Quan Thuật

Chương 2682: Chương 2682: Một tên xui xẻo




Miệng cô ấp úng, hai hàng nước mắt lăn trên hai má.

- A.....A.... Tôi phải mạnh mẽ....tôi phải mạnh mẽ....mạnh mẽ...

Lúc này Diệp Phàm chạy như điên. Một giờ đồng hồ sau thì tới một mảnh đất trống không một bóng người, hắn giống như một người điên, hai tay hai chân đập loạn vào vách đá.

Bởi vì không sử dụng một chút nội công nào, hoàn toàn là tự thân mình đập vào vật cứng. Dẫu sao cũng là cơ thể người, sao có thể sánh với tảng đá được.

Thế nên không lâu sau hai tay của Diệp Phàm đã chảy đầy máu.

Hắn đã không chịu nổi đau đớn nữa rồi, lòng hắn như đờ đẫn tê liệt rồi. Hình ảnh Nam Vân Thiên Mi cùng với những lời nói vừa rồi giống như kim châm châm vào cơ thể của hắn, làm trái tim của hắn đau đớn vô cùng.

Tuy rằng trước đây không hề để ý đến những điều này, nhưng mà bây giờ sau khi đâm thủng những tờ giấy này thì luôn cảm thấy vô cùng khổ sở.

Hắn không ngừng đập phá loạn lên, đá lung tung mọi thứ, giọng khàn khàn kêu gào, thật may là không có ai ở đây không thì sẽ bị hắn dọa tới chết mất. Họ sẽ nghĩ hắn là một con thú đang động đực.

- Điên thế là đủ rồi....

Lúc đó, có một người vác một cái trống lớn đang ngồi xếp bằng trên một cây đại thụ, miệng thì thầm nhẹ nhàng đọc ra một câu sau khi hắn gõ cái trống.

Tùng .....

Tiếng trống nhẹ nhàng vang lên.

Tùng cắc cắc....

Ba điệu vũ khúc nhẹ nhàng vang lên. Ở vào vị trí của Diệp Phàm, trong lúc vô thức có người khác nói vào, hắn lập tức đứng lên, điên cuồng theo tiếng trống.

Tùng tùng cắc cắc, tùng cắc cắc....

Tiếng trống càng ngày càng dồn dập, Cổ Huyết (lão Cổ) lấy hết sức mình kêu gọi tà khí tới làm vũ khí giết người.

Cái mặt trống này được tạo nên bởi một nguyên liệu đặc biệt, không phải nguyên liệu làm những chiếc trống bình thường, cũng phải có lịch sử hàng nghìn năm rồi. Mỗi một tiếng trống vang lên cũng có thể làm cho người ta xung huyết, hăm hở tiến lên.

Tùng cắc tùng tùng cắc....

Cổ Huyết bắt đầu dùng hỗn loạn các phương thức gõ vào trống, trên đôi mắt chim ưng có thể nhìn thấy tà khí trên người y toát ra bốn phía xung quanh, sau đó lại ngưng tụ lại quanh người Diệp Phàm.

Cách đó không xa khoảng năm mươi đến sáu mươi mét có một cây đại thụ khoảng hai người ôm giống như kẻ say rượu, dường như cùng ngưỡng mộ hắn mà điên cuồng rung chuyển, lắc lư loạn xạ lên.

Ngoại trừ cái gốc cây là không nhúc nhích, các cành cây đều lắc lư nghiêng ngả như đang trong cơn bão cấp 15, dường như đều có thể bị bẻ gãy một cách đơn giản.

A ....a.....a.... Tiếng hô của Diệp Phàm vang vọng thẳng lên bầu trời đêm. Giờ phút này hắn đã phát tiết hết toàn bộ nội khí trong người vào những vách núi.

Tiếng hô vang tức giận của Diệp Phàm như vậy, ngay cả ngọn núi đá lớn có ba chiếc ô tô giải phóng cũng không chịu nổi sự điên cuồng của hắn.

Núi đá rên rỉ, đau khổ, dường như cũng nhanh chóng giải thoát ra. Những viên đá thô nhám nữa bắn ra ngoài. Loạn xạ trong không trung.

Mấy trăm ngàn viên đá không ngừng lốp đốp rơi xuống mặt đất. Những cái cây ở cách xa vài trăm mét có thể bị đổ rồi. Liên tiếp là những tiếng kêu răng rắc của cành cây bị gãy rồi rơi xuống hoặc rủ xuống.

Nếu để người chủ rừng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không hiểu được người ta có tức giận nhảy ngược lên không.

Diệp Phàm càng điên cuồng hơn, toàn bộ cây cối trong cánh rừng đều hướng theo tiếng kêu đáng thương của cái cây đại thụ.

Một viên

Hai viên

Ba viên

N viên...

Y phục của hắn từng mảnh treo trên những cành cây gãy, hắn đã bị điên loạn rồi.

Lại tiếp tục, tiếng trống càng ngày càng dữ dội hơn. Cơ thể Cổ Huyết ướt đẫm, trên trán chảy đầy những hột mồ hôi to như những hạt đậu.

