Chỉ cần ăn thịt rắn nghìn năm, đảm bảo có thể giúp cho chúng ta đột phá khỏi xiềng xích, do đó có thể tiến thẳng đến mà đánh cửa lớn ở bên trong.
Tuy nhiên, đảoThủy Tinh này rất thần bí. Dường như có thiên thần hay chúa tể ở đây. Ba người chúng ta bị dụ dỗ vào con đường thần bí này.
Đáng tiếc chính là, ba người chúng ta đều bị vùi lấp ở trong mật thất này. Cuối cùng, lương khô cũng đã ăn hết, nước cũng uống hết.
Chúng ta cũng giữ vững được nửa năm rồi, cuối cùng, vẫn là không thể thoát được vận mệnh địa phủ. Tuy nhiên, lão phu trước khi chết đột nhiên có một việc muốn biết.
Tuy nói mật thất này rất thần bí, bất kỳ vật gì đều bị bắn trở lại. Nhưng, gia tốc của những vật quay trở lại này lại cực hạn.
Nếu chúng ta có thể kiên trì được, dùng hai chân dẫm lên trên vách đá của căn phòng bí mật này. Cơ thể của chúng ta sẽ bắn ngược trở lại.
Nếu bắn ngược lại, chẳng phải là lại bắn ngược trở lại hay sao. Nếu cứ như vậy không ngừng lặp lại, đầu tiên lão phu phải nói rõ, cơ thể của ngươi phải chịu đựng được mới được.
Bằng không, ngươi bị bắn ngược lại mấy lần, vậy trọng lượng sẽ càng ngày càng nặng, đả kích sẽ càng ngày càng nặng, sẽ khiến cho cơ thể của ngươi mệt rã rời mà chết.
Tuy nhiên, phá rồi lại xây, nếu như có thể kiên trì được. Tôi nghĩ, sau khi bắn đi bắn lại, đương nhiên sẽ bắn đến độ cực đại, đoán chừng có thể phá được căn phòng bí mật này rồi.
Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là lời phán đoán của lão phu thôi. Bởi vì, lão phu suy nghĩ ra cách này thì cơ thể cũng không ổn rồi, việc này, tin hay không là tùy anh.
Đương nhiên, mặc dù lão phu không chết, nhưng ba người của lão phu đều căm hận mật thất này. Cho nên, có bọn hậu bối quyết chí phá bỏ căn phòng bí mật này.
Ba người lão phu sẽ tặng anh một phần đại lễ, đại lễ này chính là, ba người lão phu trước khi chết sẽ dùng bí thuật ngưng tụ là một trong những thuật nội khí thuần túy nhất vào bộ xương của chúng ta.
Nhưng chỉ có một khúc xương có thể bảo vệ được. Cho nên, anh phải chăm chú, vận công…chỉ cần khiến cho lão phu chọn trúng thì dĩ nhiên xương cốt sẽ có phản ứng rồi.
Nếu như có thể khiến cho lão phu chọn đúng người, trong nháy mắt công lực sẽ có thể đột phá tới ba tầng người.
Vương Nhân Bảng vừa nghe, lập tức hứng thú nói:
- Mặc kệ những cái khác, đầu tiên chúng ta đột phá đã, sau khi quay lại phải đạp lên lão Lang một chút. Tê liệt rồi, cả ngày bị anh ta ức hiếp, sắp tức mà chết rồi.
Nói xong người này liền đi tìm xương cốt.
- Khoan đã!
Diệp Phàm kéo Vương Nhân Bàng trở lại.
- Làm cái gì vậy?
- Vương Nhân Bàng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Tôi sợ công lực của anh không thể đột phá được, mà Vương Nhân Bảng đã trở thành Lôi Đạo Phẩm hoặc Hồng Sáo hoặc Huyết Điểu rồi.
Diệp Phàm lạnh lùng nói:
- Là sao chứ, Vương Nhân Bàng chính là Vương Nhân Bàng, sao lại biến thành ba người đã chết? Tôi nói cẩu tử anh muốn nguyền rủa cũng không thể nguyền rủa lên cơ thể của anh em chúng tôi được có phải không? Thật không ra cái đạo lý gì cả, không có nhân phẩm.
