Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chuyện này cậu nói với Mã tổng một chút, cô ấy có thế nói chuyện riêng với tôi, tôi sẽ cho mọi người cơ hội.
Nói thật, Bí thư trước đây như thế nào, các người đều rõ. Mã Vân Tiền đã nói rồi: Các người cứ nghĩ thử xem, không đến tìm tôi cũng được, đến lúc đó đừng trách tôi lòng lang dạ sói. Các người cũng đừng nghĩ đến đường ngang ngõ tắt gì, tôi thế nào thì các người cũng biết rồi đấy! Đừng có giả vờ ngớ ngẩn ở đây.
Bí thư tỉnh quỷ Quách yêu cầu chúng ta điều tra đến cùng, mày hãy nghĩ cho chị mày đi, có thẳng thắn hay không tự các người quyết định.
Hơn nữa, Mã gia có lớn hơn nữa, nhưng có thể to hơn chính quyền của Đảng hay không? Hừ! Chuyện tìm mỏ đồng tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kỳ ai, kể cả mẹ cậu, chị cậu cũng không được kể, biết chưa?
- Tôi tuyệt đối không nói đâu.
Mã Tiêu đếm sấp tiền trong tay, gật đầu nói. Xem ra tiền tài có thể khiến người ta phải động lòng, dùng cho ai cũng thích hợp.
Diệp Phàm đương nhiên áp dụng biện pháp phân hóa, trọng điểm lúc này đặt ở mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn, quy mô mỏ Silicon của tập đoàn Mã Hồ Tử nhỏ đi nhiều. Nếu Mã Diễm Xuân biết thì còn dễ làm, còn nếu không biết thì cũng tuyệt đối không được mềm tay nữa.
Việc gì cũng phải tiến hành từng bước một, đồng thời lúc xuống tay chỉ sợ hai nhà liên câu kết với nhau thì không dễ làm.
- Anh Hạ, làm một trận không?.....Diệp Phàm điện thoại trực tiếp cho Hạ Hải Vĩ ở Đức Bình .
Tình hình trước mắt, vấn đề mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn tương đối lớn, khoản tiền phải chi phỏng chừng lên đến vài chục triệu.
Nếu Mã Vân Tiền đã động vào Bí thư tỉnh ủy Quách, mà Hạ Hải Vĩ lại là người mà Bí thư Trang điểm tướng trước mặt Quách Phác Dương, gần đây lãnh đạo Công- Kiểm- Pháp, ngoài ra còn thêm Ủy ban Kỷ luật Ma Xuyên hợp lực ở điều tra việc này. Tại sao không mượn ngọn gió đông này, nắm lấy mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn. Tin tưởng mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn nhất định có lợi ích của Chủ nhiệm Ủy ban Chính Trị Pháp luật, bằng không, lão Mã không đỏ mắt mới là chuyện lạ.
Phải biết rằng khoản mà Mã Vân Tiền để chơi gái cũng không phải là ít.
- Có cái gì đáng để đánh cuộc không?
Hạ Hải Vĩ liền nổi hứng. Việc bị Cục trưởng cục Công an địa khu Lâm Thiên câu kết với lãnh đạo Viện Kiểm Sát và Tòa án địa khu áp chế cũng không phải là chuyện.
Gần đây Diệp Phàm lại lôi ra kẻ đứng đằng sau Trang Thế Thành, cũng chính là Phó chủ tịch Phượng đã nghỉ hưu. Lần trước lão Hạ tiếp xúc bước đầu với Trang Thế Thành, ngọn hùng phong của Hạ Hải Vĩ lại được thổi lên.
- Mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn ...
Diệp Phàm đem chuyện mình nắm rõ nói cho Hạ Hải Vĩ.
- Tuyệt đối là một con cá lớn, người anh em, cậu lại gặp may mắn rồi. Tính sơ sơ, tài chính mỏ đồng kia cũng phải đến mấy chục triệu, nếu có thể lần ra được cái gì nữa thì huyện Ma Xuyên của các cậu ăn đủ, việc gì phải đi hóa duyên.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Thế chuyện này hai chúng ta liên thủ, nắm lấy nó, thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Được, tôi sẽ cử người bí mật điều tra Hồng tinh Thủy Châu và Tinh Mậu Đồng Nghiệp ở tỉnh Giang Đô. Phỏng chừng thủ đoạn nằm ở Tinh Mậu Đồng Nghiệp. Nếu như tập đoàn đồng Thanh Sơn đều vận chuyển số lượng lớn khoáng thạch hảo hạng sang bên kia, thì dòng chảy của tài chính lại có vấn đề rồi. Phỏng chừng trong này còn nhiều điều lắm, liên quan đến hàng loạt những giao dịch ngầm, nhổ được ‘củ cải’ này sẽ lôi ra cả đống bùn…
Hạ Hải Vĩ dù sao cũng xuất thân từ cảnh sát, đối với việc phá án cũng là một hảo thủ.
