấy chục bước mới dám có chút sợ hãi mà đứng xem cuộc chiến.
Đương nhiên, mặc dù là bọn họ hiểu được có chút nguy hiểm, nhưng là không muốn rời khỏi. Bởi vì bọn họ cũng rất khó nhìn thấy quang cảnh đánh nhau kịch liệt của các cao thủ thế này.
Két két két...
Liên tiếp mấy thanh âm chói tai truyền đến, hai quầng khí không ngừng xoay tròn ngược hướng va chạm lẫn nhau. Bóng người trong hai quầng khí đó cứ tả hữu lay động, thi thoảng hai quầng khí còn có thể thay đổi phương hướng, lúc cao lúc thấp.
- Hai người họ đang so bì sức chịu đựng, ai kiên trì không được sẽ bị đối phương làm cho ngất xỉu trước mà ngộ thương.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tiểu Lam tử trông thực nhẹ nhàng, phỏng chừng vẫn đang chơi đùa với cái tên khốn Ngũ gia kia.
Vương Nhân Bàng khinh thường hừ nói.
- Ừ, cái kia Tiểu Ngũ kia có thực lực đỉnh bậc lục đẳng. Tuy nhiên tiểu Lam tử vẫn có thân thủ cao hơn so với hắn, thất đẳng và lục đẳng đỉnh bậc tuy nói chỉ hơn kém nhau một bậc nhỏ, nhưng thực lực cũng là một trời một vực. Võ Tác Vượng, sẽ bị thảm bại rất khó coi đây.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Tôi rất háo hức đó!
Vương Nhân Bàng nhún vai, nhìn chằm chằm Võ Tác Vượng.
Đúng lúc này, Võ Tác Vượng đột nhiên cất cao dựng người lên. Cả người mang theo một quầng khí nghiêng nghiêng từ không trung bay tới, hơn nữa, người cũng lộn ngược lên, biến thành đầu dưới chân trên. Hai tay tiến về phía trước giảo động thật lực, đôi chân giống như một kéo bự lặp lại động tác xoay tròn nhằm cắt xoẹt về phía trên đầu Lam Tồn Quân.
Chưởng lực phát ra từ đôi song cước theo thế cắt kéo đó hình thành một luồng khí lực quỷ dị phía trước. Luồng khí lực này không ngờ lại hình thành một dạng hình kiểu chùy tam giác xoay tròn đâm thẳng vào Lam Tồn Quân.
Nếu bị cắm trúng, Lam Tồn Quân chắc sẽ giống như bị một cái dùi sắc nhọn xoay tròn cắm vào người.
Đương nhiên, đây cũng không phải là nói đồng chí Tiểu Ngũ có thực lực bức nội khí phun thẳng ra ngoài như vậy, việc đó cho dù là cao thủ thập đẳng cũng rất khó để khống chế dễ dàng như thế.
Thứ này, đôi mắt ưng của Diệp Phàm sớm đã thấy rõ ràng. Tự nhiên là Tiểu Ngũ dùng thủ pháp đặc thù, đem không khí biến thành nội kình mà thao túng.
Không thể không nói, công phu của Võ gia đích xác là có chỗ huyền diệu. Diệp Phàm rất dụng tâm quan sát chiêu thức của Tiểu Ngũ, tự nhiên là hắn đang học lỏm.
Cặp song chùy vô hình bằng khí lực hội tụ hỗn loạn bao bọc lấy thân thể tráng kiện của Tiểu Ngũ, phần phật phá không ép thẳng xuống dưới. Nói thì thấy chậm, nhưng tốc độ thực tế thì tương đối mau lẹ, trong chớp mắt đã đến trên đỉnh đầu Lam Tồn Quân.
Tiểu Lam tử cũng không phải tay mơ, lập tức tung ra bí kỹ.
Mười ngón tay chập lại, lập tức một xoáy đen hình sóng sâu hun hút được tạo thành. Lam Tồn Quân hợp hai tay đẩy đi, lập tức liền đem chùy tam giác của Tiểu Ngũ phát ra trước đó kẹp vào trong vòng xoáy. Hơn nữa, Lam Tồn Quân cũng chớp thời cơ vọt lên trên đỉnh đầu.
Răng rắc một tiếng truyền đến.
