Không nói ra được có phải không, trong lòng có quỷ chính là anh.
Kiều Viên Viên hừ nói.
-Em muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế, vả lại, anh không thẹn với lương tâm không sợ nửa đêm qủy gõ cửa.
Diệp Phàm hừ nói.
-Hừ hừ, buổi tối em ngủ với anh. Nếu anh có thể thành thật cả đêm, em sẽ tin.
Kiều Viên Viên đột nhiên nảy sinh ý đồ “độc ác”.
Diệp Phàm vừa nghe trong đầu nghĩ nhanh. Một cô gái xinh tươi nằm bên cạnh chính mình, không thể ăn, đây chính là lỗi lớn. Hắn có chút do dự, hỏi:
-Có phải nằm cùng giường mà ngủ?
-Đương nhiên!
Kiều Viên Viên miệng cứng rắn, mắt cũng không nháy lấy một cái. Tuy nhiên, khuôn mặt thì ửng hồng toàn bộ.
“Mẹ nó, phụ nữ ác độc hơn đàn ông, những lời này thật đúng.”
Diệp Phàm thầm thở dài trong lòng một tiếng.
-Ha ha…
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, vẻ mặt đáng khinh.
- Hừ…
Kiều Viên Viên lườm Diệp Phàm một cái.
Không lâu sau, hai người đến ngôi miếu đổ nát phía sau núi.
-Sư phụ, sư phụ…
Kiều Viên Viên gọi to từ xa, giống như tinh linh chạy nhảy từ xa đến ngôi miếng đổ nát.
-Là Viên Viên!
Từ trong ngôi miếu đổ nát truyền đến giọng một phụ nữ, không lâu bà đi ra. Diệp Phàm phát hiện, Tô Lưu Phương vừa rồi xem chừng là ngồi trước ngôi một vô danh kia.
Nghe tiếng gọi mới đứng lên. Cô đã không mặc đạo bào, mặc một bộ váy màu đen, có vẻ trang nhã, hào phóng. Người này tuy đã bốn mươi mấy nhưng chắc là do rèn luyện nhiều năm trong am, làn da vẫn giữ được khá tốt. Khuôn mặt cũng không già, nhìn qua không khác gì phụ nữ 30 tuổi.
-Đứa nhỏ này!
Kiều Viên Viên giống như một con thỏ bị thương, nhào vào lòng Tô cô nương, không ngờ khóc lên.
Tô Lưu Phương nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Kiều Viên Viên, nhẹ giọng an ủi. Nhìn Diệp Phàm một cái, cười gật đầu nói:
-Nhìn xem, con đã sắp có chồng rồi còn khóc nhè, không sợ bị Diệp Phàm cười sao?
-Con không lấy chồng, không lấy chồng phiền phức này.
Kiều Viên Viên nói ẩn ý đến người khác, làm Diệp Phàm đứng bên cạnh thiếu chút nữa trợn tròn mắt.
-Thực không lấy chồng?
Tô Lưu Phương cười cười.
-Không lấy chồng, là không lấy chồng!
Tuy nhiên, những lời này Kiều Viên Viên nói thật khẽ, dường như không đủ sức.
-Tốt lắm, tu hành cùng sư phụ vậy.
Tô cô nương cười nói.
-Việc này…
Kiều Viên Viên không dám lên tiếng.
-Thấy không, có chồng cái là quên hết rồi, ha ha.
Tô cô nương mỉm cười.
-Hắn bắt nạt đồ đệ, sư phụ, sư phụ dạy hắn một chút.
Kiều Viên Viên hừ nói.
-Ta có thể nhưng đánh không lại hắn, muốn giáo huấn hắn cũng phải Phương Thành trở về mới được. Ôi… Phương Thành, không biết y ở nơi nào?
Vẻ mặt Tô Lưu Phương có chút đau buồn.
-Sư phụ, đệ tử làm cho sư phụ đau lòng, không nói nữa, đợi sư bá Phương Thành trở về.
Kiều Viên Viên đứng đắn lên.
-Sư mẫu, không biết sư phụ đi đâu, sư mẫu chắc đoán được. Nếu có khả năng, chúng ta phân công nhau đi tìm.
Diệp Phàm hỏi.
Tô Lưu Phương mặt đỏ lên, xem chừng là do chữ “sư mẫu” gây ra. Tuy nhiên, Tô cô nương cũng không ngăn cản, thản nhiên nói:
-Mấy ngày này tôi đã suy nghĩ đến các nơi. Tuy nhiên, hình như đều không có khả năng.
Lúc ấy tôi cùng Phương Thành rớt xuống hồ ở Thái Hồ. Chúng tôi đều nghĩ người kia chết. Bên ngoài tôi đã tìm y nhiều năm, thuận đường còn nhận Viên Viên làm đồ đệ.
Phương Thành còn lập nấm mồ này. Y không biết tin tức của tôi, có lẽ, y nản lòng thoái chí, tôi sợ hắn thực sự sẽ tìm điện thờ cả đời.
