Quan Thuật

Chương 335: Chương 335: Mười tội trạng lớn của Diệp Phàm




- Ài! Giao thông là vấn đề huyết mạch, nếu huyết mạch này không thông thì làm sao dễ dàng kinh tế phát triển được.

Vệ Sơ Tinh nhìn lá thư Chủ nhiệm Ngưu vừa mới đưa tới, trong lòng chua xót.

Lần này từ Ủy ban kinh tế thương mại tỉnh đưa xuống thành phố, sau đó lại được chuyển xuống làm Chủ tịch huyện Ngư Dương, Vệ Sơ Tinh cũng chuẩn bị chịu khổ. Trước đó cô ta cũng đã tìm hiểu không ít tình hình của Ngư Dương, biết rằng đây có lẽ là huyện nghèo khó số một của tỉnh Nam Phúc.

Huyện này từng có người chết đói, đương nhiên là chỉ xã Khanh Hương. Người không rõ nội tình đều cho rằng huyện Ngư Dương nghèo đến mức không có gì mà ăn. Có cả người chết đói mà còn không nghèo sao?

Nhưng Vệ Sơ Tinh tin rằng, dựa vào nhân mạch thâm hậu của mình, cũng công tác ở Ủy ban kinh tế thương mại 2 năm nhất định có thể đưa một huyện nghèo như Ngư Dương trở mình, thay đổi diện mạo.

Gia thế của Vệ Sơ Tinh cũng không tệ, từ nhỏ đã nhận được nền giáo dục rất tốt. Hiện tại mới 27 tuổi, mà đã lấy được văn bằng thạc sĩ nghiên cứu sinh của học viện Harvard, cũng xem như thuộc phái Hải ngoại.

Vệ Sơ Tinh có lý tưởng của mình, chính là dựa vào đầu óc kinh tế làm một số việc thiết thực cho dân chúng. Đương nhiên đây cũng là nền tảng vững chắc để mình thăng quan sau này, cho nên 27 tuổi nhưng Vệ Sơ Tinh vẫn là một cô gái độc thân.

Cô ta cũng không có ý định kết hôn, vì chịu ảnh hưởng bên ngoài của hải ngoại, cho rằng không kết hôn cũng không sao. Sau này có thể tìm một người yêu thương mình sống qua ngày là được rồi, cũng không phải nói tư tưởng của Vệ Sơ Tinh rất cởi mở.

Chủ yếu là vì Vệ Sơ Tinh từng có bạn trai thời đại học, nhưng không lâu sau người bạn đó vì xuất ngoại mà vô tình dứt bỏ Vệ Sơ Tinh.

Sau này Vệ Sơ Tinh trong cơn tức giận đã thi đậu Harvard, muốn chứng minh cho người bạn trai đó thấy. Nhưng thi đậu Harvard rồi cơn lửa giận trong đáy lòng Vệ Sơ Tinh vẫn không nguội tắt được bao nhiêu. Sự đau khổ lúc nào cũng gặm nhấm tâm linh của cô ta.

Cho nên hiện tại có cảm giác coi đàn ông trong thiên hạ như cặn bã, đối với những người đàn ông theo đuổi mình đều tỏ ra lạnh lùng. Đặc biệt là với một số anh chàng anh tuấn tự cho mình là đẹp trai, Vệ Sơ Tinh càng không nể mặt chút nào.

Khi công tác ở Ủy ban kinh tế thương mại tỉnh, người theo đuổi cô ta có lẽ xếp thành một hàng dài, nhưng toàn bộ đều bị cô ta lạnh lùng cự tuyệt.

Bởi vì trong lòng cô ta vẫn còn nỗi đau âm ỉ. Mặc dù nói tình cảm đó đã dần dần phai nhạt theo thời gian, nhưng rễ cây của nó vẫn chưa rút ra thì mầm tai họa không dễ dàng bị diệt.

Nhưng hôm nay đi dạo qua mấy thị xã của Ngư Dương, nghe nói còn là mấy thị xã giàu có, những tình huống hiện ra trước mắt cũng khiến Vệ Sơ Tinh trợn tròn mắt.

