Quan Thuật

Chương 382: Chương 382: Ngọc gia tức giận, thần hồn nát thần tính.




Ngọc Nhã Chi hừ nói:

- Sớm như vậy quay về làm gì, xin nghỉ hai ngày sao không quay về trường đi. Con gái trong nhà đi theo Thế Hùng gây chuyện ầm ĩ làm gì?

Ngọc Kiều Long đang theo học Học viện âm nhạc Thủy Châu, nghe nói mới học năm 3, sang năm mới tốt nghiệp. Mấy ngày trước có việc xin nghỉ phép về nhà, mắt thấy sắp sửa đến kỳ nghỉ, dứt khoát lười không muốn đi nữa, trực tiếp xin nghỉ đến cuối năm.

Người nhà Ngọc gia rất cưng chiều cô ta. Không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ bị Diệp Phàm chộp vào ngực. Nếu người nhà họ Ngọc biết nguyên nhân của chuyện này không biết có vì chuyện này mà phụt huyết hay không.

Khi Ngọc Thế Hùng đang lái xe bão táp, đại viện Ngọc gia lập tức hành động, thông qua thiết bị truyền tin vô tuyến đem chuyện đại sự kinh thiên phát sinh ở sơn trang Kính Nguyệt báo cho tất cả những người có thể giúp đỡ ở bên ngoài của Ngọc gia.

Diệp Phàm lúc này đang nhàn nhã nằm nghỉ trên giường, tối hôm qua chịu lạnh một đêm. Nhưng may mà sau khi ngồi xuống cảm giác không sao, nhưng vẫn có chút lạnh lẽo.

Lúc này Triệu Thiết Hải len lén đi vào báo cáo nói:

- Cục trưởng Diệp, chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi, toàn bộ đều sa lưới, nghe nói bắt được cá lớn, đây là điện thoại của Đội trưởng Lô, chúng ta tới nhà vệ sinh nhận-

- Đại ca, tối nay đúng là thu hoạch lớn, bắt được mười ông chủ lớn, tiền mặt thu được hơn 286 vạn. Hai chiếc xe Audi, một chiếc Mercedes-Benz, một chiếc Ferrari, hai chiếc Mitsubishi, ba chiếc Santana 2000. Mẹ kiếp, phát tài rồi! Đem những thứ này phân phối hết cho đội Cảnh sát hình sự cục Công an thành phố thì đủ phong cách tây rồi, lập tức biến thành đội số một Nam Phúc, ha ha ha…

Lô Vỹ không kìm được hét lớn, thiếu chút nữa làm thủng lỗ tai Diệp Phàm.

- Đúng là thu hoạch phong phú, thế nào hả? Có phải nên chia cho tôi một chiếc xe không, thằng anh này bây giờ đang gặp vận xui xẻo, chiếc Mitsubishi của cậu bị lật xuống đáy suối thành phế liệu rồi, bây giờ không có cái xe rách nào đi làm ở cục Tôn giáo, còn phải đạp xe đạp đi làm, rất là thảm hại, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện này.

Diệp Phàm cười nói.

- Chuyện này có chút khó khăn, phải hỏi Cục trưởng Vu đã, những loại xe bẩn này anh ấy cũng không biết xử lý như thế nào, có lẽ sẽ mang đi bán đấu giá.

Nhưng trong cục kiếm một chiếc xe quyên tặng cho cục Tôn giáo các anh có lẽ không có vấn đề, đợi lát nữa em nói với Cục trưởng Vu.

Tuy nhiên Cục trưởng Vu rất keo kiệt, thậm chí có thể nói là quỷ keo kiệt, kinh phí trong cục cũng không dư dả. Nghèo rớt mồng tơi, phải xem đại ca có nhẫn nại được không, ha ha ha.

Tâm tình của Lô Vỹ cực tốt, nhưng khi hỏi đến xe thì tiểu tử này lại ngậm miệng không lên tiếng.

- Thằng ranh nhà cậu, muốn ăn đòn có phải không? Lần này xe bẩn là đúng rồi, nhưng nếu tệ quá tôi cũng không nhận đâu! Còn phát hiện những thứ khác không?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Có! Bí mật quân sự, không thể nói được, nghe nói Tiểu đoàn trưởng Tạ trực tiếp truyền đến căn cứ Lam Nguyệt Vịnh của Thủy Châu. Do anh chàng Tề Thiên chịu trách nhiệm, anh đi hỏi cậu ấy xem, em không dám nói. Đây là bí mật quân sự-.