Đồng chí Tiểu Ngũ bị phản lực đẩy thối ra sau bảy tám bước liền, khi đứng lại thì sắc mặt có chút khó coi. Bởi vì, hắn phát hiện hai cổ tay đột nhiên giống như bị sức gió phạm vào không ít, làn da vốn thường bóng loáng nay không ngờ đã nổi lên rất nhiều nếp nhăn. Dường như đột nhiên bị luồng nhiệt cực nóng đến mấy trăm độ nướng phải, da cổ tay đều dán chặt vào xương cốt.
Kỳ thực, đây là hiệu quả của chiêu thức Hợp thập phong qua(xoáy lốc hình chữ thập) mà Lam Tồn Quân tạo thành. Trong nháy mắt đã rút hết lượng nước trong tay Tiểu Ngũ nên mới tạo thành kết quả như thế.
- Lần sau còn như vậy, chú em chỉ còn lại da bọc xương là cái chắc.
Lam Tồn Quân vẻ mặt bình tĩnh hừ lạnh một tiếng, có vẻ rất thoải mái. Người này, đang khi đánh nhau kịch liệt mà vẫn muốn tỏ ra kute.
- Xem chiêu cuối của ta đây!
Tiểu Ngũ nhìn nhìn đám người nhà quanh mình sắc mặt có chút ảm đạm thì bỗng vô cùng giận dữ, hắn tự thấy mình mất mặt quá.
Bình thường, toàn bộ người trong phạm vi Tây tạng không ai không biết đến 'Tiểu Ngũ gia' nhà họ Võ. Đi đến đâu mà không được nghênh đón kiểu “quần tinh ủng nguyệt”. Hôm nay này nếu để chuyện này truyền ra ngoài, Tiểu Ngũ gia còn lăn lộn cái quái gì được nữa.
Lần này tư thế hoàn toàn khác với trước đó, Tiểu Ngũ gia dựng thẳng chưởng thủ như đao, phóng người lên đến tầm ba thước. Trên không trung khoát một bước dài, chưởng thủ kia biến thành lưỡi búa. Trực tiếp vẽ nên một đường sát khí xé trời. Uỳnh một tiếng chói tai truyền đến.
- Thủ đao!
Diệp Phàm miệng nhắc tới một câu, nghĩ tới trong số Hoa Hạ lục tôn có Bắc Sơn nhất chuy tử Âm Vô Đao sở hữu Thủ đao công có thể dùng 'Vô đao thắng hữu đao'. 'Thủ đao' của Võ gia không ngờ lại có hiệu quả ảo diệu tương đương.
Hơn nữa, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện. Bàn tay kia của Tiểu Ngũ gia đột nhiên như lớn lên không ít. Dường như trở thành một bàn tay sung mãn khí lực, không ngừng mở rộng ra hai bên. Mở rộng ra đến tầm một thước, bộ dáng có vẻ hơi dọa người.
- Đây là công phu gì vậy?
Vương Nhân Bàng cũng có chút ngạc nhiên, nhìn chằm chằm bàn tay kia, trêu chọc nói:
- Như Lai thần chưởng của Tinh gia lại hiện thân kìa.
- Phỏng chừng là công pháp đặc thù của nhà họ Võ, đem khí huyết toàn bộ khống chế trong lòng bàn tay. Mạch máu cùng da thịt cơ bắp ở tay trong nháy mắt trướng phình lên không ít. Hơn nữa kình phong đi kèm cũng có vẻ đặc biệt khủng bố.
Diệp Phàm phân tích.
- Thực lực trước mặt, bất luận hao chiêu bịp bợm gì đều là đồ trang trí mà thôi!
Lam Tồn Quân một tiếng hừ lạnh, song thủ trong giây lát xé đến, vẫn là tạo thành hình chữ thập hướng về phía thủ đao của Tiểu Ngũ gia.
Xoẹt...
Lần này không ngờ mất linh, thủ đao của Tiểu Ngũ gia không ngờ đã xuyên thẳng, đột phá qua song thủ của Lam Tồn Quân trực tiếp bổ qua một bên bụng anh ta.
- Hừ!
Mắt thấy thủ đao sắp phạm vào bụng, Lam Tồn Quân một tiếng hừ lạnh. Hai tay như tia chớp rút lại thủ thế.
Một phen kẹp lấy cánh tay trái của Tiểu Ngũ gia dùng mãnh lực vặn ngược ra ngoài. Hơn nữa, Lam Tồn Quân cũng khá âm độc, toàn bộ thân mình cũng mượn lực xoay mạnh né ra.
Cánh tay xoay mà thân hình giữ nguyên không chuyển thì chuyện tất yếu đã đến.
Răng rắc...