Sao cánh cửa này lại làm bằng đá, không giống như hai cánh cửa trước?
Diệp Phàm hỏi, phát hiện ra tảng đá đến 5 mét, rộng đến ba mét.Trọng lượng chắc chắn cũng phải khiến người ta líu lưỡi lại.
Trên cửa đá không hề có bất cứ một hoa văn nào được chạm khắc, duy nhất chỉ là tảng đá trơn, nhưng người thợ cũng rất khéo léo, bề mặt rất là nhẵn.
Diệp Phàm giơ tay ra sờ, cảm thấy phải nhẵn như đá phiến thời giờ dùng kỹ thuật mài hiện đại đó.
Nhưng tảng đá đó có lẽ lâu rồi nên mới cũ như vậy. Chỉ là không hề có chút tổn hại gì. Màu sắc chỉ biến thành màu đen tí thôi.
- Đúng vậy, tôi cũng thấy buồn bực. Hai cửa trước đều là kim loại. Đến cửa thứ ba này lại là đá.
Mà anh xem, trên bề mặt trừ trơn bóng ra, chẳng còn thứ gì khác nữa. Chúng tôi cũng đã dùng các loại dụng cụ thăm dò để kiểm tra.
Nhưng chẳng thấy gì, nếu như có thuốc nổ thì chắc là phá được nhưng chỉ sợ sẽ gây ra những tình huống không thể ngờ được.
Ví dụ như nếu như Quan Đông Quân có cài kíp nổ, chúng ta lại dùng thuốc nổ như vậy cả động này sẽ nổ tung mấy. Như vậy bí mật mãi mãi không thể tìm ra được.
Ngô Quang Bảo nói.
- Dùng cách đó chắc chắn không được, nếu là cửa thì chắc chắn phải có cách mở. Nếu như bị tắc chết rồi thì vì sao chứ? Lẽ nào họ không thể đi vào được, như vậy không phải là mộ sao?
Vương Nhân Bàng nói.
Diệp Phàm sửng sốt nói:
- Đúng là kỳ lạ, lẽ nào đây là một phần mộ?
- Sao có thể, Quan Đông Quân lớn như thế chỉ là một phần mộ sao. Quan Đông Quân sống ở phía đông bắc.Chúng ta lại thuộc duyên hải miền nam.
Nếu nói nhân vật cao cấp nào của họ chết nhưng không muốn được an táng ở nước mình mà lại an táng, làm phần mộ ở nước ta thì cũng phải ở miền bắc chứ?
Ai lại ở chỗ này, mà địa hình lại rất phức tạp, công trình lớn như thế này, không đến vài năm thì không thể làm được.
Nếu như họ bí mật lấy mấy trăm người, lẽ nào lại không bị đội quân quốc dân Đảng phát hiện sao?
Đới Thành lắc đầu nói.
- Ừ, tôi thấy cũng không thể thế. Hay là nơi này là nơi phong thủy bảo địa thì Quan Đông Quân cũng không mạo hiểm như vậy.
Công trình lớn như thế chắc chắn độ khó sẽ cao. Chỉ là núi Xương Bối này cũng quá hẻo lánh.
Nếu như làm bí mật thì cũng có khả năng điều đến công trình quân sự đến.
Ngô Quang Bảo rất nghi hoặc, nói.
- Cũng không giống lắm công trình quân đội, nếu là công trình quân đội thì trên núi phải dùng xi măng hay thép chống đỡ.
Không thể nào chỉ có một tảng đá kia, như vậy quá không an toàn.Huống chi cái cửa sắt còn có tác dụng hơn là cửa đá.
Có thể đặt cả cơ quan, có thể đặt được cả hệ thống đóng mở có phải không? Đá kia chỉ là người cổ đại dùng nhiều,đúng là có chút mờ hồ.
Vương Nhân Bàng nói.
- Có thể nào nơi đây không phải là công trình quân sự bí mật của Quan Đông Quân, mà là phần mộ của người cổ đại.
Sau đó đã bị Quan Đông Quân phát hiện ra và đào trộm. Chỉ có điều chính ông ấy cũng không vào được, để sau này dễ dàng tiếp tục.
Cho nên đã làm hai cửa sắt trước để không cho ai tùy tiện vào.
Về phương diện này lẽ nào lại là việc mai táng bí mật. Bởi vì đây là do Hồng Á Đao Lưu của tổ tông Akiyama làm.
Mà thân phận thật của họ là người Nhật. Còn có một khả năng nữa, ở đây không hề có chút liên quan đến Quan Đông Quân, chỉ là bút tích của Akiyama.
