Không có, cục trưởng Lang không cần. Tôi cũng không thể ngờ, cục trưởng Lang đột nhiên thay đổi. Xem ra, tên họ Diệp giẫm phải phân chó rồi. Nếu không sao có thể mượn được tiền từ chỗ Lang Phá Thiên? Đây đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây mà.
Người đàn ông đó giận dữ nói.
- Biết rồi.
Chủ nhiệm Trần gác máy, ngẫm nghĩ một chút lập tức gọi các đồng chí phòng Tài vụ đến.
Chưa đến nửa tiếng, Chủ nhiệm Phong Nhất Tú nhận được điện thoại từ đồng chí phòng tài vụ. Nói là Chủ nhiệm Trần suy xét đến hoàn cảnh khó khăn của các đồng chí Phòng Đốc tra văn phòng trung ương
Tạm thời chuyển một khoản tiền ra, hơn nữa, vốn định cấp cho Phòng đốc tra ba trăm ngàn, giờ cấp thêm năm chục ngàn nữa. Bảo các đồng chí lập tức đặt mua quà tết và thanh toán các khoản cần thiết.
- Chủ nhiệm Diệp, bên phòng sổ sách có gọi điện báo, đã rút ba trăm rưỡu về. Khoản tiền Cục trưởng Lang cho chúng ta mượn có cần nữa không. Dù có giữ lại cũng dư thừa. Hơn nữa, nếu bên họ có chuyện gì quan trọng, chúng ta cũng không thể làm lỡ chuyện của họ.
Phong Nhất Tú xin chỉ thị của Diệp Phàm,
- 350.000, có đủ mua qua như bên Phòng thư ký và thanh toán các hóa đơn không?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
- Không đủ, chắc hẳn còn thiếu khoảng 250.000 nữa.
Phong Nhất Tú lập tức nói.
- Vậy tạm thời không cần trả. Chúng ta mượn cũng đã mượn rồi, dù sao cũng không đủ tiền để chi trả, cứ mượn tạm cái đã.
Diệp Phàm khoát tay nói.
- Cái gì, vẫn chưa trả à?
Trần Chấn Đông ngồi trên ghế, suýt chút nữa phát điên lên. Trong lòng thầm than xui xẻo, vốn khi Trần Thiên Hòa chỉ thị mình đã có chút do dự.
Chỉ sợ xảy ra chuyện gì. Nhưng, Thứ trưởng Trần có chuyện nhờ mình, mình không thể bỏ mặc mà đắc tội với vị thứ trưởng Trần Thiên Hòa có phân lượng này được.
Hơn nữa, Trần Chấn Đông hiểu Trần Thiên Hòa có quan hệ với Yến Xuân Lai, rất được Yến Lai quý mến.
Người như thế, dĩ nhiên không thể đắc tội. Tuy nói lão ta không quản lý mình, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội. Hơn nữa Trần Chấn Đông thấy Diệp Phàm từ bên dưới điều lên, còn trẻ tuổi, nên mới có gan đi đâm lén Diệp Phàm.
Không thể ngờ tên này lại thâm độc như vậy. Không ngờ dám vay tiền Lang Phá Thiên. Nên biết, khoản tiền của Lang Phá Thiên là chi phí bảo vệ an toàn lãnh đạo, nếu cho Diệp Phàm mượn rồi. Đến lúc đó an toàn lãnh đạo xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ có người điều tra. Đến lúc đó điều tra đến Diệp Phàm, vậy không phải là lộ ra cả mình sao.
Rõ ràng phòng tài vụ có tiền mà giấu lại không đưa cho Phòng đốc tra. Cuối cùng, cây gậy kia không phải sẽ đánh xuống y- lãnh đạo phòng tài vụ không.
Đồng chí Trần Chấn Đông hiện nay rất sợ, trán cũng toát mồ hôi. Để xóa tan cơn giận của Diệp Phàm, đã cấp riêng cho 50.000 rồi
Không ngờ tên này đúng là quá “tham”. 50.000 vẫn thấy chưa đủ, đúng là quá xảo trá mà.
- Ừ, Chủ nhiệm Diệp nói còn thiếu 250.000. Tạm thời chưa trả tiền.
Giọng kia nói.
- Muốn xảo trá với tôi à!
Trần Chấn Đông lạnh lùng hừ nói.
- Chẳng lẽ Diệp Phàm đã nghĩ ra được chuyện này?
Giọng kia có chút không tin, hỏi.