Nhiều năm như vậy, y không về nhà họ Phí ở Bắc Kinh có thể thấy được ít manh mối. Tuy nhiên, với tính cách của y, nếu y là sư phụ của cậu, y chắc chắn sẽ trở về nói vài câu vĩnh biệt với cậu rồi mới vĩnh viễn biến mất.
-Sư phụ, lúc đó hai nhà Phí Tô hình như có chút hiểu lầm, rốt cuộc sao lại thế này, có thể nói cho đệ tự hay không?
Diệp Phàm vẻ mặt cung kính, mời Tô Lưu Phương ngồi rồi hỏi.
-Ôi đều là chuyện cũ năm xưa. Việc này tôi không muốn bàn lại, nếu thật sự cậu muốn hỏi, đến hỏi người nhà họ Phí đi.
Tô Lưu Phương không chịu nói, Diệp Phàm đành không hỏi nữa.
Xem ra, ân oán hai nhà Tô Phí khó có thể hòa giải. Nghe nói nhà họ Tô là nhà quyền quý ở Bắc Kinh, chuyên chú phát triển kinh doanh. Là một trong những đại đầu sỏ nổi tiếng Bắc Kinh, nghe nói tài sản không dưới mười tỷ.
Hàn huyên một hồi, Diệp Phàm mời Tô Lưu Phương về nhà mình ăn tết. Tuy nhiên, bị Tô cô nương kiên quyết từ chối, cô nói không muốn rời khỏi nơi này một phút nào, sợ Phương Thành trở về không có ai ở đây.
Mà khiến Diệp Phàm mất mát chính là Kiều Viên Viên nói phải ở lại cùng sư phụ, Diệp Phàm đành phải như người đơn độc trở về, bảo người chuẩn bị rượu thịt thức ăn tự mình mang đến miếu.
Buổi sáng đầu tháng ba, Diệp Phàm lái xe đến đập nước Thiên Thủy, hắn muốn thăm mẹ nuôi. Kiều Viên Viên vẫn ở trong miếu cùng sư phụ, nói là ban đầu cùng Diệp Phàm về Thủy Châu lo việc Tạ Tốn.
Đáng lẽ sẽ lãng mạn, không thể tưởng được kết quả như thế, Kiều Viên Viên mỗi ngày ở cùng sư phụ, Diệp Phàm đến miếu ngay trước mặt Tô Lưu Phương cũng không thể thân mật cùng Kiều Viên Viên, hắn rất buồn bực.
Mấy giờ chạy xe, xe tới thị trấn Lâm Tuyền.
Nhìn sự thay đổi của thị trấn Lâm Tuyền, trong đầu Diệp Phàm xúc động hàng nghìn hàng vạn lần. Dừng xe một bên, ra khỏi xe, thấy so với trước kia, toàn bộ thị trấn Lâm Tuyền ước chừng mở rộng gấp năm lần. Nói là thay đổi lớn cũng không đủ. Mặt đường, cửa hàng nào cũng không kém hơn thị xã, đẳng cấp cũng không thấp.
Tuy nhiên, khiến Diệp Phàm thật sự buồn chính là, trên đường người đến người đi, không ngờ không ai nhận ra hắn chính là người sáng lập ra khu kinh tế Lâm Tuyền. Xem ra, vài năm trôi qua, người ở đây có lẽ đã quên mất hắn.
Còn nhỏ rời nhà già trở lại, giọng nói quê hương không đổi, tóc đã bạc. Cháu gặp không nhận ra, cười hỏi khách đến chơi.
Trong lòng Diệp Phàm thản nhiên nhắc đến mấy câu này.
Xuân Hương tửu lầu vì tết cũng không tiếp tục kinh doanh.
Ban ngày Diệp Phàm ngại gõ cửa, gọi điện thoại cho Phạm Cương hỏi điện thoại Phạm Xuân Hương.
Không lâu trong điện thoại truyền đến một người có chút run sợ, giọng phụ nữ quen thuộc vang lên:
-Là anh sao?
-Là anh, đang đứng trước cửa hàng em.
Diệp Phàm cũng có chút sầu não, hai người từ biệt vài năm, cũng chưa từng gặp mặt.
-Anh từ từ, em xuống dưới mở cửa, anh từ đâu đến đây?
Phạm Xuân Hương nói.
-Ừ!
Diệp Phàm trong lòng lo lắng, Xuân Hương vẫn suy nghĩ vì hắn.
Ước chừng đợi đến mười phút, cửa nhỏ mới mở két một tiếng.
Phạm Xuân Hương vẫn đầy đặn như vậy, mái tóc đen búi một cách tự nhiên trên đầu, rơi xuống một vài sợi tóc nhỏ. Trên mặt cũng không lưu lại dấu vết của thời gian. Hơn nữa, người có vẻ càng chín chắn, có chút thú vị. Kỳ thật, Phạm Xuân Hương cũng không già, mới hai bảy hai tám thôi. Đối với phụ nữ mà nói, lúc này mới là đang độ chín.
-Diệp Phàm, thật sự là anh.
Phạm Xuân Hương thì thào như đang mơ.
-Xuân Hương!
Diệp Phàm lập tức vào cửa, ôm chặt lấy Phạm Xuân Hương. Hai người quên hết mọi thứ, nụ hôn gắn chặt, không biết trời đất là gì. Tiếng thở vang lên.