Thắng lợi trong tay. Cổ Huyết tự mình cũng điên cuồng đứng dậy. Y cầm trống nhảy xuống đất. Y hưng phấn gõ trống — thắng lợi trong tầm mắt!

Vốn dĩ y hoàn toàn có thể dễ dàng thu phục Diệp Phàm. Chẳng qua là gặp phải sự kết hợp của Diệp Phàm cùng với Phí Thanh Sơn nên bây giờ tuy là Diệp Phàm bị thương, và có một mình nhưng y không làm gì được.

Tuy nhiên ý chí trả thù của yrất lớn. Hơn nữa y lại một lòng theo Phật, thế nên bây giờ cơ hội cũng khó.

Hai lỗ tai Diệp Phàm chảy máu rồi, miệng cũng đầy máu tràn ra, lỗ mũi cũng chảy máu, đan điền càng loạn lên, kinh mạch trong cơ thể cũng đều run sợ, hỗn loạn.

Luồng khí hai bên đan điền hỗn loạn, đánh nhau ngay trong cơ thể Diệp Phàm. Trong cơ thể hắn xảy ra sự tranh chiến giữa độc khí và chân khí.

Đối với điều này Diệp Phàm tuyệt nhiên không có cảm giác gì. Hắn chỉ hiểu giống như một con trâu đực động dục mà thôi, giống như đánh tiết gà trong lúc điên loạn.

Nửa giờ sau, hai mắt của Diệp Phàm thiếu chút nữa đã lồi ra đến hốc mắt bên ngoài. Hắn đã đến chỗ có tiếng nổ, điều này khiến cho Cổ Huyết vô cùng vui sướng. Y đang lấy hết sức mình gỗ trống, tiếng trống động trời sẽ là vũ khí lợi hại.

Kỳ thực Cổ Huyết vui mừng quá độ, tự y cũng trở nên nửa điên nửa dại. Đây là biểu hiện của sự bị thắng lợi làm cho đầu óc quay cuồng.

Tiểu tử, chết đi! Nổ tan xác đi, đi xuống âm phủ đi, đi mà uống trà với bọn đầu trâu mặt ngựa... Cổ Huyết gào lên, toát ra hơi sức yếu ớt. Đột nhiên có sự rung động, hai chân y co giật. Y liều mạng suất ra công lực khống chế khối không khí mà sư phụ yêu cầu y khi phá lệ sử dụng cần phải cẩn thận.

Lúc trước Cổ Tà truyền bí công này đem lại cho Cổ Huyết sự chuyển giao quan trọng. Trong lúc mà nó không có nguy hại gì cho tính mạng thì chớ có dùng.

Bởi công lực của nó quá lợi hại, cũng không phải người gõ trống tà này là người xấu. Cái chính là phải sử dụng cái bí công này tập trung toàn bộ nội công ở vùng đan điền, sau đó dùng phương thức điên cuồng nổ tan con đập mà phát ra.

Nhớ là “Điên lên”, chính là điên cuồng xuất ra, lúc này, nội công của người thực hiện sẽ tăng lên khoảng năm lần so với bình thường.

Giả sử như một cao thủ có công lực đạt đến mức cao nhất là cấp mười hai thì khi thực hiện bí công này nội công có thể đạt đến trình độ của Bán Tiên Thiên.

Điều này là cách tốt nhất để bảo vệ cái mạng nhỏ của chính mình. Tuy nhiên di chứng sau khi thực hiện nó quá lớn. Một khi thực hiện nó thì nội công khí lực xem ra một năm sau cũng không trở lại như cũ được.

Hơn nữa, nếu như không gõ trống thì không nguy hại tính mạng. Người thực hiện nó lập tức mềm ra, như vậy thì có khác gì đống thịt mặc người ta tự chém giết không.

Thế nên ngươi phải nhanh chóng thì sẽ không nguy hại, bình thường thì trống tà cũng không dễ dàng dùng được cách chấn động khối khí công.

Lúc này Cổ Huyết vui mừng quá, trong vô thức điên cuồng cùng Diệp Phàm. Thêm nữa, thắng lợi trong tầm mắt, hắn tuyệt đối tin tưởng giờ phút này Diệp Phàm bị điên loạn như vậy thì không thể trở tay được.

Hơn nữa, một mình Diệp Phàm cũng không phải đối thủ của Cổ Huyết. Bởi vì Cổ Huyết là một cao thủ đạt đến cấp mười hai Khai nguyên.

Cổ Huyết làm như vậy cũng là có ý muốn thử một lần, bởi từ khi học được bí thuật này vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm với cao thủ nào. Vậy nên lúc này tâm tư của Cổ Huyết kỳ thật rất phức tạp.

Tiếng trống lớn bay lên không trung, hai tay Cổ Huyết đánh một tiếng trống.

Trong nháy mắt, cả cái trống điên loạn lên giống như trọi gà vậy. Mành trên trống giống như da vậy, cứ rung lên dường như là những đợt sóng lớn liên tiếp nhau.

