- Cảnh cáo là chúng tôi không muốn đùa giỡn đâu đấy.
Hồng Tà nói:
- Nhưng cũng có thể hắn giả mạo, muốn mượn uy danh của Bức Vương khiến chúng ta sợ hãi.
Chỉ là, người này trẻ tuổi như thế này mà đã đạt đến cấp bán tiên thiên, hơn nữa so với người cấp bán tiên thiên còn mạnh lợi hại hơn rất nhiều.
Hơn nữa bên cạnh người này còn có máu cứng rất kỳ lạ, thân thế của người này cũng rất cao. Tôi thấy, không chắc là chúng ta có gặp đúng quý nhân hay không.
- Ừ, người này cũng thật thần bí, nhưng cũng rất thú vị.
Lệ Vô Nhai gật gật đầu.
Diệp phàm nói việc này với Xa Thiên, sau đó đi thẳng đến hồ Ngàn Đảo.
Hồ Ngàn Đảo, là hồ đầu tiên nước chúng tôi kiến tạo vào năm 1959, thiết bị tự chế của nhà máy thủy điện lớn ----trạm phát điện sông Tân Anh Giang và hồ nước nhân tạo do đập nước tạo thành, là nguồn nước cấp quốc gia.
Tổng diện tích xung quanh hồ Thiên Đảo lên tới 982 km vuông, còn diện tích hồ là 573 km vuông, vì bên trong hồ có 1078 đảo nhỏ mọc chi chít nên mới được gọi tên như vậy.
Mà đảo Vạn Khâu cũng nằm trong hồ Thiên Đảo, hơn nữa còn là khu vực thượng nguồn trong hồ Thiên Đảo, phía trên còn có 1 thị trấn.
Nhà của Chu Chân Chân ở Chu viên, nghe nói có 1 nghìn năm lịch sử rồi. Chu gia coi như là 1 gia tốc lâu đồi trên đảo Vạn Khâu.
Hơn nữa, thế lực rất lớn. người trọng bộ tộc cũng khá nhiều, người trong thị trấn hầu như là người họ Chu.
Mao Ni người này có chút thủ đoạn, nội trong 1 ngày có thể hiểu rõ tình hình Chu gia. Diệp phàm thuê căn hộ tốt nhất của thị trấn.
- Chu Chân Chân còn sống thật hay không?
Diệp phàm vừa uống trà vừa hỏi:
- Còn sống, sống rất tốt. Hơn nữa, tôi đã gặp qua cô ta một lần trên đường rồi, cũng không già lắm, người 50 tuổi mà nhìn chẳng khác gì người 30 tuổi. Hơn nữa, dáng vẻ cũng không tệ.
Mao Ni nói:
- Kết hôn chưa?
Diệp phàm hỏi:
- Kết hôn rồi, con cháu đã đầy nhà rồi. Nghe nói còn cưới 1 thương nhân rất giàu, tên là Trần Vũ Minh, trong nhà có rất nhiều tiền.
Mao Ni nói:
- Haiz, Lệ Vô NHai mất tích lâu như vậy, cũng không thể để cho cô ta tái hôn lại được.
Diệp phàm thở dài:
- Chúng ta trực tiếp gõ hay là lén lút đi vào?
Mao Ni hỏi, bộ dạng người thực sự rất hưng phấn.
- Ha ha, có thể quang minh chính đại đi vào hà tất phải lén lút đi vào.
Diệp phàm cười nói:
- 4 giờ chiều chúng ta qua đó, tôi đi nghỉ ngơi 1 chút.
Đúng 4 giờ.
Diệp phàm đã đứng trước cửa nhà Chu gia rồi, ngôi nhà cũ của Chu gia cách thị trấn 3 mét đường, kỳ thật giống như nông thôn vậy.
Kiến thiết 1 mảnh ruộng vườn ở ngay giữa, tháng chín, hạt thóc đã sắp chín rồi. trông rất đẹp mắt, phong cảnh mê người.