Lô Vỹ rất nghiêm túc.

- Được! Chuyện đó sau này hãy nói. Tôi muốn dùng chuyện này đâm thọc Cục trưởng cục huyện Chu Bá Thành có đủ không?

Diệp Phàm nhỏ tiếng nói.

- Đâm thọc, lột mũ y còn được nữa là. Chuyện lần này liên lụy đến bí mật quân sự rất lớn. Nếu sơn trang Kính Nguyệt gặp chuyện thì có lẽ Ngọc gia sẽ bị lật đổ, nếu không phải Ngọc gia làm mà chỉ là một loại trùng hợp thì Ngọc gia cũng phải bị lột da. Đại ca sắp hả giận rồi, hừ! Ai kêu bọn chúng dám chọc vào sát tinh đại ca chứ.

Lô Vỹ nhỏ giọng nói thầm.

- Cậu nói gì vậy, sát tinh sát tinh gì chứ, bố mày thật sự thành sát tinh rồi? Sơn trang Kính Nguyệt bị niêm phong rồi sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha, lỡ miệng rồi. Chuyện đó là đương nhiên. Vì sợ người của Ngọc gia gây chuyện, Tề Thiên chỉ thị đặc biệt rút ra một binh đoàn ở căn cứ Dương Đầu Phong phong bế sơn trang Kính Nguyệt, nếu muốn mở lại có lẽ phải đợi chuyện này qua đi rồi mới nói.

Chuyện này phải xem bản lĩnh của Ngọc gia, thật sự loại chuyện giống như Ngọc gia ở Hoa Hạ chúng ta nhiều vô số kể. Khi không có chuyện thì không sao, bình thường nếu bị bắt nhiều nhất bị phạt một ít tiền, không có người đứng sau có lẽ còn bị đóng thêm một năm rưỡi nữa.

Nhưng tối hôm qua Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng thật sự không ở đấy mà lại bắt được cha y, càng đúng là con cá to.

Có lẽ Ngọc gia đã hỗn loạn rối ren rồi. Nhưng đại ca, thế lực của Ngọc gia thật sự không thể xem thường. Người lớn nhất nghe nói chính là Ngọc Mãn Đình. Y là bậc cha chú của Ngọc Thế Hùng, hiện tại làm trưởng ban ban Thống kê tỉnh Nam Phúc.

Trong tỉnh còn có một Ngọc Sử Giới, nghe nói là phó trưởng ban thực quyền nắm giữ sở Tài chính tỉnh.

Nhỏ một chút thì có Bí thư Ngọc của thành phố chúng ta. Người ta là phó Bí thư chuyên trách quản lý khối tư pháp, có lẽ không lâu nữa áp lực của Cục trưởng Vu sẽ tới. Lần này xem ra thật sự chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, mẹ kiếp, đúng là kích thích.

Nhưng hiện tại chuyện này đã giao hết cho bên quân đội toàn quyền xử lý, chúng ta chỉ là bên tiếp nhận tiền bẩn. Ngọc Hoài Nhân cũng không thể kêu chúng ta trả tiền lại. Về chuyện này chúng ta thật ra không cần lo lắng-

Lô Vỹ bình thản nói, hình như không có một chút lo lắng, kỳ thực trong lòng vẫn có chút kích động không yên.

- Nhưng người anh em. Chuyện lần này đại ca kêu chúng ta làm có lẽ sẽ mang phiền phức lớn đến cho cậu. Ngọc Hoài Nhân tuyệt đối sẽ đâm chọc Cục trưởng Vu, mũ quan của Cục trưởng Vu thật ra không đến mức thoáng cái bị lột xuống.

Nhưng hành động lần này Cục trưởng Vu thật ra không biết, tiểu tử cậu là người dẫn đầu, chỉ sợ đến lúc đó Cục trưởng Vu sẽ quăng cậu ra ngoài, cậu sẽ trở thành một người chịu tội thay chính tông.

