- Cậu xem xem, có phải đã tự coi nhẹ mình không? Đồng chí Dương Thần cũng đã đến tìm cậu rồi, dĩ nhiên là hy vọng cậu có thể duỗi tay giúp đỡ cho Cổ Xuyên đúng không? Đây chính là cơ hội tốt để Bí thư Diệp giúp đỡ người dân quê hương.
Lý Hồng Dương tươi cười nói.
- Lãnh đạo cũ đang nói hạng mục cải tạo đất ruộng ở xã Đồng Ngư?
Diệp Phàm giả bộ ngạc nhiên hỏi.
- Không sai, trước kia cậu cũng từng đến rồi. Bộ trưởng Phong là thân thích của Tề gia, quan hệ của cậu với Tề gia cả Nam Phúc này ai cũng biết.
Có thể xuống tay từ đấy đúng không nào? Chuyện này căn bản thành phố cũng có người đề xuất rồi, chỉ là cuối năm, mọi người nhất thời chưa thực hiện được.
Bên Bộ tài chính, mấy đồng chí ở thành phố chúng ta cũng đi chạy thử rồi, nhưng căn bản là không có đất diễn.
Chắc hẳn, muốn gặp được Bộ trưởng Phong cũng khó chứ đừng nói gì đến chuyện kiếm về chút tiền. Phong cách làm việc của mấy đồng chí trên đó đâu phải cậu không rõ.
Chủ tịch thành phố cấp ba như chúng tôi lên đấy, ngay cả một cán bộ cấp trưởng phòng của người ta cũng có thể dẫm lên mặt mũi chúng tôi ấy chứ.
Lý Hồng Dương nói.
- Cái đó cũng khó nói, lãnh đạo cũ cũng hiểu. Bộ trưởng Phong là thân thích của Chủ tịch tỉnh Tề, nhưng không có nghĩa Bộ trưởng Phong sẽ nể mặt Diệp Phàm tôi.
Cái này căn bản là hai chuyện khác nhau. Xã hội hiện tại, không thể dựa vào mấy mối quan hệ lòng vòng này.
Ngay cả bà con còn chưa tính là thân mà. Anh em ruột còn trơ mắt không thèm giúp, đừng nói chi là mối quan hệ xa lơ xa lắc này. Con người bây giờ, đại đa phần là quyền lực giúp nhau.
Hơn nữa, kể ra, Bộ trưởng Phong cũng đã đến Thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi.
Diệp Phàm nói.
- Đã đến Thành phố Đồng Lĩnh rồi hả?
Lý Hồng Dương rõ ràng sửng sốt, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hai mắt trợn trừng.
- Haha...
Diệp Phàm mỉm cười nhấp ngụm trà.
- Xem ra không có đất diễn rồi.
Lý Hồng Dương có chút buồn bực lắc đầu, nhấp ngụm trà.
- Lãnh đạo cũ nói gì tôi không hiểu?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Lý Hồng Dương, hỏi.
- Việc này rõ ràng như vậy rồi mà. Chắc hẳn, nếu phải tranh thủ thì cậu sẽ tranh thủ cho Thành phố Đồng Lĩnh trước đúng không nào? Huống hồ, Chủ tịch tỉnh Tề đã là Chủ tịch tỉnh Tấn Lĩnh. Phải ủng hộ nồi cơm của nhà mình đầu tiên chứ đúng không nào? Hơn nữa, lại còn cùng một hạng mục, kể ra bên Cổ Xuyên với bên cậu còn là đối thủ cạnh tranh. Tuy nói không cùng tỉnh, nhưng đều tranh khoản tiền ủng hộ của Bộ. Cho nên, bên này, làm gì còn đất diễn nữa.
Lý Hồng Dương tức giận hừ nói.
- Hahaha...
Diệp Phàm cười khan ba tiếng không đáp.
- Rốt cuộc trong lòng cậu đang nghĩ gì, chẳng lẽ thật sự không thèm để ý đến quê hương sao, lần sau về cậu làm sao ăn nói với dân Cổ Xuyên chứ.
Lý Hồng Dương ra vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Không nói chuyện này nữa, Chủ tịch thành phố Lý, hôm nay tôi đến đây chủ yếu muốn nhờ ông ủng hộ một chút.
Diệp Phàm nói.
- Ủng hộ, ủng hộ gì?
Lý Hồng Dương hỏi.
- Giám đốc lâm trường Cảnh Dương Trịnh Khinh Vượng...
Diệp Phàm kể lại, cả chuyện Trịnh Khinh Vượng cùng Tạ Đoan đều nói ra, sau đó nói:
- Trịnh Khinh Vượng hoàn toàn có năng lực và tư cách thăng chức Cục trưởng Cục nông nghiệp thành phố.
Còn Tạ Đoan này làm việc cũng không tệ, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thị xã Ngư Dương là hoàn toàn có thể.
Chẳng qua chỉ là một chức nhân sự cấp Phó cục thôi mà, Giám đốc lâm trường Trịnh thì chức vị cấp cục trưởng, những chức vụ này đều do thành phố sắp xếp, Ban tổ chức cán bộ thành ủy có thể quyết định được.
- Nói thì nhẹ nhàng, vị trí nhân vật số 1 các cục trong thành phố có bao nhiêu người nhìn chằm chằm đấy. Huống chi, cục Nông nghiệp thành phố là chỗ tốt, lẽ nào người ta chịu nhường cho Trịnh Khinh Vượng. Hơn nữa, chuyện của những người này ở thành phố có chút vướng mắc, cậu đã nghe nói chưa?
Lý Hồng Dương hừ nói.
- Nghe nói Chủ tịch thành phố Cố với Mã Chiếm Khôi một trong những thủ phạm của đại án Lâm trường Cảnh Dương trước kia có quan hệ gì đó.
Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố Cổ như vậy là lợi dụng việc công trả thù riêng. Huống chi, vụ án lúc đó là do tôi lật lại.
Hơn nữa, cha nuôi của tôi bị đám Mã Chiếm Khôi giết hại. Kể ra Trịnh Khinh Vượng là vì làm tể tướng giúp tôi mà bị liên lụy.
Chủ tịch thành phố Cổ sao lại lấy chuyện này áp đặt tội danh cho Trịnh Khinh Vượng. Hiện tại tôi thấy Giám đốc lâm trường Trịnh vì tôi mà bất đắc chí, tôi quả không an tâm.
Cho nên tối nay tôi mới bảo Tử Kỳ mời các vị lãnh đạo đi ăn cơm, muốn giải thích chuyện này. Nếu Chủ tịch thành phố Lý không giúp được thì Diệp Phàm tôi sẽ trực tiếp lên tỉnh nhờ ủng hộ.
giọng điệu Diệp Phàm cứng rắn.
- Haizz, việc này chủ yếu khó ở cửa Chủ tịch thành phố Cố. Chắc hẳn cậu cũng đã nghe được vài việc rồi. Chẳng nói đâu xa, ngay cả Bí thư Tạ cũng khó xử.
Trước kia cũng từng thảo luận chuyện Trịnh Khinh Vượng, vốn, có người có ý chuyển cả vị trí Giám đốc lâm trường Cảnh Dương đấy.
Sau đó Bí thư Tạ suy xét nhiều mặt, cũng biết được chuyện này là do cậu khởi xướng. Cho nên, mới để Trịnh Khinh Vượng ngồi ở vị trí Giám đốc lâm trường đấy.
Bằng không, Trịnh Khinh Vượng sớm bị đẩy đến nơi nào không rõ rồi. Tôi nói thật với cậu, tình hình ở thành phố thế đấy.
Nếu cậu cứng rắn yêu cầu thì tôi sẽ ra mặt đề cử,Lý Hồng Dương tôi có thể ra mặt. Nhưng, tôi nói trước, chuyện này, chắc chắn không thành đâu.
Lý Hồng Dương cũng biểu lộ thái độ của mình.
- Thiên hạ này không có gì là tuyệt đối.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Lý Hồng Dương, nói:
- Chuyện Tạ Đoan thì dễ hơn đúng không? Phó chủ tịch thị xã Ngư Dương không phải chuyện khó giải quyết chứ? Mấy trò mèo chốn quan trường này lãnh đạo cũ đừng có giấu diếm tôi.
- Cậu ta, cũng phiền phức.
Lý Hồng Dương lắc lắc đầu.
- Có phải lãnh đạo vẫn nhớ chuyện Tạ Cường trước kia?
Diệp Phàm hỏi, không trốn tránh.
Lúc trước Tạ Cường là Trưởng ban Vũ trang huyện Ngư Dương, cũng là một nhân vật lớn trong Hội nghị thường vụ. Cũng nhiều lần cạnh tranh với Lý Hồng Dương nhân vật số một huyện ủy lúc đó, chắc hẳn đồng chí lão Lý hiện tại trong lòng còn ghi hận.
- Một phế nhân như tôi còn nhớ mấy chuyện nhỏ đó làm gì?
Lý Hồng Dương lắc lắc đầu.
- Vậy giải thích chuyện này thế nào?
Diệp Phàm bức xuống.
- Chuyện Tạ Cường cũng không phải chuyện cá nhân ông ta, mà là đại diện của Tạ gia. Chủ yếu là bên tỉnh, bằng không, Tạ gia không thể vì Tạ Cường tê liệt mà bị hạ gục đâu.
Vì Tạ gia được xây dựng từ tỉnh xuống thành phố xuống huyện, kiến trúc thượng tầng nghiêng nhẹ, lầu nhỏ bên dưới phải ngã thôi.
Việc này, là một trong những nguyên nhân khiến các đồng chí bên dưới suy ngẫm. Nếu cấp trên có ý này mà bên dưới còn để Tạ Đoan lên.
Vậy chẳng phải khiến người ta lo lắng bên dưới khiêu chiến quyền uy của cấp trên sao? Diệp Phàm, bây giờ cậu không ở tỉnh Nam Phúc, có nhiều chuyện cậu không hiểu đâu.
