Thế rồi, Diệp Phàm đứng dậy, hơi hơi uốn cong người về phía mọi người. Làm ra bộ nghiêm túc nói:
- Cảm ơn sự tín nhiệm của tổ chức dành cho tôi. Từ nay về sau, tôi nhất định sẽ thường xuyên đến thỉnh giáo trưởng banLôi, ông ấy là người có tuổi trong ban rồi, là tiền bối của tôi. Nói ra tôi cũng mới vài làm ở ban, nên chưa quen với những công việc trong ban, nói đúng ra thì còn non xanh lắm, rất mong nhận được sự chỉ đạo tận tình của Trưởng ban Lôi. Bên này, cũng xin được cảm ơn sự trọng của bộ trưởng Cát, cảm ơn sự tín nhiệm của tất cả các lãnh đạo bộ máy ủy bộ đối với tôi, mọi người đều là tiền bối của Diệp Phàm tôi. Sau này, rất mong nhận được sự sự chỉ đạo của các vị.
- Ha ha ha, Phó trưởng ban Diệp khiêm tốn quá rồi. Cậu do chính hiệu trưởng Đường điểm đến, lại là người tài trẻ tuổi do chính bí thư Triệu điểm danh đến lớp nâng cao trường Đảng trung ương. Phải nói là những người già như chúng tôi còn phải học tập cậu nhiều mới đúng. Đương nhiên, nói thế này cũng chỉ là một mặt, vẫn là hai bên cùng học tập lẫn nhau thì tốt hơn.
Lúc này đồng chí lão thànhTam đương gia Triệu Thụ Đường cố nhiên mỉm cười, Diệp Phàm đã được giải vây.
Diệp Phàm trong lòng khẽ động, cảm thấy biểu hiện của đồng chí Triệu Thụ Đường này có chút khác lạ, lão già này là muốn lôi kéo mình hay có mục đích khác, hay người này cũng là người của Triệu Hệ nên mới giúp mình…
- Ừm, Trưởng ban Triệu nói rất đúng, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ. Chúng ta là một nhóm đoàn kết phấn đấu tiến đến đích mà! Ha ha ha…
Cổ Hoài thản nhiên mỉm cười.
Ngày sau đó, Diệp Phàm cùng đồng chí Ngũ đương gia Lôi Nhất Hưng tiến hành một số thủ tục chuyển giao đơn giản.
- Trưởng ban Diệp, đi vững một chút, ha ha.
Lúc Diệp Phàm cáo từ ra đến cửa thì những lời đầy ẩn ý của Lôi Nhất Phàm truyền tới.
Biết trong lòng lão không thoải mái, Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười đáp:
- Đường tôi đi từ trước tới giờ không phải né tránh gì, cảm ơn Trưởng ban đã nhắc nhở, ngược lại Trưởng ban Lôi, ha ha…
Diệp Phàm chỉ nói nửa câu.
Khi đi được một đoạn khá xa thì “tai dơi” của Diệp Phàm nghe được một âm thanh loảng xoảng, hướng chuyền đến hẳn là từ phòng của Trưởng ban Lôi. Đoán là do tách trà vỡ mà ra. Diệp Phàm khẽ lắc đầu, trong lòng nghĩ tham vọng quyền lực của người này cũng không hề nhỏ.
Buổi chiều, triệu tập các đồng chí trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến hợp.
Số phòng trong một sở cán bộ cũng không nhiều, chỉ có văn phòng, khoa quản lý nhân viên công vụ, phòng Tổ chức, khoa nhân tài, khoa điều phối…Đương nhiên, Chánh văn phòng ở đây cũng chỉ tương đương cấp một trưởng khoa, không thể so sánh với Chánh văn phòng cấp Cục được.
Thực ra, tuy là nhỏ như chim sẻ nhưng cũng đầy đủ toàn bộ cả, cũng như xã, thị trấn, mặc dù chỉ có đơn vị cấp phòng nhưng bên trong phòng lại có đến mấy chục cái.
