Có tên đầu như quả dưa hấu to bị một tảng đá đập nát. Vách đá trong vòng mấy chục mét đều là máu chảy lênh láng.
Tổng tư lệnh Diệp xuống tay rất độc, hiển nhiên, năm tên này đã mất đi khả năng chiến đấu. Tuy nhiên, không đợi bọn họ có bất cứ hành động nào khác.
Gần như cùng một kiểu, năm người miệng nôn ra một bụm máu đen, đầu ngoặt về một bên, chết.
- Mẹ nó, vẫn chậm mất một bước, cắn thuốc độc chết rồi.
Diệp lão đại ảo não mắng một câu. Nhấc chân đá một thi thể trong đám đó, thi thể đó lăn mười mấy vòng mới dừng lại.
- Haizz, chỉ cần bị bắt thì đều là kết cục như vậy. Chúng ta thì cũng như vậy, rất khó moi được cái gì từ miệng bọn chúng. Cũng không nhất thiết phải so đo, mọi người làm việc gì cơ chứ? Không thể nào giữ lại người sống mà.
Đông Phương thế nhưng lại nói ra điều đó với vẻ mặt lạnh lùng.
Mà đám người Ngưu Thông Trương Võ mới tới bất chợt lại cảm thấy buồn nôn, người nào người nấy ọe ọe kêu lên, nghe chừng có vẻ muốn nôn.
Tuy nhiên, vài đồng chí tố chất tâm lý xem ra cũng được, sau khi bị quay cuồng đầu óc trong phút chốc mới hồi phục lại được. Bởi vì, hiện trường này giờ đã trở thành lò sát sinh.
- Mấy cậu vừa tới vẫn chưa thích ứng được, thấy nhiều rồi sẽ cảm thấy chẳng có gì kỳ lạ cả.
Đông Phương nói, an ủi mấy tân binh.
- Thực ra cũng không có gì, các cậu sợ cái gì thì nhìn cái đấy nhiều vào. Ví dụ như mặt người này đã bị nát như quả dưa hấu. Cậu qua đó sờ sờ bóp bóp là được.
Lần sau lại gặp phải chuyện như thế các cậu nhất định sẽ ít sợ hơn một chút. Một khi đã gia nhập quân đoàn đặc nhiệm quốc gia, các cậu phải chuẩn bị tư tưởng thật kỹ mới được.
Sau này, những trường hợp như thế sẽ gặp rất thường xuyên. Chỉ có luyện đến mức Thái Sơn đổ xuống đầu mà sắc mặt vẫn không thay đổi, mới có thể nâng cao khả năng chiến đấu của các cậu.
Diệp Phàm ngược lại thản nhiên cười một tiếng. Khích lệ mấy đồng chí đi thử nghiệm một chút.
- Tôi thử xem…
Ngưu Thông từng làm ở Quân đoàn bộ đội biên phòng, có lẽ cũng từng giết kẻ xấu. Thế nên lá gan to hơn một chút.
Tuy nhiên, vẫn phải cau mày đi qua đó nghịch thi thể. Đám người Trương Võ do dự một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Diệp lão đại nhìn chằm chằm mình. Mấy cậu cũng không còn cách nào, đành phải đi lên, lần mò mấy cái thi thể giống như một bác sĩ giải phẫu.
- Thời chiến, nếu như không có một tố chất tâm lý tốt, các cậu chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Tôi đây là đang suy nghĩ cho mấy cái mạng nhỏ của các cậu đấy.”
Diệp Phàm nghiêm mặt, lạnh lùng hừ, nói.
- Đã rõ!
Năm người đứng lên, sau khi chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, đáp lại rất dứt khoát. Bởi vì, bọn họ đã bị thuyết phục bởi kỹ thuật thần kỳ của Diệp lão đại. Không cần nói gì khác. Chỉ một chiêu thức phi đao cũng đã khiến người ta phải choáng váng.
Bảy người tiếp tục đi về phía trước……
- Cũng nhờ tiến sĩ Wright đã tạo nên kỳ tích cho chúng ta.
