Quan Thuật

Chương 1750: Chương 1750: Ngôi nhà của chúng ta




Xây thế nào?

Tống Trinh Dao ngắm nhìn bụi hoa, có chút không hiểu, hỏi.

- Sơn nhân đều có diệu kế.

Diệp Phàm cười nói, sau đó chuyển đồ từ chiếc xe việt dã ra. Chỉ trong chốc lát, đồ đạc đã được chuyển hết ra.

- Chiếc lều.

Tống Trinh Dao rốt cuộc cũng đã hiểu, hơn nữa còn khá là hưng phấn, sắc mặt đỏ hồng lúc này cũng phát huy tác dụng.

Một chiếc lều quân dụng mà Báo Săn chế tạo rất hiện đại, không cần dùng một chiếc gậy hợp kim nối lại, mà được thu nhỏ lại, đặt trên mặt đất.

Một máy nén khí loại nhỏ vang lên, không lâu sau chiếc lều lớn lên, hai ba người chui vào cũng được. Diệp Phàm chỉ mất một chút sức lực là đã cố định xong chiếc lều.

Dưới đất cũng là một chiếc đệm bơm hơi, một chiếc ghế và mội chiếc bàn bơm hơi.

Gia đình! Tống Trinh Dao hưng phấn giống như một chú thỏ con vậy, luống cuống phụ Diệp Phàm sắp xếp. Cô rất nhanh nhẹn, chạy bên này, nhảy bên kia, không lâu xong, tất cả đã được sắp xếp xong.

- Trinh Dao, chúng ta vào nghỉ thôi, sáng rồi ngắm hoa sau, có được không?

Diệp Phàm giả bộ tự nhiên, cười hỏi.

- Hôi chết đi được, người đầy mồ hôi, chẳng có chỗ nào để tắm cả.

Tống Trinh Dao mũi giật giật, vẻ mặt xấu hổ. Con gái ai cũng thích sạch xẽ, không muốn để người yêu ngửi thấy ‘mùi’ của cơ thể mình. Như vậy sẽ bị mất điểm trong lòng người yêu.

- Yên tâm, bên trên chỗ tảng đá kia có một hố nước nhỏ, nước rất trong.

Diệp Phàm giơ tay ra định ôm lấy cô, nhưng lại bị Tống Trinh Dao đẩy ra, hắn nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, hỏi:

- Lúc nãy cho ôm, sao bây giờ lại không chịu vậy?

- Không phải là em đã nói là người em lúc này rất bẩn sao? Đây gọi là trước khác giờ khác.

Tống Trinh Dao liếc nhìn hắn một cái, dưới ánh trăng, trông cô vô cùng thanh thoát, trông giống như một đóa phong lan chờ người đến hái vậy.

- Vậy thì đi tắm một chút là xong.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, cầm chiếc túi của hai người đi ra bể nước.

- Rất lạnh.

Tống Trinh Dao có chút do dự, bởi thời tiết tháng tư, lại buổi tối nữa nên trời vẫn còn rất lạnh.

- Không lạnh đâu, nếu không tin em cứ thử đi.

Diệp Phàm cười thần bí, kéo tay Tống Trinh Dao đi. Đi mấy chục mét là đã đến bể nước kia rồi. Bể không lớn, rộng chỉ khoảng hai mét vuông, nó được ‘khoét’ ra từ một tảng đá lớn. Thực ra nó là một hố đá, có lẽ bị thiên thạch gì đó va chạm phải mà hình thành. Diệp Phàm đương nhiên cũng chẳng có hứng thú mà nghiên cứu nó làm gì.

Tống Trinh Dao đưa tay xuống sờ sờ, đột nhiên kêu lên:

- Sao lại nóng nhỉ, lạ thật đấy.

- Ha ha, ban ngày tảng đá này hấp thụ ánh nắng, buổi tối thì nhiệt được truyền xuống nước, cho nên nó mới nóng.

Diệp Phàm cười giải thích.

- Không thể. Nếu là mùa hè thì còn có khả năng, bây giờ mới thanh minh, không thể có chuyện đó được.

Tống Trinh Dao cũng không ngốc, cô nhìn nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

- Mặc xác nó đi, nóng là được rồi. Chúng ta tắm uyên ương dưới ánh trăng, Trinh Dao, em nghĩ xem, đầu gối vào tảng đá, ngắm ánh trăng trên bầu trời, thật đẹp biết nhường nào.

Diệp Phàm có chút sốt ruột rồi, hắn liền cởi áo ra đầu tiên.

- Không được, chắc chắn anh có chuyện giấu em.

Tống Trinh Dao lắc lắc đầu, không chịu cởi đồ.

- Không phải nói với em rồi sao? Có những thứ chúng ta không cần hiểu, chỉ cần quan tâm đến kết quả mà thôi.

Diệp Phàm đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

- Không được, nếu anh không nói thì em sẽ không tắm.