Nói không chừng, kết cục cuối cùng của cậu còn thảm hơn đại ca tôi, ài! Chuyện này đại cả làm có chút không hay. Xin lỗi người anh em-

Sau khi cảm thấy sảng khoái, Diệp Phàm lại lo lắng thay cho Lô Vỹ, cảm thấy có lỗi với Lô Vỹ. Chuyện này Ngọc Hoài Nhân nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng. Lô Vỹ là người phát động hành động và là người tổ chức, nhất định sẽ tiếp nhận cơn tức giận của Ngọc Hoài Nhân. Đương nhiên, Lô Vỹ không thể nào cung cấp người đứng giật dây phía sau là mình.

- Không sao đâu đại ca, em tự có cách. Ngọc Hoài Nhân muốn động đến em, bản thân y cũng phải ước lượng trước đã. Lô gia nhà em ở Thủy Châu cũng có nền tảng nhất định, Ngọc gia của Ngư Dương muốn lật đổ, em cũng không phải ngồi không giương mắt nhìn, ha ha ha.

Lô Vỹ lộ vẻ rất tự tin, cũng không có dáng vẻ lo lắng.

- Chuyện này tôi nhất thời không nghĩ tới, nói cho tôi biết, trong thành phố tiểu tử cậu nhất định là có ‘chỗ dựa’. Nếu không khẩu khí sẽ không lớn như vậy- Diệp Phàm có ý tứ hỏi.

- Chuyện này không thể nói, đại ca, em phải tạm thời giữ bí mật.

Em cúp máy đây, phải đi làm nhiệm vụ rồi-.

Lô Vỹ nói xong cúp điện thoại.

Diệp Phàm suy nghĩ một lát cảm thấy hay là gọi điện thoại cho Vu Kiến Thần ở cục thành phố trước, giải thích trước cho người anh em Lô Vỹ, nếu không thật sự xảy ra chuyện gì, cậu ấy trở thành người chịu tội thay thì lương tâm mình khó yên.

- Chào Cục trưởng Vu, sơn trang Kính Nguyệt ở Ngư Dương xảy ra chuyện có lẽ anh cũng biết rồi. Nói thật, người khởi xướng chuyện này chính là tôi, Lô Vỹ là do tôi cổ động cậu ấy đi làm. Chủ yếu là sợ phiền phức đến lão ca anh, chuyện này nhất thời không ngờ lại chọc vào tổ ong lớn như vậy.

Diệp Phàm xin lỗi một hồi.

- Hừ! Cậu giỏi lắm, dám đem lão ca tôi đặt trên đống lửa để nướng, tôi mới nhận điện thoại của phó Bí thư Ngọc của thị ủy. Người ta là phó Bí thư chuyên trách quản lý tư pháp. Rất là lợi hại, nói chuyện thì có trình độ, ngay cả gai đâm vào thịt cũng không nói gì, chỉ là rất thấm thía.

Vừa đặt điện thoại xuống lại nhận điện của Bí thư Ủy ban tư pháp Tần. Ông ấy mắng xối xả vào giữa mặt, bố mày suýt nữa thì bị nướng thành than cháy rồi.

Ngọc gia là một tổ ong vò vẽ lớn, cậu cho rằng lão ca tôi không muốn động vào bọn hắn sao? Từ lâu tôi đã muốn hành động, chẳng qua thời cơ chưa chín muồi.

Thằng nhãi cậu thật là tài giỏi, lừa tôi nói cậu sẽ tự giải quyết, thì ra giải quyết như vậy sao! Bây giờ thì thế nào, ngay cả trưởng ban Ngọc của ban Kiểm tra cũng gọi điện tới, yêu cầu chúng ta nhanh chóng xử lý, thả người, nên phạt tiền như thế nào người ta lại không nói.

Tôi tới đâu mà thả người chứ, người nhốt trong sư đoàn dã chiến, Cục trưởng cục thành phố như tôi ngay cả cửa lớn cũng không tiến vào được, chứ đừng nói là thả người.

Thu hoạch cũng không tệ, có tiền có xe, tiền và xe này đều là hàng bẩn, không cầm được, muốn ném đi thì không ai dám nhận. Chuyện này là chuyện gì chứ, có tiền lại không có ai dám cầm.

Vu Kiến Thần có chút tức giận mắng xối xả vào mặt Diệp Phàm.

- Hắc hắc, anh Vu, anh cứ đẩy cho bên quân đội là được rồi.

Diệp Phàm cẩn thận nói.