Nội bộ thể chế đều như thế, cho dù là đơn vị nhỏ đến mức nào, thì chức quan không hề nhỏ, thậm chí đến một cái phòng nhỏ chỉ có bốn năm người, Trưởng phòng, Phó phòng cũng có đến bốn năm người, không hề có lấy một nhân viên. Nếu có một nhân viên đến thì đồng chí này chắc mệt đến nửa sống nửa chết, bởi vì tất cả mọi người đều có thể sai khiến. Tuy nhiên, điều này cũng bình thường, nếu không, lãnh đạo không có mũ an bài thì đâu còn thể hiện được quyền lực của lãnh đạo.
Trưởng phòng Cán bộ Thái Hoa, người này khoảng 30 tuổi, vẻ mặt thật thà, không nhìn ra tốt xấu, người này có thể ngồi lên cái vị trí này thì tuyệt đối không phải người đơn giản. Người như thế này, lòng dạ sâu khó đoán, rất khó thể hiện cái gì ra trước mặt người khác.
Phó cục Thường vụ Đinh Căn, dáng người mập mạp uốn cái bụng bia ra, có chút giống một con chim cánh cụt già, tuy nhiên trên mặt người này lúc nào cũng thấy như mỉm cười, nhìn có có lực hút rất mạnh. Tuy nhiên, Diệp Phàm sẽ bị biểu hiện của hắn mê hoặc, đám người kiểu này làm vẻ mặt lạnh lùng còn đáng sợ hơn vẻ mặt tương huynh. Người như vậy thường là những nhân vật nham hiểm, có thể đóng trong vở xiếc lợn mà ăn được thịt hổ.
- Các đồng chí, chúng ta từ Trưởng ban Lôi sang sự quản lý của Trưởng ban Diệp. Về sau Trưởng ban Diệp sẽ lãnh đạo trực tiếp chúng ta, chúng ta nhiệt liệt vô tay hoan nghênh Trưởng ban Diệp để làm chỉ thị.
Khương Thủy Muội, Chánh văn phòng Cán bộ chưa đến 30 tuổi nhưng ăn nói đúng là tương đối khá.
Cài này, có liên quan mật thiết với công tác phục vụ của cô. Thương xuyên giao tiếp với cán bộ cấp Cục trở lên nên tầm mắt được mở rộng, ăn nói cũng trơn chu hơn.
- Chỉ thị không thể nói rõ, hôm nay gọi mọi người đến, chủ yếu là để làm quen với mọi người, nói chuyện một chút chứ cũng không có việc gì cụ thể cần mọi người phải đi làm. Đương nhiên, nhân tiện tôi cũng muốn nghe về việc sắp xếp công tác ở sở, những triển vọng công tác trong năm sau, gần tới cuối năm rồi, rất nhiều việc phức tạp, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị báo cáo tổng kết,…
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, một chút kiểu cách cũng không có.
- Trưởng ban Diệp , đúng thật có một việc đang khó giải quyết.
Lúc này, Phó cục trưởng Đặng Vân nói. Người này phụ trách toàn bộ công tác về sắp xếp biên chế sư quân toàn tỉnh.
- Ừm, nói nghe xem.Diệp Phàm thản nhiên hỏi, trong lòng nghĩ có phải lần đầu họp đều có người xuất chiêu.
- Trưởng ban Diệp , ngài cũng biết đấy, tôi ở trong sở là phụ trách tham dự chế định chính sách bố trí biên chế cán bộ quân đội, phụ trách công tác sắp xếp đội ngũ giáo viên, chịu trách nhiệm công tác phê duyệt nhân viên xuất ngoại.
Lần này, toàn tỉnh có 60 cán bộ quân, sư cần được bố chí biên chế. Theo quy định thì những cán bộ này phải được sắp xếp vị trí hợp lý.
