- Cũng đúng…
Bí thư La lẩm bẩm một câu rồi nói :
- Thế này nhé, tôi bảo bệnh viện sắp xếp mấy chuyên gia đi về cùng cậu,như vậy có thể bảo vệ được đúng không? Nhưng nếu thấy người khó chịu cậu phải nói
ngay cho chuyên gia. Công việc quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng
hơn. Không thể qua loa được.
Không lâu sau bệnh viện sắp xếp
một xe cứu thương lớn nhất, to nhất. Loại xe này đương nhiên không giống xe cứu thương thông thường.
Không những rộng hơn nhiều mà
còn dài hơn nhiều. Nghe nói là được dùng cho các cán bộ cấp cao. Bởi vì
có chỉ thị của Bí thư La nên viện trưởng Trương đương nhiên không dám
chậm trễ, phải mang cho xe chuyên dụng ra.
Còn Diệp Phàm
thoải mái nằm trên chiếc giường êm ái, truyền dịch. Viện trưởng Trương
và La Mễ Sinh điều hai chuyên gia cùng y tá vây quanh Diệp Phàm, đích
thân đưa Diệp Phàm về Phong Châu.
Nhìn cả một lượt, Diệp Phàm cảm thấy nực cười. Trong lòng thầm nghĩ để tìm hiểu bí mật trong chiếc
kim châm của hắn mà viện trưởng Trương đã cố ý chọn ra 4 cô y tá xinh
đẹp nhất viện lên xe.
Lông mày lá liễu, mắt to, dáng cao, trông cũng có gợi cảm. Mà đặc biệt là ngực của 4 cô này cực kỳ to.
Có thể là do viện trưởng Trương đã dặn dò kỹ nên hôm nay 4 cô này ăn
mặc rất ít. Có thể nhìn xuyên qua cả bộ quần áo y tá kia.
Hắn ta mở to mắt cũng có thể nhìn thấy đồ bên trong mờ mờ ảo ảo. Toàn là ngực.
Một đôi ngực to, trắng ngần hiện ra trước mắt Diệp Phàm. Đương nhiên 4
cô y tá này rất có trách nhiệm, cả 4 cô đều ngồi xung quanh ga giường,
gần như là dính vào thành giường.
Còn ở phía bên ngoài là viện trưởng Trương và chuyên gia khác.
4 bảo bối này chắc là thành viên của tổ khắc phục khó khăn của viện
đây. Hắn nghĩ rồi cười thầm trong lòng. Đương nhiên hắn ta cũng không bỏ qua cơ hội “mở rộng tầm mắt” này.
Thậm chí hắn còn nghĩ,
Diệp Phàm ta lại không phải là thần thánh, sao có thể không nhìn đây.
Hơn nữa là do người ta tự ý cho mình thấy mà.
Ngu gì mà không nhìn.
Và viện trưởng Trương cùng chuyên gia cũng phải nhìn trộm cô y tá. Chỉ
có điều biểu hiện của ông ta vẫn rất trang trọng, đúng là phong cách của một chuyên gia.
Vừa thấy Diệp Phàm mở mắt, viện trưởng Trương đã ân cần hỏi thăm :
- Sao rồi trợ lý Diệp, đã khỏe hơn chưa? Nếu cảm thấy xóc thì tôi sẽ bảo lái xe chay chậm lại. Anh không thể mệt thêm nữa.
- Đúng thế, trợ lý Diệp đúng là vì công việc. Bí thư La đã yêu cầu trợ
lý Diệp ở lại bệnh viện để nghỉ ngơi một thời gian vậy mà trợ lý Diêp cứ khăng khăng đòi về.
Tinh thần này của trợ lý Diệp đúng là
tấm gương tôi cần phải học theo. Chủ nhiệm La, sau khi trở về phải tuyên truyền về tinh thần này của trợ lý Diệp. để cho nhân viên trong bệnh
viện học tập theo.
Viện trưởng Trương nói, lời tâng bốc của ông ta nghe mà buồn nôn.
Diệp Phàm đều muốn nôn, trong lòng nghĩ viện trưởng này thật lợi hại. Cú chém gió này đúng là rất độc đáo.
- Cũng được rồi, xe rộng thế này nên rất thoải mái. Không cần phải đi
chậm. Tôi đang vội về. còn nói về học tập thì đã muộn rồi. Tinh thần này của tôi các đồng chí trong viện cũng đã sớm làm rồi. Ví dụ như viện
trưởng Trương còn vì công việc hơn tôi, lại còn đích thân đưa tôi về
nữa. Đa tạ, đa tạ viện trưởng.