Mấy thị trấn nhỏ tương đối sung túc còn như vậy, vậy những thị xã xó xỉnh hẻo lánh của dải đất phía bắc huyện Ngư Dương không phải còn không có gạo mà ăn sao.

Lúc này Vệ Sơ Tinh ngồi trên ghế bắt đầu cảm thấy có chút hối hận với ý nghĩ kích động ban đầu của mình, một huyện nghèo khó như vậy muốn trong vòng một năm thực hiện mục tiêu tăng GDP từ 0% đến 3% là chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Có lẽ tâm lý của Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn cũng không khác gì, có lẽ y còn suy sụp hơn nữa, vì mấy thị trấn nhỏ mà y dạo qua toàn là thị xã nghèo nàn, lạc hậu của Ngư Dương. Lúc này có đập vỡ chén hay không cũng không biết được.

Cô ta ngồi trấn tĩnh lại, bắt đầu lật xem những lá thư quan trọng mà Chủ nhiệm phòng Thông tin Ngưu Lập Phú đưa tới, dần dần đôi lông mày của cô ta nhíu lại.

- Chuyện gì thế này? Trong 50 lá thư thì có 20 lá đều tố cáo Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm của thị trấn Lâm Tuyền. Từ nông thôn đến thị xã đều có, Diệp Phàm, không phải là Chủ tịch thị trấn đang làm công trình thể diện sao, muốn xây dựng thị trấn Lâm Tuyền khí phách giống như thành phố Phúc Xuân.

Hừ! Làm vậy cũng không sợ sét đánh, một thị trấn thu nhập hàng năm mới hơn 200 vạn mà cũng muốn so sánh với thành phố cấp huyện có thu nhập một năm đạt đến bảy tám ngàn vạn, lẽ nào đầu óc người này có vấn đề rồi, không phải muốn tranh công đến mức phát điên chứ…

Chủ tịch huyện Vệ lẩm bẩm nói, một luồng lửa giận lại bừng bừng ứa ra trong lòng.

Lại tốn một phút, tập trung toàn bộ những lá thư nhắc đến Diệp Phàm lại, lấy ra một quyển vở bắt đầu gạch gạch chép chép, cuối cùng Vệ Sơ Tinh tổng kết ra mười tội trạng lớn của Chủ tịch thị trấn Diệp như sau:

Thứ nhất: Không quan tâm đến tài chính thiếu hụt khổng lồ, tuyên bố cuối năm phát bao lì xì, ăn nói cuồng ngôn.

Thứ hai: Ý nghĩ kỳ lạ, không quan tâm đến tình hình thực tế của Lâm Tuyền Ngư Dương, làm ra ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’ gì đó, còn vọng tưởng rải nhựa mặt đường, một việc cần có tài chính khoảng ba ngàn vạn.

Thứ ba: Không để ý đến sống chết của nhân dân, cưỡng bức mở rộng đường, làm công trình thể diện.

Nạn dân không phục thì không cấp giấy phép xây dựng, đưa nạn dân vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Thứ tư: Vì chuyện lùi đường mà tài chính trong thị trấn thiếu hụt đến hơn bốn trăm vạn.

Thứ năm: Lợi dụng thân phận tổ trưởng tổ công tác nhà máy giấy vừa đến nhà máy chưa điều tra bất cứ cái gì đã đánh nhau với cán bộ bảo vệ trong nhà máy, dựa vào sở thích cá nhân khai trừ công nhân lung tung.

Thứ sáu: Khi từ thôn đập Thiên Thủy điều tới, cưỡng bức người dân phải giao nộp lễ vật, trước khi đi còn cuốn mất ba chiếc xe lam lễ vật của dân chúng. Ngay cả bình rượu cất giấu mấy chục năm của người ta cũng ép đào lên. Thứ bảy: Cải cách nhà máy giấy lung tung, tùy ý làm bậy.

Thứ tám: Tác phong sinh hoạt thối nát, lái xe Mitsubishi, mặc đồ hiệu, hút thuốc lá hạng sang, đeo điện thoại di động, chơi gái.

