- Tra tra tra, tra cái khỉ.
Tổ Sơn Khẩu các anh phụ trách thu thập tin tức tình báo, tất cả đều bất tài đúng không? Trước kia chỉ nhắc tới một lão át chủ bài, bây giờ lại xuất hiện một tên lợi hại hơn. Không ngờ các anh lại không có tư liệu về hắn, giữ các anh lại làm gì. Kinh phí năm nay giảm một nửa, một nửa.
Sơn Bản thập bát Lang phẫn nộ quát.
- Tổ trưởng, chuyện này, sao thế được?
Tên kia vẻ mặt lúng túng nói.
- Bỏ đi, mỗi nước đều có những người bí mật. Người này, tôi phỏng chừng là vừa mới chiêu mộ. Cũng không biết Tổ đặc nhiệm A dùng cách gì, không ngờ có mạng lưới cao thủ vững thế.
Fujiwara Astoria khoát tay nói.
- Cái gì, Mễ Tư Lâm đã chết? Sao không cướp về?
Tổng thủ trưởng Brown của Hải Lang nước Mỹ thiếu chút nữa hét lên với một nhân viên tình báo vừa vào báo cáo tình hình công tác.
- Tình huống lúc ấy rất nguy hiểm. Mễ Tư Lâm cùng Sử Mật Tu mang theo năm đội viên phối hợp với Tư Bì Lang vây đánh tên cao thủ thần bí của Hoa Hạ kia.
Đã dồn cao thủ đó vào địa điểm Tiên Nhân Loạn Thạch địa khu số 4. Nơi đó rất phức tạp, đá và cát lẫn lộn nhau, nơi nơi dàn trải Tiên Nhân gai góc.
Không ngờ dưới bãi cát trống trải phía trước lại có một đội tiếp viện Hoa Hạ tới. Hơn nữa, trong đó, theo Sử Mật Tu phỏng đoán, có mấy cao thủ.
Chỉ riêng cửu đẳng đã có hai người. Bát đẳng cũng có đến ba bốn người. Hơn nữa, tên cao thủ cửu đẳng phỏng chừng đã đạt tới bậc cao nhất của cửu đẳng, chỉ thiếu một chút là đạt được cảnh giới cao thủ siêu cấp thập đẳng.
Sử Mật Tu nói thật đen đủi, đầu của Mễ Tư Lâm đã bị cao thủ đó dùng ám khí phi đao chặt đứt rơi xuống đất.
Còn bản thân anh ta cố sống cố chết mới rút lui được. Năm đội viên đi cùng đều đã chết.
Nhân viên tình báo nói. Thật ra, Sử Mật Tu cố ý giấu giếm, bịa đặt ra nhiều cao thủ như vậy.
- Nói xạo. Từ lúc nào mà Hoa Hạ bồi dưỡng được nhiều cao thủ thế? Theo sự phỏng đoán của nhân viên tình báo bí mật và các chuyên gia của chúng ta,
Hoa Hạ chỉ có một cao thủ có một con át chủ bài có tư cách cửu đẳng, chính là người bị thương cùng với Tư Bì Lang. Bằng không, Hoa Hạ sao có thể đến nỗi ngay cả tổng thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A, Lỗ Tiến cũng bị thương thành tàn phế trên tiền tuyến.
Có người không dùng còn cất giấu, điều này không thể xảy ra được. Sử Mật Tu này, căn bản là chỉ lo thoát thân, tâng bốc số người Hoa Hạ lên n lần, n lần biết không?
- Sử Mật Tu nói dối như vậy là vi phạm quy định của quân đội.
Phó tổ trưởng La Đức Cách Lý Tư không kìm nổi vỗ thịch một cái xuống bàn.
- Hẳn là còn có cao thủ, vửa rồi nhận được điện thoaị báo cáo của Tư Bì Lang, nói là anh ta và quân bài chưa lật của Hoa Hạ kia đều bị thương.