Vương Nhân Bàng có chút tức giận rồi.
- Một trong ba người là Lôi Đạo Phẩm công lực đã đạt đến ‘Hồ Ly cảnh’, đấy là khái niệm gì chứ, anh biết rõ không?
Diệp Phàm hỏi:
- Không rõ lắm. Ta chưa từng nghe cái gì gọi là ‘Hồn Ly cảnh’, cũng không thể so sánh sự lợi hại với Tiên Thiên được đâu?
Vương Nhân Bàng hừ nói:
- Tiên Thiên, ở trước mặt những cao thủ này thì là những món đồ chơi bình thường. Ngươi phải biết rằng, ở xã hội hiện đại của chúng ta tiên thiên có thể khiến mọi người ngước nhìn.
Nhưng, ở xã hội cổ đại hơn một nghìn năm trước thì nó không là gì cả. Có thể hình dung Tiên Thiên đầy mặt đất.
Chỉ cần một người TQ có thể chấp mấy nghìn cao thủ Tiên Thiên. Bây giờ đã là lông phượng và sừng lân rồi.
Cho nên, không thể vơ đũa cả nắm được. Mà tôi nghe sư phụ nói qua rồi. Tầng trên của Tiên Thiên gọi là ‘niệm khí cảnh’. Lấy việc rèn luyện ‘khí’ của bản thân là chính.
Mà tôi đoán chừng ‘hồn ly cảnh’ lợi hại hơn so với ‘niệm khí cảnh’ rồi. Tôi cũng không thể tưởng tượng ra niệm khí cảnh như thế nào.
Cao thủ của Hồn ly cảnh kia lợi hại như thế nào, tôi càng không thể tưởng tượng.
Trước kia có lần tình cờ tôi có gặp được cao thủ của Niệm khí cảnh, người này có thể dùng phương thức chấn động tư tưởng cũng có cả thể tinh thần của mình ở trong óc.
Đương nhiên, môi giới chính trong chuyện này chính là nội khí tinh khiết. Mà người này đã chết hơn một nghìn năm rồi, không ngờ lại có thể đem chính tinh thần của bản thân bảo tồn ở trong bộ xương khô, nếu như anh chạm vào nó, tinh thần này sẽ thông qua chấn động hồn sóng hướng về phía cơ thể của anh.
Đầu tiên nó thông qua nội khí nuốt sạch nội khí của anh. Sau đó nội khí trong cơ thể của anh hoàn toàn biến thành nội khí của anh ta.
Mà sau khi chuyển hóa hoàn toàn nội khí của anh, nội khí của anh lúc này thông qua chấn động nội khí truyền tư tưởng cho anh ta, do đó chiếm lấy toàn bộ não của anh.
Cuối cùng, cơ thể và tư tưởng của anh đều bị anh ta chiếm lĩnh. Mà trong lúc nội khí của anh bị biến mất cũng là lúc anh chết, bởi vì, anh đã biến thành anh ta rồi.
Tuy nói chỉ còn lại thân xác thối tha, nhưng tư tưởng lại bất diệt, anh vẫn là anh sao?
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc nói, lập tức nghe thấy ba người bọn Vương Nhân Bảng nghẹn giọng nhìn trân trân.
- Còn có loại bí thuật thần bí này, sao có thể được cơ chứ?
Vương Nhân Bảng thốt ra, Diệp Phàm nhìn Bao Nghị và Trương Ẩn Hào , thấy sắc mặt hai người này giống nhau, chính là ‘tuyệt đối không tin’.
- Các anh cho là tôi nói dối hay sao?
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Làm gì có như vậy, tuy nhiên, chúng tôi chẳng qua là cảm thấy quá thần kỳ. Tư tưởng và tinh thần của người này không ngờ có thể thông qua phương thức nội khí bảo tồn được. Người cổ đại này đúng là thiên tài. Nếu như không phải anh nói, đánh chết tôi cũng không tin được việc này,
Bao Nghị thở dài nói:
- Đối với chúng tôi mà nói là việc không thể, nhưng những cao thủ cổ đại này tuyệt đối có thể làm được.
