Một âm thanh trầm đục vang lên, tên đồ đen kia chắc là bị gãy xương sống, cả người bắn vọt vào cây cột gỗ lớn trong phòng lớn của cung cũ làm cả cung điện rung lên bần bật.
- Thiên Thuận! Chân cẳng đồ chó hoang này rất cứng rắn.
Hai tên mặc đồ đen cầm mã tấu dài chừng một mét nhảy xổ vào chém, ánh mã tấu lóe lên sáng quắc dưới đèn điện. Cặp mắt của Diệp Phàm sau khi đạt đến tầng thứ năm đỉnh phong của thuật dưỡng sinh đặc biệt tinh tường, thuận tay cầm chiếc ghế băng đưa lên ngăn chặn, đồng thời sử ra bí thuật Truy vân huyễn ảnh bộ của lão Phí.
- Keng keng!
Một thanh mã tấu bị chiếc ghế quét trúng bay vọt về xa, tuy nhiên sau lưng hắn vẫn bị mã tấu tên còn lại quét trúng.‘
- Xoẹt!
Phía sau lưng lập tức bị rách toạc, lộ ra một vết chém chừng mười phân.
- Mẹ kiếp! Chết đi!
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu đau đớn của tên gọi là Thiên Thuận vừa rồi bị Diệp Phàm đá văng đến cột nhà. Một cây súng lục dưới ánh đèn điện trông đặc biệt bắt mắt nhắm ngay người hắn.
- Tổ trưởng Diệp, mau tránh ra.
Đoàn Hải vốn nằm một góc nhà không ai nhìn đến, nhịn đau bò đến phát hiện tên Thiên Thuận kia đang giương súng, thuận tay cầm một viên gạch vỡ đập qua. Mới vừa rồi Diệp Phàm cứu mạng của gã nên trong lòng hết sức cảm kích, cái này gọi là một mạng đổi một mạng.
- Bịch, Đoành!
Trong khoảng khắc khẩu súng nhả đạn thì bị đánh lệch về hướng cửa chính. Lúc này bên ngoài cung, năm thanh niên khỏe mạnh cũng đồng loạt xông vào.
Ngay vào lúc này, một tên mặc đồ đen khác nhảy xuống từ trên mái nhà, vừa vung chân đá một cái thì đã làm bị thương hai người. Ba người còn lại chưa kịp có phản ứng thì tiếp tục đã có hai người bị đá văng vào tường. Tuy nhiên người còn lại là Lý Hoành Sơn, thân thủ tuyệt đối không kém. Gã lắc người qua một bên rồi giơ cây gậy gỗ to tướng vụt vào kẻ kia.
Tên áo đen nghiêng người tránh nhưng vẫn bị đánh trúng, đau đớn hô toáng:
- Đồ con hoang!
Gã chợt móc từ bên hông ra một khẩu súng, thuận tay vung lên.
- Xong rồi!
Lý Hoành Sơn run lên, biết bản thân mình xong đời rồi, thân thủ có mau cách nào chăng nữa cũng không thể tránh kịp đầu đạn.
Tuy nhiên gã cảm giác trước mắt có một luồng sáng trắng xẹt qua như điện. “Phập” một tiếng, phi đao của Diệp Phàm đã găm trúng cổ tay tên kia, khẩu súng lục văng xuống dưới đất.
Tuy nhiên tên áo đen kia cũng vô cùng hung dữ, sau khi lăn một vòng thì đã móc ra một cây dao găm đâm vào ngực một người họ Lý vừa bò dậy.
Máu tươi vọt ra trông hết sức thê lương!
- Lý Tiều!
Lý Hoành Sơn điên cuồng hét lên, thuận tay ôm một khối đá nặng gần trăm cân liều chết xông tới tên kia.
Đánh không trúng!
Thân thủ của tên áo đen kia vô cùng nhanh nhẹn, bắt lấy thắt lưng của Lý Hoành Sơn vật ngã xuống rồi cầm được cây súng lục nhằm vào Diệp Phàm đang quần đấu với hai tên áo đen kia bóp cò.
Diệp Phàm đang ở giữa không trung căn bản là không kịp né, thầm nghĩ xong đời rồi thì đột nhiên trên lầu có một tiếng hô rồi hắn chợt nghe một mùi thơm quen thuộc ập tới.
- Ầm, á!-
Diệp Nhược Mộng đã sớm nấp trong hàng lang, nhào xuống dùng thân thể mỹ lệ chặn cho Diệp Phàm một đòn trí mạng.
- Nhược Mộng! Đồ con rùa, Giết!
Thấy trước ngực của Diệp Nhược Mộng vọt ra một dòng máu tươi, Diệp Phàm trở nên điên cuồng, thuật dưỡng sinh tiến vào trạng thái cực hạn. Cả người vọt lên cầm lấy thanh thiết côn đập mạnh vào ngực Thiên Thuận.
- Á!-
Diệp Phàm cuồng loạn rút thanh thiết côn ra rồi tiếp tục quét mạnh về hai tên còn lại, keng keng hai tiếng, hai thanh mã tấu vỡ thành bốn đoạn bay vọt đi.
- Thiên Thuận!