-Lên tầng!
Phạm Xuân Hương nói.
Đăng đăng vài bước đã lên đến tầng.
Hai người đổ ập lên giường, quần áo, váy vóc bay đi, lỗ mang, mềm mại, hơi thở quyện thành một khúc ca.
Đặc biệt bộ ngực Phạm Xuân hương lớn vô cùng. Bàn tay to của Diệp Phàm nắm chặt khó có thể nắm chắc toàn bộ, cảm xúc và lực đàn hồi đều là khá mê người.
Tiến công mãnh liệt công kích, là lúc các tầng nếp nhăn cảm thấy được người đàn ông tạm thời quên hết mọi việc, âm thanh tuyệt vời kia người ta nghe thấy phun huyết, như một tổ khúc.
Hết sức triền miên!
-Xuân Hương, em vẫn như thế.
Diệp Phàm cười nói.
-Anh vài năm chưa đến đây.
Phạm Xuân Hương nhẹ nhàng nằm lên người Diệp Phàm. Diệp Phàm vừa nghe, trong lòng có chút xúc động, sờ sơ chỗ kiêu ngạo kia khuyên nhủ:
-Em cũng không còn tít tuổi nữa, phụ nữ qua ba mươi tìm người sẽ khó. Tìm được người thích hợp thì gả đi.
-Xuân Hương rất hạnh phúc, chỉ cần anh có thể ngẫu nhiên đến chỗ em là đủ. Dù saoem cũng đã đưa một cô bé về nuôi, có người chăm sóc khi tuổi già.
Người đời coi thường em mệnh Bạch Hổ, nói em mệnh sát chồng. Những người đàn ông vừa muốn chiếm được em thuận lợi, lại sợ chịu trách nhiệm, chỉ có anh không thế, anh không sợ em khắc.
Hơn nữa, nơi này hết thảy đều là anh cấp cho Xuân Hương. Chính là toàn bộ gia đình của em, em, em trai, bọn họ đều là anh giúp đỡ.
Lãnh đạo Sở An ninh Quốc gia rất tin tưởng Phạm Cương, đó là nể mặt anh. Em gái cũng tốt nghiệp, nó muốn ở Thủy Châu. Hết thảy việc này, Xuân Hương còn có gì không thỏa mãn?
Xuân Hương xúc động nói.
-Cô ấy muốn làm chỗ nào?
Diệp Phàm hỏi.
-Anh xem có chỗ nào sắp xếp cho nó là đươc, ban đầu việc này em không muốn phiền anh, chính Phạm Cương cũng có thể có cách, tuy nhiên, nếu anh đã hỏi, em nói.
Xuân Hương là người thông minh.
-Chờ sau khi anh trở về xem, sang năm bảo cô ấy tới tìm anh, tôi hỏi cô rồi nói sau.
Diệp Phàm nói, nhìn Phạm Xuân Hương liếc mắt một cái, hỏi:
-Anh đi rồi không ai tìm em gây phiền toái chứ?
-Không có, người nào đui mù dám đến quán rượu của em gây rối Lý Ngưu chắc chắn đánh gãy chân của bọn họ. Tuyên Thạch hiện tại là ông chủ của công ty lớn, mỗi lần mời khách ở Lâm Tuyền đều phải mang đến chỗ tôi. Hơn nữa bảo mấy anh em Lý Ngưu và Nhất Bang quan tâm đến quán của em. Doanh thu cũng không tệ lắm, một năm không dưới mười vạn, em rất hài lòng.
Phạm Xuân Hương vẻ mặt hạnh phúc nói.
-Vậy là tốt rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Phạm Xuân Hương liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc hỏi:
-Chẳng lẽ Tuyên Thạch biết quan hệ của hai chúng ta?
-Việc này em không rõ lắm, tuy nhiên, có lẽ đoán được chút gì.
Phạm Xuân Hương nói.
-Không việc gì, biết chỉ biết, Tuyên Thạch là bạn bè thật sự, không sợ y biết.
Diệp Phàm cười cười, cũng không yên tâm.
-Tuy nhiên, mấy ngày trước em thấy Nhị Nha Tử trên đường vội vội vàng vàng. Em hỏi y cũng không đáp, sau em ép mới nói nhà mẹ nuôi sảy ra chuyện. Rốt cuộc chuyện gì y không nói, nói là mẹ nuôi nói không được truyền ra ngoài. Việc này, có lẽ rất lớn.
Phạm Xuân Hương nói.
-Cái gì, nhà mẹ nuôi anh xảy ra chuyện.
Diệp Phàm trong lòng đau xót, nghĩ đến mẹ nuôi cô đơn ở đập nước Thiên Thủy. Hắn cuối cùng không nằm được, vội vàng mặc quần áo lái xe đi thẳng đến đập nước Thiên Thủy.
Đường hiện giờ rất rộng, đi rất tốt, tuy nhiên xe cũng nhiều lên.
Rốt cuộc thấy tòa nhà cũ bên cạnh đập nước Thiên Thủy, sau khi dừng xe lại, Diệp Phàm bước về hướng cũ.