Lúc này, Tổ trưởng Brown của Đặc tổ Hải Lang của Mỹ đang ngậm tẩu thuốc, liếc nhìn Tổ phó Rogge Dreese một cái, như có chút cảm thán mà nói một câu.
- Vâng, IIC hàng năm đều có thể sáng tạo ra kỳ tích. Tuy nhiên, kinh phí chúng ta trích ra cho bọn họ cũng không phải là ít…Số tiền lương đạt đến mấy trăm nghìn USD mà đám tiến sĩ chuyên gia này nhận được mỗi năm, nếu không làm ra được vài thứ thì chúng ta giữ bọn họ lại làm gì nữa?
Tổ phó Rogge Dreese thản nhiên hừ một tiếng, nói.
- Tư Bì Lang dạo này thế nào?
Brown hỏi, không khỏi chau mày.
- Ha ha, Tổ A luôn đối đầu với chúng ta, phỏng chừng lần này dùng câu nói chuyên nghiệp mà người Trung Quốc họ từng nói. Chính là “Kiềm lư kỹ cùng.”
Tổ phó còn lại David mặt đầy vẻ vui mừng khi kẻ khác gặp họa, nói.
- Tư Bì Lang đã bị trọng thương, con át chủ bài thần bí nhất Tổ A, cái lão già ấy phỏng chừng cũng đã già lắm rồi, không ngờ còn có thể ra chiến trường.
Xem ra, Hoa Hạ lần này thật sự không còn ai nữa. Cả món hàng ở đáy kho cũng phải mang ra. Chúng ta nhất định phải cắn thật chặt, tiêu diệt hoàn toàn cái lão già kia.
Chắc chắn, trải qua mười mấy năm, Tổ A không còn là địch thủ lớn nhất của Hải Lang chúng ta nữa. Tiếp đây sẽ là thời đại minh chủ của Hải Lang chúng ta.
Tiếng cười của Rogge Dreese như quạ gọi mùa xuân, khằng khặc không ngừng.
- Đúng, lần này xem ra Hoa Hạ thật sự đã không còn ai. May sao chúng ta còn đào tạo được hai cao thủ về dược phẩm.
Bọn họ đều đã đạt tới cửu đẳng, hiện giờ đang hợp lực cùng Sp Wolf tìm giết con át chủ bài của Tổ A, đã trải qua mấy mươi trận đọ sức.
Xem ra, lão già kia cũng sắp xuống hố rồi. Có muốn xử lão ta cũng phải xử ở Sahara. Nơi đó, chính là mộ của lão, Amen! Át chủ bài, lão yên nghỉ đi nhé.
Brown nói đến đây, không ngờ còn làm dấu chữ thập trước ngực.
- Tôi còn nhận được tin tức mới nhất. Nghe nói, để cứu lão át chủ bài đó ra, Tổ trưởng Tổ A của Hoa Hạ Lỗ Tiến cũng phải ra chiến trường, hơn nữa, trên người trúng mấy chục nhát dao, bây giờ, phỏng chừng cũng sắp đi đời rồi.
Rogge Dreese cười hô hố không ngừng.
- Không thể nào, người đứng đầu Tổ A sao có thể ra tiền tuyến được cơ chứ? Cho dù đồng đội phía dưới Tổ A có chết hết, cũng không đến lượt Lỗ Tiến ra trận chứ?
David có chút không tin nổi, nhìn Rogge Dreese.
- Lời đồn khẳng định có tính chân thực nhất định, bằng không, sao có thể không truyền đến tai Tổ trưởng Brown của chúng ta điều gì đó, mà là Lỗ Tiến của Tổ A như thế nào rồi.
Rogge Dreese thản nhiên hừ một tiếng.
- Cũng có lý. David Tiền gật gật đầu.
- Có điều, đối thủ ám sát bọn họ lần này đã điều tra rõ chưa?
Brown vừa chuyển đề tài, mặt đầy vẻ nghiêm túc, hỏi.
- Chắc chắn là đối thủ cũ của chúng ta, cao thủ từ quốc gia cách vách Hàn Quốc ra tay. Bọn người đó thực không phải nham hiểm bình thường, không ngờ lại muốn một tay diệt sạch chúng ta.
Rogge Dreese nói có chút tức giận.