Đang đấu với mấy cao thủ thần bí thì đột nhiên viện quân Hoa Hạ đuổi tới. Trong đó có một vị cao thủ thần bí.
Người này rất giỏi, đuổi tới liền xử lý hai cao thủ cửu đẳng đặc công lão bài đang bao vây tên người Hoa Hạ.
Cuối cùng, tên đó còn định một hòn đá ném hai chim, xử lý hai cao thủ cấp cao nhất của bát đẳng và cả tôi luôn. May là tôi rút lui được mới giữ lại được cái mạng này.
Người đó, chắc chắn có thực lực cấp thứ ba cửu đẳng.
Lúc này, Brown bình tĩnh lại, nói.
Thật ra, Diệp Phàm khi ấy cũng chỉ xử lý được một tên. Người còn lại hình như cũng chạy trốn. Tư Bì Lang đương nhiên cũng muốn che đậy. Vì bản thân đã trốn về thì hẳn phải tạo nên hình tượng một đối thủ thực lực thật mạnh thì mới có lý chứ, đúng không nào?
- Xử lý hai cao thủ cửu đẳng, nếu tình huống là thật thì tên át chủ bài mới xuất hiện của Hoa Hạ thật đúng là rất giỏi. Người này mà đã mang viện quân tới rồi, vậy chúng ta cũng phải áp dụng biện pháp đối ứng tất yếu. Bằng không, địa khu số 01 có cao thủ như này thâm nhập, sẽ phiền toái.
La Đức Cách Ly Tư trên mặt hiện lên một tia lo lắng.
- Không phải cuống lên như thế. Vì hộ tống tên Hoa Hạ bị thương về, phỏng chừng số dội viên còn lại của Tổ đặc nhiệm A không nhiều. Tôi nghĩ, chắc sẽ không hơn mười lăm người. Chúng ta dù sao cũng có một tổ đội được sắp xếp hoàn chỉnh, sao phải sợ mười lăm người.
Brown vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Số người nhiều thì có lợi ích gì. Một cao thủ cấp ba cửu đẳng có thể xử lý mười cao thủ ngũ lục đẳng.
La Đức Cách Lý Tư nhíu mày nói.
- Haha, người Hoa Hạ không cần tên át chủ bài vửa bị thương sao?
Brown đột nhiên cười thần bí.
- Ý anh là phái vài người đi chặn chân sau của hắn. Khiến cho tên át chủ bài mới đến không thể rút chân lại bảo vệ cho tên át chủ bài bị thương lúc trước?
Sau khi La Đức Cách Lý Tư hơi sửng sốt, không ngờ nở một nụ cười tươi.
- Chúng ta vất vả bồi dưỡng được ba tên át chủ bài, đáng tiếc hai cao thủ dược phẩm đã chết mất một người. Sử Mật Tu bị thương nặng phỏng chừng khoảng một năm mới hồi phục sức mạnh.
Còn Tư Bì Lang phỏng chừng bị thương quá nặng, có còn cơ hội phục hồi hay không thì khó nói. Tuy nhiên, theo Tư Bì Lang khẳng định thì lão át chủ bài Hoa Hạ kia cũng không xong.
Sau khi trở về chắc chắn không quay lại Tổ đặc nhiệm A được. Cho nên, chúng ta chỉ có thể phái một đội nhỏ tấn công tên át chủ bài Hoa Hạ bị thương nặng kia
Phỏng chừng, số đội viên bảo vệ bọn họ sẽ không nhiều. Đồng thời, không riêng gì tên át chủ bài kia là bị thương, còn có mấy đội viên Tổ đặc nhiệm A cũng bị thương.
Một phân đội nhỏ tấn công một nhóm người tàn phế, chúng ta gặp thiên thời địa lợi rồi. Hơn nữa, không thể lập tức tiêu diệt bọn chúng, chúng ta phải từ từ.