Diệp Phàm cười nói, nịnh bợ ông ta.
- Hộ tống trợ lý Diệp về là chức trách của bệnh viện chúng tôi. Chúng
tôi còn phải cám ơn trợ lý Diệp vì đã giúp chúng tôi giải quyết được vấn đề khó trong y học. Nếu như có thời gian, trợ lý Diệp có thể ngồi lại
nói chuyện với chúng tôi để chúng tôi có thể có thêm được những kiến
thức y học không?
Chủ nhiệm La Mễ Sinh nghiêm chỉnh đưa ra lời mời.
- Không được, không được, nói chuyện phiếm thì còn được. Chứ bảo tôi
đứng trên hội nghị mà nói chuyện với các chuyên gia có uy tín như các vị thì tôi sợ không thể nói được từ nào.
Diệp Phàm đương nhiên là thoái thác rồi.
- Trợ lý Diệp, tôi sẽ lấy gối cho anh, như vậy anh sẽ thoải mái hơn đúng không?
Viện trưởng Trương thấy căng thẳng sau khi Diệp Phàm dứt lời. Biết rằng ngay lúc này mà muốn rút lấy bí mật của người ta là không thể được. Vì
thế mà ông ta liếc nhìn sang hai y tá bên cạnh Diệp Phàm. Trong đó có
một cô chuyên phối hợp với viện trưởng Trương để tiếp khách đã hiểu được ánh mắt của ông ta. Cô y tá xinh đẹp ngay lập tức đã đưa tay nhẹ nhàng
đặt lên vai Diệp Phàm, tay kia cầm gối.
Và khi để gối làm đệm, cô ý tá xinh đẹp kia đã mát xa đằng sau lưng Diệp Phàm.
Hắn suýt chút nữa nói ừ. Rõ ràng là mắt đã tít lại khi có cô y tá kia mát xa.
Còn nói gì được nữa, cô y tá kia chắc chắn là chuyên gia mát xa cho các cán bộ cấp cao rồi. Bàn tay rất chuẩn, tương đối thành thạo. Mà biết
chính xác được vị trí huyệt đạo. Chắc chắn là đã được đào tạo chuyên
môn, là Diệp Phàm cảm thấy rất thoải mái.
- Trợ lý Diệp,
chiếc kim châm của anh thật là thần ký. Có thể nói cho tiểu Lan biết
được điều thần kỳ đó không? Tất cả chúng em đều rất hiếu kỳ, thấy đúng
là kỳ lạ.
Cô y tá Lan Hoa vừa mát xa cho Diệp Phàm, vừa nói những lời khách sáo. Âm thanh nói ra ỏn ẻn, làm cho người ta lạnh buốt xương.
Mỹ nhân kế, cũng quá cũ rồi. Nhưng đúng là giọng nói của cô y tá này
rất hay. Trong lòng hắn ta khinh bỉ viện trưởng Trương, mồm nói :
- Chẳng có gì là thần bí cả, có thể là chiếc châm tôi dùng các cô đều
thấy rồi. Bên trong trống rỗng. mà nhỏ hơn chiếc châm thường dùng để
châm cứu. Tạo ra loại châm này cũng không dễ dàng chút nào.
- Đúng vậy, hình như chiếc châm mà trợ lý Diệp dùng không giống với chiếc châm mà bệnh viện chúng tôi thường dùng. Bên trong rỗng thì không nói
rồi, nhưng quả thực là nó nhỏ như sợi tóc. Không biết là trợ lý Diệp có
được chiếc châm từ đâu?
Viện trưởng Trương nói.
- Ha
ha, chiếc châm này không phải là do nhà sản xuất nào làm ra. Có lẽ là
các nhà sản xuất cũng không làm ra được cái kim nhỏ như thế.
Diệp Phàm cười bí hiểm, nhìn mọi người một lượt, rồi lại nhìn cô y tá đang mát xa nói :
- Xuống dưới một chút, chỗ đó đang ngứa, cong một chút sẽ thoải mái hơn. Có thể là bị căng cơ rồi.
Cô y tá nghe vậy bèn đưa tay xuống, đã sờ thấy cả mông của Diệp Phàm, rồi nhẹ nhàng mát xa.
Mà còn đưa cả hai đầu ngón tay ra nghịch “đồ chơi” của Diệp Phàm. Kiểu
này như kiểu mát xa dâm đãng. Động tác khiến cho đàn ông phải xuất tinh.
Có thể là cô ta đã không ít lần làm chuyện này. Diệp Phàm phải dùng nội khí để chặn xuất tinh nhưng vẫn có cảm giác cứng, muốn ra.