Ngay cả cái màu da kia cũng dần dần chuyển sang màu hồng. Dường như cái da trống cũng băt đầu cuồng loạn theo.

Biên độ cao tới chừng một mét, tấm da này như biến thành một tấm cao su co dãn với cường độ lớn. Trạng thái này có thể làm cho người ta sợ hãi.

Đùng...

Một thứ âm thanh vang lên, kêu đánh vù một cái, tiếng gió thổi rất to giống như tiếng kêu trong một hang động tối.

Trên không trung bằng mắt thường lập tức có thể nhìn thấy một cái hố đen ngưng tụ những giọt nước rất quái dị, ước chừng to khoảng hai thùng.

Cửa hang tối nhằm thẳng vào Diệp Phàm. Đây là sau khi nội tức của Cổ Tà tăng lên gấp 5 lần, tác động vào trống lớn, âm ba hình thành một lực bạo phát lớn.

Một lực hút hướng vào Diệp Phàm. Hắn không có sự phòng bị nên cảm giác thân mình nhè nhẹ, cả người nhào vào trong không trung.

Diệp Phàm ngã vào ‘hố đen’, trong ‘hố đen’ này có thể là rất khó sống, thứ tà khí trong đó có thể cướp đi tính mạng của hắn.

Mặc dù Diệp Phàm trong điên cuồng cố chống cự nhưng vẫn bị hố đen ấy hút vào. Tức thì trong đó hiện ra hàng trăm khúc uốn lượn hình hài quái dị.

Cái thứ âm thanh quái dị chói tai này có thể làm thủng màng nhĩ, hơn nữa cái tà khí này giống như mũi tên nhọn đâm thẳng vào Diệp Phàm, kìm kẹp hắn.

Đầu óc Diệp Phàm trống rỗng, dường như bị nhét vào mấy trăm cân chì. Trong nháy mắt hắn đã nhận ra được vấn đề trầm trọng rằng cơ thể có vẻ không chịu nổi sức nặng này nữa rồi.

Cảm giác đầu óc đã căng phồng ra rồi, da đầu cứ căng ra, rộng ra, tóc dường như cũng đều dài ra, một mét, hai mét, ba mét, bốn mét, năm, sáu, bảy,tám mét....

Thực ra đó chỉ là ảo giác trong đầu Diệp Phàm, nếu như tiếp tục nữa thì thân xác hắn sẽ bị nổ tung mất.

Thật không may là Diệp Phàm hoàn toàn không hiểu được sự nguy hiểm này. Nhưng Cổ Huyết đã nhanh chóng tươi cười, liều chết khống chế lại “hang tối”.

Đinh đinh đinh...

Dường như có một giọng nói quái dị từ trên trời vọng xuống. Diệp Phàm đột nhiên sợ hãi liền tỉnh lại, đôi mắt chim ưng nhìn quanh, trong lòng mắng chửi, nhanh chóng dùng hết sức lực chống lại sát khí của ‘hố đen’

Bởi âm thanh đinh đinh này là do Tuyết Hồng mang đến. Cô em Tuyết Hồng này thật là may mắn vì đã được cụ tổ nhà Tuyết gia tặng cho vật báu bảo chấn linh hồn.

Bảo chấn linh hồn này là vật quý giá nhất của Tuyết gia. Lịch sử của nó đoán chừng khoảng một nghìn năm trăm năm.

Vật này do một cao thủ trong truyền thuyết xưa sáng chế ra, chính là âm khí do trống Chấn Thiên phát ra kinh động đến chấn động hồn linh và nó phát ra lời cảnh báo cho người mang nó.

Diệp Phàm muốn mượn vật này, Tuyết Hồng đương nhiên là can tâm tình nguyện cho mượn. Cô còn tươi cười nói với hắn rằng nếu hắn muốn tính mạng cô cũng sẵn sàng cho.

Lúc ấy cô bé Tuyết Hồng còn liếm mặt Diệp Phàm hỏi hắn có muốn cơ thể của cô không. Diệp Phàm tự nhiên toát mồ hôi, vội cầm lấy chấn động hồn linh rồi chạy đi.

Phía sau tự nhiên truyền đến điệu cười đắc chí của Tuyết Hồng.

- Đúng là một con yêu tinh.

Diệp Phàm lúc ấy nói.

Đại tiểu thư Kiều đương nhiên cũng nghe thấy rồi, tuy nhiên đại tiểu thư Kiều lại cười trừ, nhìn theo bóng ông xã bỏ chạy.

Diệp Phàm thừa lúc cái chấn động hồn linh điên cuồng nhất, dũng mãnh chống lại tà khí của thứ âm thanh dữ dội kia.

Tức thì ‘lỗ đen’ lại càng càng cuộn thành một đám.

Cổ Huyết lập tức như bị sét đánh, miệng như phun ra máu đỏ tươi. Bởi cách khống chế khối khí đã mất hiệu lực. Hắn gõ một cái mà không thể khiến cho Diệp Phàm mất mạng, di chứng bắt đầu hiện ra rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.