- Phương diện này làm sao tôi làm được nữa, anh Hạ tổ chức nhân viên làm đi. Còn nữa Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật huyện Ma Xuyên Phương Viên hoàn toàn có thể tin tưởng được. Anh có việc cứ gọi một tiếng là được.
Diệp Phàm nói cả Phương Viên ra.
- Phương Viên, chú em lợi hại thật…
Hạ Hải Vĩ có vẻ kinh ngạc, thầm khâm phục đồng chí Diệp Phàm, trầm ngâm một lát, nói:
- Tôi nói sao lại thế này? Bí thư Trang hình như cố ý nâng cấp bậc trong Đảng của Phương Viên lên thêm một bậc. Đây là chuyện tốt của chú em phải không?
- Ha ha! Lần trước Bí thư Trang đến Ma xuyên, tôi thuận miệng để cho cậu ta lên một chút. Nếu Phương Viên có thể làm phó bí thư kiêm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, thì về sau sẽ thuận lợi cho tôi khi làm việc.
Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, nếu bí thư Huyện ủy tân nhiệm đến, tôi muốn nắm trong tay hội nghi thường vụ như bây giờ cũng khó. Lãnh đạo địa khu rất thích chơi trò cân bằng, chứ nghiêng về một bên thì họ không muốn nhìn thấy.
Hơn nữa bí thư Huyện ủy có biến động nhân sự gì lớn, thông thường đầu tiên đều họp hội ý bí thư, giải quyết trong phạm vi nhỏ, hội nghị thường vụ chỉ là hình thức thôi.
Trước mắt huyện ma Xuyên, mang danh hiệu bí thư có hai người, một là tôi, một là Vi Bất Lý. Nếu Bí thư huyện ủy mới đến muốn họp hội ý bí thư, thì có ba, một chính và hai phó.
Vi Bất Lý không qua lại với tôi nữa, sắp thành kẻ thù không đội trời chung rồi. Trong cuộc họp bí thư rất khả năng sẽ hình thành thế cục hai đấu một…
Diệp Phàm hơi có vẻ sầu lo.
- Ừ, ý tưởng này của cậu tốt lắm. Nếu cấp bậc trong Đảng của Phương Viên có thể thăng lên chức Phó bí thư, tuy chỉ là cái danh hão, nhưng cái danh hão này lại có tư cách tham gia cuộc họp bí thư. Đến lúc đó chú em ít nhất cũng là cục diện hai đấu hai, đã lập thủ thế bất bại rồi. Đến lúc đó, Bí thư Huyện ủy mới tới sẽ chẳng còn tác dụng lớn gì nữa.
Chú em lợi hại thật, phòng ngừa thật chu đáo…
Hạ Hải Vĩ khâm phục, nhưng trong lòng cũng âm thầm chua xót, nếu bản thân mình ‘lấy’ được chức phó bí thư kia thì phân lượng của mình cũng tăng lên rất nhiều.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, trước hết phá hỏng cuộc họp bí thư, sau đó nghĩ cách nắm lấy…
Diệp Phàm cười nói. Hạ Hải Vĩ toát mồ hôi lạnh, cười nói:
- Lợi hại, đến lúc đó tân bí thư không phải sẽ trở thành con rối, mất hết quyền lực hay sao? Chú em thủ đoạn được lắm…
- Anh Hạ chẳng lẽ không muốn hay sao?...
Diệp Phàm đột nhiên hỏi lại.
- Ha ha!
Hạ Hải Vĩ cười khổ đáp lại. Một lúc sau mới nói:
- Muốn, đương nhiên là muốn rồi…Anh còn giấu chú em làm gì, chúng ta là anh em. Chỉ có điều Địa ủy Đức Bình chúng ta đã có bốn bí thư, là Bí thư Trang, , Chủ tịch Địa khu Vương, phó Lôi, giờ thêm phó Tôn nữa, tứ đại thiên vương, tôi có thể chen vào không? Cái này, chắc chẳng có trò để diễn rồi…
- Chuyện là do con người làm ra.
Diệp Phàm cười nói, sau đó bỗng nhiên nói thêm:
- Không chừng việc này Bí thư Trang đã có chủ ý trong đầu rồi. Lúc nào tôi thử thăm dò trước được không…
- Cái này, chỉ sợ không ổn lắm.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Dù thế nào thì anh cũng phải khiến Bí thư Trang biết được thành ý của anh mới được. Thành ý này, không phải chỉ dựa vào mồm mép là được, mà phải thành thực để Bí thư Trang nhìn thấy. Mặt khác, nếu đề lên Phó bí thư thì phải có lãnh đạo tỉnh gật đầu mới được, Bí thư Trang chỉ có thể đề cử mà thôi.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, việc này có chút khó giải quyết…
Hạ Hải vĩ rốt cục cũng nói ra.
- Có gì khó đâu, không phải anh giúp Bí thư Quách phá án hay sao? Đến lúc án xử lý ổn rồi, ông ấy cao hứng, thì cái chuyện Phó bí thư kia không phải là dễ dàng hay sao?
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, dù sao chính là muốn đem lão Hạ gắn vào mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn.