Tống Trinh Dao rất cố chấp, thực ra cô có chút băn khoăn.

- Được rồi, không giấu em nữa.

Nước này, anh đã bố trí người làm nóng. Yên tâm, anh ấy là người anh em tốt nhất của anh. Hiện tại tuyệt đối không ở đây. Anh ấy đã đi rồi, nếu không anh sẽ lột da anh ấy ra.

Diệp Phàm khí phách mười phần, đưa tay lên cởi áo cho cô, lúc này Tống Trinh Dao lại nghe lời, liền giơ tay lên để chiếc áo từ từ được cởi ra.

- Anh quay lưng đi, để em tự làm.

Tống Trinh Dao bỗng sẵng giọng.

- Được được, anh không nhìn đâu.

Diệp Phàm nghe lời quay mặt đi, bụng nghĩ con gái ai cũng thích tự lừa dối mình. Đợi chút nữa hai người tắm chung rồi thì có cái gì mà nhìn không thấy chứ.

Đôi mắt chim ưng của mình cũng không phải đơn giản, hiện tại đạt tới cửu đẳng rồi, nhìn trong ban đêm cũng gần như ban ngày. Đương nhiên nó không thể đạt được sự rõ nét như khi có ánh sáng mặt trời được.

Mấy phút sau, Diệp Phàm nghe thấy tiếng nước đằng sau, biết là Tống Trinh Dao đã xuống nước trước. Vừa quay đầu, hắn lập tức ngây người.

Dưới ánh trăng, một thiếu nữ xinh đẹp trong bể nước. Thân dưới mặc một chiếc quần ngắn, trên mặt một chiếc áo mỏng, bị nước làm ướt hết, bộ ngực căng đầy hiển hiện trước mắt…Dưới ánh trăng mông lung, trông vô cùng quyến rũ.

- Buổi tối có người khác đến không anh?

Tống Trinh Dao có chút lo lắng nhìn bốn phía hỏi.

- Yên tâm đi, trong phạm vi ba dặm không có ai đâu.

Diệp Phàm cười nói, bụng nghĩ Phạm Cương đang cầm súng đi tuần tra, nếu có người đến thì không biết hay sao?

- Anh, nước này sao không thấy nguội đi nhỉ? Lâu như vậy rồi mà.

Tống Trinh Dao nhẹ nhàng ngả vào vai Diệp Phàm, mắt liếc sang nhìn hắn, hỏi.

- Đương nhiên là nươc đang được tiếp tục được làm nóng rồi. Em không nhìn thấy à, nước đằng trên xuống rất nóng mà.

Diệp Phàm đưa tay chỉ vào dòng nước nhỏ đang chảy từ tảng đá phía trên xuống.

- Thế còn không phải có người đang ở phía trên sao?

Tống Trinh Dao lại có chút lo lắng.

- Ngốc quá đi mất, nước được tiếp tục đun nóng không có nghĩa là phải có người ở đó. Giống như em cắm xong điện rồi ra ngoài, chẳng lẽ không được hay sao? Hơn nữa, Diệp Phàm anh tắm cùng người con gái của mình, sao có thể để người khác nhìn trộm được.

Diệp Phàm cười gượng, tay hướng vào đôi gò bồng đảo kia, rồi thì thầm vào tai cô:

- Còn mặc áo ngoài làm gì, em không thấy khó chịu à.

- Không được, không cởi được.

Tống Trinh Dao miệng nói vậy, nhưng lại phản đối tay Diệp Phàm đang cởi áo cho cô, còn chiếc quần nhỏ xíu kia thì cô không cho cởi.

- Không cởi thì không cởi.

Diệp Phàm cảm giác tiếc nuối, nhìn Tống Trinh Dao một cái, cô cũng đang nhìn hắn. Người Diệp Phàm khẽ nhích lên trên, hai người áp chặt lại nhau, hai đôi môi rốt cục cũng hòa quyện chẳng buông rời.

Đôi tay ma quái của Diệp Phàm cũng đâu chịu ở yên, liền đi từ trên xuống, không lâu sau, Trinh Dao liền có phản ứng. Dần dần toàn thân run bắn lên, biết cô đã bị ‘kích thích’ rồi, hắn càng xoa nắn mạnh hơn.

Hự!

Tống Trinh Dao kêu nhỏ một tiếng, Diệp Phàm biết là cô đang “đánh mất mình” rồi. Cơ hội đến, đương nhiên hắn sẽ không khách khí mà bỏ qua được. Liền đưa tay xuống mạnh thêm chút nữa, không lâu sau Tống Trinh Dao đã bị ‘giải trừ vũ trang’ một cách thuận lợi.