Trước cửa có hai con sư tử đá. Trong đó có 1 con thiếu 1 tai, trên mặt sư tử đá đầy tang thương, đoán chừng mùa màng cũng không được tốt cho lắm.
Mao Ni biết điều gõ cửa trước.
Két, cửa mở, 1 người trung niên bước đến, hỏi:
- Các anh có chuyện gì?
- Tôi là diệp phàm, tôi tìm Chu Chân Chân có việc cần bàn bạc.
Diệp phàm nói:
- Chờ 1 chút.
Cánh cửa lại đóng lại.
Không lâu sau cánh cửa lại mở ra, người trung niên có ý bảo diệp phàm đi vào.
Diệp phàm và Mao Ni đi vào vườn của Chu gia, phát hiện diện tích bên trong khá rộng. Trồng rất nhiều hoa và cây. Mà viên ngói xanh đã mọc đầy rêu rồi, còn trồng cả thực vật bậc thấp nữa.
Trong sảnh đường có mấy cái ghế bành, có mấy người ngồi đó. Mà ngồi ở ghế chủ tọa là phu nhân, diện mạo đúng là rất xinh, hơn nữa, theo như Mao Ni nói cũng không già lắm.
- Anh chính là Diệp tiên sinh?
Phu nhân cũng không đứng lên, trực tiếp ngồi ghế hỏi, hơn nữa ý bảo diệp phàm ngồi ở ghế bên hông giành cho khác. Xem ra, người phụ nữ này rất bá đạo.
- Đúng vậy.
Diệp phàm gật gật đầu.
- Diệp tiên sinh tìm tôi là nói chuyện làm ăn sao? Nhưng ông Trần nhà tôi không có nhà, muốn tìm thì tìm ông ấy là được rồi.
Chu Chân Chân nói:
- Tiền bối, tôi muốn nói chuyện với 1 mình bà.
Diệp phàm liếc mắt nhìn vài người của Chu gia 1 cái.
- Được, các người ra ngoài đi.
Chu Chân Chân gật đầu, Mao Ni cũng lui ra vườn.
- Bây giờ có thể nói được rồi chứ?
Chu Chân Chân rất bình tĩnh.
- Tiền bối biết cái này chứ?
Diệp phàm lấy đèn Liên Đăng ra, Chu Chân Chân mặc dù rất bình tĩnh, nhưng vẫn không che được ngụ ý bên trong, cả người sửng sốt 1 chút.
Xoay người gật gật đầu:
- Sao anh lại có cái này?
- Là Lệ tiền bối bảo tôi mang theo tín vật này đến lấy về cho ông ấy vật mà trước đây ông ấy gửi.
Diệp phàm nói:
- Ông ta ở đâu?
Biểu cảm của Chu Chân Chân có chút phức tạp.
- Đi xa nhà rồi!
Diệp phàm đáp.
- Anh chờ tôi.
Chu Chân Chân đi ra ngoài, không lâu sau cầm 1 cái hộp đưa cho diệp phàm nói:
- Mấy chục năm rồi, anh đi đi. Ở chỗ tôi thật sự không tiện, cuối cùng hôm nay cũng hết lo lắng.
Diệp phàm mở ra nhìn nhìn, thấy đúng là 1 cái thước Bồng Lai, liền gật đầu cáo từ, cùng Mao Ni đi.
Nhưng, trong lòng diệp phàm thực sự bội phục Chu Chân Chân. Nhưng, cũng không lấy cớ hỏi Chu Chân Chân về đèn Qủy Liên, diệp phàm vẫn khá tiếc nuối.
- Cảnh sắc nơi này rất đẹp, chúng ta đi xem 1 chút.
Diệp phàm cười nói, đi quanh đảo cùng Mao Ni. Đi bộ được nửa giờ thì đến một gốc cây sum suê.
Có rồi.