Nhưng có lẽ ông ấy cũng là một người đào thấy được.
Diệp Phàm phân tích, mọi người cũng thấy có lý.
Nhưng, cửa còn chưa mở được thì cũng chỉ là nói những lời vô dụng mà thôi.
Thế là mọi người bắt đầu gõ vào cửa đó. Dưới con mắt ưng của Diệp Phàm quan sát bao lần. Nhưng hắn ta đúng là ủ rũ, không hề phát hiện được chút vị trí liên quan nào cả.
Hắn cũng đã dùng khí công để mở nhưng thấy cánh cửa này đúng là vô cùng lợi hại. Một cao thủ thập nhị đẳng lại không hề lay động được gì.
Thế là Diệp Phàm đứng ở đằng xa quan sát cánh cửa.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Diệp Phàm vẫn đứng ở chỗ đó. Những người khác đều không hiểu hắn muốn làm gì. Nhưng cũng biết hắn là cao thủ nên không dám quấy rầy. Đương nhiên các đồng chí khác cũng đang bận, đang lo lắng. và cũng đang dò xét cánh cửa.
Trán đã run lên, khi Diệp Phàm nhắm mắt lại dốc toàn lực ra quan sát thì có con dơi từ trán bay ra.
Đương nhiên con dơi này rất mờ, cũng chỉ như bóng dáng, người thường khó mà phát hiện được. Con dơi bay về hướng cửa rồi xuyên thấu bên trong.
Diệp Phàm có một cảm giác thật kỳ diệu, con dơi như chính hóa thân của hắn, dơi bay đến chỗ nào là hắn ta có thể nhìn thấy chỗ đó.
Nhìn xuyên thấu qua cửa đá đó tương đối khó, Diệp Phàm cảm thấy như có cái gì đó đè, hình như có cảm giác như không thở được.
Nhưng Diệp Phàm đã điều khiển được con dơi liều mạng mà lao vào bên trong cửa đá. Dường như có thứ giống như cao su vạn năng ở trong động, mỗi bước đi đều rất gian nan.
Cửa đá này đúng là rất dày, vẻn vẹn đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, không ngờ con dơi của Diệp Phàm lại không thể xuyên qua.
Diệp Phàm cảm thấy không ổn rồi, nếu như cứ tiếp tục tiến vào thì chắc chắn sẽ bị tảng đá kia đè chết ở đây.
Người ngoài thấy Diệp Phàm đừng ngây ở đó bất động mà toàn thân đổ mồ hôi tuôn ra như tắm.
Mọi người đều là những cao thủ, tất cả đều dừng lại lo lắng nhìn Diệp Phàm mà không dám làm gì,, chỉ sợ ảnh hưởng đến vận công của hắn ta.
Đúng lúc con dơi của Diệp Phàm xoay người quay lại thì đột nhiên đằng trước lại không có gì, có thể xuyên qua được.
Diệp Phàm vô cùng vui sướng, thở phào nhẹ nhõm. Nếu như khi nãy quay người lại thì lực này cũng không đủ để mà mang con dơi quay lại.
Con dơi có thể bị tảng đá đè chết, mà cũng không biết sẽ gây tổn hại gì cho chính hắn.
Việc này Diệp Phàm đương nhiên không dám thử. Chỉ là trong tâm nghĩ nếu như con dơi chết thì chắc chắn bản thân hắn cũng sẽ thương nặng.
Bởi vì con dơi chính là một phần cơ thể hắn.
Nhìn về phía trước, Diệp Phàm suýt nữa thì kêu lên.
Bởi vì đằng trước không phải là tầng hầm gì. Mà là một không gian đến ba mét, bên trong không hề có gì.
Mẹ kiếp, lẽ nào chỉ là một cửa giả. Giống như những mộ giả của Hoàng Đế để lừa những nhóm giáo úy.
Mà huyệt đặt quan tài của mộ Hoàng Đế bên trong rất phức tạp, có nhiều huyệt giả. Diệp Phàm lại lần nữa cẩn thận bay một lượt, đúng là không phát hiện ra gì cả. Cuối cùng nghỉ ngơi một lát rồi khống chế con dơi bay ra.
Nhưng tuy về dễ hơn lúc vào nhưng cũng vẫn khó khăn. Lại một lần nữa mồ hôi như mưa mới có thể về được.
Bộp.
Diệp Phàm phun ra một lực lớn đánh vào vách đá cách ba met, đột nhiên luồng khí này đã tạo ra một lỗ nhỏ sâu đến một mét trên tảng đá.