Diệp Phàm thở dài:
- Không thể không phòng, tuy nhiên, cứ như vậy thì những cao thủ chẳng phải là không chết hay sao. Dù sao cũng giữ lại được tư tưởng, chờ mục tiêu chuyển tiếp là xong.
Bao Nghị nói:
- Phương pháp này cũng không phải dễ dàng thành công như vậy, đầu tiên phải tìm một cơ thể tốt mới được.
Hơn nữa, trong quá trình chuyển đổi chuyện xấu xảy ra là điều không tránh khỏi. Nếu không thành công, cao thủ chân chính sẽ bị hồn tiêu phách tán ở trong địa ngục rồi.
Hơn nữa, gặp được người có duyên rất khó nói gì đến những chuyện xấu xảy ra trong quá trình biến đổi.
Diệp Phàm nói:
- Đoán chừng xác xuất thành công của loại phương pháp này chưa đến 1 %.
- Cũng đúng, nếu như nói xác xuất thành công cao thì chẳng phải cao thủ không phải chết. Như vậy người hiện đại chẳng phải là sống vô số lần khi chuyển sang kiếp người khác sao.
Trương Ẩn Hào gật đầu.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, nếu mạo muội dùng phương pháp Lôi Đạo Phẩm để đạp vách tường. Chỉ sợ công lực của chúng ta không đủ cuối cùng cơ thể chúng ta sẽ bị đập ngược lại một trọng lượng gia tốc lớn mà chết tươi.
Vương Nhân Bảng nói:
- Nếu như không có cách khác khả thi, chúng ta sẽ chết ở chỗ này. Ngay cả những cao thủ của ‘hồn ly cảnh’ kiếp trước cũng chết tại nơi này, huống chi là những con người kém cỏi chúng ta.
Trương Ẩn Hào hơi ủ rũ rồi.
- Nhất định phải thử phương pháp Lôi Đạo Tử, mà công lực bọn họ đã bảo tồn chúng ta sẽ chiếm lấy để dùng.
Các anh phải chú ý, tôi nói là chiếm những cái đã có chứ không phải ngược lại bị anh ta chiếm lấy cơ thể. Tuy nhiên, trước khi lấy công lực của bọn họ, tôi truyền cho các anh một bí thuật.
Trước tiên chúng ta sẽ luyện nó đến cấp một. Có lẽ, có loại bí thuật này thì tỉ lệ thành công của chúng ta là rất nhiều.
Tôi nghĩ người ta dùng Lôi Đạo Phẩm để chiếm lấy cơ thể của chúng ta, chắc chắn tinh thần và nội khí phải có văn chương viết lại.
Chỉ cần chúng ta có thể ổn định lại tinh thần, anh ta rất khó có thể ngay lập tức chiếm lấy cơ thể của chúng ta.
Bí thuật này có tên là ‘Cửu cung niệm hồn thuật’ vốn phải là nam nữ cùng luyện đấy, nhưng, hiện tại tôi có cải tiến một chút.
Các anh có thể biến ngựa chết thành ngựa sống là được. Dù sao cũng là một người chết, chúng ta phải làm bằng bất cư giá nào.
Còn nữa, cách của tôi chính là ba người các anh cùng luyện loại bí thuật này, đến lúc đó ba người các anh cùng đi mượn công lực của bọn họ.
Việc này, tôi đi đầu, không chừng, bốn người chúng ta hợp lại có phần thắng.
Diệp Phàm nói, ba người đều không có ý kiến gì, vì thế Diệp Phàm đem ‘Cửu cung niệm hồn thuật’ nói rõ ra.
Có Diệp Phàm trợ giúp, ba người cũng đồng lòng, cùng Diệp Phàm luyện.
Lương khô càng ngày càng giảm, nước ngọt cũng càng ngày càng giảm.