- Được!
Hạ Hải Vĩ giống như hạ quyết tâm, từ đầu dây bên kia truyền đến một tiếng đập bàn. Sau đó lại hừ nói:
- Cái này…
- Này cái con khỉ…
Diệp Phàm đến những câu thô tục cũng nói ra, gằn giọng quát:
- Anh Hạ, anh giúp tôi điều tra rõ mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn, còn chuyện lên tỉnh thì để tôi.
- Được! Ha ha, hảo huynh đệ.
Hạ Hải Vĩ đột nhiên phá lên cười, Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh, biết đã trúng kế rồi.
Thầm nhủ, lão Hạ này còn gian xảo lắm, đến anh em còn giở trò này. Phỏng chừng điệu bộ vừa rồi cũng là giả vờ, buộc mình phải tung ra quân bài ở tỉnh kia.
Chắc anh ta cho rằng mình ở tỉnh có Tống Sơ Kiệt, Trưởng ban Tổ chức cán bộ nâng đỡ. Anh ta đâu biết rằng mình chẳng có quan hệ quái gì với nhà họ Tống cả. Nếu biết chắc lão Hạ đau lắm!
Tuy nhiên may mà bên này còn có Tề Chấn Đào, hoặc nếu không mặt dày đến tìm Lô Vĩ, nhờ cô cậu ta là Trưởng ban thư ký ra mặt thì chuyện này cũng có thể được giải quyết. Chẳng qua chỉ được đề bạt cấp nhỏ hơn mà thôi.
Tuy nhiên, quân cờ Mai Thiên Kiệt này cũng đến lúc phải đi rồi. Để cho y đi thị trấn Thanh Sơn trước, thu hút sự chú ý của Thiết Đông, Hạ Hải Vĩ mới dễ bố trí người âm thầm điều tra.
Mai Thiên Kiệt đã đến phòng Đất đai huyện nhậm chức Trưởng phòng rồi.
Tay này lúc đến nghe nói rất hoành tráng. Trưởng phòng giống như y, tuy nói là từ văn phòng Tỉnh ủy xuống tạm giữ chức, nhiều nhất Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cử một Trưởng phòng nhỏ xuống tiếp là đã tốt lắm rồi.
Nhưng, nhà họ Mai của y thì không hề bình thường. Phỏng chừng là Mai Phán Nhi dùng quan hệ của mình, tạp thanh thế cho Mai Thiên Kiệt trước, để tránh việc ở Ma Xuyên bị người khác ức hiếp.
Lần này y xuống, không chỉ có văn phòng Tỉnh ủy phái cán bộ cấp cục trưởng đi cùng, mà đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cũng phái Phó trưởng ban Thái Hồng Ngẫu cùng đi. Giống như bí thư Huyện ủy hay Chủ tịch huyện nhậm chức vậy.
Lúc bắt đầu nhân dân Ma Xuyên không biết, còn tưởng huyện Ma Xuyên có bí thư Huyện ủy mới. Sau khi nghe ngóng mới biết chỉ là trưởng phòng Đất đai huyện nhậm chức.
Việc bổ nhiệm chức trưởng phòng này chẳng có liên quan gì đến ban Tổ chức cán bộ Địa ủy, chỉ cần Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy đề danh, hội nghị thường vụ huyện thông qua là được rồi, có khi ban Tổ chức cán bộ Địa ủy cũng không lập hồ sơ ấy chứ.
Tuy nhiên, việc Mai Thiên Kiệt lên giọng nhậm chức cũng là một chủ đề bàn tán của một số cán bộ huyện Ma Xuyên lúc trà dư tửu hậu, ai cũng nhận ra rằng đằng sau Mai Thiên Kiệt chắc chắn là một thế lực không tầm thường. Loại công tử này tốt nhất là chiêu tôn y, bằng không sẽ gặp phiền phức to.
Mai Thiên Kiệt chuyển đến ở cùng Diệp Phàm.
- Thế nào Thiên Kiệt, mấy chiêu này nhuần nhuyễn chưa?
Diệp Phàm vừa sửa chữa kỹ năng, vừa nói.
- Được rồi, em luyện mấy ngày, cảm giác có một nền khí lực thật sự, cảm ơn ‘sư phụ’.
Khi không có ai thì Mai Thiên Kiệt đều kêu Diệp Phàm là sư phụ, hơn nữa, có vẻ khá là cung kính. Như thể sắp biến thành ‘lính’ Diệp Phàm rồi vậy .
Bưng trà, rót nước, lau nhà đều do y làm, hơn nữa, lúc Diệp Phàm chỉ đạo, y đều pha cho Diệp Phàm một ấm trà, rút điếu Trung Hoa ra nhẹ nhàng đặt trên bàn.
Có lúc, còn bày ra món nhắm, rồi thêm chai Mao Đài. Đương nhiên, nếu Mai Thiên Kiệt đã ‘hiếu kính’ như vậy thì Diệp Phàm cũng cứ yên tâm mà hưởng thụ.