- Không khiến tên át chủ bài mới tới rút lui thì không xong.
Brown tươi cười. Anh ta liếc nhìn La Đức Cách Lý Tư, hỏi:
- Thương lượng với William thế nào rồi, nếu bọn họ đồng ý xuất người, bây giờ xuất đi, chúng ta có thể trả thêm mười triệu đô la Mỹ.
- William nói, nếu muốn anh ta xuất người, anh ta không cần một đồng xu của lầu năm góc.
La Đức Cách Lý Tư nói.
- Không cần tiền, vậy anh ta cần gì?
Trên mặt Brown hiện lên một tia ngạc nhiên.
- Anh ta yêu cầu thả em trai Williams của mình.
La Đức Cách Lý Tư nói.
- Điều này sao có thể? Williams là tội nhân nghiêm trọng bị tòa án Liên Bang phạt tù năm mươi năm, đã nhốt tại nhà giam Hà Khang nổi tiếng ở New York.
Nhà giam này là nơi các cơ quan truyền thông lớn đều rất chú ý. Mà Williams khi trước là cưỡng hiếp hai mươi mấy cô gái, trong đó có năm người là bé gái mới được mười tuổi.
Tên khốn kiếp này không ra thể thống gì, tên tuổi vang dội, sự phẫn nộ của dân chúng quá lớn. Vụ án năm đó của anh ta trấn động cả Nhà Trắng. Nếu thả anh ta ra, chắc chắn tòa án Liên Bang sẽ không đồng ý.
Brown mặt mày nhăn nhó.
Phải biết rằng tòa án Liên Bang
- Vì đất nước, cái gì cũng có thể làm. Chúng ta hoàn toàn có thể dùng chút thủ đoạn, dứt khoát tạo tình huống nói là anh ta trốn thoát, sau này tìm một người giống anh ta để chết thay. Đến lúc đó, bảo William đến Hải Lang làm phẫu thuật thay đổi hình dáng là được thôi.
La Đức Cách Lý Tư nói:
- Kỹ thuật phẫu thuật thay đổi hình dáng của Hải Lang chúng ta khá cao. Đảm bảo sau khi phẫu thuật, mặt có thể biến đổi đến một nửa. Sau này cấp cho anh ta một cái chứng minh thư là được.
- Anh cho rằng tòa án Liên Bang dễ bị qua mặt như vậy? Người ta sẽ tiến hành khám nghiệm DNA của tử thi,
Brown nói.
- Cái đó dễ thôi, chúng ta đổi máu của người giả trang thành máu của William là được. Mấy thủ đoạn nhỏ này không làm khó được chúng ta. Hơn nữa, đều là vì quốc gia, tôi nghĩ, tòa án Liên Bang cũng phải suy xét chứ đúng không?
La Đức Cách Lý Tư nói.
- Cách Lý, chúng ta làm vậy là rất mạo hiểm. Một khi bại lộ, chúng ta đều được ăn cơm tù.
Brown trên mặt rất ngưng trọng.
- Không có cách nào cả, không hoàn thành nhiệm vụ chúng ta phỏng chừng đều được về cơ quan bộ đội địa phương làm việc vặt đấy.
La Đức Cách Lý Tư hàm ý không cần đếm xỉa gì nữa.
- Làm thôi, hành động mau một chút, trong một ngày phải giải quyết xong. Tuy nhiên, nói với William, bảo anh ta lập tức chuẩn bị một chút để tới Sahara. Tôi nghĩ, có sự tương trợ của lão cửu đẳng này, cho dù đối mặt với tên át chủ bài đạt cấp cao nhất cửu đẳng của Hoa Hạ kia, chúng ta cũng chưa chắc thất bại. Chúng ta có nhiều người, vũ khí hiện đại hơn…
Brown đập bàn, hạ quyết tâm.
- Cẩu Tử, đã tiếp cận địa khu số 01.