Sau khi giáng một bậc có thể đưa những cán bộ này bố trí vào vị trí cấp phòng. Tuy nhiên, những cán bộ trong quân đội này đều có chút oán giận.
Nói là làm công tác cách mạng cả đời, kết quả còn thì giáng cấp sử dụng, có đồng chí nói, tôi đường đường là trưởng một sư đoàn, trong quân đội có mấy vạn binh sĩ dưới tay, nhưng chỗ anh kaji chỉ cấp cho tôi vị trị Cục phó.
Hơn nữa, lại là một chức nhàn hạ, thực muốn coi biên chế quan đội chúng tôi như rác rưởi muốn ném chỗ nào thì ném phải không?
Phó cục trưởng Đặng Vân mặt có chút khó coi, nói.
- Ừm, công tác biên chế quân đội liên quan đến lợi ích thiết thực của quan binh và kiến thiết toàn diện của bộ đội, liên quan đến sự ổn định và phát triển của quân đội, là một trong hai nội dung công tác trọng yếu.
Vài năm gần đây, Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy luôn lấy cong tác cán bộ chuyển nghề làm công tác trọng điểm của ái quốc dụng quân, phát huy tác dụng chức năng của ban Tổ chức, tích cực phối hợp tiêu thu đơn vị, tích cực tận tâm hết sức phục vụ bộ đội để mở đường cho họ vào biên chế khi chuyển công tác.
Tôi cũng xem qua một ít tư liệu, thời gian mấy năm trước, kế hoạch tiếp thu bố trí bộ đội chuyển nghề của hơn một trăm cán bộ ở Việt Đông chúng ta nghe nói tất cả đã ổn định ở đơn vị tiếp thu.
Trong đó, 99,8% đồng chí được bố trí đến cơ quan đảng chính và đơn vị sự nghiệp tài chính, cơ bản đã đạt tới độ ba hợp lý của cả đối tượng sắp xếp, bộ đội và đơn vị tiếp nhận.
Đối với nhóm đồng chí mới, chúng ta cũng phải tiếp tục làm được “ba hài lòng” mới được, tuyệt đối không thể các quan quân cảm thấy không vừa lòng. Phải cố gắng hết sức làm tốt nhất mới được.
Diệp Phàm nói những lời suông khách sáo, những kế hoạch cụ thể kiểu này Diệp Phàm đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý.
Hơn nữa, Đặng Vân vừa mới lần đầu họp đã đưa ra cái vấn đề phiền toái này, không khéo là có ai đứng đằng sau giật giây cũng nên.
Không ngờ Diệp Phàm lại quen với công tác chuyển đổi như người trong bộ thế, Đặng Vân sau khi hơi giật mình, nói:
- Chúng tôi đều dựa theo điều lệ quân chuyển của quốc gia đối với quân chuyển lên cán bộ biên chế mà sắp xếp. Tuy nhiên, họ vẫn không vừa lòng, hơn nữa còn hay tụ tập lại một chỗ, mấy mươi đồng chí tụ tập đến ban Tổ chức cán bộ đàm về điều kiện. Đàm điều kiện thôi thì không có gì, ai cũng có quyền lợi này, chỉ có điều, họ rút tư thế thiết huyết quân nhân ra thì ban Tổ chức chúng ta liền khó mà chống đỡ.
- Ừ, văn phòng của tôi bọn họ đều đụng đến cả. Lần đó, đúng rồi! Hình như là một vị gọi là đống chi Trần Tiến Bình đã đi vào văn phòng của tôi.
Lúc ấy, đồng chí này đưa theo bốn đồng chí, tư thế ấy, làm cho ban Tổ chức cán bộ chúng ta trở thành Bộ quân vụ, thành nơi trong tay họ vậy.