Mười ngày trôi qua, rốt cuộc cũng có chút thành tựu. Dưới sự hướng dẫn của Diệp Phàm, ba người Vương Nhân Bàng đã luyện xong cấp 1.
Mà Diệp Phàm cũng đạt đến cấp thứ 2 rồi, lại mở ra một hang nữa.
- Lương khô và nước uống chỉ còn lại vài ngày, chúng ta bắt đầu đi.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc liếc nhìn ba người.
Vì thế, Diệp Phàm lấy toàn bộ ba bộ xương khô trong căn phòng bí mật. Bốn người này xếp thành trận hình tứ tượng vây quanh ba bộ xương khô.
- Bắt đầu tập trung để tìm xương cốt trong nội khí mà ba bộ xương khô cất giữ.
Diệp Phàm hạ lệnh:
- Tám con mắt tập trung suy nghĩ, bên này vận chuyển ‘Cửu cung niệm hồn thuật’ về phía ba bộ xương khô. Sau nửa ngày, có phản ứng.
Đầu tiên là toàn bộ khuôn mặt của Vương Nhân Bàng vừa vặn biến hình, anh ta tìm đúng chỗ. Diệp Phàm nhanh chóng hạ lệnh hỗ trợ Vương Nhân Bàng.
Giờ phút này Vương Nhân Bàng đang đau khổ giãy dụa, ngay cả miệng cũng không mở ra được. Tuy nhiên, đầu ngón tay của anh ta ngược lại đã đi vào bên trong, xương ngón chân cũng vậy.
Vì thế, Diệp Phàm lập tức vung Thiết Chùy đánh vào cắt xương ngón chân đi.
Một tiếng ba giòn tan vang lên, tiếng Thiết Chùy phản trở lại, khiến Diệp Phàm ngã chỏng vó. Biết việc bảo tồn nội khí trong xương cốt phản tác dụng, đang bảo giữ tư tưởng của chủ nhân.
Diệp Phàm tức giận, vung mạnh Thiết Chùy lên mấy chục cái.
Rốt cục răng rắc vài tiếng, mặc dù xương cốt của người này rất chắc nhưng vẫn có thể bị nát khi được bảo giữ trong nội khí, bởi vì, công lực của Diệp Phàm cũng không phải yếu.
Lại thêm thời gian cũng đã lâu rồi, nội khí này cũng sẽ theo thời gian dần dần suy yếu mà sau đó là hoàn toàn mất dần.
Lúc này, Diệp Phàm phát hiện xương tay của 1 bộ xương khác đang nhảy giật lên. Diệp Phàm giật mình, biết tư tưởng của bộ xương khô này giấu ở xương tay.
Vì thế không quản mệt nhọc hô:
- Chuối Tiêu, Ác Bá, hai người tập trung ánh mắt để cắt bộ xương khô này.
Bao Nghị và Trương Ẩn Hào vừa nghe thấy, bốn ánh mắt liền tập trung lại.
Hai người vừa mới tiếp xúc với xương tay kia cảm thấy như có cả một cỗ lửa đâm vào cơ thể, Diệp Phàm thấy hai người bọn họ có phản ứng, vì thế hét to lên:
- Đứng vững đấy, tôi đập nát nó.
Vì thế, không có con đường thứ hai, lại vung Thiết Chùy lên mà đánh.
Cũng không thể hiểu được có bao nhiêu tiếng bịch bịch của Thiết Chùy, xương tay kia cũng nát.
Lúc này, chiếc đầu lâu kia không có dấu vết bị khắc kia đột nhiên nhảy bật lên cắn Diệp Phàm.
- Sớm biết ngươi sớm đã không chịu được.
Diệp Phàm quát to một tiếng, vung chùy lên đánh tới tấp.
Tuy nhiên, không ngờ đầu lâu lại linh hoạt như vậy. Chợt lóe lên, Diệp Phàm tới chỗ đầu lâu đang ở góc tường, đầu lâu như ảo ảnh bay qua.
Hơn nữa, tốc độ rất nhanh, cắn trúng trán của Diệp Phàm.