Đến chiếc ‘áo chụp ngực’ cũng chẳng được buông tha, hai ‘chấm hồng trên đỉnh núi’ dưới ánh trăng trông càng đáng yêu hơn. Đương nhiên, Diệp Phàm chưa làm đến cùng. Còn một chiếc quần tam giác chưa được cởi bỏ, đây mới là địa bàn cuối cùng của Tống Trinh Dao. Hắn muốn để khi cô ‘tỉnh’ rồi, cô đồng ý thì hắn mới giải trừ. Diệp Phàm không thích dùng phương pháp bá vương này.

- Anh, em muốn anh động vào trái tim em, xem trái tim em có phải là giả không. Chỉ anh, chỉ anh mà thôi.

Tống Trinh Dao kêu lên trong cơn mê loạn, cầm lấy tay Diệp Phàm đặt lên bộ ngực mình.

Trái tim đó quả thật đang đập rất mãnh liệt, Diệp Phàm nghe thấy tiếng đập của trái tim cô. Không lâu sau, trong bể nước vang lên những tiếng thở gấp gáp cùng với tiếng động của nước.

Một trận chiến mãnh liệt vừa trôi qua, hai người ôm chặt lấy nhau. Tuy nhên, Diệp Phàm vẫn chưa tháo bỏ ‘vũ khí’ cuối cùng của cô. Vừa rồi nếu như làm gì đó trong cơn mê loạn thì chắc chắn Tống Trinh Dao sẽ không hài lòng.

Có chút tỉnh táo rồi, Tống Trinh Dao mới phát hiện đồ trên cơ thể mình đều đã được cởi bỏ, chỉ trừ mỗi chiếc quần tam giác. Sắc mặt bỗng đỏ ửng, cũng chẳng mặc vào, nói:

- Anh chỉ biết ức hiếp em thôi. Đàn ông các anh, chỉ biết nghĩ đến cái cuối cùng, rồi sau đó vứt bỏ con nhà người ta như vứt một chiếc khăn lau.

- Anh không phải hạng như vậy, cho nên, anh không cởi cái cuối cùng. Anh muốn em cam tâm tình nguyện cho anh tất cả.

Diệp Phàm cười nói.

- Cả đời này em cũng không cho anh.

Tống Trinh Dao cắn môi, nói.

- Thế thì anh sẽ đợi cả đời.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm chỉnh nói. Hai người không nói chuyện nữa, nằm xuống, ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời.

- Chúng ta về nghỉ đi.

Diệp Phàm đề nghị nói, đương nhiên một lúc lâu sau hắn mới nói lời này.

- Vâng, anh, anh bế em vào nhé.

Tống trinh Dao gật gật đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như cô sợ phá hỏng ánh trăng tuyệt vời kia vậy.

Trở lại căn lều, thay xong quần áo. Diệp Phàm mở một bình hồng tửu, hai người cùng uống mấy chén. Một lúc sau thấy sắc mặt Tống Trinh Dao hơi đỏ, biết cô đã uống say rồi. Bởi vì bình thường cô căn bản là không uống rượu.

Vì vậy, hai người nằm trên chiếc đệm hơi kia.

- Trinh Dao, em có cảm giác đây giống một căn nhà không?

Diệp Phàm nhẹ nhàng hỏi.

- Nhà thật đẹp.

Tống Trinh dao vẻ mặt phức tạp nói.

- Có phải anh rất ích kỷ không?

Diệp Phàm lẩm bẩm nói.

- Có chút.

Tống trinh Dao thản nhiên gật đầu, nằm trên cánh tay của Diệp Phàm nói:

- Tuy nhiên, đàn ông ai cũng như vậy cả.

Đứng núi này trông núi nọ. Đây có phải là bệnh chung của đàn ông hay không? Phụ nữ chúng em đúng là mệnh khổ, hi hi.- Ha ha, Võ Tắc Thiên không phải cũng từng tìm rất nhiều trai tân đó sao. Phụ nữ cũng Diệp Phàm cười gượng một tiếng phản bác nói.không loại trừ đâu

- Em không thế, anh đừng quy chụp lung tung. Hơn nữa, đàn bà như vậy, từ cổ chí kim chẳng có mấy người cả.

Tống Trinh Dao nghiêm mặt nói.

- Xin lỗi em, Trinh Dao. Em cũng khá khá tuổi rồi, kiếm một anh chàng nào đó mà lấy đi, em bây giờ vẫn còn đẹp.

Qua mấy năm nữa thì khác…

Diệp Phàm có chút chua xót khi nói những lời này.

- Anh chê em già rồi có đúng không?

Tống Trinh Sao có chút tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

- Không phải, anh lo sẽ làm lỡ cả đời em.

Diệp Phàm ôm chặt cô nói.

- Vậy thì anh dùng Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn để em được xinh đẹp mãi mãi đi, em muốn được dùng toàn thân.

Trinh Dao nói, sau đó nằm lên ngực Diệp Phàm ngủ.

“Anh nhất định sẽ tìm được thuốc để phối chế.”

Diệp Phàm tự nói với chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.