Nói lời mất thể diện thì trên bàn làm việc của tôi, suýt chút nữa bị đồng chí Trần Tiến Bình đập phá. Đối với vị quân nhân này, đều cùng là đồng chí, họ vì dân vì nước mà đã đổ máu và mồ hôi, chúng ta có thể làm được gì? Lẽ nào gọi bảo vệ đến mời họ đi ra sao. Vậy họ sẽ càng làm căng hơn. Việc này, thật có chút khó giải quyết.
Trưởng phòng Thái Hoa nhíu nhíu mày, vẻ mặt khó chịu nổi nói. Tuy nhiên Diệp Phàm cảm thấy người này là vì Đặng Vân mà cố thêm dầu vào lửa.
Đối với chính hắn, một tân Phó trưởng ban, tuổi lại còn trẻ đến nhận phân công quản lý bộ phận trọng yếu là phòng cán bộ một- Ban Tổ chức cán bộ.
Diệp Phàm biết rằng, rất nhiều đồng chí trong lòng không phục. Hơn nữa, cũng không loại trừ trường hợp một số đồng chí sau lưng có những lãnh đạo tỉnh hoặc ban Tổ chức cán bộ cố ý làm chuyện xấu chọc vào mình.
Trước mắt, phải sống yên ở ban Tổ chức cán bộ, phải tạo uy tín của mình mới được. Vô uy vô tín thì ai còn coi trọng cái chức Phó trưởng ban này của anh.
- Tôi vừa xem qua số người, sao có đến 60 cán bộ đợi được bố trí, Việt Đông chúng ta một năm có nhiều cán bộ quân chuyển lên biên chế đến thế sao? Phải biết, việc chúng ta phụ trách là cán bộ sư chức, không phải là một thượng úy, thiếu tá. Cho dù là ở một tỉnh lớn như Việt Đông chúng ta, cán bộ sư chức một năm cũng không lên nhiều đến mực sáu bảy mươi người chứ?
Diệp Phàm liếc nhìn tư liệu một cái, xuất hiện một con số có vấn đề liền hừ nói.
- Cái này…
Mặt Đăng Vân có chút khó coi, hình như giấu giếm điều khó nói.
- Đồng chí Đặng Vân, có gì đồng chí cứ nói thẳng đi chứ. Dù sao việc này có muốn che cũng không che được, càng che càng loạn. Trưởng ban Diệp đã hỏi đến chuyện này thì đồng chí nên đem toàn bộ sự việc ra trình bày, có thể Trưởng ban Diệp sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết, cứ kéo dài mãi ra không chừng là ủ ra những chuyện phiền toái. Đến lúc đấy, đừng nói nhân vật xứ lý số một tôi đây không nhắc nhở anh.
Mặt Thái Hoa căng lên, hừ lạnh nói một tiếng. Lời đấy nói ra, Diệp Phàm nghe xong liền thấy không thoải mái.
Có mình ở đây, Thái Hoa ngang nhiên lấu thân phận Đại đương gia phòng Cán bộ ra làm uy, còn xem mình là gì ở đây nữa, hoặc là nói lão này không thèm coi có mình trong mắt nữa.
- Phó cục trưởng Đặng, còn không mau nói đôi lời với Diệp Trưởng ban. Nhân vật xử lý số một trưởng phòng Thái Hoa đều nói , bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác. Phải biết rằng bình thường, chúng ta muốn gặp trưởng phòng một lát cũng khá khó , trưởng phòng làm nhân vật số một, bận quá .
Lúc này, một người trêu chọc nói. Hơn nữa, ba chữ 'Nhân vật số một' được nhấn rất mạnh. Hình như là cố ý nói cho Diệp Phàm nghe .
Trưởng phòng Thái vừa nghe, sắc mặt tự nhiên có chút âm u. Biết loại đàn bà Tô Liên này lài muốn khơi chuyện, Tô Liên là Phó cục trưởng phòng Cán bộ, năm ngoài tránh chức Phó cục trưởng thường vụ với Đinh Căn, cuối cùng đã thất bại.