Diệp phàm kéo Mao Ni chợt lóe lên, ném 3 phi tiêu màu đen và ghé sát tai vào nhưng không chui hết cả người vào cái cây cổ thụ này.
- Mẹ kiếp, muốn lấy mạng của ông nội nhà mày sao. Đi ra, con quỷ nhỏ.
Mao Ni vừa nhìm thấy, nhất thời mắng 1 câu, lấy cây đao lại.
Đồng thời có 1 người mặc đồ màu đen nhảy ra, tất cả đều cầm côn ra đón tiếp 2 người diệp phàm, hơn nữa không nói 1 lời nào.
Diệp phàm sau khi tung 1 cước, vang 1 tiếng. Ném phi đao vào người mặc đồ đen và đá bay ra xa mấy chục mét, trên đùi có một mảng màu hồng, chắc chắn bị chặt đứt rồi.
Tiếp theo, diệp phàm và Mao Ni 2 người hét lên gây sức ép. Không đến 3 phút tám người mặc đồ đen bị hạ gục.
Bang…
Một iếng nặng nề vang lên, diệp phàm nhanh chóng kéo Mao Ni nằm phủ phục xuống đất. Đôi mắt chim ưng nhìn theo viên đạn. Cảm thấy hai người mặc áo đen nấp ở 1 chỗ không xa.
Cảm giác của diệp phàm rất nhanh nhạy, đèn Qủy Liên bay ra.
Cái này sáng bừng trong không trung. Hai người cầm súng ngắm bắn nhất thời có chút hôn mê rồi. bang rồi, hai tên này bắn đèn Qủy Liên thành sắt vụn rồi.
Hai người này kịp phản ứng liền nghĩ chạy trốn.
- Để các người chạy thoát tôi có còn là diệp phàm không?
Diệp phàm hừ lạnh 1 tiếng, ôm chúng, hai tên này bị giữ lại. Hung hăng kêu 1 tiếng ở dưới đất. Hai tên này đau đến nỗi kêu mẹ lên thảm thiết.
Diệp phàm thả người đứng lên, tìm xung quanh phạm vi 500 mét, chính xác không phát hiện có người nào nấp rồi mới đến chỗ cũ.
Mao Ni đã sớm đá những người này 1 cách dã man rồi, bọn những này bị đá kêu đau.
- Nói? Ai sai các người tới?
Sắc mặt diệp phàm lạnh như băng.
Nhưng, miệng của bọn người này giống như sắt, nhất quyết không mở miệng.
Diệp phàm tức rồi, hắn bắt đầu sử dụng hết gân cốt cánh tay. Không lâu sau đó, cuối cùng 2 người này cũng không chịu được đau đớn, kêu lên”
- Là quản gia Lâm.
- Quản gia Lâm là ai?
Diệp phàm ép hỏi:
- Quản gia Lâm tên là Lâm Vu, là quản gia của Chu gia.
1 người mặc áo đen nói:
- Các người là người như thế nào với Chu gia?
Diệp phàm hỏi:
- Chúng tôi đều là người bảo vệ công ty của Chu gia. Chu gia có người biết võ công. Từ nhỏ Chu gia đã dạy dỗ chúng tôi.
Luyện công mười mấy năm, sau này khhi lớn lên trở thành người bảo vệ của Chu gia. Vừa rồi nhận được mệnh lệnh của quản gia Lâm, bảo chúng tôi mai phục đánh cho các anh tàn phế.
Nếu như các anh là cao thủ thì nổ súng giết các anh.
Người mặc áo đen nói:
- Mao Ni, đi lấy xe vận tải đến đây. Giả bộ quay về Chu gia uống trà.
Diệp phàm hừ lạnh nói:
Không lâu sau, Mao Ni mang 1 chiếc nhỏ 4 chỗ đến, người này lái xe giống như phi cơ vậy. bỏ người mặc áo đen vào trong bao tải đựng vào cốp xe.