- Không thể nào đâu, nghe nói bọn họ không phải bạn tốt của chính phủ Hoa Hạ.
David có chút không tin, lắc đầu.
- Bạn tốt, đồng minh gì gì đó, vì lợi ích cá nhân, trong chớp mắt liền có thể trở thành kẻ địch. Anh em còn tương tàn, vợ chồng còn phản bội, cha con còn đánh nhau nữa là, nói gì đến cái gọi là đồng minh chó má ấy.
Đối mặt với những tài liệu về một vài lĩnh vực nào đó có ảnh hưởng sâu xa đối với an toàn quốc gia, quan hệ đồng minh sẽ rất mong manh.
Brown cũng lắc đầu, có chút cảm thán, ông liếc nhìn hai người một cái, lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng là do cao thủ của các quốc gia không thân thiện lắm như Iran làm. Cao thủ cửu đẳng tuy nói là khó tìm, nhưng mỗi quốc gia đều có thể có đến vài người. Vẫn còn có khả năng như vậy.
Nếu như muốn tiêu diệt hết cao thủ của chúng ta và Hoa Hạ, có phải là do đối thủ của chúng ta “Đông Lạp” làm hay không?
Tổ chức Đông Lạp là một tổ chức khủng bố, chuyên làm những việc giết người phóng hỏa, việc thích nhất là làm bom thịt người. Nước Mỹ rất nhiều nơi đã bị bọn chúng làm nổ, bây giờ nói đến Đông Lạp, Brown đã cảm thấy đau đầu.
Nhà Trắng và Lầu Năm Góc cũng vì tìm kiếm kẻ cầm đầu của Đông Lạp mà phải lo lắng suy nghĩ rất nhiều. Không những lục soát toàn diện dưới đất, mà còn có cả vệ tinh trên trời lúc nào cũng nhìn chằm chằm.
- Mặc kệ, trước tiên cứ tiêu diệt át chủ bài của Tổ A đã rồi nói sau. Tôi tin rằng, một khi ba đại cao thủ của chúng ta liên kết lại, lão già đó, tuyệt đối sẽ không trở về được. Hơn nữa, nghe nói người từ đội thứ Ba của Tổ A cũng vừa tới. Vừa hay có thể tiêu diệt hết. Tổ A, sau trận chiến này có lẽ sẽ trở thành lịch sử, ha ha ha…
David Tiền cười sung sướng, như thể Tổ A thực sự đã bị tiêu diệt.
- Tuy nhiên, cũng không thể quá mức lạc quan. Hoa Hạ là một đất nước rất thần bí, từ cổ đại đến bây giờ, về lĩnh vực chiến tranh vũ lực, bọn họ xứng đáng là quốc gia đứng đầu thế giới.
Chúng ta có cao thủ đào tạo sử dụng dược phẩm, chẳng lẽ bọn họ không có? Về lĩnh vực dùng dược, tổ tiên của bọn họ còn hiểu rõ ứng dụng của những thứ này sớm hơn chúng ta đấy.
Chẳng qua là do tốc độ hơi chậm, hiệu quả không thể tốt thôi.
Vẻ mặt Brown lại trở nên ngưng trọng.
- Tôi thấy cũng không chắc, thuốc của chúng ta lấy từ tảng thiên thạch ngoài trái đất lần trước rơi xuống Xà Lạp Cách Ưng đảo.
Thành phần hóa học này không thấy trong bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học, chúng ta gọi nó là “Cơ Thiết”
Nếu như chúng ta công bố nó, Tổ trưởng Brown ông lập tức có thể đến Thụy Điển nhận giải Nobel rồi.
Mấy loại hoa cỏ gì đó mà người Hoa Hạ làm, vốn gọi là “Thuốc Đông y” gì đó có tác dụng gì? Chữa bệnh chậm như thể con trâu già kéo cái xe nát.
Hơn nữa, ăn vào còn đắng muốn chết, chẳng có tác dụng gì đáng kể.
David cười, nói, trên mặt đầy vẻ khinh miệt.
- David, đừng quá lạc quan. Nói Tổ A lần này bị tổn thất nặng, đúng là như vậy. Nhưng nếu như nói tiêu diệt hoàn toàn Tổ A, đó là điều không thực tế.