Thứ chín: Lợi dụng cơ hội quản lý tài chính, đem tiền của Nhà nước chiếm làm của riêng, tùy ý tiêu xài.

Thứ mười: Làm Chủ tịch thị trấn mà không cấp tiền sửa trường, khiến lão Bí thư chi bộ của thôn Quy Lĩnh, lão đảng viên Phượng Cửu Công bị tường đè chết thảm. Khiến người nghe kinh sợ, khiến dân chúng phẫn nộ, toàn thể thôn dân thôn Quy Lĩnh đang chuẩn bị đến huyện khiếu oan hoặc tới thành phố gây chuyện…

- Vô pháp vô thiên!

Phần tử trí thức hiểu lễ nghĩa Vệ Sơ Tinh hừ một tiếng tức giận đập bàn.

Những chuyện khác còn chưa nói, hôm nay ở thị trấn Lâm Tuyền tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy những chuyện liên quan đến Chủ tịch thị trấn Diệp. Trong lá thư này chí ít phải có ba bốn điểm phù hợp, tuyệt đối không có lửa thì làm sao có khói.

Vệ Sơ Tinh cảm thấy chuyện này quá nghiêm trọng, thị trấn lớn như Lâm Tuyền có gần 12 vạn nhân khẩu, chiếm 1 phần 6 cả huyện.

Một thị trấn lớn siêu cấp như vậy, nếu có một Chủ tịch thị trấn làm xằng làm bậy như thế thì còn làm gì được. Còn nói làm thế nào chấn hưng kinh tế Ngư Dương, làm thế nào để GDP toàn huyện tăng trưởng đạt đến 3, 4%.

Nhưng Vệ Sơ Tinh có thể ngồi lên chiếc ghế Chủ tịch huyện, đương nhiên cũng có năng lực biết rõ trong lá thư này có chỗ phóng đại sự thật.

Phải hiểu rõ mới có quyền lên tiếng, không điều tra thì không có quyền lên tiếng. Đạo lý này, cô ta vẫn hiểu rõ.

Vì vậy gọi điện thoại cho Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn. Không sai, lúc này anh ta cũng đang ở phòng làm việc làm thêm giờ. Vừa rồi cũng đập vỡ chén trà, lúc này thư ký còn đang quét mảnh sứ vỡ.

Vừa nghe nói Chủ tịch huyện Vệ có chuyện quan trọng báo cáo, có lẽ là chuyện nghiêm trọng.

Không lâu sau hai người đã tập trung lại một chỗ, nhìn bảy lá thư trên bàn và sau khi nghe tìm hiểu bước đầu về thị trấn Lâm Tuyền của Vệ Sơ Tinh, Bí thư huyện ủy bắt đầu chìm vào trong suy tưởng.

- Tôi thấy vẫn nên gọi lão Phí đến tìm hiểu một chút về tình hình Chủ tịch thị trấn Diệp, ông ta là người cũ ở Ngư Dương, rất quen thuộc với tình hình trong huyện. Chúng ta không thể xử oan một người tốt, cũng không thể bỏ qua cho một con sâu mọt tùy ý làm hại đến quốc gia.

Lời nói của Bí thư Cổ tương đối nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại tương đối kiến quyết, vẻ nghiêm khắc lóe lên trong đôi mắt thâm thúy, xem ra cũng cảm thấy tức giận rồi, tuy nhiên vẫn bình tĩnh, nghĩ thầm, “ Mình mới lên chức đã có người kiện Chủ tịch thị trấn Diệp. Lẽ nào tiểu tử này là người của Lý Hồng Dương cho nên người khác muốn kéo hắn xuống cũng không được. Có lẽ có khả năng này, cũng không loại bỏ khả năng người này làm dân chúng phẫn nộ.

Từ tìm hiểu bước đầu của Chủ tịch huyện Vệ, xem ra tiểu tử này có lẽ là người có chút phát điên, thích lập đại công. Ý nghĩ khác thường, không thực tế, hành vi lung tung tương đối nghiêm trọng.