Cửa phòng trên lầu của Diệp Phàm đột nhiên mở toang ra rồi một người bịt mặt ôm pho tượng nặng tới 60 cân nhảy bay xuống, một cước thoáng chốc đã chỉ cách Diệp Phàm có vài mét, hét lớn:
- Đoạt được đồ rồi đi mau!
- Để mạng lại!
Diệp Phàm rống lên dữ dội, toàn thân cũng bay vọt lên đá vào tên bịt mặt.
- Oạch!
Tên kia lắc mình qua một bên nhưng vẫn trúng phải một cước của Diệp Phàm, khăn che mặt cũng văng ra.
- Điêu Lục Thuận, nguyên lai là tên chó ngươi!
Diệp Phàm rống to, phi đao trong tay bắn ra làm thành một đường vòng cung tuyệt mỹ ghim vào tên gọi là anh Điêu. Người này chính là tội phạm có lệnh truy nã đặc biệt Điêu Lục Thuận mà Lý Xương Hải đang tìm kiếm, không cần đoán cũng biết Ba Quý Tử đang ở đây.
- Anh Điêu, đi mau!
Trên lầu tiếp tục có một tên nhảy xuống liều chết dùng lưng đỡ cho Điêu Lục Thuận một đao.
- Thiên Cẩu! Anh em tốt!
Điêu Lục Thuận rống lên một tiếng rồi đỡ tên áo đen tên gọi là Tam Quý Tử nhanh chóng chạy ra khỏi cung cũ. Trước khi biến vào đường nhỏ còn thuận tay cầm súng định bắn Lý Hoành Sơn, tuy nhiên bị phi đao của Diệp Phàm uy hiếp nên đành buông tha chạy trốn.
- Nhược Mộng! Lý Tiều!
Diệp Phàm ôm lấy Diệp Nhược Mộng, phát hiện ra trước ngực cô máu chảy chan hòa. Bên kia Lý Hoành Sơn đỡ Lý Tiều gượng dậy, bộ dạng nhìn cũng không ổn.
- Anh Phàm...... Phàm...... Anh Phàm! Cầu van xin...... Cầu van xin anh...... Chiếu cố...... Tốt...... Mẹ em!
Diệp Nhược Mộng gắng sức nói được một câu hết sức không cam lòng rồi đầu ngoẹy sang một bên.
Đi rồi!
- Nhược Mộng......
Trong cung cũ vang lên một tiếng kêu thê thảm xé ruột chấn động trời xanh.
- Nhược Mộng......
Con sư tử đã nộ hống rồi, mà hắn đã không còn là một con sư tử đang ngủ nữa, hắn đã là một con rồng đau đớn tỉnh giấc......
- Hoành Sơn! Anh lập tức gọi cứu thương. Đồ chó! Ông mày sẽ lấy mạng các ngươi!
Diệp Phàm nhanh chóng về phòng lấy ra một chiếc túi da rồi xông ra ngoài. Tối nay ở chỗ Long mộ cắt cử hơn hai trăm thanh niên canh giữ nên mấy người dẫn đầu các họ Ngô, Lý, Diệp và mấy họ khác cũng không ở đây. Tuy nhiên trong thôn có mấy người đã bị tiếng súng và tiếng đánh nhau thức tỉnh chạy tới.
Diệp Phàm đứng ở đầu thôn dùng cảm giác nhạy bén của thuật dưỡng sinh kiểm tra một lúc, rốt cục phát hiện chỗ khả nghi. Dù sao tên Điêu kia ôm một pho tượng lớn như vậy chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Tên này vốn đặc biệt hung ác, nghe nói người dưới tay y chết cả lớp, cảnh sát hình sự hay lực lượng đặc biệt cũng đều có.
Tuy nhiên hôm nay y gặp phải Diệp Phàm đã đột phá cảnh giới Thuần Hóa của thuật dưỡng sinh tầng thứ năm, cộng thêm với tuyệt kỹ phi đao, Truy vân huyễn ảnh bộ, Thiên cương lôi bạo quyền của lão Phí khiến hắn không sợ đọ sức.
Nếu như dùng thân thể đỡ đạn thì Diệp Phàm không có năng lực, tuy nhiên để né tránh thì cũng nắm chắc tới bốn phần nếu ở cự ly gần.
Bất quá Diệp Phàm bởi vì Diệp Nhược Mộng rời đi giận điên lên, hiện tại gì cũng không còn nghĩ một lòng chính là muốn đánh chết bọn tội phạm này.
- Đội trưởng Lý! Em là Diệp Phàm ở tổ công tác, tên Điêu mang theo đồ chó đẻ Tam Quý Tử và bảy, tám tên áo đen mò tới cung cũ của thôn đập Thiên Thủy đoạt đi pho tượng triều Đường trị giá mấy trăm vạn rồi...... Bọn chúng có cả đao lẫn súng, đã giết chết một cô giáo trong thôn và ba, bốn người dân bảo vệ, bị thương không biết mấy người. Em đã đánh chết hai thằng, anh phải nhanh đến trợ giúp đi, bọn chúng trốn theo đường suối nữ thần. Em đang đuổi theo, mau, mau......
Diệp Phàm vừa chạy vừa hét to qua điện thoại, lúc này hắn mới thấy rõ công dụng của chiếc điện thoại này