Rogge Dreese liếc nhìn David một cái, thản nhiên hừ một cái, nói.
- Mọi thứ đều có khả năng. Chúng ta tiêu diệt bọn họ chỉ còn lại một hai lãnh đạo chủ chốt, đó còn không phải là tiêu diệt rồi sao? Hơn nữa, chúng ta cũng đang âm thầm hành động. Nghe nói trong quân đội Trung Quốc cũng có người chủ trương giải tán Tổ A, nói rằng cơ quan Tổ A này tái cơ cấu, chi phí mỗi năm dành cho hai mươi quân đoàn cũng không bằng kinh phí đập vào Tổ A. Vậy nên, không bằng nhập vào với quân đội của Cục Tình báo và Cục An ninh Quốc gia. Một là tiết kiệm được kinh phí, hai là cũng giảm bớt cơ cấu.
David nói.
- Đầu mấy tên này bị ẩm IC rồi phải không? Tôi thấy, điều này không có nghĩa nói tổ A vô dụng. Ngược lại, lại càng làm rõ vai trò đặc biệt của Tổ A. Cái tên đó chẳng qua là đang ghen ghét mà thôi. Chúng ta đều hiểu rõ, người Trung Quốc đặc biệt rất trọng sĩ diện. Mà kẻ mắc bệnh ghen tỵ cũng rất nhiều, kẻ không làm thì ý kiến với kẻ làm, kẻ làm sau khi bị ý kiến thì cuối cùng cũng không làm nữa, đến cuối cùng, toàn bộ đều không làm nữa. Mấy người đó ấy á, chẳng qua chỉ là ghen ghét mà thôi.
Rogge Dreese nói.
- Giải tán Tổ A là việc không thể nào, lãnh đạo đứng đầu Tổ A chính là nguyên thủ đứng đầu Hoa Hạ, mà bọn họ gọi là Chủ tịch.
Tổ A, thực ra chính là Bộ đội Hoàng gia thuộc về Chủ tịch và do đích thân Chủ tịch quản lý, có nhiều ích lợi đối với sự củng cố và sự ổn định chính quyền Hoa Hạ.
Tất nhiên, bọn họ cũng có rất nhiều chính sách gây cản trở. Quân đội và Tổ A vừa hỗ trợ lẫn nhau, vừa là đối địch, căn bản đã lẫn vào nhau rồi, muốn phân chia rõ ràng cũng không thể rõ ràng được.
So sánh với Hải Lang chúng ta, tình trạng cũng tương tự. Bề ngoài chúng ta thuộc về CIA, kỳ thực, trong nhân viên của chúng ta có người từ quân đội của Lầu Năm Góc.
Anh có muốn kết hợp lại, thì cũng không có khả năng. Đạo lý trên đời này là như thế, phỏng chừng, bộ đội “anh em” của chúng ta cũng là như thế.
Brown nói xong, liếc nhìn hai người một cái, lại nói tiếp:
- Hơn nữa, kỹ thuật quốc gia của Hoa Hạ bắt nguồn từ rất xa xưa.
Con số cao thủ còn ẩn núp trong dân gian tuyệt đối không thấp, bọn họ là một đất nước có dân số rất đông, đồng thời cũng là một nước có rất nhiều cao thủ.
Giống như các môn phái Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, La Phù vẫn còn tồn tại, trong những môn phái cổ xưa này vẫn còn một số lượng cao nhân nhất định.
Kỳ thực, bọn họ chính là môi trường đào tạo nhân tài miễn phí cho Tổ A. Người Trung Quốc rất thông minh, quốc gia không phải bỏ tiền bỏ sức để đào tạo cao thủ.
Đến thời chiến, chỉ cần một lệnh kêu gọi ra trận là có thể khiến bọn họ bán mạng cho anh. Ngoại trừ bọn họ, còn có một số gia tộc lớn.
Giống như Ngũ Cực mà Hoa Hạ vẫn lưu truyền, Hoa Hạ Lục Tôn, Hoa Hạ Tứ Tú phía dưới. Những thiên tài kiệt xuất này đều là con em của các đại gia tộc!