Đội viên phụ trách tình báo báo cáo với Diệp Phàm.
- Chúng ta phải cẩn thận.
Diệp Phàm dặn dò.
- Thương Vương bên kia truyền tin tức đến, nói là phía sau có kẻ thủ khả nghi đang tăng tốc đuổi theo tới nơi họ rút quân. Phỏng chừng là muốn gây bất lợi cho Vương lão.
Nhân viên tình báo có chút lo lắng nói.
“Thương Vương” chính là nguyên lão Đông Phương. Sở trường của anh ta là Xạ Thủ Thần. Nghe nói anh ta có thể bắn chết đến cả một con ruồi ở khoảng cách ngoài trăm mét. Vốn là hiệp trợ Diệp Phàm tấn công, sau này đã điều đi bảo vệ Vương lão.
- Bên Thiên Trùng có tin tức gì không?
Diệp Phàm hỏi. Thiên Trùng chính là Tổ phó thường trực Tổ đặc nhiệm A, Nghiêm Thế Kiệt. Anh ta bị thương, Diệp Phàm đã phái vài người bảo vệ anh ta về nước.
- Thiên Trùng cũng đang trên đường ra khỏi Sahara. Tuy nhiên tốc độ hành động của bọn họ rất chậm. Hỏi nguyên nhân, Thiên Trùng nói là bị thương quá nặng không đi nhanh được.
Nhân viên tình báo nói:
- Thương Vương nói rồi, để mọi người yên tâm tới địa khu số 01. Anh ta đang chơi trốn tìm với mấy tên đuổi theo. Tin tưởng giữa biển cát mù mịt, bọn họ tạm thời sẽ không thể tìm ra Vương lão. Hơn nữa, theo Thương Vương phỏng đoán, đối phương làm như thế, phỏng chừng mục tiêu chính là hướng vào anh.
- Điệu hổ ly sơn mà thôi.
Diệp Phàm hừ nói, liếc nhìn Vương Nhân Bàng hỏi:
- Hay là anh cứ quay trở về bảo vệ Vương lão, tôi sợ lực lượng bên kia không đủ. Đã có người xuống tay với bọn họ rồi.
- Không được, Vương lão đã nói rồi. Kể cả ông cụ chết trên chiến trường cũng không cho phép ‘Tình Thứ’ quay về.
Nhân viên tình báo nói.
- Một khi đã như vậy, chúng ta tiến lên phía trước. Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, Vương lão cũng sớm được an toàn.
Diệp Phàm cắn răng nói, biết nói tiếp cũng vô dụng.
Vương Nhân Bàng cũng không dám quay về. Bởi vì thái độ Vương lão rất kiên quyết. Cao nhân thường rất khảng khái, coi danh dự còn hơn tính mạng. Tuy nhiên tinh thần vì nước của Vương lão thực sự khiến Diệp Phàm rất khâm phục.
Ba ngày sau, rốt cục tới địa khu số 01. Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng lựu đạn nổ ở nơi nào đó.
- Nơi này chiến hỏa diễn ra rất kịch liệt. Chúng ta cũng đừng đến nỗi bị đánh thành cái nút chai.
Vương Nhân Bàng không ngờ nhún vai, nhìn phía xa cười nói
- Anh còn có thể cười được, thật không tồi.
Diệp Phàm cười nói, quan sát địa hình phía trước qua kính viễn vọng.
- Chết cũng phải cười mà chết. Không thể làm khổ bản thân.
Vương Nhân Bàng nói, nhìn nhìn phía xa nói:
- Cái mê cung tử vong này rút cuộc có thứ đồ chơi kia không vậy. Có lẽ từ đầu đã chỉ là người đó nhìn thấy một tầng ảo ảnh. Đội viên đặc chiến của các quốc gia đều đã bị lừa, nếu vậy thì đúng là trò cười cho thiên hạ.