- Chuyện này cũng dễ đoán thôi mà, Phòng tài vụ Văn phòng trung ương sao có thể thiếu tiền được, đặc biệt là cuối năm. Chắc Diệp Phàm đã đoán được là tôi cố ý. Thằng nhãi này quá thâm, không ngờ dám đâm lại tôi một dao. Mẹ kiếp, thằng này đúng là một con chó mà.
Trần Chấn Đông không kìm nổi mắng.
Hắn là chó, ông không phải cũng là một con chó sao? Tên kia thầm nghĩ trong lòng.
Sự việc có chút biến đổi. Nhân viên phòng Đốc tra cũng chờ phát quá tết, những đồng chí cần thanh toán hóa đơn cũng được Phong Nhất Tú báo tin vui, không ngờ trưởng phòng tài vụ sau khi tính toán, đã cấp thêm 300.000 cho phòng Đốc tra để thanh toán chi.
Diệp Phàm dĩ nhiên là gọi điện cảm ơn Trần Chấn Đông.
Vừ mới gác máy, Phong Nhất Tú hỏi:
- Chủ nhiệm Diệp, tiền của Cục trưởng Lang đã cần trả chưa. Cái này, thêm một việc chi bằng bớt một việc. Bằng không, năm sau lại phải chuyển khoản tiền này đi, phiền phức lắm.
Kỳ thực, các đồng chí trong phòng họp cũng ngửi được mùi gì đó. Chắc hẳn là Chủ nhiệm Diệp đang vật tay với Chủ nhiệm Trần.
Chủ nhiệm Trần hai lần tăng giá, rõ ràng là sợ phiền phức, phải cúi đầu trước Chủ nhiệm Diệp.
- Phiền phức cái gì, 650.000 này tiêu cả rồi. Qua năm mới ngân sách chúng ta trống trơn. Mà mới tết xong ai cũng ngại đòi tiền, mới đầu năm mượn tiền là điềm xấu, đối với chúng ta cũng là điều không may đúng không nào?
Sang năm mới, ai mà chả muốn có điềm tốt, vậy mà lại vác mặt đi mượn tiền người ta cũng không ổn! Chúng ta cũng cần phải có tiền để triển khai công tác, không có tiền triển khai thế nào được?
Khoản tiền của Cục trưởng Lang cứ giữ đi, sang năm còn có chi phí hoạt động.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, Phong Nhất Tú nhìn thấy, biết Chủ nhiệm Trần đã chọc tức Diệp Phàm rồi.
Diệp Phàm lại hỏi:
- Chủ nhiệm Phong, cô nói, sang năm khoản tiền đầu tiên phải rút cần bao nhiêu mới đủ?
- Theo như năm ngoái, chắc cũng không dưới 500.000 đâu. Vừa qua năm mới, tất cả các công tác đều bắt đầu vận chuyển, lúc này, cần tương đối nhiều tiền. Vì, vạn sự khởi đầu nan. Mấy tháng sau thì sẽ giảm bớt.
Phong Nhất Tú cũng hiểu ý của Chủ nhiệm Diệp.
Đơn giản chỉ là đang mượn cơ hội đập Chủ nhiệm Trần một phen. Kỳ thực, triển khai công tác sau tết cũng không cần nhiều như vậy. Phong Nhất Tú chỉ đang hỗ trợ Diệp Phàm chơi xỏ mà thôi.
- Cái gì? 500.000, Phong Nhất Tú dám nói như vậy à?
Trần Chấn Đông tức giận đến mất quét hết mọi thứ trên bàn xuống.
- Chắc hẳn Phong Nhất Tú cũng thấy được tên họ Diệp kia đang chơi xỏ anh.
Giọng kia nói.
- Cậu nói đây có phải là lần cuối không? Đã cấp tiền cho hắn những hai lần rồi.
Trần Chấn Đông có chút uể oải, nói.
- Cũng không biết được, suy nghĩ của tên đó, ai mà đoán được. Nếu đưa thêm 500.000 nữa hắn vẫn cứ bánh bao đánh chó thì biết làm sao?
Giọng kia nói.
- Tôi hiểu rồi.
Trần Chấn Đông gác máy, sắc mặt âm trầm giống như trời sắp mưa.
Ngẫm nghĩ một chút, y cắn răng một cái, gọi điện kể lại cho Trần Thiên Hòa.
- Chủ nhiệm Trần, lúc đầu đáng lẽ anh không nên nhân nhượng với hắn. Anh phải hiểu chuyển này, khoản tiền này không cần cấp.