Thị trấn như Lâm Tuyền thì có bao nhiêu tài lực, không thể tiếp tục làm loạn như vậy được, nếu không sang năm Lâm Tuyền gánh trên vai khoản thiếu hụt tài chính mấy trăm vạn sẽ kéo chân toàn bộ huyện Ngư Dương.

Sau khi Phí Mặc đến, nghe Chủ tịch huyện Vệ nói lại, cũng lật xem những lá thư dầy cộm thì nhíu mày nghĩ thầm, “ Hôm qua Vũ Vân đi tìm tên họ Diệp để nói chuyện công trình, có lẽ bị cự tuyệt rồi. Những lá thư này lẽ nào chính là Vũ Vân kêu người làm ra.

Tiểu tử ngu ngốc này, vào lúc mấu chốt lại bày ra chuyện rất dễ bị người ta lợi dụng.

Hơn nữa Bí thư Cổ mới tới có lẽ cũng không phải loại đèn nhỏ thiếu dầu. Chủ tịch huyện Vệ là phần tử trí thức hình như vẫn dễ đối phó hơn, còn Cổ Bảo Toàn hẳn là loại cấp bậc hồ ly. Nhưng tên họ Diệp đó cũng thật không biết điều, thuần túy là một kẻ làm việc không suy nghĩ. Trước kia có Lý Hồng Dương chống đỡ còn có thể ra vẻ một chút, hiện tại người chống đỡ sau lưng hắn đã không còn, mình thấy dứt khoát kéo hắn xuống được rồi…

Phí Mặc nhanh chóng suy nghĩ, nếu là chuyện con trai mình làm ra cũng phải giúp nó hoàn thành, nếu không cái mông này thật không dễ lau sạch sẽ.

- Đồng chí này tôi cũng có nghe nói đến, làm việc cũng không chăm chỉ lắm. Thích lập đại công, lấy hạng mục ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’ ra mà nói là một ảo tưởng không thực tế.

Một thị trấn làm sao có thể kiếm được ba ngàn vạn để thực hiện bản kế hoạch này. Hơn nữa lúc này trong huyện chúng ta đang lấy xây dựng kinh tế làm phương hướng, không có tiền làm sao có thể làm chuyện rải nhựa đường khoa trương đó.

Có thể làm được đường quốc lộ đá vụn đã là tốt lắm rồi. Nếu có dư tiền vậy chi bằng xuống tỉnh mở thêm mấy nhà máy đi, như vậy cũng có thể tiến thêm một bước thúc đẩy tăng trưởng toàn huyện.

Còn về chuyện mở rộng đường của Lâm Tuyền, tôi cho rằng nên mở rộng, nhưng không phải 26 mét, mà 10 mét là đủ rồi.

Một thị trấn như vậy làm xa hoa làm gì? Cũng không phải là đại lộ ánh sao? Còn về phương diện cải cách nhà máy giấy, người thanh niên này dễ kích động, về điểm này tôi cũng khó nói.

Phí Mặc ra vẻ mơ hồ, ngoài mặt thì vẫn nói giúp mấy câu cho Diệp Phàm, kỳ thực toàn là đánh vào yếu huyệt của Diệp Phàm.

“ Chà! Xem ra Phó Bí thư Phí không có thiện cảm gì với Chủ tịch thị trấn Diệp này, không phải những trò mờ ám này đều do y kêu người làm ra chứ! Nhưng y nói cũng có lý. Nếu làm tốt chuyện rải nhựa đường cũng không thể thúc đẩy thu nhập GDP toàn huyện, hơn nữa cũng không thực tế”, Bí thư Cổ Bảo Toàn âm thầm suy nghĩ, cân nhắc thiệt hơn.

“ Một thị trấn muốn xây dựng một mạng lưới giao thông đan xen. Mình không thể không nói suy nghĩ này quá to gan, nhưng cũng quá ngây thơ. Đương nhiên, nếu có tiền có thể xây dựng tốt hơn. Đường xá của Ngư Dương thật sự quá xấu, nhưng suy nghĩ tốt đẹp lại biến thành ‘Nói ngoa’ ‘Thích lập đại công’ đặc biệt là hành động lùi đường mở rộng đường, đã đạt đến mức độ người ta không cách nào chịu được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.