Chiếc xe lặng lẽ đứng trước cửa cách Chu gia mấy chục mét. Sau đó diệp phàm tìm chỗ hẻo lánh nhảy vào nhà của Chu gia.
Bang bang bang…
Mười người áo đen bị diệp phàm ném vào khuân viên Chu gia như những bao tải bình thường vậy.
- Các anh làm gì đấy?
1 người trung niên có cái mũi kêu lên, nhất thời, xung quanh đã có mười mấy tên chạy đến.
- Gọi Chu Chân Chân ra đây, ngay lập tức.
Diệp phàm hừ lạnh nói:
- Anh coi như là 1 sợi tóc, còn muốn gặp phu nhân của chúng tôi.
Người trung niên có chiếc mũi cao kêu lên, nhưng, ngay lập tức 1 tiếng bang giòn tan vang lên, hai chiếc răng cửa của người trung niên này bay ra ngoài, cả người bị bay ra đám cỏ cách đấy mấy mét, mông còn in rõ nét dưới đất.
- Tôi cho các anh 3 phuuts, nếu tôi không nhìn thấy Chu Chân Chân, tôi sẽ đưa những người nẩy cục công an.
Diệp phàm chỉ vào mười người trong bao tải to này, mười người đều động đậy, còn nói những lời ngây ngô nữa.
- Gọi hắn vào.
Tiếng của Chu Chân Chân đột nhiên vang lên từ trong đại sảnh.
Diệp phàm nhanh bước vào, bên này giao cho Mao Ni. Bởi vì, diệp phàm thấy, công lực thuộc hạ của Chu Chân Chân không cao cho lắm.
Thân thủ của những người bảo vệ này cũng chỉ cấp 2 thôi, trong đó có 3 người thân thủ còn được, đạt tới cấp Kim Ngưu. Mao Ni có thể thu phục tất cả những người này.
Lại đi vào đại sảnh 1 lần nữa, diệp phàm thấy, Chu Chân Chân thật sự đứng 1 mình ở trong đại sảnh.
- Mau nói ra điều kiện đi, anh cần bao nhiêu tiền mới làm hòa việc này đây.
Chu Chân Chân hừ lạnh nói:
- Tôi không biết vì sao cô lại làm như thế, tôi nghe nói cô và Lệ tiền bối lúc trước yêu nhau, chẳng qua vì tạo hóa trêu người nên 2 người mới không kết hôn được có phải không.
Diệp phàm hỏi:
- Tôi không muốn để cho anh phá hoại gia đình tôi, là 1 người phụ nữ, tôi đã 50 tuổi rồi, tôi còn mong cái gì nữa, con cháu đầy nhà, cả nhà mạnh khỏe chính là điều tôi mong muốn. Chuyện cũ thì cho qua đi, cái thời khi tôi còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện. Tôi không muốn vì tuổi trẻ mà phải trả giá 1 lần nữa.
Chu Chân Chân nói:
- Tôi đều hiểu những lời nói này của bà, nhưng, bà cũng không thể vì thế mà giết người. Bà có thể trực tiếp nói rõ cho tôi là được. Mà Lệ tiền bối cũng không phải là người đánh đập người đến chết. Nếu ông ấy thật sự muốn tiếp tục mối nhân duyên này, ông ấy đã sớm đến đây rồi. Đoán chừng cũng nghĩ như thế này, cho nên, không muốn gặp bà.
Diệp phàm hừ lạnh nói:
- Có một số việc, tôi sợ chuyện càng ngày càng không rõ ràng.
Chu Chân Chân nói:
- Giết người có thể rõ ràng rồi? Thật nực cười, chẳng lẽ cục công an của quốc gia để trang trí hay sao?
Diệp phàm hừ lạnh nói:
- Lúc đầu tôi không muốn giết người, nhưng, hai người các anh quá lợi hại, đây chính là nước cờ cuối cùng.
Chu Chân Chân nói: