Diệp Phàm vừa thấy thế nỏng nảy, vừa động đã muốn tiến lên đỡ một chưởng.
- Không cần!
Không thể ngờ được Tuyết Vũ tốc độ nhanh hơn. bổ nhào về phía trước một chưởng độc chắn đến.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng dừng bước, bởi vì hắn cảm thẩy chưởng lực của Tuyết vũ rất mạnh. Một cỗ nội tức vô hình không ngờ từ trong tay cô ấy phun ra phía trước, giống như một cái chụp từ bàn tay đánh về phía trước.
Lúc này đây, Diệp Phàm thật sự kinh hãi rồi. Nội tức từ bàn tay hình thành một vòng bảo vệ mỏng manh. Giống như trên bàn tay có một màng sắt mỏng bao quanh.
Tuyết Vũ là thập đẳng sao? Làm sao có thể? Đánh chết Diệp Phàm không thể tin được một cô nàng mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi không ngờ đã đạt đến thập đẳng. Đây chẳng phải là thiên tài so với cả Diệp Phàm sao? Việc này làm cho người khác khó có thể tin.
Mà Diệp Phàm cũng phát hiện, lão già trên xe lăn kia đột nhiên hô:
- Thật sự nhanh, mau lui lại!
- Muốn lui sao, kiếp sau đi!
Không thể tưởng tượng được Tuyết Vũ đột nhiên cười lạnh một tiếng, chưởng lực nhoáng cái đã đến trước mặt.
Rầm…
Một tiếng động vang lên không thể nào mạnh hơn nữa, chỉ một tiếng động, chưởng lực của Tuyết Vũ đã đánh trúng ngực của Phác Chân Thanh.
Tuy nhiên, hiệu quả cũng khá rõ ràng, quần áo của Phác Chân Thanh không có gì dị dạng. Tuy nhiên, miệng vừa mở, một ngụm máu tươi giống như thác nước phun ra.
Hơn nữa, cả người giống như bay về phía sau, cuối cùng văng xuống đất cách xa chừng hai mươi mét.
Chân của lão già này co giật kịch liệt, hai chân giống như con giun bị chặt đứt đá lung tung trên mặt đất.
Việc này, đương nhiên là phản ứng tự nhiên của sự đau đớn. Phác Chân Thanh căn bản là không khống chế nổi, làm cho người nhà họ Phác đều lao đến xem.
- Tiếp nhận mấy chưởng?
Đúng lúc này lão già ngồi xe lăn tức giận rồi, hai tay đột nhiên vỗ vào xe lăn, cả người bay lên chừng hơn ba mét.
Đầu hướng xuống dưới, hai chân hướng lên trên, giống như vận động viên nhảy cầu, hai tay đi xuống nhấn một cái bổ xuống đầu Tuyết Vũ.
- Hừ!
Diệp Phàm vừa thấy hổ ưng công của nhà họ Phí đột nhiên tuôn ra, cả người bay lên không trung gần bốn mét. Trong nháy mắt đã đến trên đầu lão già kia. Đôi chân của Diệp Phàm giống như móng của chim ưng đá xuống.
Lão già không có cách nào, vọt người hướng hai tay lên trên ngăn đôi chân của Diệp Phàm.
Thình thịch…
Lão già ngồi xe lăn bị Diệp Phàm hất trở lại xe lăn, tiếng két két của xe lăn vang lên một hồi, chiếc lốp xe được làm bằng thép không ngờ méo mó.
Đó là bởi vì lão già này đã ép toàn bộ lực mà Diệp Phàm dùng trên người y vào lốp xe, mấy vạn cân, mặc dù là được tinh chế bằng thép cũng không thể chịu nổi.
- Người thanh niên, nói như người Trung Quốc các cậu chính là tỷ thí phải có võ đức?
Lão già không ngờ dùng tiếng phổ thông rõ ràng nói.
- Tôi cũng đang muốn nói với ông một chút, định dùng chiến thuật xa luân là có võ đức sao?
Diệp Phàm đáp lại một câu, vẻ mặt không sợ hãi của lão già kia không ngờ có chút đỏ lên.
- Tôi chỉ muốn thử chưởng lực của cô gái kia.
Lão già tìm cách chống chế.
- Tôi cũng vậy.
Diệp Phàm vừa nói một câu thiếu chút nữa làm lão già này nghẹn họng. Ý là tôi cũng muốn thử chưởng lực của ông.
- Cậu thanh niên, không cần so bì, phải có năng lực mới được.
Lão già này hừ nói.
- Người Trung Quốc thường nói một câu, không chắc trăm phần trăm, không dám lên Lương Sơn.
- Được! Có cả tính, Phác Thượng Xung tôi thực muốn xem một chút cá tính của cậu.
Dây xích sắt màu đen Phác Hải Thanh vừa dùng ban nãy bị y rút lên, tiếng rít của không khí vang lên, một đường sóng xích linh hoạt sắc bén quất thẳng hướng về phía Diệp Phàm.
Lão già này ít nhất cũng thập đẳng, nếu không không thể thi triển nội tức thuần thục như vậy. Diệp Phàm thầm cảnh giác. Tay cũng không dám chậm chễ, tiểu Lý đao từ trên cổ tay bắn ra ngoài.
Bởi vì đạt đến thập đẳng, cho nên hiện giờ nội tức có thể khống chế được phương hướng của tiểu Lý đao.
Đến chỗ xích sắt.
Keng keng keng…
Mấy tiếng kêu giòn tan vang lên, ba cái tiểu Lý đao bị xích sắt đánh rơi trên mặt đất. Tuy nhiên cuối cùng cũng đâm rách không khí, như tên rời cung trong nháy mắt đã đến trước mặt Phác Thượng Xung.
- Hay!
Mấy người Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân hét lên một tiếng, hai mắt đều sáng lên. Cao thủ thập đẳng tỷ thí rất hiếm thấy.
Đương nhiên, bọn họ cũng không biết được Diệp Phàm đã đến thập đẳng, chỉ có thể cảm giác được có thể khống chế được thuần thục như thế ít nhất cũng phải là cấp cao nhất của cửu đẳng rồi.
Chỉ có vẻ mặt của Tuyết Vũ biến thành hơi cương, miệng thầm nói:
- Sao có thể? Mới mấy tháng, khi nào thì đột phá đến thập đẳng? Người này chẳng lẽ thật sự là chó ngáp phải ruồi sóng gợn sóng không ngừng, không thể nào! Nếu thật sự là vậy cũng phải nói với cô một tiếng, có thể nhận vào nhà họ Tuyết, truyền cho hắn Tuyết gia Y bát…
- Hay cái rắm!
Một người thanh niên nhà họ Phác dùng tiếng Hàn Quốc mắng.
- Hay đầu mày!
Vương Nhân Bàng lập tức văng tục.
- Hừ…
Phác Thượng Xung là người có thực lực, sao có thể để Diệp Phàm trong một chiêu có thể giải quyết.
Chỉ thấy y hướng xe lăn nhẹ nhàng vỗ, một bóng đen hiện lên vang lên một tiếng rất lạ.
Phi đao của Diệp Phàm không ngờ bị bóng đen kia hút trôi. Diệp Phàm tập trung nhìn vào thấy một thứ rất lạ giống như cánh hoa sen, chỉ có điều rất nhỏ,chỉ to bằng ba đầu ngón tay.
Mẹ kiếp, cái gì vậy. Diệp Phàm thầm văng tục một câu. Vừa động tay Huyết trích tử rời tay bay ra.
Xoay vòng một hồi trên không trung, lập tức phát triển lớn dần lên, mở ra sáu cánh hoa sen phát ra ánh sáng âm u, giống như một đóa hoa âm hồn màu tím chộp đến đồ vật kỳ quái của Phác Thượng Xung.
Với nội tức của cao thủ thập đẳng, Huyết Trích tử càng mạnh hơn.
Rầm một tiếng Huyết Trích tử va chạm với đồ của Phác Thượng Xung, một ngụm đã nuốt quái vật này vào.
- Nổ.
Phác Thượng Xung vẻ mặt khó coi đột nhiên gầm lên một tiếng, không ngờ phun ra một ngụm máu tươi.
Rầm…
Quả nhiên là nổ tung. Loảng xoảng một hồi vẻ mặt Diệp Phàm hơi biến sắc, bởi vì Huyết Trích tử của mình cùng với đồ vật quái dị kia không ngờ đồng thời nổ tung. Mấy cánh hoa sen từng mảnh rơi xuống giống như lá rụng, bay xa trong không khí đến hơn mười mét. Thành từng mảnh xuyên thấu vào đất không còn thấy đâu.
Đồ của Phác Thượng Xung cũng không khác gì, việc này hẳn là thuộc loại lưỡng bại câu thương rồi.
- Lại đến!
Vẻ mặt Phác Thượng Xung hiện lên màu tím bầm, hai tay múa máy trên không trung, không lâu trong không khí truyền đến một âm thanh quỷ dị.
Mấy người Vương Nhân Bàng chỉ nghe tiếng kêu không phát hiện cái gì, chỉ có điều tất cả mọi người có cảm giác giống như bị đun nóng đến hơn một trăm độ, hình như còn đang tăng lên, không khí phạm vi mười mét quanh mình đang ẩm dần lên.
Dưới nhiệt độ này, tựa hồ như có thể nghe thấy chuyển động của không khí, những người xem cuộc chiến tất cả đều lui đến hơn 100 mét.
Phác Thượng Xung ngồi xe lăn, tay của y vẫn cuồng loạn múa trên không trung.
Người thường thì không biết gì, người trong nghề thì xem náo nhiệt. Tuyết Vũ vẻ mặt nghiêm trọng nhìn lên trời, Diệp Phàm cũng trợn mắt tập trung nhìn.
Bởi vì đôi mắt ưng của hắn rõ ràng nhìn thấy không trung đang thay đổi. Khi tay của Phác Thượng Xung múa may là lúc không trung hình thành một khí cầu kỳ dị.
Lớn bằng nắm đấm rồi theo tay múa của Phác Thượng Xung càng nhanh, khí cầu không ngừng lớn lên bằng quả bóng chuyền, một phút sau không ngờ lớn bằng cái sọt.
Phác Thượng Xung hình như đang cố hết sức đẩy về phía trước. Khí cầu lớn như cái sọt kia xoay tròn trong không trung hướng về phía Diệp Phàm, tốc độ khá nhanh, cũng không cảm thấy chậm.
Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Phàm chính là tránh. Tuy nhiên, kỳ lạ chính là khí cầu hình như có lực hút, hai tay của anh buộc lòng phải hướng về phía nó.
- Sao thế.
Diệp Phàm chau mày, sau một hồi nhảy múa cuồng loạn, mấy chục thanh tiểu Lý đao dưới sự khống chế của nội tức hướng đến khí cầu.
Tiểu Lý đao có thể đâm cả đá không ngờ gặp khí cầu rơi hết xuống đất. Khí cầu chỉ hơi lõm xuống một chút tiếp tục hướng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không ngừng tung ra tiểu Lý đao, lần này rõ ràng không cần nội tức khống chế, mà trực tiếp đánh ra.
Phác Thượng Xung dường như đang nhếch môi cười.
- Người Trung Quốc, nhận thua không?
Phác Thượng Xung vẻ mặt giống như nhìn từ trên cao xuống hỏi.
- Nhận cái rắm.
Diệp Phàm gầm lên một tiếng, hai tay giống như Thiếu nữ hái hoa, đem mấy chục đao thu lại giống như kẹp hướng về phía khí cầu.
Ngay cả Tuyết Vũ cũng nhíu mày, trong lòng tự nhủ người này thật là ngu ngốc, phá đao này căn bản là vô dụng. Chỉ hơi chạm đã bị đánh bay còn ném tới làm gì. Vô bổ thôi, trước mặt cao thủ không là gì.
Ngay khi khí cầu cách Diệp Phàm mười mét là lúc nụ cười của Phác Thượng Xung biến thành nụ cười ác nghiệt, nụ cười rất lạnh lùng tàn khốc.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng đang mỉm cười.
Cảm thấy khí cầu này hình như có một luồng khí rất nóng đánh tới, Diệp Phàm vội vàng xoay người dùng nội tức lui về phía sau. Lúc này giọng Phác Thượng Xung vang lên:
- Không kịp rồi cậu nhóc, đi gặp quỷ đi thôi.
- Bùng nổ!
Phác Thượng Xung rống lên một tiếng, bốn lốp của xe lăn lập tức liền bùng nổ. Mà Phác Thượng Xung còn dùng lực làm cho chiếc xe lăn đặc chế kia vặn vẹo biến hình, vài tiếng ken két vang lên, chiếc xe lăn biến thành đống sắt vụn.
Còn Phác Thượng Xung nhàn nhã ngồi trên đống sắt vụn, tuy nhiên, vẻ mặt lão già tươi cười thoải mái.
Bởi vì đối diện, khí cầu nổ tung cách lão chừng năm mươi mét. Khí cầu này đương nhiên không phải là khí cầu thật sự, mà là Phác Thượng Xung dùng bí thuật của nhà họ Phác tụ tập nội tức mấy chục năm lại ép thành.
Cuối cùng khí chất càng lớn, khi đạt đến đỉnh điểm, Phác Thượng Xung phát động va chạm khống chế chỗ khí cầu nổ tung.
Lập tức một hơi nóng rực lên làm cho người ta không thể thở nổi, chắc chắn không thua uy lực của ba trái lựu đạn buộc chặt cùng một chỗ nổ tung.
Người đứng cách xa bảy tám chục mét đều cảm giác như bị lửa thiêu, vội vàng lui về phía sau mấy chục bước, tất cả đều kinh hãi trợn mắt há hốc mồm nhìn phiến đá bị nổ tung bay trong không trung giống như những cánh hoa.
Quanh bán kính mười mét đều là bụi đất, những mảnh vụn của gạch giống như lưỡi dao bay xung quanh.
Sợ tới mức những người xem xung quanh đều khua côn bổng lên để ngăn cản hơi nóng, phát ra âm thanh lốp bốp. Dường như mấy chục người đang chiến đấu với hai người.