- Đẩy! Đẩy dễ như vậy sao? Người ta là phó Bí thư quản lý chính pháp bất tài sao. Tiểu tử cậu suy nghĩ đơn giản quá, phía trên còn dính dáng đến rất nhiều ngóc ngách.

Gút mắc lợi ích khắp nơi, lão ca tôi nói với cậu nhiều như vậy, là muốn kêu cậu sau này phải chú ý, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng mới hành động, tính trước làm sau. Nếu không hậu quả tạo thành có lẽ sẽ phá hủy cuộc đời của cậu.

Lần này người anh em Lô Vỹ của cậu có lẽ khó mà bảo toàn, tôi nói cho cậu biết trước. Đừng để đến lúc đó lại nói lão ca tôi vô tình gì đó.

Chuyện xảy ra luôn có dằng co, nhưng chỗ Lô Vỹ tôi sẽ tự có thu xếp, sẽ không để cậu ấy ủy khuất, còn phải đợi một thời gian ngắn.

Vu Kiến Thần cũng có vẻ khó xử, có chút xấu hổ.

- Chu Bá Thành của Ngư Dương, anh định làm thế nào?

Diệp Phàm lại nhớ tới loại người vô tình vô nghĩa Chu Bá Thành.

- Tôi tự có cách xử lý y, cậu cứ đợi xem lão ca cậu giúp cậu hả giận đi.

Khẩu khí của Vu Kiến Thần buông lỏng rất nhiều, chuyện đã đến nước này cũng không còn cách nào, đi một bước nhìn một bước.

- Được! Anh Vu, tôi hiện tại đang làm ở cục Tôn giáo. Cục này nghèo khó nổi tiếng, lần này các anh thu được nhiều xe như vậy, chiếc xe Mitsubishi của tôi vừa rồi lái lao xuống đáy suối bị hỏng, có thể quyên tặng một chiếc cho cục chúng tôi không- Diệp Phàm lại bắt đầu xin xỏ.

- Hừ! Còn muốn lấy xe nữa, một chiếc bánh xe cũng đừng hòng. Cúp máy đây.

Vu Kiến Thần tức giận chửi mắng.

Y sau khi cúp điện thoại thì mắng thầm, “Chu Bá Thành à Chu Bá Thành, ngươi cứ làm một Cục trưởng bình thường đi có phải tốt không? Tại sao lại đi chọc vào sát tinh. Phải biết rằng phó Cục trưởng cục thành phố đồng chí lão Chu còn bị hắn đẩy vào trong nhà tù.

Lần này rõ ràng là Ngọc Kiều Long của Ngọc gia không đúng, ngươi cũng không thể ra mặt giúp đỡ Ngọc gia như vậy, bắt nhốt Diệp Phàm.

Không nể mặt tôi cũng phải không thể vong ân bội nghĩa như vậy chứ, phải biết rằng chỉ cần một chuyện quan hệ bất chính đối với người làm quan cũng có thể quyết định cuộc đời của y. Xử lý quá không thỏa đáng, quả thực xem pháp luật nhà nước như trò đùa rồi. Lần này xem như ngươi xui xẻo.”

Hơn 8 giờ sáng, Ủy ban nhân dân huyện vẫn đi làm bình thường.

Vốn thông báo hội nghị thường ủy sẽ tập trung đơn giản một lát vào 8 giờ sáng, nhưng Ngọc Nhã Chi của Ngọc gia có việc xin phép nghỉ.

Trong hội nghị, Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn nói mấy câu tuyên bố bổ nhiệm Diệp Phàm làm Trợ lý Chủ tịch huyện, chuyện này nhất thời làm cả phòng giật mình choáng váng.

- Chuyện gì vậy, mới xử lý tên tiểu tử này được hai ngày, bây giờ lại thăng quan. Bí thư Cổ Bảo Toàn này rút cuộc đang muốn làm gì đây?-

Bí thư Ủy ban kỷ thuật Chu Trường Hà khẽ cằn nhằn vì hôm qua Phí Mặc cùng Cổ Bảo Toàn, Vệ Sơ Tinh ba người họp hội ý bổ nhiệm Diệp Phàm làm Trợ lý Chủ tịch huyện vẫn chưa nói với y, hơn nữa Phí Mặc cho rằng đây chỉ là một chức danh vớ vẩn, lại không đề nghị cấp bậc, chỉ là một chuyện nhỏ, không cần phải nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.