Thấy bọn Đới Thành đều run bần bật, trong lòng nghĩ nếu đánh người thì chắc chắn là xuyên qua rồi.
Khí này thực chất là khi nãy Diệp Phàm khống chế con dơi mấy tiếng đồng hồ vẫn nghẹn trong đan điền.
Nếu như khí này được giải ra trước khi con dơi chưa bay ra thì chắc chắn con dơi dẽ bị chết trong tảng đá.
Thật kỳ diệu con dơi không phải là vật sống, chỉ là Diệp Phàm dồn công lực lại thành như vậy.
Đương nhiên người khởi xướng ra đó chính là kiệt tác của Vương Nam Lăng Hậu, ngay từ đầu ông đã dùng nội khí thuần khiết đặt trên lòng bàn tay Diệp Phàm.
Chẳng qua về sau không hiểu sao lại thay đổi, con dơi đã thay đổi vị trí , bay ra từ trán của Diệp Phàm.
Thực ra chỗ đó được gọi là Nê Hoàn Cung của người trong tiểu thuyết.
Về sau tôi cũng gọi là Nê Hoàn Cung.
- Thật khiến chúng tôi hết vía, cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại.
Thấy Diệp Phàm mở mắt, Vương Nhân Bàng nói.
- Không sao, khi nãy đang vận công. Tôi dùng năng lực thăm dò đặc biệt để dò xét cửa này. Khi nãy cũng đã nhận ra, cánh cửa này là giả.
Diệp Phàm nói.
- Anh khẳng định thế nào, chúng tôi đã dùng hết mọi phương thức thăm dò đều không ra. Mà toàn ra những sóng hoàn toàn hỗn loạn.
Ngô Quang Bảo hiển nhiên không tin rằng năng lực của cao thủ lại lợi hại hơn cả những thành quả công nghệ hiện đại của tổ nghiên cứu khoa học.
- Nói về vì sao dùng các phương pháp mà tìm không ra cũng liên quan đến tảng đá này, tôi nghĩ tảng đá này đúng là cổ quái. Bên trong có những nhân tố phản xạ với những thiết bị thăm dò. Ví dụ như nam châm có thể ảnh hưởng đến kim chỉ nam..
Diệp Phàm nói, ra hiệu Vương Nhân Bàng :
- Dùng khoan khoan cửa ra.
- Không được làm thế.
Ngô Quang Bảo kiên quyết không đồng ý, nhìn Diệp Phàm nói:
- Suy nghĩ kỹ rồi hãy làm tướng quân. Nếu như bên trong có kíp nổ thì sao? Cứ từ từ để nghĩ cách.
Đới Thành cũng nghĩ như vậy và cả Vương Nhân Bàng nữa. Căn bản không ai tin rằng Diệp Phàm có thể xuyên thấu tất cả bên trong cửa đá này.
- Mở ra.
Diệp Phàm vung tay lên quyết đoán. Vương Nhân Bàng không do dự, cho người bắt đầu khoan.
Hơn một tiếng trôi qua cũng đã khoan xong, mọi người thấy xuyên qua rồi tiến vào trong, tất cả đều tin rồi. Nhưng ai ai cũng nhìn Diệp Phàm như người ngoài hành tinh.
- Tướng quan, góc nhìn đặc biệt của anh đúng là lợi hại, có thể xuyên qua được cả tảng đá cổ quái này. Đây là công phu gì vậy, nếu mà nghiên cứu ra áp dụng trong các thiết bị thì tốt quá.
Ngô Quang Bảo như một người hâm mộ thốt ra.
- Không phải là xuyên thấu, mà chỉ là một loại cảm giác của cao thủ thôi. Chỉ là cảm giác thôi, tôi không thể nào xuyên qua cửa đá kia được.
Diệp Phàm nói, giải thích như thế này hoàn toàn được, bởi vì mọi người cũng không đạt đến trình độ của Diệp Phàm nên chỉ nghĩ là có loại năng lực thế thôi.
Nếu như để Phí Đống biết thì chắc chắn là khinh bỉ, chính mắt ưng của Phí Đống còn không thể làm được thế.
Không lâu sau đã hoàn toàn mở cửa ra, bên trong đúng là không có gì.
- Chúng ta chẳng phải đã bị lừa một phen rồi sao? Nơi đây không có quái gì, đây là một trò đùa của cổ nhân.
Vương Nhân Bàng tức giận, làm suốt bao ngày mà không được cái gì.