Tôi đoán, vay tiền Lang Phá Thiên chỉ là một trò mượn hổ dọa dê của hắn thôi. Nếu anh không nhảy vào, cứ làm việc bình thường, chẳng lẽ tên kia cứ giữ tiền của Cục cảnh vệ mãi không trả.
Hắn có 10 lá gan cũng chẳng dám. Với lại, từ thái độ của Lang Phá Thiên, nói không chừng còn không muốn cho Diệp Phàm mượn tiền.
Cho nên, mới dễ dàng đưa khoản tiền chi cho việc bảo vệ lãnh đạo như vậy. Kỳ thực cục cảnh vệ trung ương của Lang Phá Thiên có đời nào thiếu tiền đâu.
Người ta giàu nứt khố đổ vách, không phải chỉ một triệu sao, người ta căn bản là không đặt ở trong mắt. Anh không rõ, hàng năm phòng tài vụ các anh phải cấp cho họ trên 10 triệu sao.
Kỳ thực, cảnh vệ cũng có các khoản thu khác.
Trần Thiên Hòa dù sao cũng lão luyện, giảng giải rõ đạo lý
- Các khoản khác, lẽ nào trực tiếp gửi đến cho họ không thông qua phòng tài vụ chúng tôi sao? Cái này, hình như không hợp đạo lý.
Phòng tài vụ chúng tôi đối diện với toàn bộ các phòng ban trong Văn phòng trung ương. Là nơi tập trung tài chính của cả Văn phòng.
Cấp bậc Giám đốc sở, hơn nữa, là do đồng chí Phó chủ nhiệm thường trực Khâu Hoa trực tiếp quản lý, làm sao trực tiếp cấp tiền cho Cục cảnh vệ không thông qua chúng tôi được? Cái này, không phải vi phạm quy định sao?
Điểm này, chủ nhiệm Trần thực sự ngạc nhiên. Sớm biết được, đã không bị Diệp Phàm bức thành ra thế này, trở thành chuyện cười cho người khác.
Trần Thiên Hòa nói với Trần Chấn Đông:
- Chủ nhiệm Trần, anh không thể biết được cơ mật quốc gia. Đoàn cảnh vệ trung ương là nơi anh không thể đoán được.
Có vài thứ tôi không thể nói, nhưng anh phải hiểu, khoản tiền ngoài cấp cho bên Lang Phá Thiên, còn nhiều hơn phòng tài vụ cấp cho bọn họ mấy lần.
Cho nên, bọn họ căn bản là không thiếu tiền tiêu, anh không cần phải lo lắng đâu
- Vậy sao hắn lại nói thế?
Trần Chấn Đông có chút nghi hoặc, hơn nữa, cũng muốn đoán xem tiền của Lang Phá Thiên từ đâu tới.
- Là không muốn cho Diệp Phàm mượn thôi. Không phải tôi đã nói rồi à, có lẽ Diệp Phàm biết mình hết đường rồi. Nhưng không ngờ thằng nhãi này ăn phải gan báo, Lang Phá Thiên từ chối như vậy, mà hắn còn dám mặt dày mượn tiền. Lá gan quả không nhỏ.
Trần Thiên Hòa thở dài.
- Hắn đoán tôi sẽ lo lắng nên mới làm thế, thằng nhãi này, quá gian xảo, xem như tôi được lĩnh giáo loại không biết trời cao đất rộng.
Trần Chấn Đông không kìm nổi hừ giọng nói.
- Đúng thôi, biết hắn không có đầu óc anh còn lo lắng cái gì? Cho nên, 500.000 kia anh tuyệt đối không được cho hắn. Như vậy là càng khiến hắn thêm kiêu ngạo. Còn Trần Chấn Đông anh sau này sao ngẩng đầu lên được nữa.
Trần Thiên Hòa giật dây Trần Chấn Đông.
Ông ấy à, lão già ông đương nhiên phải nói thế thôi, đổi lại là ông thử xem... Trần Chấn Đông trong lòng thầm mắng.
Tên này nói:
- Thứ trưởng Trần, có thể nhờ anh ra mặt chỉnh đốn tên đó được không. Tên đó cũng quá càn rỡ.
Nghe nói 650.000 tôi vừa cấp. Hắn phát quá tết hết rồi, hơn nữa còn tuyên bố chưa đủ phát. Phòng Đốc tra được bao nhiêu người chứ, chưa được 60 người.
650.000 còn chưa đủ, vậy hóa ra mỗi vị hơn 10.00 à? Cái này, vi phạm quy định trầm trọng. Anh là lãnh đạo trực tiếp của hắn, nếu dưới xảy ra chuyện, Thứ Trưởng Trần anh cũng nên để ý một chút.