Nhưng Diệp Phàm vẫn là Diệp Phàm. Vẫn cố gắng dùng nội công để chặn lại không thì xấu hổ mất.
Y tá Lan thấy rất lạ, đã mân mê lâu như vậy mà vẫn cứng như cột đình.
Trong lòng cô thầm nghĩ anh ta đặng biệt nên càng muốn làm, động tác tay càng mạnh mẽ hơn.
Bỗng nhiên, mặt cô y tá Lan đỏ ửng.
Sao phải như vậy?
Đương nhiên là Diệp Phàm hiểu tình trạng của y tá Lan, có thể lúc này
cô ta đã động tình nên mới thành ra như vậy. Mà cô ta mặc áo quá mỏng
nên khiến cho người ta nhìn thấy hết.
Nhưng, cô này đúng là lão luyện. Tiến lên trên Diệp Phàm để che đi phần trước xấu.
Còn viện trưởng Trương lại bất ngờ liếc nhìn y tá Lan thấy cô có gì bất thường. Động tác này quá phô trương, nếu như trong xe không có ai còn
được, đằng này trên xe lại có bao nhiêu người.
Nhưng viện
trưởng Trương lại cười nhìn y tá Lan. Y tá này có thể hiểu được ánh mắt
của viện trưởng Trương. Viện trưởng Trương nghĩ rằng cô ta hiến thân như vậy cũng là vì bệnh viện.
Tự nhiên đồng chí Trương lại biểu dương hành động đó. Chỉ cần lấy được bí mật của Diệp Phàm, cô muốn làm gì thì làm.
Đây là ánh mắt gì?
Là ánh mắt lãnh đạo biểu dương đồng chí Lan, trong lòng y tá Lan liền
hiểu được sự biểu dương của lãnh đạo nên đã bình tĩnh trở lại. Có vẻ ánh mắt của viện trưởng càng khiến cô y tá thoải mái.
- Ồ, chiếc kim của trợ lý Diệp không phải do xưởng sản xuất thì chắc chắn phải có
lai lịch rồi. Nhưng đã có chiếc kim này thì ắt phải có người làm ra nó
chứ có đúng không? Nếu không thì nó rơi từ trên trời xuống, là vật ngoài hành tinh sao?
Chuyên gia La Mễ Sinh cười đùa nói.
Đương nhiên, đồng chí La cũng đồng tình với những hành vi “khắc phục khó khăn” của mấy cô y tá này. Ông ta còn thấy mấy cô này còn chưa ra mạnh
tay, nên mạnh mẽ hơn nữa.
- Cái này nói ra dài dòng lắm…
Diệp Phàm cố ý nói một câu, nhìn cô y tá nói :
- Chân bên này cũng nên mát xa chút, chân này cũng mỏi lắm rồi, mấy tiếng phẫu thuật thật là mệt.
Hắn nói xong bèn nhắm mắt nằm trên giường, để mặc hai cô y tá làm gì thì làm.
Đương nhiên là hắn cố ý chọc giận đám người viện trưởng Trương. Quả
nhiên khi Diệp Phàm nhắm mắt xong, đám người viện trưởng Trương tức đến
trừng trừng nhìn nhau, nhưng muốn nắm được thóp Diệp Phàm chẳng có cách
nào cả.
Trong lòng mấy chuyên gia đều muốn nhưng lại không có cách nào. Mấy người đều trừng mắt lên. Diệp Phàm đều biết điều đó, chỉ
muốn bật cười.
Hơn nữa, cố ý khi được mát xa, miệng còn nói “ ừ, ừ”. Mấy người viện trưởng Trương chỉ chảy nước miếng ra.
Viện trưởng Trương ra ám hiệu mắt, mấy cô y tá nhìn là thấy không ổn rồi, không mạnh thêm thì viện trưởng sẽ tức.
Vì thế, cả hai bên cùng tấn công. Hai cô y tá hai bên cùng duỗi tay mát xa phần dưới của Diệp Phàm.
Nhưng điều khiến các cô y tá buồn là người này hình như không có vẻ gì sắp xuất tinh được.
Mặc cho làm đủ đông, tây, nam, bắc thì ta đây vẫn “tiếu ngạo giang hồ”.
Mấy cô y ta thậm chí còn nghi ngờ chính mình không biết có phải là chưa được không, hay là đã xảy ra điều gì.
- Trợ lý Diệp, rốt cuộc cái kim từ đâu tới?
Một y tá sau khi mát xa xong, liền sờ mông Diệp Phàm rồi ỏn ẻn hỏi.