Con người, ra tay tương trợ là chuyện tốt, nhưng, nếu vì làm tể tướng giúp người khác mà mình xui xẻo, đó là chuyện không thể làm được.
Bảo vệ mình trước tiên mới phù hợp với thiên tính của con người đúng không nào? Chuyện này, tôi thấy tốt nhất cậu đừng dính vào.
Bằng không, gây ra nhiều phiền phức rồi cũng tự mình phải đi chùi thôi.
Lý Hồng Dương nói thẳng với Diệp Phàm.
Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu, chuyện Tạ gia chủ yếu là lo lắng phía bên tỉnh. Kỳ thực, việc này Diệp Phàm cũng hiểu.
Việc này, vốn người khởi xướng là đồng chí Diệp Phàm. Tuy nhiên, việc này Diệp Phàm lại không tiện nói rõ là mình làm. Giờ thành ra lại làm khó những người này.
Mẹ nó, ông đây đúng là cầm đá tự đập chân mình, Diệp Phàm trong lòng tự giễu một câu.
Trước kia vì muốn chỉnh tạ gia, đương nhiên là do Tạ gia cũng quá đáng. Đến giờ, ngược lại phải đi giúp đỡ Tạ Đoan.
Đây cũng không phải là giúp đỡ Tạ gia. Hưng suy của Tạ gia trong lòng Diệp Phàm cũng chẳng thích thú gì. Chỉ có điều nó dính đến Phương Nghê Muội.
- Lãnh đạo cũ, tôi hỏi một câu, chuyện này ông có giúp không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu muốn đi đường này đến cùng đúng không?
Lý Hồng Dương vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Việc này không thương lượng nữa, tôi giúp họ thì chắc chắn sẽ giúp.
Diệp Phàm bày tỏ thái độ.
- Vậy cậu phải thuyết phục Chủ tịch thành phố Cổ mới được.
Lý Hồng Dương cũng không lập tức bày tỏ thái độ, mà nói. Diệp Phàm biết, chuyện này liên lụy quá nhiều, Lý Hồng Dương băn khoăn là hoàn toàn bình thường.
Diệp Phàm trong lòng thở dài, việc này nếu đổi lại là Tề Thiên hay Lô Vĩ, hai người bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý ngay.
Còn Lý Hồng Dương thì khác, dù sao ông ta cũng phải suy xét được mất. Hơn nữa, Diệp Phàm chưa lật bài nên Lý Hồng Dương cũng không hiểu được mấy.
- Chuyện xã Đồng Ngư huyện Cổ Xuyên tôi sẽ ra mặt ủng hộ, không nói nhiều, hai ba chục triệu sẽ có.
Diệp Phàm lật bài.
- Có phải cậu đã nói với Bộ trưởng Phong về chuyện quê hương?
Lý Hồng Dương hỏi.
- Chưa.
." Diệp Phàm lắc lắc đầu, đương nhiên sẽ không thừa nhận. Nhìn Lý Hồng Dương một cái, nói:
- Tôi tin Bộ trưởng Phong sẽ nể mặt tôi.
- Nắm chắc bao nhiêu phần trăm?
Lý Hồng Dương thận trọng. Mấy chục triệu là con số không nhỏ. Đối với một Phó chủ tịch thành phố như lão Lý mà nói, có thể giải quyết được rất nhiều phiền phức.
- 80%.
Diệp Phàm nói.
- Việc này, thế này, tối nay cậu nói chuyện với Chủ tịch thành phố Cổ, đến lúc lên bàn rượu lại nhắc đến, xem xem lão Cổ có thái độ gì hẵng tính.
Lý Hồng Dương nói.
4h30 chiều, gần đến năm mới, ở thành phố nhỏ này, các quán rượu đều đóng cửa. Nhưng, may là khách sạn Mặc Hương vẫn còn bán. Kỳ thực, tết nhất thực khách rất nhiều. Đây chính là cơ hội tốt để kiếm tiền.
Chẳng qua người Trung Quốc chú trọng lễ tết, những công nhân làm xa xứ đều kiếm vài ngàn tệ chen chúc lên xe về quê mấy ngày.
Diệp Tử Kỳ đặt một phòng riêng lớn.
Xe đỗ tại bãi đổ xe của khách sạn.
- Có khách đến chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẫn chưa, chắc chưa tới giò. Thường thì họ chú ý giờ giấc lắm. Sắp tết xã giao nhiều. Có thể bỏ chút thời gian đến là không tệ rồi.
Diệp Tử Kỳ nói.
Diệp Phàm nhìn em trai, đột nhiên cả người chấn động. Nhìn cẩn thận lần nữa, trong đầu đột nhiên nhớ đến người phụ nữ điên trong Ngọc Diệp am ở Hồng cốc
Hay là... hay là... Diệp Phàm chấn kinh.
- Haha, Bí thư Diệp, Vũ mỗ đến muộn, đến muộn.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tràng cười sảng khoái, chẳng phải Vu Kiến Thần Cục trưởng cục công an thành phố Thương Hải kia sao? Vu Kiến Thần vốn là người Mặc Hương, năm nay cũng về nhà đón tết.